Đại ca, anh yêu em - Chương 07
Chương 7. Học sinh mới
Mấy ngày gần đây, tính tình Dung bỗng trở nên hơi thất thường, điều trước nay chưa từng xảy ra. Chẳng hạn như lúc gần trưa, Khôi hào hứng rủ cô buổi chiều đi đá PES mừng thi hết môn cuối học kỳ nhưng bị cô từ chối thẳng thừng.
- Sao không đi? - Hắn chưng hửng.
- Tao bận. - Cô khịt mũi.
- Thi xong rồi bận cái gì mà bận?
- Tao bận gì tao phải báo cáo với mày à? - Cô gắt lên rồi xách balo bỏ về thẳng.
Khôi hoang mang ngồi tại chỗ nhìn theo hướng cô bạn. Hắn không hiểu dạo này Dung làm sao khi luôn nổi cáu với hắn dù hắn chỉ đơn giản hỏi cô giờ nghỉ có muốn xuống canteen cùng hay rủ cô đi chơi game như vừa xong chẳng hạn. Khôi tự vấn lương tâm xem mấy bữa nay hắn có làm gì sai không mà nghĩ mãi chẳng ra. Cuối cùng, hắn đành tặc lưỡi bỏ qua bởi dù sao thì hắn vẫn chẳng thể nhảy vào đầu cô mà tìm hiểu xem cô nghĩ cái gì.
Về phần Dung, cô cũng rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Từ sau đêm trở về từ trường, cô cứ vảng vất những suy nghĩ kỳ lạ. Đó là lần đầu cô gần gũi một người khác giới đến thế. Va chạm trong thể thao khi đang cạnh tranh tột độ hoàn toàn khác với việc đứng lặng im sát bên nhau suốt mấy phút đồng hồ. Đêm hôm ấy về Dung đã trằn trọc một lúc lâu mới ngủ được, trong giấc mơ lại thấy cái gầm cầu thang chật chội, nơi Khôi ôm chặt cô để giúp cô bình tĩnh giữa cơn hoảng hốt hay lúc hắn đứng ra chắn cho cô ánh đèn pin của ông bảo vệ. Sáng hôm sau trước khi lên lớp cô đã cảm thấy rất ngại ngần không biết sẽ đối mặt với Khôi thế nào.
- Ê, - Từ cuối hành lang, Khôi chạy lên vỗ vai cô. - mày trả con Trang mớ phao chưa? Tao đảm bảo nó sẽ quỳ xuống vái mày như thánh sống để cám ơn cho xem.
Dung nhìn kỹ khuôn mặt đang nhăn nhở cười cách cô có một sải tay. Trong mắt hắn chỉ toát ra sự vui vẻ, háo hức được xem kịch hay chứ không một mảy khác thường.
Còn cô, từ sáng tới giờ thì tự dày vò bản thân bằng mấy màn ngại ngùng tưởng tượng.
Lúc đó cô mới hiểu cái cảm giác người ta vẫn nói là bị-xô-nước-lạnh-dội-vào-đầu.
- Mày lằng nhằng vừa thôi. - Cô gắt gỏng. - Chuyện đùa của mày chắc?
……………
Sau vài ngày bực bội vô cớ, Dung dần trở về cân bằng. Ngẫm đi ngẫm lại, cuối cùng cô quyết định dẹp hết mọi băn khoăn sang một bên và tự cười nhạo mình. Giữa cô và Khôi chỉ là tình huynh đệ thân thiết nên mấy việc ngại ngùng này khác thực sự vô nghĩa.
- Êu đại ca, biết tin gì chưa? - Dung vừa thò mặt vào lớp đám thằng Mạnh đã ngoắt tay. - Thằng Khôi vừa hóng được là lớp mình có học sinh mới đấy.
- Ai bảo thế? - Dung ngạc nhiên hỏi lại. - Học kỳ hai rồi, sao lại chuyển trường lúc dở dang thế này?
- Thầy Hải bảo chứ ai bảo. - Khôi phẩy tay. - Tao cũng chỉ nghe có thế thôi.
- Mang tiếng là lớp trưởng... - Bí thư Nguyệt lanh chanh. - Tôi nghe nói bố nó chuyển công tác nên nó mới chuyển trường. Quê nó đâu đó tận miền Tây cơ, Bến Tre hay Cần Thơ gì đó.
- Ừ. - Dung thờ ơ trả lời. - Chuyển chỗ ở thì chuyển trường thôi, có gì mà loạn hết cả lên.
- Lại đến bà nữa. - Nguyệt bĩu môi. - Nghe tôi phân tích đây này. Chuyển trường cấp ba không dễ đâu nhé, chúng mình thi trầy trật thế nào mới vào được trường, làm gì có chuyện từ tỉnh khác qua mà lại chễm chệ vào đây giữa năm lớp mười hai? Bình thường chỉ vào dân lập thôi còn trước nếu học chuyên tỉnh, có tí thành tích thì đã sang mấy trường chuyên rồi.
- Theo bà thì là sao? - Đám “chim lợn” đánh hơi thấy có chuyện hay vội bật chế độ hóng tối đa.
- Nghĩa là bố nó hoặc rất giàu, hoặc có thế lực, quan hệ. - Cô hạ giọng tỏ vẻ bí mật. - Biết đâu là quan chức tỉnh điều động về triều đình?
- Thật á? - Cả lũ nhao nhao.
- Ai mà biết thật hay không, tôi cũng chỉ phỏng đoán thôi. - Nguyệt suỵt khẽ.
- Thế mà nói như đúng rồi. - Dung nhún vai. - Nhà “khủng long” như thế thì vào quách chuyên đi, qua trường mình làm gì?
- Dốt! Vào chuyên học nặng hơn, với cả bọn nó hay có kiểu kỳ thị đám chuyển trường giữa chừng, nên nếu là học sinh bình thường thì trường như trường mình là lựa chọn tốt nhất.
- Logic phết. - Đám bạn gật gù.
- Nhưng gì thì gì vẫn chắc chắn là không phải “đậu vừa rang”.
Dung phải cố lắm mới không bật cười trước vẻ mặt quan trọng của cô nàng bí thư lớp. Vốn ôm mộng làm chính trị gia, Nguyệt nghiên cứu rất kỹ từ hệ thống cơ quan công quyền cho tới cả những tin đồn lề trái lề phải. Đọc nhiều nên nhiễm, trong mắt cô mọi chuyện tưởng chừng đơn giản nhất đều có khả năng chứa đựng những bí mật khủng khiếp nhất.
Nhưng dù sao thì phỏng đoán của Nguyệt không phải không có lý nên bạn học sinh mới đã nghiễm nhiên “cõng” vô số thuyết âm mưu của đám thần dân 12A3 từ trước khi xuất hiện khiến cho ngày bạn mới đi học trở thành sự kiện trọng đại rất được mong đợi.
- Giới thiệu với cả lớp, đây là bạn Kiều Như Quỳnh, sẽ là thành viên của 12A3 từ hôm nay. Bạn mới chuyển đến từ Cần Thơ.
- Chào các bạn, mong các bạn giúp đỡ mình. - Chất giọng miền Tây vốn đã ngọt ngào, từ miệng Quỳnh lại càng trở nên cuốn hút hơn.
“Tiểu Kiều của Xích Bích” ai đó kêu lên, cả lớp liền vỗ tay rào rào hưởng ứng. Quỳnh đứng trên bục giảng hơi cúi đầu vẻ ngại ngùng.
- Đúng chất tiểu thư đi học, tôi nói chuẩn chưa? - Nguyệt vênh mặt.
- Nhìn “nàng” mà tôi muốn “thẳng” lại quá. - Lâm nói với Vân Anh và ăn một cú lườm sắc lẹm.
- Gái miền Tây có khác, đẹp thật... hơn cả đại ca. - Thảo nói nhỏ. - Nét xinh hơn mà khí chất thì ăn đứt rồi.
- Không xinh bằng em đâu. - Mạnh từ bàn sau chồm lên thì thầm với Trang làm cô tuy biết bạn trai mình nói dối nhưng vẫn tủm tỉm cười.
- Cũng bình thường thôi, lại thêm một con não ngắn chân dài. - Đám “bà tám" bĩu môi sau khi săm soi cô bạn mới từ đầu tới chân nhưng chỉ dám thì thào với nhau vì sợ mang tiếng GATO, điều mà thực ra đã là thương hiệu của nhóm.
Mọi lời tán dương đều không hề phóng đại. Quỳnh không cao bằng Dung nhưng chính điều đó làm cô càng nữ tính đáng yêu hơn. Khuôn mặt trái xoan, sống mũi cao thẳng, đôi mắt to tròn hai mí rõ ràng, nước da trắng hồng. Tuy Quỳnh cũng gầy nhưng đậm chất “mong manh sương khói” chứ không lỏng khỏng, nam tính như Dung. Cô vận một chiếc áo lụa trắng cùng váy dài phong cách bohemian khiến cô, mặt khác, lại rất cá tính chứ không gây cảm giác “bánh bèo vô dụng”.
- Dung, em chuyển lên bàn thứ hai để Quỳnh ngồi cạnh Khôi. - Thầy Hải bỗng ra lệnh. - Khôi là lớp trưởng, có trách nhiệm giúp bạn mới.
Dung sầm mặt. Từ bé đến lớn cô ghét nhất ngồi bàn trên, may nhờ có chiều cao vượt trội, lại là con gái, cô thường được “ưu ái” cho ngồi mấy bàn cuối. Giờ chuyển lên trên là hết đọc truyện, ăn quà vặt trong giờ, hết trốn tiết, kiểm tra cũng khó quay cóp hơn. Chưa kể từ nay trở đi ai sẽ đỡ cho cô môn Sinh?
- Sao lên ngồi với em mà mặt đại ca nom chán đời thế? - Thằng Linh cười. - Nhớ thằng Khôi hả?
- Tuần sau có kiểm tra mười lăm phút Sinh đấy. - Cô ủ rũ nhìn nó. - Mày nhắc tao nhé?
- Đại ca, - Linh xịu mặt. - đại ca quên vì sao em bị chuyển lên đây à? Đại ca mong đợi gì ở em chứ?
Dung thở dài. Cô chẳng qua là hỏi cho có chứ nào dám trông cậy gì vào thằng bạn béo mập này. Linh vốn là học sinh cá biệt, kỳ nào kỳ nấy đều không nhất thì nhì từ dưới đếm lên. Trước hắn ngồi ở bàn cuối góc bên kia lớp nhưng từ sau kết quả kỳ một quá bết bát nên thầy đã hết kiên nhẫn bắt hắn lên bàn trên. Những môn khác không nói chứ riêng Sinh thì Dung và Linh đúng là đứa dốt ngồi cạnh đứa nát, cuộc sống biến thành ngõ cụt không lối thoát.
Bởi lẽ đó, cô bỗng nảy sinh một nỗi bực bội khó nói khi thấy Quỳnh ngồi vào chỗ vốn dĩ thuộc về cô. Không mảy may ghen tị với nhan sắc hay “hào quang” của cô bạn, cô chỉ khó chịu vì cuộc sống trước giờ vốn ổn định của cô tự dưng bị đảo lộn tùng phèo.
………………
Giờ ra chơi, không ngoài dự đoán, cả lớp xúm vào làm quen với cô bạn mới, mỗi người một câu phỏng vấn tới tấp.
Giữa đám nhốn nháo đang lấy bàn mình làm tâm điểm, Khôi nhanh chân chạy ra ngoài, không quên kéo theo Dung. Hai đứa vốn là một team đá cầu ăn ý, đến nỗi mỗi khi túng thiếu thì luôn đi gạ các lớp khác đá độ để kiếm ít tiền tiêu vặt. Vì vậy, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi chúng thường có mặt đầu tiên dưới sân trường sau tiếng trống.
Nhưng hôm nay tâm trạng u ám nên Dung đá trượt liên tục, may mà không đá độ, không hai đứa đã cháy túi.
- Mày làm sao thế? - Lúc quay lại lớp, Khôi càu nhàu.
- Chán! - Cô thở hắt một hơi. - Tự dưng bị túm cổ lôi lên trên ngồi nên chán đời, chả còn tâm trạng nào đá với đấm.
- Nhớ tao à? - Hắn nháy mắt.
Dung sởn da gà trước cái nháy mắt “gợi tình” của Khôi, thốt lên:
- Thần kinh! Mày thừa biết tao ghét ngồi bàn trên thế nào mà.
- Thôi chịu khó mấy hôm rồi tao xin thầy xuống dưới cho. - Hắn cười, vỗ vai bạn động viên.
- Thật nhé Khôi đẹp trai. Cám ơn mày trước. - Dung mừng rỡ reo lên, mặt vui như đứa trẻ được cho quà. - Mày chỉ cần xin cho tao xuống bàn cuối là được, tao không cần chiếm chỗ người đẹp đâu.
- Gì?
- Anh em tốt ai lại ngáng đường nhau. - Dung búng tay. - Cơ hội tốt thế đời nào tao phá mày chứ. Nhưng mày phải chuẩn bị tinh thần cạnh tranh cao lắm đấy, yên tâm, tao sẽ giúp mày.
Khôi hơi khựng lại nhìn Dung, rồi nhún vai đi thẳng lên lớp.
………………
Chiều hôm đó, Dung ra sân bóng theo lời thỉnh cầu của đám bạn. Tuy sau lần chấn thương trật khớp vai, cô đã bỏ hẳn bóng đá nhưng thi thoảng vào một vài buổi tập vẫn ra sân hỗ trợ các bạn. Dù sao khả năng dẫn bóng và kỹ năng bắt gôn của cô vẫn chưa ai vượt qua được.
Khi Dung tới, đám con trai đã tập được một lúc, không khí trên sân vẫn sôi động như mọi hôm. Chỉ có một điều duy nhất bất bình thường của buổi tập hôm nay là vị khách đặc biệt ngồi rìa sân: Quỳnh “Tiểu Kiều”. Cô mặc váy hoa, mái tóc xoăn dài tới ngang hông buông xoã óng lên dưới ánh nắng chiều khiến nét đẹp của cô có phần hư ảo, như khung cảnh kinh điển trong một bộ phim thanh xuân vườn trường. Trên tay Quỳnh là chiếc máy ảnh và cô chăm chú ngắm, chụp qua ô viewfinder bé xíu. Cánh tay mảnh mai của cô tương phản một cách duyên dáng với chiếc máy bán chuyên quá khổ.
- Chào, - Dung ngồi xuống vui vẻ mở lời. - tớ không nghĩ là cậu cũng thích bóng đá.
- Thực ra tớ không thích lắm. - Quỳnh bẽn lẽn cười, chất giọng miền Tây ngọt lịm. - Tớ ra đây để chụp ảnh các cậu ấy thôi.
Dung hơi ngạc nhiên, cô không hiểu việc chụp mấy thằng con trai lấm lem bẩn thỉu trên sân bóng có gì hay ho khiến Quỳnh phải mất cả buổi chiều lê la ngoài trời mệt mỏi thế này. Như đọc thấy suy nghĩ của cô, Quỳnh nhẹ nhàng nói:
- Hồi sáng Khôi và Nguyệt có bàn với nhau về ý tưởng chụp ảnh kỷ yếu cho lớp, tớ ngồi ngay đấy nghe được nên mới đề xuất là chúng mình nên có một bộ ảnh kỷ yếu thực chất hơn là thuê một ekip, quần áo và… diễn.
- …
- Tớ rất thích nhiếp ảnh, - Cô mỉm cười nói tiếp. - nên có gợi ý là để tớ phụ trách chụp cho lớp, lấy mọi khoảnh khắc mọi người học hành, tập luyện, vui chơi để làm ảnh kỷ yếu rồi cuối cùng mới chốt album bằng mấy bức ảnh áo dài, comple và đồng phục lớp vào ngày ra trường. Tớ cảm thấy album ảnh ghi lại những cảm xúc vui, buồn chân thật của chúng ta sẽ giá trị hơn, sau này mở ra xem lại cũng sẽ bồi hồi, cảm xúc hơn là một bộ ảnh lên ý tưởng cầu kỳ, son phấn đậm đà. Khôi, Nguyệt đều rất tán thành. Thế nên chiều nay tớ mới ra đây chụp các cậu ấy. Mấy bức ảnh tớ vừa chụp sẽ là một phần của kỷ yếu.
- Sao tớ không biết gì nhỉ? - Dung ngỡ ngàng hỏi lại.
- À, chưa ai biết ngoài ba bọn tớ đâu, Khôi bảo tớ cứ chụp thử trước đã rồi mới công bố lấy ý kiến chung của lớp xem mọi người có đồng ý không.
Một cảm giác khó chịu không thể gọi tên bỗng len vào lòng Dung. “Ba bọn tớ", từ bao giờ mà cô trở thành người ngoài với những hoạt động của Khôi? Chẳng phải hồi trưa hai đứa còn đạp xe về cùng nhau ư? Sao hắn không nói gì với cô? Nếu hồi sáng Linh không nài nỉ cô ra sân bóng chiều nay thì chắc cô sẽ chỉ được biết khi có “thông báo chính thức" như Quỳnh vừa nói.
- Êu đại ca, xuống đây. - Linh gọi to rồi không quên cười duyên và vẫy tay với Quỳnh.
Dung đi xuống thị phạm đám bạn mấy động tác dẫn, lừa bóng sau đó đích thân làm hậu vệ truy cản để các bạn luyện tập.
“Rầm!” Mạnh ngã sấp mặt xuống sân, tuy không đau nhưng sân cỏ ngập bùn vì trận mưa tối hôm trước làm hắn lấm bẩn từ đầu tới chân.
- Đại ca gắt quá. - Mạnh vừa lau bớt mấy vết bùn trên mặt vừa làu bàu.
- Tao đã chạm vào chân mày đâu. - Dung nhún vai. - Dạo này chúng mày tập kiểu gì mà ngày càng tụt lùi đi thế?
- Bọn em bận mà, năm cuối rồi còn gì. Với cả lớp mình đi đá bóng cho vui chứ cay cú hơn thua với ai đâu mà phải dốc sức quá? Chấn thương nằm ra đó thì chết.
- Tập luyện là phải nghiêm túc chứ, mày nói chuyện buồn cười…
- Làm gì có đứa nào có năng khiếu như đại ca? Muốn theo kịp đại ca phải tập luyện nhiều lắm, mà bọn em đâu có cần, chơi vui thôi mà.
- Vớ vẩn. Chúng mày vào đội để đá bóng hay để làm màu với gái hả? - Tới đây Dung tự dưng nổi cáu. - Đàn ông con trai kêu ca ít thôi, cả đội ra chạy mười vòng sân rồi chống đẩy hai mươi cái, nhanh!
Cả lũ tuy bực nhưng không dám cãi, cun cút làm theo. Chúng không đủ can đảm thừa nhận là từ hồi đại ca giải nghệ, chúng lười biếng đi rất nhiều. Niềm say mê đối với bóng đá và tài năng của Dung từng là nguồn cảm hứng, động lực lớn cho cả đội nên khi cô không ra sân, đám con trai cũng chểnh mảng hơn hẳn. Thậm chí câu mắng “vào đội bóng để làm màu với gái" chẳng ai dám cãi vì điều đó đúng với ít nhất vài đứa.
- Êu Khôi, mày biết sao con Dung hôm nay khó ở thế không? - Vừa chạy thằng Hiếu vừa hỏi nhỏ.
- Biết thế *** nào được?
- Hay nó đến tháng? - Thằng Mạnh lầm bầm làm cả lũ phải cố nhịn lắm mới không cười phá lên. - Phải không Linh?
- Biết được cả chuyện đấy thì bố mày lại giỏi quá cơ. Tao ngồi cùng bàn chứ có nằm trong gầm giường nó *** đâu mà biết. - Linh mập vừa chạy vừa thở hồng hộc, ân hận việc hồi sáng đã năn nỉ Dung đến đây.
Rốt cuộc cả buổi chiều chỉ Quỳnh là có lợi nhất. Từ lúc Dung xuống sân, cô đã chụp được những bức ảnh tuyệt đẹp của các thành viên đội bóng với đầy đủ sắc thái biểu cảm cùng những giọt mồ hôi lấp lánh dưới cái nắng gắt cuối chiều thay cho loạt ảnh trước đó chỉ toàn động tác “làm màu".
………………
Việc vận động mạnh trên sân và nhìn lũ con trai khổ sở bám theo bài tập “địa ngục" của mình có làm tâm trạng Dung khá lên một chút. Cô đã không dám tiết lộ những bài tập cô bắt chúng theo lấy từ mấy cuốn sách mà Bình đưa hồi trước, vốn là giáo trình dành cho đội trẻ của các câu lạc bộ chuyên nghiệp. Dung cũng quyết định không hỏi han gì Khôi về bộ ảnh kỷ yếu. Xét cho cùng, chuyện đó thuộc phạm trù công việc của hắn và cô, phó thường dân trong lớp, đâu phải đối tượng mà hắn có trách nhiệm phải báo cáo.
Về nhà tắm rửa thay đồ xong xuôi, Dung sắp xếp sách vở cho lớp học thêm rồi xuống nhà chờ Khôi qua gọi. Người cô đang mỏi rã rời nên tính nhờ hắn đèo đi và như thường lệ sẽ “trả công" bằng một chiếc bánh xèo ngay cổng trung tâm.
Thế nhưng khi Dung xuống mở cửa, cô tròn mắt thấy Quỳnh đang yên vị đằng sau xe Khôi.
- Quỳnh hỏi tao chỗ học thêm, rồi vì cũng thi khối A nên bạn ấy quyết định đi học cùng chỗ với mình luôn. - Hắn tuôn một tràng trước khi Dung kịp hỏi.
- Tớ mới ra Hà Nội, đường xá chưa quen nên nhờ Khôi đưa đi lần đầu. - Quỳnh nhỏ nhẹ nói.
Dung chỉ ậm ừ rồi quay vào nhà lấy xe ra. Suốt đoạn đường cô im lặng chẳng nói gì, mặc cho hai người kia rì rầm trò chuyện cả buổi. Nhìn thằng bạn thân bên cô bạn xinh đẹp, lần đầu tiên Dung mới để ý là Khôi cũng có ngoại hình thật nổi bật và hai người họ rất xứng đôi. Cô bỗng thấy mình thành người thừa bên cạnh. Một cảm giác tủi thân nhen nhúm trong lòng khiến cổ họng cô nghèn nghẹn. Giá như được lựa chọn, cô chỉ muốn quay đầu xe bỏ về nhà ngay lập tức.
- Dung sao thế Khôi? Bạn ấy lúc nào cũng ít nói vậy à? - Quỳnh hỏi nhỏ khi cả ba tiến vào bãi để xe của trung tâm.
- Chẳng biết, bình thường nó có phải người ít nói đâu nhưng dạo này thỉnh thoảng lại cứ thế đấy.
- Hay tại… tớ?
- Cậu có làm gì đâu mà tại cậu? - Khôi lắc đầu. - Tính Dung không để ý mấy chuyện vặt vãnh đâu, cậu đừng nghĩ nhiều quá.