Cưới Vợ Trước So Chiêu - Chương 09

Cưới Vợ Trước So Chiêu
Chương 9
gacsach.com

Hôm nay không khí trong nhà họ Giang rất khẩn trương—-trong nhà, Giang Tâm Hồng ở trong phòng khách đi tới đi lui, thỉnh thoảng nghiêng đầu ngóng dài ra cửa sổ; ngoài cửa, một con gấu đen sắc mặt dữ tợn tay trái cầm chổi quét nhà, tay phải cầm gậy bóng chày, khí thế hung hăng canh giữ, dọa cho bọn nhỏ tan học về ngang khóc mếu máo, cũng dọa luôn một đám chó lớn hàng xóm nuôi.

“Oa—-“Một tiếng trẻ con bị dọa khóc vang lên.

“Tiểu Mân, bảo ba con vào, đừng có đứng ngoài đó dọa con người ta.” Bỗng dưng, bên trong phòng bếp truyền đến âm thanh Trần Nguyệt Tú tức giận quát đến lần thứ N trong ngày.

“Ba, mẹ bảo ba đi vào!” Giang Tâm Hồng bất dắc dĩ ra cửa gọi người.

“Không muốn!” Tiếng kêu như sấm của Giang Mãn Phúc vang lên. “Ta thủ ở chổ này, tên họ Tu kia nếu dám đến, ta liền cho hắn ăn một bữa đòn no bụng.”

Giang Tâm Hồng bất đắc dĩ liếc mắt, không biết nói gì cho phải.

Lúc trước mẹ bảo mang Tu Lập Hành về nhà giới thiệu, vốn là nàng còn do dự một chút, sau lại biết được hắn bị kiện, nàng liền muốn mời hắn cùng với anh họ làm luật sư của nàng cùng đến ăn bữa cơm, một là giới thiệu anh họ cho hắn, xem có giúp được gì không, hai là để hắn cùng người nhà chính thức gặp mặt.

Ai ngờ ba biết được lại hết sức phản đổi, mặc dù không thể không khuất phục trước oai phong của mẹ nhưng mà đợi ngày hắn đến lại cần chổi cầm gậy đứng giữ cửa, chuẩn bị ra oai phủ đầu, thật là khiến người ta vừa tức vừa buồn cười.

“Không muốn?” Đột nhiên Trần Nguyệt Tú tay cầm xẻng từ trong phòng bếp khí thế bừng bừng lao ra, nhất lên lỗ tai gấu đen, lấy uy lực của sư tử Hà Đông rống lớn. “Ông đứng ở đây làm cái rắm gì? Chỉ biết hù dọa trẻ con! Ông không biết xấu hổ nhưng tôi còn muốn ra đường gặp hàng xóm. Đi đi đi, đừng có đứng đây chướng mắt. Bạn của Tiểu Mân cũng là đồng nghiệp của anh Kỳ, anh Nhạc, lần đầu tiên đến nhà chúng ta chơi, ông bớt làm loạn đi.”

Giang Mãn Phúc bị nhéo lỗ tai đau đến nhe răng nhếch miệng, đang muốn mở miệng phản bác thì thấy hai chiếc xe một trước một sau từ từ chạy lại gần, đợi xe vừa dừng hẳn thì thấy Giang Hâm Kỳ và Giang Hâm Nhạc từ chiếc xe màu đỏ sậm chui ra.

“Mẹ, hôm nay muốn nấu lỗ tai heo xào tỏi sao?” Giang Hâm Kỳ nhìn thấy ba mẹ nhịn không được lên tiếng trêu.

“Nếu thực vậy thì khả năng chọn lựa của mẹ phải xem lại rồi.” Giang Hâm Nhạc ác ngôn sờ sờ cằm đánh giá ba mình từ trên xuống dưới. “Đầu heo này cũng hơi già rồi, mùi vị có lẽ không ngon lắm.”

“Mẹ ngươi!” Giang Mãn Phúc tức giận bạo tục, tránh khỏi ma trảo của vợ, đảo qua hướng hai đứa con trai đánh tới tấp. “Lão tử đây có mùi vị hay không, mẹ ngươi rõ ràng nhất! Mẹ kiếp, mùi vị không tốt còn có thể sinh ra các ngươi sao?”

“Ở trước mặt con nói hưu nói vượn cái gì?” Trần Nguyệt Tú tức hắn già mà không nên nết, nói chuyện không biết chừng mực, giáng xuống một cái Ngọc nữ thần chưởng, sau đó nghiêng đầu nhìn con trai. “Tu tiên sinh kia không có cùng về sao?”

“Sao lại không có?” Hai anh em trăm miệng một lời, chỉ chỉ về phía chiếc xe màu bạc vừa mới dừng lại bên kia. “Ngô, ở đằng kia!”

Đang lúc này, Tu Lập Hành cầm một phần quà lễ từ trong xe ra, ý cười đầy mặt đi về hướng nhà họ Giang.

Giang Mãn Phúc nhìn thấy người có ý đồ bắt cóc con gái bảo bồi nhà hắn lập tức giận dữ nhặt cây chổi lên, cầm gậy muốn xông qua hành hung, lại bị vợ cùng con gái tiến lên giữ chặc, cuối cùng chỉ có thể kêu la vô ích.

“Bác trai, bác gái, xin chào! Đây là chút lòng thành của cháu, xin vui lòng nhận cho.” Tu Lập Hành đi tới trước cửa nhà, thật sâu am hiểu ý nghĩa xâu xa cổ nhân dạy ‘ đưa tay không đánh gương mặt tươi cười’, vui vẻ đem giỏ trái cây dâng lên.

A, quả nhiên bác Giang cầm chổi đợi hắn, quả thật là rất yêu thương con gái, thật đáng tán dương.

“Tốt tốt tốt...” Trần Nguyệt Tú thấy hắn hiểu lễ nghĩa lại có thái độ thành khẩn, rất có tư thế mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy hài lòng, lập tức gật đầu tán thưởng, vừa nhận lấy lễ vật vừa cười đến vui vẻ. “Người đến là được rồi, còn quà cáp khách sáo làm gì.”

“Vâng!” Biết mình đã chiếm được hảo cảm của Trần Nguyệt Tú, Tu Lập Hành trong bụng thầm vui, sau đó quay sang nhìn Giang Tâm Hồng, thấy được nàng vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng mỉm cười.

Đang lúc hai người mắt qua mày lại thì đột nhiên bị một gương mặt dữ tợn chen vào—

“Đáng chết! Còn nhìn? Còn nhìn? Nhìn nữa lão tử liền móc hai tròng mắt ngươi ra!” Phát hiện hai người ‘liếc mắt đưa tình’, Giang Mãn Phúc tức giận rống to, cây chổi trong tay thuận thế đánh lại.

“Còn nháo!” Boss lớn nhà họ Giang—Trần Nguyệt Tú một chưởng đập xuống dưới ót chồng, sau đó lại níu lấy hắn đi vào trong nhà, vừa đi vừa nhiệt tình cười nói: “Đi, còn đứng ngoài này làm gì, vào nhà, vào nhà đi.”

“Mẹ nó! Bà kéo tôi làm gì, lão tử còn chưa có xong với tên đó...”

“Im miêng! Mau đi vào...”

Thoáng chốc, chỉ thấy hai vị trung niên oan gia cãi nhau đi vào trong nhà, “Kỳ Nhạc huynh đệ” cười mờ ám vỗ vỗ vai người nam nhân suýt nữa lọt tròng mắt ra ngoài, buông xuống một câu, “Có mẹ ta tác thành, xem như ngươi may mắn”, nói xong, hai anh em kế vai sát cánh đi vào.

“Ngại quá, ba em tương đối thô lỗ, anh đừng để bụng.” Giang Tâm Hồng đỏ mặt lúng túng cười khúc khích giải thích.

“Dĩ nhiên không ngại.” Tu Lập Hành khẽ mỉm cười, hắn cảm thấy bác Giang rất tốt, khiến cho hắn vô cùng ngưỡng mộ.

“Bác trai rất tốt, anh rất thích ông ấy!” Mặc dù ngôn hành cử chỉ nhìn như lỗ mãn nhưng mà lại rất yêu thương con cái, nếu như hắn có một người cha như vậy, quá trình trưởng thành cũng không gian khổ như vậy đi?

Nếu như người đàn ông kia được bằng một phần mười Giang Mãn Phúc, như vậy hôm nay hai cha con cũng không cần phải đi đến bước đường này.

Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn trở nên buồn bả, lòng tràn đầy cảm khái—-

Phản phất nhìn ra khổ sở trong lòng hắn, Giang Tâm Hồng nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn, cho đến khi suy tư trong mắt hắn rút đi, nàng mới cười vui vẻ lên—

“Anh nói không sai! Mặc dù ba em có hơi khoa trương một chút, đối với em bảo vệ có hơi quá đáng một chút, khiến cho em nhiều lúc không khỏi tức giận, nhưng mà em thật rất thương ông ấy.” Nàng trọng trọng gật đầu, phụ họa vào lời nói của hắn.

Nghe vậy, Tu Lập Hành khẽ cười muốn nói gì đó, lại nghe trong nhà có tiếng rống lớn—

“Mẹ nó! Các ngươi còn muốn ở ngoài đó bao lâu? Đừng tưởng chỉ có hai người một chổ là có thể làm loạn, lão tử còn chưa có chết!”

Tiếng hô vừa dứt, liền truyền ra âm thanh “Kỳ Nhạc huynh đệ” cười to không dứt, khiến hai người ngoài cửa nhìn nhau bất đắc dĩ cười một tiếng, song song đi vào.

Vừa vào phòng khách, hai anh em sinh đôi liền hướng bọn họ cười ranh mãnh, mà Trần Nguyệt Tú thì đang ở trong bếp, vội vàng chuẩn bị nấu một bữa ăn ngon mời khách, Giang Mãn Phúc một bên lại là mặt như đưa đám ngồi trên sa lon, bởi vì bị vợ ngăn cản không cho hắn đánh đuổi kẻ muốn lừa bắt con gái bảo bối mà sinh khí.

“Ba...” Giang Tâm Hồng dựa vào ông làm nũng. “Ba không nói lời nào, cũng không mời người ta ngồi, về sau để cho người ngoài biết sẽ cười ba không có phong độ!”

“Mẹ nó! Ai dám nói lão tử không có phong độ?” Không muốn bị chê cười, Giang Mãn Phúc trừng mắt nhìn Tu Lập Hành, hung tợn ra lệnh, “Ngồi!”

“Cảm ơn bác trai.”Tu Lập Hành thần sắc không dao động, mỉm cười ngồi xuống.

Mẹ nó! Cười đến thật chướng mắt, Giang Mãn Phúc thở o o, nghiêm mặt quay đi, không thèm nhìn.

“Bác...” Tu Lập Hành cố gắn phá vỡ cục diện bế tắc.

“Mẹ nó! Ta còn chưa cho phép ngươi nói chuyện, người cũng không cần nói chuyện với ta!” Giang Mãn Phúc rống xong lại quay đầu qua chổ khác, không cho hắn cơ hội.

Dù bị đã thương nhưng Tu Lập Hành tuyệt không có ý định ngang bướng chống lại, chỉ mỉm cười nhàn nhạt quăng boom. “Con chỉ muốn nói là con rất thích bác.”

(Oa oa, tỏ tình rồi,*tung bông* thiệt cảm động, Oa oa.

*Gạch đá bay vèo vèo* dở hơi!)

“Phốc!” “Kỳ Nhạc huynh đệ” không hẹn mà cùng phun trà, ngay sau đó giật mình cười quái gở. “Đây là tỏ tình sao? Mẹ ơi! Chẳng lẽ mục tiêu của ngươi là ba ta, không phải Tiểu Mân?”

(Thấy chưa, đâu phải ta dở hơi, có nguyên cặp gấu cưng đồng ý với ta nè)

Ha ha ha... Thật khéo đi đường vòng nha!

“Me ngươi!” Giang Mãn Phúc cả kinh bạo tục, quang quác quang quác kêu. “Ta vốn đã không ưa ngươi, còn muốn đến đây gây chuyện!” Khốn kiếp! Không phải là thích Tiểu Mân sao? Sao lại tỏ tình với hắn? Người này có tật xấu!

Nhìn thấy phát sinh hiểu lầm, Giang Tâm Hồng vừa bực mình vừa buồn cười, vội vàng giải thích rõ chứ “thích” trong miệng hắn không phải là chữ “thích” mà bọn họ nghĩ, đồng thời trách cứ “đầu sỏ gây chuyện” một cái, muốn hắn đừng có nói mấy câu dọa người nữa, bởi vì giải thích thiệt là mệt.

Ngược lại Tu Lập Hành lại không quá mức để ý nhún vai, trong lòng rất thích loại cảm giác vui vẻ náo nhiệt lại hòa thuận này.

Chờ giải thích rõ ràng xong, Giang Mãn Phúc bị trêu đùa tức giận trừng hắn một cái, khó chịu quay đầu qua chổ khác, lại không thèm nhìn.

Giang Tâm Hồng thấy thế rất là bất đắc dĩ, chỉ có thể cười cười nói nói tạo không khí thân thiện, làm cầu nối hòa giải, đồng thời nháy mắt cầu cứu hai anh, muốn bọn họ lên tiếng trò chuyện, nói sai cái gì cũng không sao.

“Kỳ Nhạc huynh đệ” mặc dù sớm cam kết không làm kì đà cản mũi nhưng mà cũng nói trước là không có làm bà mai, quyết định đứng trung lập, nhưng mà dưới tình huống như vậy, thấy rõ em gái nhà mình muốn giúp đỡ người ta, lại nói với cá tính của Tu Lập Hành, nhất định là đem em gái mình thành cổ phiếu loại ưu để đầu tư lâu dài, mà nói ‘ lâu dài’ thì phải là cả đời, cho nên suy nghĩ một chút, có em rể như vậy cũng không tệ.

Hai anh em trong bụng đã quyết định, dò xét lần nhau một cái, lập tức nhếch miệng cười một tiếng, hiếm khi mở lòng từ bi phối hợp với em gái, ngươi một lời, ta một lời, xướng xướng đáp đáp.

Bởi vì có thêm hai người gia nhập, trong phòng khách nhất thời náo nhiệt hẳn lên, bốn người trẻ tuổi đề tài bất tận, nói nói cười cười, thỉnh thoảng còn bất chợt có ý đồ lôi kéo Giang Mãn Phúc cùng nhau “luyện bát quái”, làm gì Giang ba ba cũng rất kiên trì, nhất quyết không chịu nói chuyện với Tu Lập Hành.

Chỉ bất quá Giang Mãn Phúc từ đầu đến cuối không chịu nói lời nào, nhưng lỗ tai lại cứ dựng đứng lên nghe chuyện, một câu cũng không bỏ sót...

“anh Minh cũng đến sao?” Từ miệng em gái nhà mình biết được anh họ luật sư kia lát nữa sẽ đến, Giang Hâm Kỳ không khỏi có chút kinh ngạc, dù sao người ta cũng bận không kém gì hai anh em hắn, không có thời gian sao lại có thể đột nhiên chạy đến nhà họ.

“Là em gọi anh ấy đến.” Giang Tâm Hồng gãi đầu nhận tội.

“Em tìm anh Minh làm gì?” Giang Hâm Nhạc cũng không nhịn được tò mò.

“Ách...” Giang Tâm Hồng chần chờ nhìn Tu Lập Hành, không biết hắn có ngại nàng đem chuyện của hắn nói ra hay không.

“Để anh nói đi!” Tu Lập Hành hiểu sự do dự của nàng, cũng nghĩ đến bọn họ sớm muộn gì cũng biết chuyện, chi bằng tự mình nói ra. “Tiểu Mân tìm anh họ các ngươi đến đây là muốn giới thiệu cho ta biết.”

“Giới thiệu cho ngươi biết?” Giang Hâm Kỳ lòng tràn đầy hoài nghi, cảm thấy chuyện này tuyệt đối không đơn thuần.

“Làm gì? Ngươi có chuyện liên quan đến tòa án?”Giang Hâm Nhạc trực tiếp chất vấn, ngoại trừ chuyện dính đến tòa án ra, làm gì có ai không dưng đi tìm luật sư?

Tu Lập Hành không có phủ nhận, nói ra trọng điểm. “Ba ta muốn kiện ta bỏ rơi thân sinh!”

“Phốc!”

“Kỳ Nhạc huynh đệ” nước uống tới miệng lại phun hết ra ngoài, mà Giang Mãn Phúc từ đầu vẫn chú ý bọn họ nói chuyện, nghe được lại tức giận nhảy lên, nổi trận lôi đình rống—

“Khốn kiếp! Ngay cả cha ruột cũng không nuôi, loại người bất hiếu này tuyệt đối không có gì tốt! Tiểu Mân, chúng ta không dính dáng tới hắn, lập tức cắt đứt...” Gấu đen nóng giận bừng bừng rống giận, rất sợ con gái mình bị kẻ nhân phẩn có vấn đề lừa gạt, vậy thì hỏng bét.

“Ba, không phải như ba nghĩ đâu!” Vội vàng kéo papa đang giận dữ của mình lại, Giang Tâm Hồng rất sợ người nhà mình hiểu lầm Tu Lập Hành, lập tức liên tục không ngừng đem sự tình đầu đuôi rõ ràng rành mạch kể lại lại. “Hiện tại ba anh ấy gửi thư hăm dọa muốn kiện anh ấy, cho nên con mới tìm anh họ, hỏi ý hiến anh một chút. Chuyện chính là như vậy!”

Mặc dù “Kỳ Nhạc huynh đệ” sớm biết ba mẹ hắn đã li dị nhiều năm, nhưng lại không rõ ràng chuyện gút mắt bên trong, hôm nay nghe xong cả tiền căn hậu họa, hai người bọn họ không hẹn mà cùng chung một ý nghĩ —-

“Mẹ nó! Đủ đồi bại.”

Về phần Giang Mãn Phúc tuy là lão đầu thô lỗ nhưng cũng là người mềm lòng, nghe xong chuyện xưa rồi, đối với kẻ muốn bắt cóc con gái hắn này không khỏi có vài phần kính trọng, cảm thấy hắn lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, vẫn có thể tự lực tự cường gây dựng thành tựu như hôm nay, nếu không phải là người có ý chí kiên định thì rất khó được như vậy.

Nhìn xem, họ Tu này cũng là người chịu được cực khổ, phẩm hạnh tốt~

Nghĩ đến đây, Giang Mãn Phúc nhìn về phía Tu Lập Hành với ánh mắt không tự chủ mềm nhũn thêm mấy phần, cảm giác cũng tốt lên không ít.

Tu Lập Hành nhạy cảm nhận thấy thái độ của bác trai đối với mình có chút biến chuyển, sắc mặt cũng tốt lên không ít, hắn linh hoạt nở ra nụ cười lấy lòng, nhìn thấy đối phương lại uốn éo quay mặt đi chổ khác, hắn lại đắc ý cười thầm không dứt.

“Bác trai, như vậy bác vẫn cảm thấy cháu là người bất hiếu sao?” Hắn cố ý giả bộ cô đơn hỏi.

“Mẹ nó!” Đột nhiên, Giang Mãn Phúc quay đầu, khí thế vạn quân giơ quả đấm quát: “Biết sinh không biết nuôi, cái loại đàn ông không biết chịu trách nhiệm đó còn mặt mũi nào quay lại kiện ngươi? Mẹ kiếp, thật là mất hết mặt mũi đàn ông trên đời! Ta cho ngươi biết, cứ để hắn kiện, tuyệt đối không cho hắn nửa xu, nếu không sẽ phụ lòng mẹ ngươi, không phải sao?”

Lẳng lặng nhìn hắn tức giận thay mình đau lòng, Tu Lập Hành cảm động cười... A, quả nhiên là nam tử hán chánh nghĩa lẫm liệt, có người cha như vậy, hắn thật hâm mộ đứa trẻ nào được sinh ra dưới mái nhà này. “Bác, con chính là muốn như vậy!”

Khép mi che giấu ánh mắt hâm mộ, ngữ khí của hắn chân thành tha thiết mà thành khẩn, “Con nếu có người cha có trách nhiệm lại yêu thương con cái như bác, quá trình trưởng thành sẽ không khổ cực như vậy.”

Nhất thời, Giang Mãn Phúc bị lời nói chân thành của hắn làm cho vui vẻ, mọi bất mãn đối với ‘ tên khốn kiếp muốn bắt cóc con gái hắn’ này bổng chốc phai đi đáng kể, hảo cảm thì cứ tăng lên không ngừng.

Mẹ nó! Dễ mềm lòng như vậy, vô dụng! “Kỳ Nhạc huynh đệ” thấy Tu Lập Hành nói mấy câu liền mua chuộc ba mình, không hẹn mà cùng bĩu môi âm thầm khinh bỉ.

Không cần hâm mộ, em sẽ ở bên cạnh anh! Phản phất nhìn ra tâm tư của hắn, Giang Tâm Hồng lặng lẽ vuốt cánh tay của hắn, lấy ánh mắt không tiếng động an ủi hắn.

Anh biết! Tu Lập Hành hiểu được tâm ý của nàng, mỉm cười.

Đang lúc mọi người đều nặng tâm tư thì ‘leng keng’ một tiếng chuông cửa vang lên.

“Em đi mở cửa!” Nghĩ thầm là anh họ đến, Giang Tâm Hồng vội vàng chạy đi.

Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy nàng cùng một người thân hình cao lớn, âu phục phẳng phiêu đi vào.

“Chú ba!” Luật sư Giang Hâm Minh cúi người chào Giang Mãn Phúc, xong lại quay sang hai người em họ song sinh nói: “anh Kỳ, anh Nhạc, các ngươi cũng ở đây a!”

“Kỳ Nhạc huynh đệ” nghe vậy đồng thời nhếch miệng cười một tiếng, khoan khoái vẫy tay, cho hắn sự chào đón không tiếng động.

“A Minh, đến, ngồi bên này!” Giang Mãn Phúc rất nhiệt tình lôi kéo cháu ngồi bên cạnh mình.

“Vị này là?” Vừa ngồi vào chổ của mình, Giang Hâm Minh liền hướng người nam nhân không tính là lạ mặt nhưng chưa biết tên nhìn đến, ngay sau đó ánh mắt lại hứng thú nhìn Giang Tâm Hồng.

Đây không phải là người lần trước cùng nàng đi dạo hiệu sách sao? Không nghĩ tới lại tiến triển nhanh như vậy, đã tiến đến trong nhà chú hắn rồi.

Nghe vậy, không đợi người bên cạnh mở miệng, Tu Lập Hành mỉm cười nói: “Tiểu đệ họ Tu, Tu Lập Hành. Anh chính là anh họ rất lợi hại mà Tiểu Mân hay nhắc đến đi? Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!”

Còn tưởng rằng nam nhân khác trong nhà họ Giang đều giống “Kỳ Nhạc huynh đệ” và Giang Mãn Phúc, đối với phái nam xuất hiện bên cạnh Tiểu Mân sẽ không có thiện cảm, lại còn gây khó khăn, nhưng vị anh họ luật sư này xem ra thái độ rất tốt, không có cảm giác ác ý.

(Cái này là chân nhân bất lộ tướng, haha, chỉ âm thầm chơi xỏ, không công khai đối địch, ta thích loại nham hiểm này)

“Tiểu Mân, em/con cũng chưa từng nói bọn anh/ba lợi hại bao giờ!” Ba cha con họ Giang trăm miệng một lời kêu lên, trên mặt có thật sâu ganh tị cùng bất bình.

“Con đâu có nói anh ấy lợi hại!” Giang Tâm Hồng đỏ mặt phủ nhận.

“Em nói anh ấy lên tòa án cơ hồ là bách chiến bách thắng, không phải lợi hại thì là gì?” Tu Lập Hành giả bộ không hiểu nháy mắt, ý đồ trêu đùa.

“Thì ra địa vị của anh trong lòng tiểu công chúa lại cao như vậy.” Giang Hâm Minh mặt cảm động trêu ghẹo nói.

“Cũng không có, được không?” Giang Tâm Hồng tức giận liếc mắt, quyết định đem đề tài quay vè việc chính sự,

Nàng rất nhanh đem chuyện của Tu Lập Hành nói ra một lần, tràn đầy hy vọng nhìn anh họ của mình, mong hắn cho một cái ý kiến tốt.

Giang Hâm Minh không có trả lời ngay, trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói: “Bình thường án này, bởi vì quan niệm luân lí truyền thống, kia người con có rất ít phần thắng, hơn nữa nếu năng lực kinh tế của hắn tốt, sẽ bị cho rằng càng nên phụ trách nuôi dưỡng cha mẹ.”

Lời này vừa nói ra, cả người Tu Lập Hành cứng đờ, thần sắc lành lạnh, chẳng lẽ hắn thật thoát không khỏi người đàn ông kia sao?

Một người cha cho đến bây giờ cũng chưa từng cho hắn miếng cơm ăn, tại sao chỉ vì quan hệ huyết thống mà bắt hắn nuôi dưỡng?

Ông ta chưa bao giờ tận trách nhiệm làm cha, tại sao hắn lại phải tận trách nhiệm làm con?

Nhận thấy tâm tình tối tăm trong mắt hắn, Giang Tâm Hồng trong nháy mắt tràn đầy lo lắng, nhưng là trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì để an ủi hắn, ngược lại Giang Mãn Phúc bất bình kêu la——

“Mẹ nó! Chẳng lẽ chưa từng nuôi con, không chịu trách nhiệm biến mất hai ba chục năm trời, bởi vì muốn kiện con trai mà xuất hiện trở lại, như vậy cũng có thể thắng kiện sao?” Giang Mãn Phúc lòng đầy nộ khí, cảm thấy làm như vậy chẳng khác gì dung túng loại cha mẹ không có trách nhiệm chỉ biết sinh không biết nuôi kia.

Nghe lời nói bất bình này, Tu Lập Hành chỉ có thể lắc đầu cười khổ, nhưng trong lòng lại quyết định, coi như biết rõ không thắng được, hắn cũng nhất định phải kiện tới cùng, nhất định không khuất phục.

“Tuy nói rất ít người thắng kiện, nhưng cũng không phải không có!” Giang Hâm Minh bình tĩnh cười nói: “Điều lệ trong luật dân sự bổ sung và hiệu đính có nói trường hợp cha mẹ không tận nghĩa vụ nuôi dưỡng thì con cái có thể chủ động miễn trừ nghĩa vụ nuôi dưỡng.”

“Thật tốt quá!” vui vẻ kêu to, ôm ánh tay Tu Lập Hành. “Lập Hành, có điều lệ này, cơ hội thắng kiện của anh càng lớn.”

A... Cảm tạ tu bổ luật dân sự, hắn rốt cục có chút hy vọng có thể thoát khỏi người đàn ông không chịu trách nhiệm kia.

Cho đến giờ phút này, thần sắc lạnh lùng của Tu Lập Hành mới tan đi, quay đầu nhìn nàng hoan hô thay mình vui vẻ nở nụ cười rực rỡ, tâm thần không khỏi bị rung động, con mắt trở nên mềm dịu...

“Mẹ nó! Tiểu Mân, con ôm hắn làm gì? Còn không mau buông ra!” Mắt thấy con gái bảo bổi chủ động ôm lấy Tu Lập Hành, Giang Mãn Phúc nóng nảy kêu la, suýt chút nữa nhảy dựng lên chủ động tách hai người ra.

Bị ba mình quát như vậy, Giang Tâm Hồng không thể không tiếc nuối buông tay; mà Tu Lập Hành nhìn cánh tay đột nhiên trống rỗng, tim chợt thấy trống rỗng cùng mất mác.

Kinh ngạc nhìn Giang Mãn Phúc rống to, lại nhìn một chút “Kỳ Nhạc huynh đệ” và Giang Hâm Minh một bên làm bộ mặt xem kịch vui, cuối cùng nhìn đến Giang Tâm Hồng quan tâm nở nụ cười, hắn vừa hâm mộ lại không khỏi nghĩ thầm...

Vì sao có gia đình có thể vui vẻ hòa thuận như vậy, hạnh phúc mĩ mãn, lại có gia đình ba mẹ li dị, cuối cùng còn phải cha con đối đầu?

Nếu có một ngày hắn cũng có thể trở thành người trong gia đình này, có phải hay không cũng có thể cãi nhau rồi lại hòa thuận vui vẻ hạnh phúc?

“Sao vậy?” Nhận thấy sự khác thường của hắn, Giang Tâm Hồng quan tâm nhỏ giọng hỏi thăm.

Tu Lập Hành đột nhiên hồi phục tinh thần, mỉm cười len lén cầm tay nàng, nhẹ nhàng lắc đầu một cái. “Không có gì!” A, một ngày nào đó trong tương lai, hắn cũng sẽ trở thành người nhà họ Giang.

Giang Tâm Hồng khẽ đỏ mặt, có chút bận tâm bị ba phát hiện bọn họ đang nắm tay, may mắn Giang Mãn Phúc chỉ lo dựng râu trợn mắt, từ đầu đến cuối không có phát hiện.

Đang lúc hai người ngang nhiên ăn trộm trước mặt cảnh sát, hơn nữa còn hưng phấn không có bị phát hiện thì một giọng nói vang lên—

“Hắc hắc, đừng chỉ lo tán gẫu.” Trần Nguyệt Tú từ trong phòng bếp nhô đầu ra, nhiệt tình chào mời, “Bữa tối nấu xong, các người mau qua đây ăn!”

Hòa trong tiếng chào hỏi, cãi nhau, trò chuyện, mọi người rối rít đi về phía bàn ăn, hơn nữa Giang Mãn Phúc và “Kỳ Nhạc huynh đệ” còn hung hăng chạy qua giành chổ trước, Giang Hâm Minh thứ hai, Tu Lập Hành và Giang Tâm Hồng là sánh vai nhau vào sau cùng.

“Đúng rồi!” Giang Hâm Minh tựa như là nhớ ra cái gì đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tu Lập Hành đang từ phía sau đi tới mỉm cười. “Dựa vào quan hệ giữa cậu và Tiểu Mân, tiền phí luật sư tôi sẽ cho giá đặc biệt.”

Dứt lời, rút ra tờ giấy không biết được viết xong từ bao giờ, cười mị mị nhét vào trong tay Tu Lập Hành, sau đó lại vui vẻ đi về phía bàn ăn, phản phất như cái gì cũng chưa từng nói qua.

“Bên trên viết cái gì?” Giang Tâm Hồng tò mò hỏi thăm.

Tu Lập Hành cuối đầu nhìn trên giấy rõ ràng ghi con số lớn gấp hai lần giá thị trường, thật không biết nên tức hay nên cười...

(Cho anh biết hớ, lúc đầu còn tưởng Minh ca hiền)

Ai nói hắn không có ác ý? Thì ra vị anh họ này đem những hành động làm khó toàn bộ che giấu dưới nụ cười vô hại, hắn lúc trước đưa ra kết luận như vậy là quá vội rồi!

Nên nói thật không hổ là anh họ của “Kỳ Nhạc huynh đệ” sao? Bản lĩnh thừa cơ lừa đảo còn cao hơn một bậc!

Ban đêm, khi Tu Lập Hành từ nhà họ Giang trở về, vừa vào cửa đã nhìn thấy mẹ đang nói chuyện điện thoại, trên mặt rõ ràng là ấu sầu cùng khó xử, hơn nữa nhìn thấy hắn quay trở về lại nói chuyện nhanh hơn một chút.

“Tốt lắm! Lão Vương, Lập Hành về rồi, chuyện này chúng ta hôm khác bàn lại.” Dứt lời liền vội vàng cúp điện thoại, tựa hồ không muốn cho hắn nghe ra đầu mối gì.

Vậy mà Tu Lập Hành lại là một người nhạy cảm,sắc bén, chỉ nghe mấy câu sau liền nghĩ đến lúc ở công ty xung đột với Vương Di Trăn, trong lòng liền hiểu mẹ và bác Vương bàn bạc chuyện gì trong điện thoại.

“Bác Vương tìm mẹ tố cáo con sao?” Tu Lập Hành ngồi trên ghế sa lon, nói thẳng vào vấn đề.

Chỉ một thoáng, Tu Tú Dung bị câu hỏi của hắn làm cho hết hồn, nhưng ngay sau đó, hiểu được con trai khẳng định đã đoán ra cuộc điện thoại của mình và lão Vương, nàng lập tức thở dài một cái, chậm rãi đến ngồi bên cạnh hắn. “Đừng hiểu lầm, bác Vương là gọi đến xin lỗi.”

Mỉm cười vỗ vỗ tay con trai, lúc đầu nàng nhận điện thoại liền bị lão Vương nói liên tiếp cho đến đầu óc choáng váng không dậy nổi, sau lại rốt cục làm rõ vấn đề, trong lòng không khỏi thở dài thật sâu.

Vốn là nàng nhìn ra Vương Di Trăn không có hảo cảm với mình, sau lại vì quan hệ với Lập Hành mới thân thiện với nàng một chút.

Có thể trong lòng Lập Hành đã có người con gái khác, cộng thêm bản tính hắn vốn trong trẻo lạnh lùng, nếu không phải là người quen thuộc gì thì hắn chỉ có thể duy trì lễ phép bên ngoài, tuyệt đối sẽ không cùng với đối phương có dính líu gì đặc biệt.

Con trai của mình, mình hiểu!

Đại khái là Vương Di Trăn quá mức nóng tính, rốt cục dẫm lên trái boom hẹn giờ của hắn, cho nên mới bộc phát xung đột.

Có lẽ Vương Di Trăn sau khi về nhà không nhịn được tức giận mới nổi nóng với lão Vương, ồn ào phản đối việc kết hôn giữa hai người già bọn họ, không cẩn thận nói ra đủ loại thành kiến cùng ác ý với Tu Tú Dung, cho nên hai cha con nàng cũng tan rã không vui.

Lão Vương trước nay là người biết phải trái, cũng rõ ràng tính khí kiêu căng của con gái, cùng với Tu Lập Hành phát sinh xung đột mặc dù không dám nói toàn bộ đều là lỗi của nàng nhưng khẳng định phần lớn là do nàng sai, cho nên mới vội vàng gọi điện thoại cho Tu Tú Dung tạ lỗi, rất sợ bởi vì con cái không hợp mà khiến tình cảm lúc xế chiều của bọn họ phải trắc trở.

Tu Lập Hành mặc dù không rõ bác Vương hiểu được bao nhiêu chuyện bên trong nhưng ông gọi điện thoại đến xin lỗi mẹ hắn, khẳn định là biết con gái mình đối với mẹ hắn có lời mắng chửi khó nghe, mặc dù hắn không cho là bản thân có lỗi, nhưng là...”Mẹ, thật xin lỗi!”

Nhẹ nhàng nhận lỗi với mẹ.

Ai! Hắn cùng Vương Di Trăn trở mặt, khẳng định là khiến mẹ khó xử không ít.

“Xin lỗi cái gì chứ?” Tu Tú Dung tựa hồ hiểu được suy nghĩ của con trai, nhẹ nhàng chỉ trích hắn một cái, lập tức mỉm cười nói: “Mẹ cũng không cảm thấy nhất định phải cùng lão Vương ở chung một chổ, cho dù ở chung một chổ cũng không nhất định phải kết hôn; nếu con của hắn đã không thích mẹ, mẹ cũng không muốn gả qua lại phải xem sắc mặt người khác mà sống.”

Nàng vì một đoạn hôn nhân trước đây mà chịu thua thiệt nhiều năm, cũng học được khôn ra không ít, cũng không ngu lại tùy tiện ngã vào một cuộc hôn nhân khiến cho bản thân không vui vẻ.

Tu Lập Hành nghe được mẹ nói như vậy mới nở nụ cười, thân mặt nắm bả vai gầy yếu của bà, nháy mắt trêu chọc nói: “Thật ra thì mẹ với bác Vương nếu muốn kết hôn cũng không phải không được, liền đem ông ấy về ở rể nhà chúng ta đi, nhà này để cho hai người ở, thế nào?”

Tu Tú Dung nghe vậy vừa tức vừa buồn cười khẽ gắt một tiếng, xấu hổ nghiêm mặt đuổi người. “Con dám trêu cợt người lớn như vậy? Đi đi đi, đi tắm mau, ngủ sớm một chút!”

Cười cười đứng dậy đi về phòng, Tu Lập Hành đi đến cửa phòng đột nhiên quay đầu lại, nghiêm trang nói: “Mẹ, lời con nói vừa rồi là nghiêm túc.”

“Mẹ biết!” Tu Tú Dung khẽ mỉm cười, thần sắc bình tĩnh nhu hòa. “Có điều mẹ vẫn là muốn được ở cùng con, cùng với con dâu tương lại và cháu nội của mẹ ở chung một chổ, hưởng thụ niềm vui ngậm kẹo dỗ cháu đây!”

Về phần lão Vương... Vui vẻ thì hẹn nhau ra ngoài, tách ra trở về lại cùng cả nhà hưởng thụ thiên luân (vui với con cháu), vậy không phải rất tốt sao?

Bác Vương đáng thương, muốn kết hôn với mẹ xem chừng là rất khó đây! Nhìn ra tính toán trong lòng mẹ, Tu Lập Hành âm thầm vì người khác mặc niệm, cười xoay người về phòng.

Chẳng qua là hắn về phòng, không vội lấy quần áo đi tắm mà ngược lại cầm ra tờ giất A4, trầm tư một hồi, cuối cùng cầm bút, ở chổ in bốn lựa chọn ‘ kém, trung bình, khá, tốt’, không chút do dự đánh vào ô ‘kém’.

Hắn cũng không cảm thấy là mình lấy việc công báo thù riêng, hoặc là thù dai, mà là trong thời gian thử việc, biểu hiện của vị phụ tá này thật làm cho người ta thất vọng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3