Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện - Chương 02

Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện
Chương 2: Tôi không thể đi đón hắn
https://gacsach.com

Edit: Mèo Mạnh Mẽ

Cuối cùng, Mạc Vong vẫn nghe theo đề xuất của Esther, lựa chọn gia tăng sức mạnh, rốt cuộc là tăng được bao nhiêu sức lực thì cô cũng không rõ lắm, nhưng một tay nhấc một bình Gas lên lầu sáu là không hề áp lực — rốt cuộc từ nay về sau mama đã không cần phải lo lắng về khí đốt trong nhà nữa!

“Vong Vong, con còn đáng tin cậy hơn tên tiểu tử thối nhà dì.”

“A ha ha ha, đâu có.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thân thể lại hết sức thành thật... Không, là cười cực kỳ đắc ý.

Người phụ nữ trung niên gọi Mạc Vong như gọi cún nhỏ này họ Trương tên Á, là bạn của mẹ cô, cho nên quan hệ đặc biệt tốt. Từ nhỏ Mạc Vong đã bị cha mẹ bận rộn công việc ném ở đây, bởi vậy cô kỳ thực đã đối đãi với dì Trương và chú Thạch như cha mẹ thứ hai.

Mà tiểu tử thối trong miệng dì Trương, là chỉ đứa con trai độc nhất của họ— Thạch Vịnh Triết.

Do duyên cớ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Mạc Vong và hắn hoàn toàn xứng đáng với danh xưng thanh mai trúc mã. Nhưng khiến cô hơi phiền muộn là, rõ ràng mới trước đây quan hệ giữa bọn họ cũng không tệ lắm, lại không biết từ khi nào thì trở thành nhìn nhau không vừa mắt, hơn nữa đặc biệt dễ xảy ra đấu khẩu. Nhưng mà cũng thường thôi, nói theo chị họ Thang thì — đàn ông trước hai mươi lăm tuổi đều ngu ngốc, hoàn toàn không thể dùng lý trí để phỏng đoán!

“Lại đây, nếm thử sườn kho tàu dì làm cho con nè.”

“Ùm!” Nuốt một miệng đầy dầu mỡ xuống, “Ngon ghê!” Đúng vậy, Mạc Vong thích ăn thịt, nhưng không sao, cô đang trong thời kỳ trổ mã, gần đây lại làm việc nặng mỗi ngày, ăn nhiều một chút chắc cũng không béo đâu.

“Thích là tốt rồi.” Dì Trương cười rộ lên mắt mày cong cong, “Đúng rồi, sao không thấy anh họ của con tới?”

“... À, anh ấy tạm thời có việc bận.” Đúng vậy, cô đặt cho Esther thân phận đối ngoại là anh họ, cũng may y có thể dùng ma pháp để che giấu bề ngoài thật sự của chính mình, nếu không thì cô quả thực không biết nên giải thích như thế nào về việc tại sao anh họ của mình lại là người ngoại quốc, còn thêm màu tóc phản khoa học như vậy.

“Vậy sao? Nó đúng là bận rộn thật.”

“... Ha ha.” Đúng vậy, bận đi khắp thế giới lùng sục chuyện tốt cho cô làm đó mà!

“Đúng rồi, quên mất, hôm nay Triết Triết trở về, nó nói hành lý của nó nhiều, buổi chiều con có thể đi đón nó giúp dì được không?”.

“... Hả?”

“Không được sao?” Đôi mắt lấp lánh tấn công!

“Không thành vấn đề!” Mạc Vong hoàn toàn phản ứng theo bản năng, lệ rơi đầy mặt, rõ ràng là người đến tuổi trung niên rồi, mà kỹ năng tỏ vẻ đáng yêu còn thuần thục hơn cô, dì Trương quả là người không thể nhìn vẻ bề ngoài mà!

Nhưng mà, nếu có thể, thì cô thật sự không muốn đi đón tên kia đâu, cãi nhau ở ven đường gì gì đó thì thật là mất mặt T-T...

Mang theo loại tâm tình rối rắm, Mạc Vong rửa chén xong thì trở về nhà, vừa mới mở cửa, đã được tặng cho một câu khích lệ.

“Bệ hạ, ngài làm rất tốt.”

“Gì?”

“Hỗ trợ rửa chén làm giá trị ma lực tăng thêm 5 điểm, hẳn là đón người sẽ càng lấy được nhiều hơn”.

Mạc Vong đang chuẩn bị gật đầu, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm: “... Tôi nói, không phải là anh luôn rình coi đấy chứ?“.

“Không.”

Cô gái mới nhẹ nhàng thở ra, đã nghe đối phương nói tiếp...

“Tôi chỉ núp trong bóng tối để bảo vệ cho sự an toàn của ngài mà thôi.”

“... Như vậy có gì khác nhau sao?!” Chỉ là cách nói dễ nghe hơn chút thôi phải không? Bản chất có thay đổi gì đâu!

“Thế thì, bệ hạ, thỉnh khoác thêm áo, buổi chiều hình như có gió lớn.” Esther mặt không biến sắc mà thay đổi đề tài, kỹ năng làm mặt than này của hắn cũng đã luyện đến mãn cấp, “Làm việc tốt đương nhiên quan trọng, nhưng thân thể của ngài mới là số một“.

“...” Xem ra chị họ Thang nói sai rồi, chị họ Hạ nói mới đúng — đàn ông ngoài hai mươi lăm tuổi cũng ngu ngốc, mà lại còn ngu ngốc hơn nữa! Ơ? Mà tên này bao nhiêu tuổi nhỉ? Hình như đã quên hỏi. Quên đi, dù sao cũng không phải chuyện gì đặc biệt nghiêm trọng.

Nhưng, cho dù vậy...

“Tôi đi ngủ một lát đã, đến giờ thì gọi tôi.”

“Tuân lệnh.”

Cô cũng không thể không phối hợp với hắn đi làm việc tốt được.

Bởi vì...

“Con bé thật sự chỉ có thể sống không quá mười tám tuổi sao?”

“... Ừ, bác sĩ nói nội tạng đã có chiều hướng suy kiệt rồi.”

“Làm sao có thể... Rõ ràng mới trước đây còn rất khỏe mạnh, đây rốt cuộc là bệnh gì chứ?“.

“... Bọn họ nói kiểm tra không rõ.”

Mạc Vong lắc lắc đầu, quẳng hết những lời đã áp lên cửa phòng ba mẹ nghe lén được ra sau ót, khi ấy hẳn là lúc vừa lên Trung học nhỉ? Trong dịp mừng năm mới, cô vô ý bị cảm cúm, thật lâu không khỏi, sau khi đi bệnh viện kiểm tra không lâu, một ngày nọ cô nhạy cảm phát hiện cha mẹ ra ngoài trở về với sắc mặt rất khó coi, rồi sau đó liền nghe được đoạn đối thoại kia.

Kể từ khi ấy, bọn họ càng ngày càng ít trở về, trái lại phí sinh hoạt cấp hàng tháng và thực phẩm bổ dưỡng thì gửi về càng nhiều, tựa như muốn bồi thường. Nhưng thật ra, so với những thứ đó...

Mạc Vong lắc lắc đầu, bay qua ôm cổ con thỏ bông tai dài trên giường — không được oán trách, như vậy là không đúng. Dù sao thì cũng vì thân thể của cô nên cha mẹ mới liều mạng làm việc ở bên ngoài, nhất định là rất vất vả đúng không? Mà việc cô nên làm là bồi dưỡng cho thân thể khỏe mạnh.

Đúng vậy, cũng vì điều này nên cô mới quyết định trở thành Ma vương.

Bởi ngày ấy Esther nói với cô như thế này...

“Ma lực là nền tảng cho sự sống còn của mỗi ma vương, chỉ cần còn sống, thì mỗi ngày ma vương đều phải tiêu hao một giá trị ma lực tương ứng”.

Cô tò mò hỏi: “Vậy nếu không còn ma lực thì sao?“.

“Một khi ma lực trở về số không, thì ma vương sẽ... bệ hạ, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này xảy ra.” Tuy rằng vẻ mặt không hề dao động, nhưng giọng điệu của thanh niên cũng đủ để chứng minh quyết tâm của hắn.

“...”

Hình như là muốn an ủi cô, Esther nhanh chóng nói tiếp: “Nhưng mặt khác, chỉ cần còn có ma lực, ma vương sẽ tuyệt đối không chết đi, dù cho có bị trọng thương chí mạng cũng có thể phục hồi như cũ.”

“... Thật vậy chăng?”

“Thật.”

Sự thật chứng minh, Esther không có nói dối, bởi vì từ sau khi trở thành ma vương, thân thể của cô rõ ràng đã tốt hơn trước rất nhiều, trước kia chỉ cần vận động hơi mạnh chút đã cảm thấy khó chịu, mấy ngày nay vật lộn với chó, khiêng bình gas lên lầu đều không hề hấn gì.

Cho nên cô quyết định hai việc:

Thứ nhất, chờ qua ngày lễ quốc khánh, cũng chính là ngày mai, cô sẽ nhờ dì Trương dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe một lần.

Thứ hai, cố gắng hết sức có thể để tích trữ một lượng giá trị ma lực đủ nhiều, để đảm bảo mình vẫn có được thân thể khỏe mạnh.

Cho nên, dù có phải đi đón tên khốn nào, cô cũng hoàn toàn có thể chịu đựng được!

Tuy rằng trước đó đã làm tốt công tác tư tưởng, nhưng chuyện tới trước mắt, Mạc Vong vẫn cảm thấy thực rối rắm. Thực không muốn nhìn thấy... bản mặt thối của tên Thạch Vịnh Triết kia, không, chỉ nhìn mặt thì còn có thể chịu được, tức nhất là cái lưỡi của hắn kìa, thật giống như từng được ngâm trong thuốc độc vậy!

Thế nhưng, chuyện đã đồng ý với dì Trương thì không thể không làm, hơn nữa, cô cũng không muốn phải nghe Esther nói nhảm.

Mạc Vong thở dài, nắm thật chặt chiếc áo khoác tay dài mỏng manh trên người — tuy rằng thời tiết buổi chiều vẫn còn rất ấm áp, nhưng gió lớn đã bắt đầu nổi lên đúng như lời Esther nói — bắt đầu đạp xe một cách cam chịu.

Đạp ước chừng mười phút thì đến bến xe phụ cận.

Bởi vì là ngày nghỉ cuối cùng của lễ quốc khánh, nên có rất nhiều người từ nơi khác gấp gáp trở về, cô đứng ở một chỗ hơi xa, cũng không xuống xe, cứ ngồi như thế mà nhìn ngó xung quanh. Ngay vào lúc tìm kiếm tên thanh mai trúc mã bịp bợm kia, Mạc Vong đột nhiên nghĩ, có khi nào bây giờ Esther cũng đang trốn ở xó xỉnh nào đó rình coi mình hay không?

Ý nghĩ đó vừa xuất hiện đã không thể vãn hồi, cô kìm lòng không đậu, ngó trái ngó phải để tìm kiếm.

“Ngu ngốc, nhìn cái gì vậy?”

“...” Khóe miệng Mạc Vong giật giật, nghiêm mặt quay đầu, “Ai ngu ngốc chứ!” Quả nhiên, tên ngu ngốc chân chính chẳng biết đã chạy đến cạnh cô từ khi nào.

Rõ ràng là bằng tuổi, chàng trai lại cao hơn cô gái gần một cái đầu, đây cũng là nguyên nhân khiến người sau khó chịu.

Cũng giống như Mạc Vong, trên người chàng trai kia có một loại tinh thần mạnh mẽ phấn chấn đặc trưng của lứa tuổi, do gien di truyền tốt, nên mặt mũi không tệ —mái tóc mềm mại màu rám nắng giống dì Trương, còn cặp mắt đen láy kia là truyền từ chú Thạch, nó hệt như vẽ rồng điểm mắt, khiến cả người hắn thoạt nhìn rất thông thái. Nếu kiên quyết tìm khuyết điểm, thì đại khái là bên mũi hắn có mấy chấm tàn nhan nhỏ, lúc Mạc Vong bị chọc tức thì không ít lần lấy chuyện này ra kích thích hắn, nhưng những cô gái xung quanh thì lại nói...

“Thoạt nhìn thực đáng yêu!”

“Ừ, đúng vậy.”

Thật sự là hoàn toàn không thể lý giải mắt thẩm mỹ của mấy cô!

Rõ ràng người này cực kỳ đáng ghét — có lẽ là diện mạo được di truyền quá tốt, khiến tính cách của hắn chẳng những không thừa hưởng được nửa phần ưu điểm của dì Trương và chú Thạch, mà còn có thể nói là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

“Ai trả lời thì chính là người đó.”

Xem đi!

“Thạch - Vịnh - Triết!” Mạc Vong nghiến răng gọi.

“Không cần phải lớn tiếng như vậy, tôi nghe được.” Chàng trai bên cạnh vừa thờ ơ đáp, vừa quăng toàn bộ số hành lý lên toa sau của chiếc xe ba bánh, rồi sau đó mới nói “Sao cậu lại chạy tới đây?”

Mạc Vong trừng hắn: “Cậu hẳn là rất vui mừng nhỉ?” Nếu cô không đến thì một mình hắn khiêng nổi số bao lớn này sao?

Thiếu niên quay sang hừ khẽ một tiếng: “Ai thèm vui mừng vì loại chuyện này chứ.”

“...”

“Hơn nữa”, Thạch Vịnh Triết nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, hất hất cằm, “Sao lại chạy cái xe này tới? Mất mặt muốn chết.”

“... Sợ mất mặt thì cậu tự khiêng về đi!” Nếu không phải dì Trương nói tên khốn này có nhiều hành lý, thì sao cô phải mượn xe ba bánh của Vương Đại Gia - bảo vệ chung cư! Hắn nghĩ là lỗi của ai chứ!

“Được rồi, gặp sau.”

Nói dứt lời, người nọ lại thật sự phất tay bỏ đi, đi rồi còn ngoảnh lại ra vẻ giận dữ, nói: “Trên đường nhớ đừng có tìm tôi chào hỏi đó.”

Mạc Vong nổi giận, cô đạp xe đuổi theo, hung hăng vươn chân đạp vào mông người nọ một cái, nhìn hắn biểu diễn thành công tư thế “cẩu ăn phân”, ngoảnh đầu làm một cái mặt quỷ: “Gặp sau!” rồi đạp xe bỏ chạy!

“... Mạc Vong! Cô đứng lại cho tôi!”

“Cái gì? Gió lớn quá, tôi nghe không rõ ~ “

“...”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3