Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch - Chương 312
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 312
gacsach.com
Hạ Băng Khuynh mở to mắt: “Mộ Nguyệt Sâm anh điên rồi, em mới 19!”
“Sắp 20 rồi! Có thể sinh rồi!”
“Có thể sinh cái đầu anh, em mới không sinh, em còn phải đi học!” Chỉ nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.
Tay Mộ Nguyệt Sâm để trên bụng cô: “Vậy nếu có rồi thì sao?”
Đối với cô gái chỉ mới biết chút về chuyện nam nữ như cô, căn bản chưa nghĩ qua họ quan hệ nhiều như vậy, có khả năng dẫn đến chuyện cô có thai.
Sao cô lại ngốc như vậy chứ?
Sắc mặt Hạ Băng Khuynh cực kỳ khó coi, cô có chút tức giận đánh vào ngực anh: “Anh biết tại sao không nhắc em?”
“Tại sao anh phải nhắc, có thì càng tốt không phải sao?” Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu hôn lên môi cô.
Hạ Băng Khuynh đẩy đầu anh ra: “Đối với anh càng tốt, nhưng đối với em sao có thể tốt đc, nếu nếu sau này anh không thích em nữa, không cần em nữa, anh kêu em phải làm sao, liều mạng với anh à.”
Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm lạnh xuống, bá đạo nâng mặt cô lên: “Hạ Băng Khuynh, không có loại nếu này, từ bây h đến sau này, anh vĩnh viễn cùng em, dù anh ở đâu, em cần phải ở bên anh, người của em là của anh, cuộc đời của em cũng là của anh, dù cho em già chết rồi, linh hồn em cũng là của anh, anh vĩnh viễn không để em rời đi! Cho nên, đừng để anh nghe những lời ngu ngốc này nữa, hiểu không?”
“Hiểu, hiểu rồi!” Hạ Băng Khuynh lúng túng đáp, trong lòng rất chấn động, cô chưa từng nghe qua lời hứa sến sủa như vậy, nhưng mà cô thích!
Cô cảm động ôm cổ anh: “Em cũng vậy, vĩnh viễn cũng không muốn rời xa anh, em yêu anh!”
Tình cảm nồng đậm, từ ngữ càng sến sủa cũng trở nên tự nhiên.
Đôi môi nóng bỏng áp lên môi cô, đây là đôi môi vừa nói với anh là em yêu anh.
Anh đang dùng hành động để đáp lại 3 chữ đó.
Nhiệt độ trong phòng bắt đầu tăng cao.
Vấn đề kẹp giữa họ hình như cũng thuận theo tình cảm nồng đậm mà trở nên không quan trọng, lúc này họ chỉ cơ thể để bày tỏ khát vọng của mình, thâm nhập vào xương máu, hợp hai thành 1, cực kỳ mật thiết.
Sau cùng, dung dịch nóng bỏng lại lần nữa bắn vào trong tử cung của cô.
Sắc trời ngày càng tối.
Mặc áo sơ mi của Mộ Nguyệt Sâm, Hạ Băng Khuynh ngồi trong bồn cầu nhà vệ sinh.
1 trận ái hoan, khiến mặt cô đỏ ửng.
Chân mềm nhũn, eo đau nhức, nhưng quá trình rất thoải mái, cho nên cô cũng không oán trách gì, mà ngồi ngây người ở trong bồn cầu là vì cô đang nghĩ đến vấn đề mang tên là có thai.
Nói thật, cô không muốn!
Dù là lúc có lí trí hay là mất lí trí, cô đều không muốn!
Bản thân cô còn một nừa là con nít, cô cản bản chưa chuẩn bị tinh thần làm mẹ, với lại cô còn rất nhiều ước mơ cần thực hiện, nhưng nếu thật sự bị thì sao?
Không thể đánh chết Mộ Nguyệt Sâm, cũng không thể mưu sát em bé dễ thương.
Aiya, phiền quá, cô ngồi trong bồn câu vò đầu như ổ quạ, tại sao ở tuổi này mà cô phải “suy nghĩ” đến vấn đề thâm sâu ấy!
“Cốc cốc...” Sau tiếng gõ cửa, bên ngoài vang lên giọng của Mộ Nguyệt Sâm: “Nha đầu, đth em kêu.”
“Uhm, em đến đây!” Hạ Băng Khuynh đứng khỏi bồn câu, mặc quần lót.
Mặc được nửa, liền nghe tiếng từ tốn lạnh lùng ở ngoài: “Là Mộ Nguyệt Bạch gọi cho em!”