Đã Yêu Không Sợ Tháng Năm Dài - Chương 20
Uất Lam hơi sững người ra.
Người vợ duy nhất sao?
Cô của trước đây cũng từng nghĩ như vậy.
Trước đây, cô nghĩ rằng, mặc dù anh ta không yêu mình, mặc dù anh ta chán ghét mình, nhưng thời gian còn dài, sẽ có một ngày, cô sẽ từ từ làm cho anh ta chấp nhận mình.
Nhưng, cô đã sai.
Nhớ lại trước đây, trên mặt Uất Lam không có nụ cười. Cô nhìn chị Từ: “Chị nói với Lục Chiến Thâm, tôi thấy không khỏe, không muốn đi. Còn nữa, sau này gọi tôi là cô Uất, tôi không phải mợ Lục gì đó đâu.”
Nói xong, Uất Lam lên giường nằm nghỉ.
Chị Từ thở dài, đành phải đi đến phòng sách. Đúng lúc đó, Lục Chiến Thâm cầm bộ vest chuẩn bị ra ngoài. Chị Từ nói với Lục Chiến Thâm: “Thưa cậu, mợ không được khỏe, mợ nói không thể cùng cậu về nhà dùng bữa.”
Lục Chiến Thâm mặc bộ vest vào, cau mày, trong mắt lóe lên một nỗi lo lắng mà ngay cả bản thân anh ta cũng không để ý thấy. “Cô ấy không khỏe hả?”
Chị Từ ngẫm nghĩ rồi nói: “Mấy bữa nay mợ ăn ít lắm, mỗi lần chỉ ăn một chút, tôi kêu mợ đến bệnh viện khám thử, nhưng mợ không chịu đi. Mợ nói do bệnh cũ tái phát, bao tử không khỏe.”
Lục Chiến Thâm bước nhanh đến trước cửa phòng ngủ của Uất Lam, đẩy cửa ra và bước vào trong.
Uất Lam đang nằm trên giường, vừa định nằm nghỉ một lúc, liền nghe thấy tiếng người mở cửa bước vào. Cô tưởng đó là chị Từ, liền nói: “Chị Từ, chị rót giùm tôi ly nước đi, tôi hơi khát!”
Người vừa bước vào ngớ ra vài giây, sau đó đi ra ngoài rót một ly nước rồi quay vào lại, đưa đến sát miệng Uất Lam, ngắm nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái.
Trong lòng anh ta hơi xót xa, sao vừa rồi lại không nhận ra, sắc mặt của cô không tốt cho lắm.
Uất Lam không ngờ được rằng, người vừa bước vào lại là Lục Chiến Thâm.
Ngay lập tức, Uất Lam ngồi dậy, giơ tay cầm lấy ly nước, quay mặt đi. “Lục Chiến Thâm, anh có chuyện gì không?”
Người đàn ông đứng thẳng dậy, giọng lạnh lùng nhưng trong mắt lộ ra ánh nhìn quan tâm. “Không khỏe thì đến bệnh viện!”
“Có liên quan gì đến anh không?” Uất Lam lờ đi, nằm xuống rồi nghiêng người qua, quay lưng về phía anh ta.
“Cô là vợ tôi, cô nói xem có liên quan gì đến tôi không?”
Uất Lam không lên tiếng, lấy chăn che mặt lại, không muốn nghe. Lục Chiến Thâm bồng cô ra khỏi chăn. Uất Lam giãy giụa, giơ tay đấm vào ngực anh ta. “Anh định làm gì? Lục Chiến Thâm, anh bỏ tôi xuống!”
“Không khỏe thì đến bệnh viện.” Người đàn ông phớt lờ sự giãy giụa của cô, bồng cô xuống cầu thang, ra khỏi nhà. Trợ lý An mở cửa xe, Lục Chiến Thâm nhét Uất Lam vào trong xe.
Uất Lam không muốn đến bệnh viện, một khi đến bệnh viện, sẽ bị phát hiện ra cô đang có thai.
“Tôi ổn, không cần đến bệnh viện!”
Lục Chiến Thâm rất kiên quyết. “Cô ổn hay không ổn, chờ bệnh viện kiểm tra xong rồi xem bác sĩ nói thế nào!”
Uất Lam cắn môi.
Lục Chiến Thâm nhìn dáng vẻ giận dữ của cô, đôi má trắng ửng hồng, cắn chặt môi, trừng mắt nhìn anh ta. Bỗng nhiên anh ta cảm thấy Uất Lam ở bộ dạng này rất khác, rất dễ thương.
Giống như một con mèo đang giận dữ.
Khiến mọi người muốn xoa đầu nó.
Bất giác, Lục Chiến Thâm nhẹ giọng: “Nếu không khỏe thì nên đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
Uất Lam trừng mắt nhìn anh ta, ánh mắt cô dừng lại ở khung cảnh vút qua bên ngoài cửa sổ xe. Cô không thể đến bệnh viện, thầm nghĩ xem mình phải làm gì.
Trong đầu lóe lên một tia sáng.
“Lục Chiến Thâm.” Cô hét lên với anh, trong mắt lóe lên một sự không tự nhiên, hơi cúi đầu xuống. “Tôi…”
Giọng của cô gái cũng nhỏ hơn: “Tôi tới tháng.”
Lục Chiến Thâm ngớ người ra.
Sau đó sắc mặt trở lại bình thường.
Anh ta ho một tiếng, nhìn vào đôi má trắng nõn của cô gái, vẻ mặt giận dữ, đúng là không giống đang bị bệnh. Anh nói với trợ lý lái xe quay lại biệt thự.
Uất Lam xuống xe.
Chỉ cảm thấy hôm nay Lục Chiến Thâm rất lạ.
Cứ xem như cô thực sự bị bệnh đi nữa, chắc chắn Lục Chiến Thâm sẽ để cho cô bệnh chết luôn chứ không thèm nhìn cô nhiều hơn một cái. Nhưng hôm nay sao lại kỳ lạ đến vậy!
Lục Chiến Thâm dặn chị Từ: “Sau này, mọi việc liên quan đến mợ, phải báo cáo cho tôi mỗi ngày.”
“Dạ.”
------
Uất Lam không ngờ được.
Trong thời gian này, số lần Lục Chiến Thâm đến biệt thự Thanh Uyển lại tăng lên rất nhiều.
Hầu như cứ cách một hai ngày sẽ đến một lần.
Đôi khi buổi tối còn ở lại đây ngủ, nhưng điều duy nhất làm cho Uất Lam yên tâm là, anh ta không hề cưỡng ép để được chạm vào cô.
Uất Lam rất không thích điều này.
Trước đây, Lục Chiến Thâm rất ghét về đây, sao kiếp này lại…?
Giữa hai kiếp đã xảy ra chuyện gì?
Sao lại thay đổi như vậy?
Lục Chiến Thâm còn sai người mua rất nhiều sách tản văn, tập thơ các loại, để trong phòng sách.
Uất Lam nghĩ rằng, cần kêu Ôn Như Họa quay lại sớm hơn, cô cũng sẽ rời khỏi đây sớm hơn.
Đêm xuống, Lục Chiến Thâm đã ngủ say.
Uất Lam muốn xuống khỏi giường, nhưng không bao giờ ngờ được, cô chỉ mới cử động một cái, anh ta liền vươn tay ra ôm chặt eo cô, làm Uất Lam không dám cử động.
Quay người lại ngắm khuôn mặt điển trai của anh ta, người đàn ông này, sở thích kiểu gì vậy!
Cô vẽ một dấu chéo lên mặt người đàn ông nhưng vẽ trên không khí, sau đó bực bội quay người lại, mò tay xuống dưới gối lấy điện thoại ra. Suy nghĩ một hồi, cô ghé sát mặt mình vào mặt Lục Chiến Thâm, chụp một tấm hình.
Do ánh sáng lờ mờ, nên trong tấm hình, khuôn mặt của cô và Lục Chiến Thâm đều nhìn không rõ, nhưng thực sự đang dán chặt vào nhau.
Uất Lam mỉm cười rồi gửi tấm hình này cho Ôn Như Họa.
Chắc rằng Ôn Như Họa nhìn thấy tấm hình này, nhất định sẽ giận tới mức nhảy cẫng lên, nóng lòng quay về.
Gửi hình xong, Uất Lam định né xa Lục Chiến Thâm một chút.
Nhưng ai ngờ, Lục Chiến Thâm liền ôm chặt cô vào lòng, mặt cô gái dán chặt vào ngực của chàng trai. Mặt của Uất Lam đỏ ửng lên.
Cô giãy giụa: “Lục Chiến Thâm, anh thả tôi ra!”
Đang mơ ngủ, anh chàng thì thào một câu: “Uất Lam, đừng cử động.”
Uất Lam tức giận nhìn anh ta, cuối cùng vì buồn ngủ nên từ từ nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, khi Lục Chiến Thâm thức dậy nhìn thấy cô gái đang úp mặt vào người mình ngủ một cách ngon lành, đôi môi bất giác cong lên, không nhịn được phải giơ tay ra nhéo nhẹ khuôn mặt cô ấy. Uất Lam kêu lên một tiếng.
Dụi dụi mắt, mở ra nhìn Lục Chiến Thâm. Cô trừng mắt nhìn anh ta, nghĩ đến việc mình đã bị anh ta ôm ngủ suốt một đêm, liền giơ tay đấm mạnh vào ngực anh ta. “Lục Chiến Thâm thẳm, anh làm vậy là sao?”
“Tôi ngủ với vợ tôi, có phạm pháp không?” Lục Chiến Thâm hơi nhớn mày lên.
Uất Lam: “…”
------
Tối đó, Lục Chiến Thâm phải tham gia một bữa tiệc.
Anh ta đã uống hơi nhiều.
Trợ lý An dìu anh ta ra khỏi khu giải trí Mị Dạ, vừa lên xe, Lục Chiến Thâm đưa tay lên xoa xoa thái dương, bỗng chuông điện thoại vang lên.
Anh ta nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, ánh mắt hơi nặng trĩu, ngay lập tức nhận cuộc gọi. “Alo, Như Họa.”
Ở đầu bên kia, giọng Ôn Như Họa nức nở: “Chiến Thâm, em nhớ anh nhiều lắm.”
“Như Họa, em sao vậy?” Nghe giọng của Ôn Như Họa nghẹn ngào, anh ta hỏi ngay lập tức.
“Chiến Thâm, anh có thể đến đón em không? Em đứng một mình sợ lắm.”
“Như Họa, em về rồi hả?”
Ôn Như Họa đứng ở cổng sân bay, vừa nhìn thấy Lục Chiến Thâm, liền khóc lớn rồi bổ nhào vào lòng anh ta.
“Chiến Thâm, em về rồi đây. Em rất hối hận. Em yêu anh, em không thể rời xa anh được. Em đã xa anh 3 tháng, em sống không vui chút nào, mỗi ngày em đều nhớ đến anh. Lẽ ra em phải nghe anh giải thích, lẽ ra em phải tin tưởng anh. Đều tại Uất Lam, chính cô ta đã bỏ thuốc cho anh uống để hại anh, cô ta muốn chia cắt chúng ta.”
Trước đây, Ôn Như Họa chưa bao giờ xem Uất Lam ra gì, bởi vì cô ta biết rằng, Lục Chiến Thâm ghét nhất là người hại anh ta. Anh ta biết Uất Lam đã cho anh ta uống thuốc để leo lên giường của anh ta, chắc chắn sẽ càng ghét cô hơn nữa.
Nhưng, Ôn Như Họa không ngờ được rằng…
Mọi chuyện không tiến triển theo hướng mà cô ta và Lục Hành Niên đã tính toán.
Do đó, Ôn Như Họa không thể không nhanh chóng quay về.
Lục Chiến Thâm ôm lấy cô ta, trong lòng có một cảm giác khó diễn tả. Anh ta cảm thấy hình như mình không mong chờ Ôn Như Họa quay về nhiều như anh ta đã tưởng tượng.
Ôn Như Họa dựa vào ngực Lục Chiến Thâm, nói bằng giọng chân thành: “Chiến Thâm, tại em quá cố chấp, lẽ ra em phải tin anh, anh yêu em như vậy mà. Tất cả đều do Uất Lam sắp đặt!”
Lục Chiến Thâm ôm lấy Ôn Như Họa, anh ta cũng không biết tại sao trong lòng không vui mừng lắm. Nghe thấy Ôn Như Họa một mực đem chuyện đó đổ lỗi cho Uất Lam, trong lòng anh ta ngược lại cảm thấy có một sự bất mãn khó giải thích được.