Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch - Chương 195
Khi cô biết được nữ nhân đó cũng thích Mộ Nguyệt Sâm, trong lòng đã không khoan dung được nữa.
Khương Viên nghiêng đầu, cười với Hạ Băng Khuynh: “Tôi đương nhiên biết, tính ra, tôi biết Nguyệt Sâm lâu hơn cô ta, Nguyệt Sâm này à, là loại mà chỉ cần là nữ đều muốn xông vào anh ta, tuy tôi trc h chưa từng che giấu mong muốn này, đáng tiếc vẫn luôn không đạt được, thật sự quá đau lòng!”
Hạ Băng Khuynh cười nhẹ.
Bây giờ cô có thể khẳng định, Khương Viên thật sự không thích Mộ Nguyệt Sâm.
“Cô ngốc, tôi nói muốn ngủ chồng em, em còn cười được à...” Khương Viên nhéo mặt Hạ Băng Khuynh, sau đó, biểu cảm nghiêm túc lên tí: “Thấy em chỉ cần nghe đến tiện nhân Ôn Tử Tích liền mẫn cảm như vậy, em gặp qua cô ta rồi?”
“Chỉ gặp qua vài lần mà thôi.”
“Thành thật mà nói, em đấu không lại cô ta, em với cô ta, cô ta lực chiến đấu cực mạnh, tâm cơ nhẫn nại của cô ta, mạnh hơn em quá nhiều, chỉ dựa vào cô ta có thể trở thành bạn nữ giới duy nhất có thể vào chung cư của Nguyệt Sâm, mà không động thanh sắc lưu lại đầy dấu ấn của mình, Nguyệt Sâm cũng không đi xóa bỏ nó, em có thể tưởng tượng cô ta lợi hại thế nào.”
Hạ Băng Khuynh nghe không hiểu: “Có thể Mộ Nguyệt Sâm anh ta không chú ý.”
“E tưởng Mộ Nguyệt Sâm không chú ý sao? Là lơ đi? Bé gái, em thật ngây thơ! Tôi nói với em, hắn đều biết, hắn thậm chí biết rõ lòng ái mộ của Ôn Tử Tích, không có gì có thể thoát khỏi mắt của Mộ Nguyệt Sâm. Hắn ta không giải quyết dứt khoát là vì thấy Ôn Tử Tích cũng không tệ, trong lòng cảm thấy cũng thoải mái. Nguyệt Sâm là người rất tự phụ, hắn cảm thấy bản thân sẽ không yêu người hắn không muốn yêu, cô ta sẽ tuyệt đối không có cơ hội, mà Ôn Tử Tích cũng lợi dụng điểm này, cô ta không tấn công mạnh mẽ, cô ta cứ từ từ như vậy, không lộ chút dấu vết, từng chút xâm nhập vào cuộc sống của anh. Nếu không có sự xuất hiện của em, tên cao ngạo lạnh lùng như Mộ Nguyệt Sâm nếu đến tuổi bị ép kết hôn, Ôn Tử Tích dù là bất kỳ điểm nào cũng là lựa chọn hàng đầu để chọn làm vợ. Tôi nghĩ, cô ta nhất định hận chết em, phí công sức nhiều năm như vậy, cũng không bì được với 1 cọng tóc mai của em.”
Khương Viên nói xong, rất ưu nhã nhấp 1 ngụm rượu đỏ.
Lòng Hạ Băng Khuynh lại không cảm thấy nhẹ nhõm: “Bây giờ cô ta và Mộ Nguyệt Sâm vẫn là bạn.”
“Chị tặng cho em 1 dấu hiệu tình bạn: Trận chiến của em và cô ta sắp bắt đầu rồi!” Khương Viên cười dùng ngón tay ấn lên má cô.
“Em mới không đấu với cô ta, Mộ Nguyệt Sâm yêu ai chứ!”
“Nhìn xem, đây là khác biệt của 2 người, em không muốn đấu, cô ta lại mưu tính làm sao chia cách 2 người, như là cuộc đua rùa và thỏ, em là thỏ được sủng kiêu ngạo tự tin, cô ta là rùa không động thanh sắc, cố gắng bò về trước.” Khương Viên vỗ vai cô, đến gần cô, mắt đẹp đầy tinh quang: “Cẩn thận, dù cho cuối cùng cô ta không thể đến đích lấy thưởng, cũng sẽ nửa đường đào hố để em rơi vào.”
Thần kinh Hạ Băng Khuynh thuận theo lời của cô mà căng thẳng.
Hướng hành lang, tiếng bước chân trầm ổn truyền đến.
Mộ Nguyệt Sâm từ ngoài vào, thấy Hạ Băng Khuynh ngồi nói chuyện với Khương Viên, tay Khương Viên còn trên vai Hạ Băng Khuynh, mặt đẹp liền xụ xuống: Khương Viên sao cô còn ở đây?”
“Bà đây mệt rồi, ở chỗ anh uống tí rượu, cùng tiểu bảo bối nói chuyện thì thế nào, có chút phong độ của người nổi tiếng hay không.” Khương Viên lười biếng lắc ly rượu đỏ.
“Thả ly xuống, lập tức rời khỏi cho tôi.”
“Được, được , được, tôi đi còn không được sao.”