Cuồng Sủng - Chương 24

Cuồng Sủng
Chương 24

Thứ Ngôn Gia Hứa nghiên cứu, chuyên ngành anh học, Thẩm Tinh Lê hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng cô biết anh từ nhỏ học toán tốt, giành được rất nhiều giải quán quân Olympic, thông minh tuyệt đỉnh, tiếng Anh cũng không cần phải nói, từ nhỏ đi học ở trường song ngữ, trình độ tương xứng với tiếng mẹ đẻ.

Sự ưu việt của Ngôn Gia Hứa rất nhiều đứa trẻ gia cảnh bình thường không cách nào với tới được, mặc dù rất nhiều người cố gắng hơn anh đều không phục nhưng cũng phải kiềm chế.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đây là ảnh hưởng tích cực nhất mà đôi cha mẹ kia cho anh.

Trong thời học sinh của anh, nếu như chuyên ngành máy tính tham gia vào thực tiễn hoặc công việc thì nhiều lắm cũng chỉ là làm công việc căn bản nhất. Ví dụ như Lưu Chí Phong lúc mới bắt đầu đi theo thầy Lưu làm hạng mục, điều có thể làm chính là phân phối tham số, chạy mô hình, làm số liệu ghi chép, quét dọn phòng học làm việc vặt.

Ngôn Gia Hứa nhỏ hơn anh ta hai tuổi, lúc học chính quy đã có năng lực nghiên cứu.

Điều này khiến cho đa số sinh viên vừa ao ước vừa ghen tị.

Ngay cả thầy Lưu cũng nói, tiểu tử Ngôn Gia Hứa này thông minh tuyệt đỉnh, chỉ xem xem sau này anh có muốn đi vào chính đạo hay không thôi.

Đương nhiên, dù cho anh có treo việc học lên thì dựa vào giai cấp xã hội của anh cũng có thể lẫn vào như cá gặp nước.

Thời đại đó, AI* cũng không mạnh như bây giờ. Đại chúng bình thường, ví dụ như các bậc cha chú vẫn giữ ý kiến phản đối với trí tuệ nhân tạo, giống như đối mặt với kẻ thù xâm lấn lãnh thổ. Cùng với rất nhiều tin tức tiêu cực về robot được đưa tin bởi truyền thông chính thống.

*Trong khoa học máy tính, trí tuệ nhân tạo hay AI (tiếng Anh: Artificial Intelligence), đôi khi được gọi là trí thông minh nhân tạo, là trí thông minh được thể hiện bằng máy móc, trái ngược với trí thông minh tự nhiên được con người thể hiện. Thông thường, thuật ngữ "trí tuệ nhân tạo" thường được sử dụng để mô tả các máy móc (hoặc máy tính) bắt chước các chức năng "nhận thức" mà con người liên kết với tâm trí con người, như "học tập" và "giải quyết vấn đề".

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng mấy năm về sau, lúc bọn họ mua được một người máy quét dọn trí tuệ nhân tạo dùng tốt thì ngược lại cảm khái thành tựu khoa học kỹ thuật chính là đời sống.

Lúc ấy hạng mục Ngôn Gia Hứa cùng đoàn đội đang làm là hệ thống AI phân biệt khuôn mặt, là hạng mục mà phòng thí nghiệm của giáo sư Lưu hợp tác với xí nghiệp bên ngoài.

Lúc ấy anh chính là cảm thấy hứng thú với chuyện này mới dứt khoát từ chối lời mời của công ty game kia.

Nhưng trước mắt phép toán vẫn chưa hoàn mỹ, xác suất phân biệt chính xác đạt tới 95,42%, nếu như ở sân bay chờ hệ thống kiểm tra, hệ thống thanh toán đưa vào sử dụng thì không đạt yêu cầu. Trong khoảng thời gian này Ngôn Gia Hứa bận bịu đọc các loại sách, bao gồm cả quyển “Phân biệt đặc thù sinh vật” mà Thẩm Tinh Lê nhìn thấy anh xem, đều là đang cố gắng vì phương án tối ưu hóa. Trong nghề đó, phàm là bộc lộ tài năng thì người thông minh như Ngôn Gia Hứa đều là làm việc cả ngày lẫn đêm, quả thực là dùng tính mạng để cố gắng.

Lưu Chí Phong nhìn thấy ánh mắt lờ mờ của Thẩm Tinh Lê, cười nói: "Bây giờ biết anh trai em lợi hại cỡ nào rồi chứ."

"Sau này cậu ta có thể là một nhà khoa học đấy."

Thẩm Tinh Lê nhìn Ngôn Gia Hứa, chàng trai to xác không có biểu lộ gì, cúi đầu uống một ngụm bia.

Khi còn nhỏ Thẩm Tinh Lê cũng đã ước mơ làm một nhà khoa học, nghiên cứu ra tàu con thoi không gian, tên lửa các loại, cô cho rằng như thế mới là nhà khoa học. Không nghĩ tới, nghiên cứu máy vi tính cũng là nhà khoa học, còn là nhà khoa học vĩ đại.

Cái mông của cô xê dịch về phía bên cạnh Ngôn Gia Hứa, sát bên cánh tay anh.

Trước giờ cô không hề biết, anh trai nhà bên cùng cô lớn lên kia, trong mắt người khác thật ra lại là một thiên tài, thật sự là hào quang vạn trượng. Cô không hiểu rõ anh, nhưng giờ phút này, cô ý thức được, cuộc đời của anh vốn chính là chói mắt như vậy.

Nhưng cô cũng biết, anh vất vả.

Ngôn Gia Hứa ý thức được cô gái nho nhỏ bên cạnh, khẽ nheo nheo mà nhìn mình chằm chằm, động tác rất nhẹ, nhưng cánh tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng chạm vào áo thun mình, sau đó lại cách ra một khoảng, hơi ngứa, nhưng bản thân cô không phát hiện ra.

Anh miễn cưỡng trừng mí mắt lên: "Làm gì?"

Thẩm Tinh Lê thấp giọng nói: "Anh ơi, anh thật là lợi hại." Câu nói này phát ra từ đáy lòng.

Ngôn Gia Hứa rất hứng thú nhìn khuôn mặt tươi cười non nớt của cô, đánh giá: "Ồ? Lợi hại chỗ nào."

Thẩm Tinh Lê nghiêm túc nói: "Học giỏi là rất lợi hại."

Thật là ngốc.

Ngôn Gia Hứa "Phụt" cười một tiếng, hiếm thấy cô gái nhỏ khen mình, tâm tình tốt, vuốt vuốt cái đầu nhỏ của cô.

Thẩm Tinh Lê còn nói: "Chơi bóng cũng tốt."

Anh không tập trung hưởng thụ lấy sự sùng bái của cô bé, cảm giác tốt đẹp.

"Người gặp người thích." Vỗ mông ngựa.

Ngôn Gia Hứa cười ra tiếng: "Anh là chó sao? Còn người gặp người thích?"

"A ~~"

Thẩm Tinh Lê ở trên bàn cơm ngầm xoa xoa cái đầu nhỏ rũ xuống, cô nói với Ngôn Gia Hứa: "Anh ơi, em cũng sẽ cố gắng. Không làm anh mất mặt." Sau này Ngôn Gia Hứa nhắc đến Thẩm Tinh Lê thì có thể kiêu ngạo mà giới thiệu "Quả lê mập rất lợi hại".

"Ừm." Anh dịu dàng trả lời, đưa tay nhéo nhéo cái cằm nhọn của cô, nói khẽ: "Anh biết."

Tóm lại, cợt nhả là anh, dịu dàng cũng là anh.

*

Ăn cơm tối xong, trên đường trở về trời âm u, tựa như là sắp mưa rồi.

Thẩm Tinh Lê thấy Ngôn Gia Hứa nhéo nhéo mũi, dáng vẻ dường như rất mệt mỏi, bỗng nhiên cực kỳ đau lòng... Nhưng lại không có cách nào an ủi anh, bởi vậy tâm tình cũng buồn bực.

Bà nội Thẩm nói buổi tối để Thẩm Tinh Lê đến Ngôn gia ăn cơm, mặc dù chỗ đó của Ngôn Gia Hứa cũng là Ngôn gia, nhưng dù sao anh cũng là một người đàn ông, mang theo cô gái nhỏ mười lăm mười sáu tuổi không thích hợp cho lắm.

Bởi vậy anh không có suy nghĩ khác, sớm lái xe đưa cô về.

Lúc xuống xe, Thẩm Tinh Lê lại một lần nữa nhận điện thoại của bà nội.

"Cháu sắp về tới nhà rồi." Cô đứng ở cổng tiểu khu nói.

"Không phải." Giọng nói bà nội rất mệt mỏi, càng lộ ra vẻ già nua thê lương, nói: "Cảm xúc của Kiều Kiều và thím của cháu không ổn định, một mình chú của cháu không giúp được, đêm nay bà nội phải ở đây."

"A." Thẩm Tinh Lê hơi ngạc nhiên, bà nội chưa từng xa nhà vào buổi tối, bởi vì biết một mình cô sẽ sợ hãi.

"Tinh Tinh, đêm nay ở nhà một mình khóa chặt cửa sổ, đắp kín mền, đừng tùy tiện mở cửa cho người ta." Bà nội dặn dò cô như dặn dò con nít, không yên tâm nói: "Nếu như sợ thì cháu đến nhà bà nội Ngôn của cháu ngủ đi."

Thẩm Tinh Lê lo lắng cho bà nội và chị họ, đâu còn biết nghĩ tới những vấn đề này của mình: "Bà nội cháu không sao, bà nhất định phải đi ngủ sớm một chút, tuyệt đối đừng nên thức khuya, cũng đừng quên uống thuốc huyết áp."

"Đứa trẻ ngoan, bà nội nhớ rồi." Nói xong, bà nội Thẩm cúp điện thoại, bà cụ rất mệt mỏi, tuổi đã cao, thật vất vả mới nuôi lớn Tinh Tinh không cần quan tâm nữa, lần này lại xảy ra chuyện của Kiều Kiều, người lớn trẻ con đều không khiến người ta bớt lo.

Thẩm Tinh Lê do dự cúp máy, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tối đen nhà mình. Cũng chưa đến nỗi mất mát, chỉ là cầu nguyện chị họ và thím đừng làm khổ nữa, chuyện này nhanh chóng qua đi thôi.

Nhưng giờ phút này cô lại có chút đáng thương so với người khác.

Cô sẽ không ngủ ở nhà bà nội Ngôn, bây giờ đã rất khuya rồi, không tiện quấy rầy người ta, huống hồ năm nay bà nội Ngôn đã hơn bảy mươi tuổi rồi, thân thể cực kỳ không tốt, có thể ngủ ngon một giấc cũng không dễ dàng.

Thẩm Tinh Lê rũ đầu, giống như một con chó con ủ rũ, yên lặng đi về.

Bình thường một mình sẽ không cô đơn lạnh lẽo.

Sự cô đơn lạnh lẽo thường là sau khi mặc sức vui vẻ lại ở một mình, đó mới là hiu quạnh nhất.

Thẩm Tinh Lê giậm chân xuống đất, nghĩ đến ngày mai thức dậy phải đến nhà chú thăm chị họ mới được. Chị ấy bị thương, quan hệ với mẹ lại ầm ĩ như vậy, chắc chắn là rất khó chịu. Thật ra Thẩm Tinh Lê cũng không biết nhà của chị họ tại sao lại biến thành như vậy, Thẩm Linh Kiều rõ ràng rất ưu tú, nhưng vì sao thím vẫn luôn không hài lòng chứ? Nếu như cô múa ra được thành tích như chị họ thì bà nội sẽ phấn khích ôm cô xoay vòng vòng.

Suy nghĩ một lúc, quyết định về nhà ngủ.

Còn chưa bước vào hành lang đã cảm thấy sau lưng có bóng người đến gần.

Là Ngôn Gia Hứa.

Vừa rồi anh không hề rời đi, chỉ là xuống xe hút thuốc mà thôi. Mùi thuốc lá không dễ ngửi, chuyện này là lúc anh cắn đầu thuốc lá bỗng nhiên nghĩ tới, nhưng kết thúc mỗi ngày đều rất mệt mỏi, anh cần một chút thuốc lá để nâng cao tinh thần, bởi vậy anh không dám tới gần cô.

"Làm sao vậy?" Ngôn Gia Hứa để tay lên vai cô, hỏi.

"Chị họ và thím vẫn chưa tốt, bà nội phải ở nhà chú chăm sóc."

"Chính là nói, đêm nay em phải ở nhà một mình." Ngôn Gia Hứa trực tiếp đưa ra kết luận.

Thẩm Tinh Lê không quá nguyện ý mà gật đầu, là như vậy.

Cô còn chưa mở miệng lên tiếng, bầu trời bỗng nhiên đánh một tia chớp, mấy giây sau, một tiếng sấm rền vang nối gót. Thẩm Tinh Lê bị tiếng sấm thình lình này dọa sợ mà trốn ra sau, Ngôn Gia Hứa trầm tĩnh một lúc, nói: "Đi thôi, anh đi lên với em."

"Vâng." Trong ánh mắt cô như có vì sao sáng tỏ.

Ngôn Gia Hứa theo cô lên lầu, Thẩm Tinh Lê vào phòng bếp nhìn một cái, có nước sôi để nguội bà nội đã nấu, trong tủ lạnh còn có nửa trái dưa hấu.

Cô lấy dưa hấu ra, cắt thành mấy miếng đặt trước mặt anh, nói: "Trong nhà vậy mà còn dưa hấu, quá tốt rồi."

Ngôn Gia Hứa ngồi bên cạnh bàn ăn, lấy laptop ra xem tài liệu một lúc, Thẩm Tinh Lê đến gần xem, anh cười: "Là bạn học ở Anh gửi tới, hỏi anh một vài vấn đề chuyên ngành."

"À." Cô cái hiểu cái không gật gật đầu. Cảm thấy cô đang nhìn trộm à? Hay là sợ cô hỏi là ai?

"Anh ăn dưa hấu không? Rất ngọt." Cô ngồi trên một cái ghế ở phía khác, đôi mắt mong đợi nhìn anh, đây chính là do cô cắt, anh nhìn xem, cắt thành hình thế này có đẹp không?

Ánh mắt của Ngôn Gia Hứa rơi trên mặt cô, thầm nghĩ cô bé là đang làm nũng với anh sao? Sợ anh à?

Được rồi, xem như cô thành công rồi.

Bên ngoài lại có một tiếng sét.

Xẹt qua chân trời trong đêm hè.

Trong đêm tối, ánh mắt anh dần dần chạm đến vô hạn dịu dàng, thậm chí không có một chút giới hạn nào.

Anh đưa tay sờ sờ tóc mái bị mồ hôi làm ướt nhẹp của cô, tóc của cô gái nhỏ mềm mềm, khéo léo dính lên da: "Em đi tắm rửa đi, anh chờ em ngủ rồi mới đi."

Trong lòng Thẩm Tinh Lê vui vẻ, không nhịn được mà khuyên: "Anh ăn miếng dưa hấu đi."

Ngôn Gia Hứa bị cô trêu chọc thì bó tay: "Nhanh đi đi."

Xác nhận anh vẫn còn ở đây, lúc này Thẩm Tinh Lê mới lằng nhằng về phòng ngủ lấy đồ ngủ, khăn mặt vào phòng tắm tắm rửa.

Cô bé tắm rửa rất chậm, cô nghiêm túc đánh răng trước, dùng sữa rửa mặt để rửa mặt. Ở tuổi này của cô, bà nội nói rằng mỗi ngày cô không thể chỉ dùng nước để rửa mặt được, cần mỹ phẩm dưỡng da, dù không đắt nhưng ít ra làm sạch và chống nắng phải làm cho tốt. Da thịt của cô bé non mịn trắng nõn, phải bảo dưỡng thật tốt mới có thể luôn luôn xinh đẹp, vì thế còn mua cho cô một cuốn sách phổ cập khoa học, Thẩm Tinh Lê biết lợi ích như vậy nên mỗi ngày đều nghiêm túc làm chương trình dưỡng da.

Lúc đánh răng, cô có thể nghe thấy tiếng đánh bàn phím hồi âm cho bạn học của Ngôn Gia Hứa, tốc độ đều đều, nhẹ nhàng, thanh thúy.

Cảm thấy cực kỳ an tâm.

Tắm rửa khoảng nửa tiếng mới ra ngoài, đẩy cửa ra, đèn phòng khách vẫn sáng, nhưng Ngôn Gia Hứa đã không còn ở đây nữa, còn có ba lô và máy tính của anh, giày, đều không thấy nữa.

Thẩm Tinh Lê nhíu nhíu mày, rất mất mát.

Đã nói là đợi cô ngủ rồi mới đi mà?

Trong căn phòng vắng vẻ chỉ có mình cô. Chỉ có một ánh đèn mờ nhạt trong phòng khách, còn có một chút ánh sáng màu đỏ từ trong phòng bếp truyền đến. Cô chưa kịp lau tóc, để chân đất chạy về phòng, trốn trong chăn giống như một con nai con bị hoảng sợ.

Nhưng vẫn không che giấu được sự mất mát.

Buổi chiều vẽ chân dung cho anh.

Bởi vì thời gian eo hẹp, cô chỉ dùng mấy nét bút đơn giản để phác họa ra hình dáng người. Anh trai cao gầy biểu lộ lạnh lùng, đứng thẳng nhảy vọt, gọn gàng. Vẽ rất đơn giản, nhưng hình tượng đã khắc vào trong đầu cô, vừa nhắm mắt đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt và tư thái của Ngôn Gia Hứa lúc ấy, Thẩm Tinh Lê nghĩ, chờ đến ngày mai vẫn chưa quên mất, nhất định phải vẽ lại một lần nữa.

Anh trai, anh trai.... Anh chính là anh trai người gặp người yêu.

Bên ngoài trời mưa to, Thẩm Tinh Lê kéo toàn bộ màn cửa lại, buồn bực vùi đầu vào trong chăn ép mình nhanh chóng đi ngủ, ngủ đi rồi thì không sợ nữa. Dù sao lớn như vậy rồi còn sợ sấm khiến cô cảm thấy mình hơi mất mặt.

*

Ngủ mơ mơ màng màng, cũng không biết qua bao lâu, cửa lớn bên ngoài truyền đến tiếng xoay chìa khóa, có người bước vào.

Chẳng lẽ là bà nội sao?

Thẩm Tinh Lê nhảy dựng lên, hất tóc đi chân trần ra ngoài, mở cửa xem xét.

Là Ngôn Gia Hứa đã thay quần áo, trong tay anh còn mang theo một cái túi.

Tóc của anh cũng ướt sũng, mặc một chiếc áo thun bông vải màu trắng, quần thể thao dài màu xám, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa nhìn cô.

Móc chìa khóa màu hồng của cô lượn vòng ở ngón tay giữa thon dài của anh, sau đó bị ném vào trong cái chén thủy tinh trên tủ giày.

Giọng nói Thẩm Tinh Lê buồn buồn, suýt thì khóc rồi, trong cổ họng giống như chứa một nắm cát, khàn giọng nói: "Em cho rằng anh đi rồi."

Anh cười, đi tới đặt cái túi nhựa màu trắng lên trên bàn ăn: "Chưa đi. Đoán chừng ban đêm em có thể sẽ đói nên đi mua một chút đồ ăn cho em." Là KFC. Lúc cô tắm rửa anh đã vào phòng bếp kiểm tra một phen, thứ có thể ăn cũng chỉ có dưa hấu, Ngôn Gia Hứa suy đoán, có thể là cô đói rồi.

Thẩm Tinh Lê xấu hổ gãi gãi lỗ tai: "A ~~"

Anh còn nói: "Thấy thời gian còn sớm nên về nhà đối diện tắm một cái trước."

"Anh không đi, đừng sợ. Anh mà đi thì sẽ nói với em."

"Tới ăn cái gì đi, đừng đứng ngốc ra nữa."

....

Lúc này Thẩm Tinh Lê mới hoàn hồn, mở cái túi ra một cái, có Coca Cola, bánh đậu đỏ, cánh gà, vẫn còn nóng hổi, cô mở bánh đậu đỏ ra cắn một cái, nhân bánh dinh dính ngọt ngào từ bên trong chảy ra, dính lên môi, Thẩm Tinh Lê không kiêng dè, dùng ngón tay lau lau, lại liếm sạch sẽ.

Ngôn Gia Hứa không còn lời để nói với cô nữa.

Từ nhỏ đến lớn chính là một bé heo thích ăn. Nhìn cơ thể nho nhỏ của cô, cũng không biết đồ ăn mấy năm nay đã đi đâu mất rồi.

Anh ngồi trên ghế sô pha, lấy cặp sách ở dưới đất lên, tiếp tục công việc.

Vừa rồi Thẩm Tinh Lê không phát hiện ra, thật ra anh chỉ dọn cặp sách lại, đặt ở bên cạnh ghế sô pha mà thôi.

"Vừa rồi phát hiện ra trong nhà không có ai có phải đã khóc không?" Anh nhìn máy tính, thuận miệng hỏi cô, bởi vì dựa vào lòng can đảm của cô, không có xác suất là sẽ khóc.

"Không có." Thẩm Tinh Lê kiên quyết phủ nhận: "Không có."

"A ~~" Rõ ràng anh không tin: "Sao anh lại nghe thấy như sắp khóc nhỉ?"

"Chính là không có." Cô hút một hơi Coca Cola, vẫn phủ nhận.

"Ừm, em nói không có là không có." Anh nói giống như nhận mệnh.

"Ừm."

Ban đêm trời vẫn mưa to, Thẩm Tinh Lê đã ăn xong ngồi trên sô pha nhìn anh. Ngôn Gia Hứa nói: "Đêm nay anh không đi nữa, ở lại với em."

"Ừm." Cô vui vẻ gật đầu.

"Đi vào ngủ đi, anh còn có chút công việc phải xử lý, không cần lo lắng anh sẽ lén lút đi khỏi."

Thẩm Tinh Lê nói: "Đêm nay em ngủ ở phòng bà nội, anh ngủ ở phòng em có được không?"

Phòng của cô gái nhỏ? Giường của cô gái nhỏ?

Không nói đến việc giường của cô ngay cả chân anh cũng không duỗi ra được, quá nhỏ.

Một người đàn ông như vậy không thích hợp.

Thấy cô bé không có một chút nhận biết nào đối với chuyện này, cô chỉ xem anh là anh trai lớn tuổi trong nhà mà thôi.

Ngôn Gia Hứa nói: "Anh ngủ trên sô pha, em mau đi ngủ đi."

Thẩm Tinh Lê không kiên trì nữa, thật sự rất buồn ngủ, trước hết quay về phòng đi ngủ.

Tiếng lạch cạch trong phòng khách vẫn luôn tiếp tục đến khuya, cô mơ mơ màng màng đi vệ sinh, trông thấy Ngôn Gia Hứa dài tay dài chân co rúc trên sô pha, màn hình máy vi tính vẫn sáng, anh thật sự buồn ngủ không chịu nổi nữa rồi.

Thẩm Tinh Lê ôm chăn của mình ra đắp lên người anh.

Ban đêm quá yên tĩnh, cô không dám phát ra tiếng động, ngay cả nhìn mặt anh cũng không dám nhìn, sợ mình nhịn không được mà phạm tội. Vội vàng quay về phòng ngủ, không đi vệ sinh nữa.

*

Buổi sáng, lần này trong phòng khách thật sự không còn ai nữa.

Anh đi rồi, chăn đã xếp gọn gàng để trên ghế sô pha, trên bàn ăn còn có bữa sáng anh mua trước khi đi, cháo và bánh quẩy, trứng gà.

Trời đã sáng choang rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3