Dã Tâm Của Nam Nhân - Quyển 2 - Chương 18-1

Dã Tâm Của Nam Nhân
Quyển 2 - Chương 18-1
gacsach.com

Trong đầu lộn xộn, tốc độ xe không tự giác càng lúc càng nhanh, từ thành S đến thành J, quãng đường mất hơn bốn giờ chạy xe rút ngắn còn phân nửa.

Kỳ Hoán Thần cất bước xuống xe, cả người choáng váng đến thất điên bát đảo, giống như bước xuống từ trên tên lửa chở người, lảo đảo đi vào phòng, ngã ngồi trên sô pha căn bản không thể đứng dậy.

Tư Tuấn đi vào theo sau, ánh mắt quét về phía hai người tiểu đệ theo Kỳ Hoán Thần đi thành S nhưng lại để người chạy mất, giờ đang đứng ở trong sân.

Hai người kia tuổi cũng không lớn, bị Tư Tuấn trừng như thế, lập tức trở nên lạnh run.

Cuối cùng Tư Tuấn cũng không răn dạy quở mắng gì, chỉ khoát tay áo: “Lần đầu tiên không truy cứu các cậu, sau này cẩn thận tỉ mỉ chút. Đi nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi phái thêm vài người đến── ”

“Cậu muốn phái một liên đội đến giam giữ tôi sao?” Kỳ Hoán Thần lung lay lảo đảo đứng lên, lục tung tìm ra dây xích trước đây buộc Ares, vui cười nói: “Tôi giúp cậu nghĩ một biện pháp rất tốt, xích tôi lại là được rồi... liền không cần phí công phí sức như vậy nữa...”

Tư Tuấn giật mạnh lấy dây xích, quấn lên cần cổ mảnh khảnh của Kỳ Hoán Thần, kéo hắn qua.

“Anh nghĩ rằng em không dám sao?”

“Cậu có chuyện gì không dám làm?” Kỳ Hoán Thần tiện thể ôm cổ cậu, tựa ở bên tai, vui cười hỏi: “Nếu như tôi lên giường cùng Kỳ Tử Gia, cậu sẽ muốn giết hắn, hay là giết tôi đây?”

Tư Tuấn hai tay gắt gao xiết lấy dây xích, cắn răng ép ra mấy chữ: “Sau này không được làm loại chuyện này nữa!”

“Thế nhưng rất kích thích a...” Kỳ Hoán Thần nghiêng đầu, vẻ mặt lưu luyến: “Tôi nghiện mất rồi thì làm sao ─ a ─ ”

Lời còn chưa dứt, dây xích đột nhiên xiết chặt, gắt gao cuốn lấy cổ Kỳ Hoán Thần, Tư Tuấn túm một đầu khác, kéo hắn đi hướng lầu hai.

Khi lên thang lầu, Kỳ Hoán Thần bước trượt một bước, té lăn trên đất, hai tay nắm lấy dây xích cuốn trên cổ, hô hấp càng khó khăn.

“Em họ... Không nhìn ra đấy... hũ giấm chua của cậu lại lớn như vậy...” Dù tính mạng đang bị đe dọa, Kỳ Hoán Thần cũng không ngừng khiêu khích: “Tôi trước đây... tôi làm tình cùng phụ nữ trong phòng khách sạn... khi bảo cậu đi mua đồ “bảo hiểm”, trong đầu cậu đang suy nghĩ gì? Có đúng hay không... ở ngoài cửa... nghe thanh âm tôi làm tình cùng phụ nữ mà tự an ủi...”

Nội tâm Tư Tuấn tưởng như bị dòng lũ phẫn nộ bao phủ, cậu thậm chí không phát hiện Kỳ Hoán Thần đã sắp bị xiết chết, cậu chỉ nghĩ nhanh chóng kéo người này vào phòng ngủ, giấu ở trong thế giới của cậu, không cho bất luận kẻ nào thấy hắn, cũng không để hắn thấy bất luận kẻ nào!

Kỳ Hoán Thần nói cậu ghen... gặp quỷ, cậu căn bản là đang sợ hãi!

Rất sớm trước kia, trước khi cậu và Kỳ Hoán Thần phát sinh quan hệ, cậu từng mang theo tâm tính trêu chọc mà nghĩ, nếu như Kỳ Tử Gia là con gái, Kỳ Hoán Thần nói không chừng để tìm kiếm kích thích, sẽ ra tay với hắn ─ hôm nay, loại tưởng tượng ác liệt này cư nhiên thiếu chút nữa trở thành sự thật.

Chính Tư Tuấn cũng không dám xác định cậu và Kỳ Hoán Thần rốt cuộc là quan hệ gì. Cậu và Kỳ Hoán Thần tựa hồ là thông qua “tình yêu bình thường ” mà bên nhau, nhưng chân chính yêu chỉ có chính cậu mà thôi.

Đối với Kỳ Hoán Thần mà nói, cậu cùng với những người phụ nữ theo đuổi đến tay liền vứt bỏ kia, căn bản không có khác nhau. Chỉ là kích thích cậu gây cho Kỳ Hoán Thần vô cùng lâu, lại trước khi hắn cảm thấy vô vị, đưa lên một kích thích càng lớn càng kinh động!

Mà hôm nay, Kỳ Hoán Thần cảm thụ được kích thích càng mãnh liệt ở trên người Kỳ Tử Gia, cho dù hắn không thể thực hiện được, có phải cũng có nghĩa cảm giác của hắn với cậu đã bắt đầu tan biến hay không?

Thật buồn cười, ban đầu cậu ngày đêm cầu khẩn Kỳ Hoán Thần mất đi hứng thú với mình sớm một chút, hiện tại lại vừa nghĩ đến tình cảnh như vậy liền hận không thể giết hắn! Bởi vì cậu hiểu rõ Kỳ Hoán Thần đối đãi với tình nhân đã không có cảm giác là tuyệt tình thế nào.

Ngươi chửi mắng nguyền rủa cũng tốt, ngươi khóc nháo không ngừng cũng được, tâm tình kịch liệt hơn nữa, trong lòng bi thương hơn nữa, hắn đều không cảm thụ được chút nào, phảng phất như đang nhìn một trò đùa không quan hệ với hắn, chết lặng mà lạnh lùng.

Một ngày đi tới bước kia, bất luận thủ đoạn gì cũng không thể vãn hồi lòng hắn... Dã tâm muốn có hắn một đời một kiếp, chỉ có thể có được thông qua thủ đoạn giam cầm bỉ ổi như vậy!

Đá văng cửa, túm Kỳ Hoán Thần ném đến trên giường, nhìn Kỳ Hoán Thần không ngừng co giật, ngay cả khí lực gỡ dây xích ra cũng không có, trong đầu Tư Tuấn, trong nháy mắt hiện lên ý niệm đáng sợ “giết hắn” ─ nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, lập tức xông lên cởi ra dây xích quấn trên cổ hắn.

Kỳ Hoán Thần cuối cùng có được không gian hô hấp, ngụm lớn thở gấp, lại bị không khí mạnh mẽ tràn vào yết hầu làm sặc, ho đến nước mắt không ngừng chảy.

Gạt ra bàn tay Tư Tuấn khẽ vuốt sau lưng hắn, Kỳ Hoán Thần đỡ bệ cửa sổ, vừa khóc vừa cười nói: “Ha hả... Ha hả... Em họ... Cậu càng ngày càng chịu chơi... trò chơi ngạt thở rất không tệ a... Ha ha... cậu còn muốn chơi trò gì... tôi xin theo hầu...”

“Chúng ta nhất định phải như vậy sao?” Tư Tuấn nắm chặt nắm tay, phẫn nộ biến mất, còn lại chỉ là sợ hãi cùng bi thương.

“Nếu không thì nên thế nào? Khanh khanh ta ta tương thân tương ái... Tôi sao có thể quên thân phận của tôi chứ? Tôi và Ares đều là con chó cậu giam cầm a...”

Tư Tuấn lắc đầu, nặng nề nói: “Em tưởng rằng... trong khoảng thời gian này anh bình tĩnh như thế, em tưởng rằng... Em nghĩ anh đã quên hận ý này...”

“Thật buồn cười...” Kỳ Hoán Thần nâng tay quăng sợi dây xích qua, nhưng ngay cả khí lực ném tới Tư Tuấn cũng không có, “Cậu coi tôi là cá vàng cậu nuôi sao? Chỉ có vài giây ký ức? Phản bội của cậu là khuất nhục lớn nhất suốt đời tôi, cậu hủy diệt tất cả kiêu ngạo của tôi, cậu khiến toàn bộ thực tâm của tôi đều biến thành trò cười, cậu muốn tôi quên? Nằm mơ! Tôi đến chết cũng sẽ không quên!”

Một hơi gào hết những lời này, Kỳ Hoán Thần cuối cùng dùng hết toàn bộ khí lực, ánh mắt từ từ tan rã, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Tư Tuấn sửng sốt vài giây mới tiến lên, ôm Kỳ Hoán Thần vào trong ngực, thăm dò hơi thở của hắn, vừa sờ sờ vết tích dây xích để lại trên cổ hắn.

Đây là lần thứ hai cậu thiếu chút nữa giết chết Kỳ Hoán Thần. Một lần là bởi vì căm hận, một lần là bởi vì sợ hãi... Cậu tự nhận là một người nghĩ thoáng, thế nhưng đối mặt Kỳ Hoán Thần, vậy mà một điểm tự chủ cũng không còn.

Nhìn chằm chằm hai tay mình, Tư Tuấn không tự chủ được run rẩy, cậu đã bắt đầu sợ hãi có thể còn có lần sau hay không... Mà lần sau, cậu có thể đúng lúc tỉnh táo thu tay lại sao?

Muốn ôm chặt lại không dám, chỉ có thể vùi đầu vào trong lòng Kỳ Hoán Thần, Tư Tuấn lần đầu tiên cảm thấy không biết làm thế nào, cũng lần đầu tiên ý thức được, sự đáng sợ của dã tâm.

Kỳ Hoán Thần là bị một trận tiếng chó sủa dồn dập đánh thức, mở mắt ra sửng sốt vài giây, lập tức nhảy dựng lên chạy ra bên ngoài, lại bị dây xích vướng chân làm ngã.

Cúi đầu nhìn lại, trên mặt đất có vài vòng xích, một đầu khóa trên lan can sắt của cửa sổ, một đầu khác... thì cố định tại vòng sắt trên mắt cá chân chân trái hắn.

Kỳ Hoán Thần xách dây xích lên, hung hăng kéo vài cái, cảm giác nặng nề nhắc nhở hắn đây không phải đồ trang sức, mà là xiềng xích chân thật.

“Uông uông ─ uông uông uông uông ──”

Bên ngoài tiếng chó sủa một tiếng lại một tiếng gấp gáp, còn kèm theo tiếng người ồn ào cùng tiếng tạp vật rơi xuống đất.

Kỳ Hoán Thần không có thời gian nghĩ nhiều, vội vàng bò lên trên giường, kéo rèm cửa sổ đẩy cửa ra. Chỉ thấy năm, sáu tiểu đệ cầm gậy dài, khung sắt, gạch vụn các loại ngăn ở trước nhà, giằng co cùng Ares đang cong lưng, trừng mắt nhe răng.

“Các người đang làm gì?”

Nghe được tiếng chủ nhân, Ares càng thêm thô bạo, gầm gừ muốn xông qua, một viên gạch hung hăng ném đến, may là nó phản ứng nhạy bén né tránh đúng lúc.

Mà tiểu đệ ném gạch còn ngửa đầu nói với Kỳ Hoán Thần: “Con chó này hình như điên rồi, chúng tôi sợ nó xông đến cắn anh ─ ”

“Thối lắm, cậu cắn mẹ cậu nó cũng sẽ không cắn tôi, để nó đi vào!”

Mấy tiểu đệ hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều là người Tư Tuấn mới điều đến trông coi Kỳ Hoán Thần, Tư Tuấn lúc gần đi nói với bọn họ, phải bảo vệ Kỳ Hoán Thần an toàn, không cho bất luận kẻ nào thấy hắn, nhưng không nói để cho chó thấy hay không...

Đây là chó đi? Hay là sói?!

Khi các tiểu đệ còn do dự, một ấm nước bị ném xuống, bột thủy tinh cùng nước nóng văng ra, các tiểu đệ chạy trốn xung quanh, Ares nhân cơ hội vọt vào, một đường chạy lên phòng ngủ lầu hai, nhào vào trong lòng Kỳ Hoán Thần.

“Bảo bối, không có việc gì không có việc gì...” Kỳ Hoán Thần xoa xoa lỗ tai nó, hung hăng trừng mắt nhìn tiểu đệ đuổi theo: “Tư Tuấn đâu?”

Vật lộn cùng Ares một buổi sáng, đã hiểu rõ hung hãn của nó, tiểu đệ không dám vào cửa, khúm núm nói: “Đại ca đi ra ngoài.”

“Đi đâu?”

“Không biết...”

“Là không biết hay là không nói cho tôi biết?!”

“...”

“Mẹ nó, cậu câm điếc sao?! Một đám ngu xuẩn!”

Mới bị Kỳ Hoán Thần dội một thân nước nóng, lại bị hắn chỉ vào mũi mắng chửi, tiểu đệ không khỏi đề cao âm lượng: “Anh... Anh bất quá là nam sủng của đại ca chúng tôi, kiêu ngạo cái gì?!”

“Nam sủng?” Kỳ Hoán Thần nhíu mày, vô cùng có phong thái “mê hoặc chủ nhân” nở nụ cười: “Tôi chính là nam sủng thì thế nào, đại ca các người thích, thích vô cùng, thích đến mức hắn xuất môn cũng phải xích tôi lại, an bài đám ngu xuẩn các người một tấc cũng không rời hầu hạ tôi!”

“Cậu cũng biết tôi là nam sủng, vậy cậu có biết cái gì gọi là gió bên gối hay không? Cậu tin hay không, đại ca các cậu trở về, tôi thổi chút gió, khiến hắn đem đám ngu xuẩn các cậu đều ném xuống sông!”

Các tiểu đệ sợ đến liên tục lui lại vài bước, sợ chết khiếp chạy đi.

Ares vẫn bảo trì trạng thái cảnh giới lúc này mới trầm tĩnh lại, liếm liếm cổ Kỳ Hoán Thần, dùng móng vuốt cào cào dây xích chướng mắt, cào không đứt liền dứt khoát nhe răng cắn.

Kỳ Hoán Thần vội ôm lấy nó, xoa xoa mặt nó, cười mắng: “Đứa ngốc, vỡ răng, tao cũng không có nơi nào để trồng răng sứ cho mày...”

Ares ra tiếng rên rỉ lo lắng, không để ý Kỳ Hoán Thần ngăn cản vẫn muốn cắn dây xích. Nó từng bị xích, đối với thứ đồ này căm thù đến tận xương tuỷ, thấy chủ nhân bị trói buộc, tự nhiên là thù mới hận cũ cùng nhau xông lên.

“Không sao, bảo bối không sao...” Kỳ Hoán Thần vùi đầu vào đám lông dày cứng rắn của Ares, lẩm bẩm: “Khi mày bị xích, tao ở bên mày, tao là tự do của mày... khi tao bị xích, mày bên tao, mày liền là hai chân của tao.”

Ares lúc này mới an tĩnh lại. Nó đã quen chạy trong trời đất rộng lớn, thế nhưng Kỳ Hoán Thần không được tự do, nó dĩ nhiên cũng không rời đi, cả ngày liền cuộn mình nằm ở trên giường cùng Kỳ Hoán Thần, ngoại trừ đi ra ngoài đi vệ sinh thì một tấc cũng không rời.

Chạng vạng, tiểu đệ đưa đồ ăn phong phú tới, cũng thuận tiện mang đến cho Ares một chén đồ ăn khô cho chó.

Kỳ Hoán Thần một cước đá đổ bát hỗn hợp tinh bột và xương gà kia, lạnh mặt nói: “Nó không ăn thứ loạn thất bát tao này, dùng nước nấu cho nó khối xương hoặc thịt bò, không bỏ muối!”

Tiểu đệ này là một người khác, hiển nhiên trầm ổn hơn so với người lúc sáng kia, gật đầu, yên lặng thu dọn bát đồ kia.

Kỳ Hoán Thần nhịn không được lại hỏi: “Tư Tuấn khi nào trở về?”

Tiểu đệ khách khách khí khí nói: “Kỳ tiên sinh, ngài đừng gấp, đại ca ra ngoài làm xong chuyện sẽ trở lại, ngài có phân phó gì cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận tỉ mỉ hầu hạ ngài!”

Đưa tay không đánh mặt cười, tiểu đệ này nói như vậy, Kỳ Hoán Thần có cáu kỉnh cũng không chỗ phát tiết, vung tay để hắn nhanh đi nấu thịt cho Ares, liền tức giận nằm lại trên giường.

Ares lại chạy tới ngửi ngửi đồ ăn bị Kỳ Hoán Thần ném một bên, cuối cùng ngậm một quả táo nhảy lên giường, dùng miệng đẩy đẩy tay hắn.

Kỳ Hoán Thần tiếp nhận quả táo, cắn một ngụm, rồi mới đem phần còn lại ném cho Ares đã đói bụng một ngày đêm.

Quả táo chua chua ngọt ngọt, Ares gặm rất hăng say, Kỳ Hoán Thần lại dường như nhai sáp... Hung hăng đá chân, chiếc vòng sắt xôn xao rung động.

“Chết tiệt ─ tôi ngược lại muốn nhìn cậu có bao nhiêu tiền đồ, có thể xích tôi bao lâu!”

Kỳ Hoán Thần vốn tưởng rằng Tư Tuấn bởi vì hắn đi dụ dỗ Kỳ Tử Gia mà tức giận, xích hắn lại để nghiêm phạt, cũng là một loại thủ đoạn thị uy, nhiều lắm hai ba ngày, nhất định sẽ không chịu nổi đến nhìn hắn.

Hắn thậm chí còn lên kế hoạch, đợi Tư Tuấn tới muốn chỉnh cậu thế nào, lại dùng lời nói nhục nhã cậu ra sao, dằn vặt cậu trên thân thể, muốn hung hăng làm cậu không xuống giường được ─ ai ngờ những ngày như vậy đã qua nửa tháng, Tư Tuấn hoàn toàn không lộ diện.

Tuy rằng bị xích, nhưng dây xích rất dài, hoạt động trong phòng không có vấn đề, nhưng một là cảm thấy bước chân nặng nề, dây xích vướng bận, bước đi không thuận tiện, hai là không muốn xuống lầu nhìn thấy sắc mặt các tiểu đệ trông coi hắn, mặt ngoài cung kính, kỳ thực là coi thường.

Kỳ Hoán Thần cho tới bây giờ cũng không chịu an ổn trong phòng, cho dù tới thành J rồi, cả ngày bị người giám thị cũng muốn chạy ra bên ngoài, đột nhiên lại yên định ở trong căn phòng hơn mười thước vuông. Mỗi ngày mở mắt ra chính là ăn, kéo đàn vi-ô-lông, chải lông cho Ares, hoặc ghé vào bệ cửa sổ nhìn Ares hoạt động trong sân.

Một ngày nửa đêm giật mình tỉnh giấc, Kỳ Hoán Thần trợn to mắt nhìn gian phòng đen kịt, đột nhiên nghĩ ở đây quả thực như trong dạ dày quái thú, không khí không lưu thông căn bản chính là dịch vị của quái thú, đang từng chút từng chút ăn mòn tiêu hóa hắn.

Lẽ nào hắn cả đời sẽ như vậy sao? Tư Tuấn có phải đã chết tâm hay không, đã không muốn hao tổn tinh lực trên người hắn, đã quyết định phủ bụi quên đi hắn, liền dự định xích hắn cả đời như vậy, không bao giờ gặp lại nữa?!

Vội vàng nhảy xuống giường, lấy ra chiếc hộp đồ dùng tình thú đã lâu không dùng, đổ hết đồ ra đất, tìm ra một hộp bao cao su, từ bên trong rút ra tấm giấy chứng minh nứt ra thành hai nửa. Thứ này hắn vẫn mang theo bên người, khi ở trong trại tạm giam, mới nghe tin Tư Tuấn phản bội, hắn hận đến bẻ gẫy giấy chứng minh, nhưng vẫn không bỏ được.

Tư Tuấn... Nhìn chữ “Kỳ” rõ ràng trên dòng họ tên, đáy lòng Kỳ Hoán Thần một trận đau đớn... Em không tàn nhẫn như thế, em sẽ không nhốt anh cả đời, sẽ không vĩnh viễn không đến nhìn anh, đúng hay không?

Sáng sớm hôm sau, căn nhà nhỏ từ sau khi Tư Tuấn rời đi chưa từng có người ngoài, nghênh đón một vị khách tới thăm.

Nhìn gậy xoa bóp, khiêu đản, bao cao su, keo bôi trơn rơi lả tả đầy đất... sắc mặt Viên Kính đặc sắc đến có thể đi mở phường nhuộm.

Kỳ Hoán Thần dựa vào Ares đang trong trạng thái đề phòng, nằm ngang trên giường, chuyên tâm nghiên cứu một cái “nhũ giáp” tối hôm qua không cẩn thận rơi nứt, phảng phất không phát hiện có người tới.

Cứ như vậy bị không để ý hơn mười phút, Viên Kính cuối cùng mở miệng trước: “Cậu biết tiểu Tuấn... đại ca trong khoảng thời gian này không ở đây, phải đi làm gì chứ?”

Kỳ Hoán Thần cũng không ngẩng đầu lên, lười biếng nói: “Ông muốn nói cũng nhanh một chút, không muốn nói thì cút đi!”

Viên Kính dùng ánh mắt “không hiểu Tư Tuấn coi trọng cậu ở đâu” trừng hắn một hồi, thở phì phì nói: “Hắn theo lệnh Kỳ Tử Gia, cùng Trâu Kiệt cùng đi đón tình nhân cùng đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của mafia Mỹ, nhưng gặp một ít phiền phức, hành trình kế hoạch một tuần trễ đến bây giờ, ngày hôm qua tin tức truyền về, trên cơ bản đã giải quyết, hai ngày nữa sẽ về nước ─ ”

Kỳ Hoán Thần ngẩng đầu, ánh mắt phát sáng, vội vàng cắt đứt lời Viên Kính: “Ý của ông là, cậu ấy thực sự xuất môn làm việc, không phải cố ý không đến nhìn tôi?”

Viên Kính tức giận đến râu mép đều run rẩy: “Cậu nghe rõ lời tôi sao? Trọng điểm là Kỳ Tử Gia đặt quan hệ cùng mafia Mỹ, còn để tiểu Tuấn nhảy vào vũng nước đục này... Cậu... Cậu một chút cũng không nghe thấy sao? Lấy hiểu biết của cậu với em trai mình, hắn cấm giao dịch thuốc phiện, nhưng lén lút lui tới với trùm buôn thuốc phiện nước Mỹ, còn đón tình nhân và con hắn đến, là có dự định gì?”

Kỳ Hoán Thần hừ lạnh một tiếng: “Lớn tuổi nói thật dài dòng, ông không phải là hoài nghi Kỳ Tử Gia không có ý tốt, thậm chí hoài nghi tôi là do Kỳ Tử Gia dùng mỹ nhân kế với Tư Tuấn, muốn nói lời khách sáo với tôi sao?”

Viên Kính bị ngẹn đến cổ cũng to thêm một vòng, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Vậy cậu rốt cuộc có đúng hay không?! Kỳ gia các người rốt cuộc là không chịu buông tha Tư ─ ”

“Chú Viên...” Kỳ Hoán Thần đột nhiên đứng lên, hoàn toàn không giống bị xích chân, bước tiến vô cùng mềm mại đi đến trước mặt Viên Kính, hồn nhiên ngây thơ cười: “Chán ghét Kỳ gia, hoài nghi Kỳ Tử Gia, hai chúng ta tuyệt đối là đứng ở cùng lập trường... Là đồng minh chung một chiến hào, sau này nếu như có tin tức gì, nhất định phải trao đổi mới được nha!”

Viên Kính đã gần năm mươi tuổi, con trai cũng đã lớn bằng Tư Tuấn, cư nhiên bị ánh mắt ẩn tình đưa tình, ngữ khí nhu tình mật ý của Kỳ Hoán Thần khiến cho mặt đỏ tới mang tai, dưới đáy lòng mắng vài câu thô tục, không dám lưu lại thêm, cơ hồ là chạy trối chết.

Nhìn theo Viên Kính ra khỏi sân nhỏ, sắc mặt Kỳ Hoán Thần trầm xuống.

Kỳ Tử Gia chết tiệt, cư nhiên dám điều khiển người của hắn── Tư Tuấn chết tiệt, cư nhiên vì tiểu tạp chủng kia bán mạng như vậy!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3