Đại Đạo Độc Hành - Chương 1093-1

Chương 1093-1: Mộng trung ngộ thiên địa, mộng trung kinh quỷ thần! (1)

Nói đến đại địch thủ của Côn Luân, nhất thời Phản Hư chân nhất ở đây đều gật đầu.

Cổ Đạo Chân nhất nói: “Côn Luân ba lượt bị vây công, trong đó lần hung hiểm nhất, chính là Càn Khôn ma giáo!

Lại có truyền thuyết, Hỗn Nguyên tông Vương Dương Minh tổ sư vốn chính là đệ tử Côn Luân, chính là chính là một lần phản kích của Côn Luân với Càn Khôn ma giáo!

Sau này, các tu sĩ ủng hộ Vương Dương Minh Côn Luân đều bị Càn Khôn ma giáo tiêu diệt, cuối cùng Vương Dương Minh vây công Côn Luân, thật ra chính là bát loạn phản chính.”

Lời này nói xong, bất luận là Kiếm thần hay là Phản Hư Hỗn Nguyên tông đều không nói chuyện, không ai đi thừa nhận chuyện này.

Bên kia Huyễn Tâm Đại trưởng ác lão chậm rãi nói: “Đó là chuyện trong quá khứ cách đây cả mấy vạn năm rồi, không có cách nào để khảo chứng!

Nhưng mà năm ấy Tâm Ma tông của chúng ta, nguyên nhân thành lập chính là để đối phó với Càn Khôn Thánh Ma lão nhân!

Là hắn, hủy diệt vương triều đại Ngụy của chúng ta!

Chỉ có dùng tâm toán đố tâm toán, lấy quỷ dị đối quỷ dị, mới có thể chiến thắng hắn!”

Sau đó hắn thở ra một hơi dài, nói: “Nghe nói Ám Ma tông thành lập, cũng là vì nguyên nhân này!

Long Túc Chân nhất đột nhiên lên tiếng nói: “Giờ toàn bộ Côn Luân xuất động, gần trăm Phản Hư, nhưng mà vì cái gì, các ngươi chỉ có mười một Phản Hư? Các Phản Hư khác đâu?”

Kiếm thần không trả lời, người thứ tư kia cởi áo choàng lộ ra dung nhan thực sự, rõ ràng là một nữ tu.

Nữ tu này tuổi rất trẻ, trên người phủ áo mỏng bằng sa vàng, tóc cài trâm vàng, quần ngọc bích, từ đầu đến chân uyển chuyển dịu dàng, giữa khóe mắt đuôi mày tràn ngập phong vị mị hoặc, váy dài xinh đẹp bay bay phía sau, đôi chân dài trắng nõn gần như hoàn toàn lộ ra. Giữa hai hàng lông mày vẽ đóa hoa ngũ sắc khiến nàng thêm mấy phần yêu diễm bức nhân.

Đôi mắt màu hổ phách càng khiến nàng trông thật thần bí.

Nàng chậm rãi nói: “Ta là Tâm Ma tông Tần Uyển Như, người chỉ huy trận chiến đầu tiên của Tâm Ma tông!”

Nàng này chính là Tần Uyển Như, xem ra là người chỉ huy trận chiến đầu tiên của Tâm Ma tông, Tâm Ma tông muốn dùng nàng chỉ huy chiến đấu!

Tần Uyển Như tiếp tục nói.

“Việc này để ta giải thích, pháp trận của Hỗn Nguyên tông để các tông môn đường xa đến giúp đã bị đối phương hoàn toàn phá hoại!

Đồng minh căn bản không thể nào thông qua viễn trình pháp trận mà truyền tống đến đây cho nên chúng ta chỉ có thể tập kết bên ngoài!

Mặt khác, chúng ta mặc dù tập hợp gần trăm Phản Hư, nhưng mà nếu trực tiếp chiến đấu, Càn Khôn Thánh Ma lão nhân của đối phương có năng lực kì dị, có thể khiến người ta sống chết vì hắn.

Mà chúng ta, chính là minh hữu kết hợp, các vị tiền bối, không ai hiểu rõ chiến đấu giữa các Phản Hư hơn các ngươi!”

Nói đến đây, mọi người gật đầu!

Những phản Hư ở dưới đều trầm ngâm suy nghĩ!

Có thể trở thành Phản Hư đều là cáo già không có ai là phế vật!

Những người này đều vô cùng yêu quý sinh mệnh của mình, không phải tử chiến của tông môn thì sẽ không liều chết quyết chiến sinh tử!

Đặc biệt giữa Phản Hư, chiến đấu mang tính trợ giúp, rất ít người sẽ ngươi chết ta sống, mọi người đều là đến đây giúp đỡ, đại ý tới là được!

Không đề cập đến gia nghiệp của mình, đến đây giúp đỡ, không ai mạo hiểm cả sinh mệnh của mình, tất cả đều có giới hạn.

Cho nên nhìn Kiếm thần Côn Luân bên này, gần trăm Phản Hư, thực sự động thủ, sinh tử không màng, mọi người đều giấu, không bước đến.

Mà truyền thuyết Càn Khôn Thánh Ma lão nhân có một năng lực, chính là có thể khiến người khác liều chết chiến đấu vì mình, đây là một loại thần uy mạnh mẽ, phép hấp dẫn, khống chế tinh thần.

Không nói đến cái này, mười chín thượng môn, hơn tám mươi Phản Hư tập trung một chỗ, trong đó không ít người là cừu địch, còn tranh giành địa vị cao thấp nhưng ở dưới tay Thánh Ma lão nhân, tất cả đều nghe lệnh mà làm, chỉ riêng việc này, chỉ sợ lời đồn trong truyền thuyết không phải là hư ảo.

Lúc này thực sự tranh đấu, đừng thấy Côn Luân nhiều người, Phản Hư Chân nhất bắt đầu xuất hiện thương vong, Càn Khôn Thánh Ma liều chết không lùi, Côn Luân bên này, lập tức sẽ tốn sạch, tất thua không thể nghi ngờ!

Cổ Đạo Chân nhất nhịn không được hỏi: “Vậy ngươi nói xem làm thế nào?”

Tần Uyển Như kiên định nói:

“Trảm thủ!

Hỗn Nguyên tông liều mạng phòng thủ, tại thời khắc quan trọng nhất, Kiếm thần mọi người đồng loạt ra tay, chém chết Càn Khôn Thánh Ma lão nhân!

Sau đó rất nhiều Phản Hư xuất hiện, Thánh Ma lão nhân vừa chết, Phản Hư khác thấy đại thế đã mất, tự nhiên sẽ tản đi!”

Nói đến đây, trong đó có một vấn đề, trước trận đánh quan trọng nhất, Hỗn Nguyên tông tám phần khổ chiến đến cùng, như vậy Hỗn Nguyên tông sẽ có rất nhiều tu sĩ tử chiến.

Mọi người không nói chuyện, nhìn về phía Hỗn Nguyên tông!

Mộc Thần Chân nhất chậm rãi cười nói: “Đây vốn là chuyện của Hỗn Nguyên tông, không có các vị đến giúp, Hỗn Nguyên tông ta cũng vẫn tử chiến!

Cho nên không thành vấn đề, xin các vị yên tâm, Hỗn Nguyên tông ta tử chiến đến cùng!”

Mọi người thở ra một hơi dài, Kiếm thần nhìn về phía bốn phương, chậm rãi nói:

“Việc này vì Lạc Ly của Hỗn Nguyên tông các ngươi mà ra, kẻ này năm ấy đại hội anh hùng Kim Đan của ta, cùng nhau sóng vai tác chiến, không biết vì cái gì lại không nhìn thấy hắn ở đây?”

Hổ Thiện Chân tôn nói: “Đồ đệ Lạc Ly của ta đang trong thời kì ngộ đạo bế quan tu luyện, toàn toàn không thích hợp để xuất hiện, căn bản không thể khống chế, cho nên không có ở đây!”

Kiếm thần gật đầu, nói: “Thì ra như thế! Hy vọng hắn sớm ngày xuất quan!

Tốt rồi, chúng ta nghiên cứu một chút xem nên tác chiến thế nào!”

Lạc Ly nhốt mình trong tổ sư đường Hỗn Nguyên tông, hôm đó phá hủy Vạn Thú Hóa Thân tông, Lạc Ly nhìn mặt đất hoang vu, vô số sinh linh diệt vong, nhìn Vạn Thú Hóa Thân tông tiên tan, tông môn truyền thừa mười vạn năm đến lúc này đã tiêu tán.

Cảm nhận ý lạnh thoáng qua, băng tuyết tựa như cô gái, đến lúc này biến mất.

Như si như mộng!

Như si như say!

Toàn bộ tất cả, khiến hắn có cảm giác mộng ảo!

Thế sự là một giấc mộng dài,

“Ngươi phải sống tiếp, sống tiếp thay ta, đem toàn bộ những phấn khích ta chưa từng hưởng thụ mà hưởng thụ hết...”

Bao nhiêu năm trước, phụ thân đã nói với mình, Thanh Thanh nói với Lạc Ly, Hạ Lệ nói với mình, Hi Di tổ sư nói với mình, Lạc Tân nói với mình, Diệp Văn Anh nói với mình...

Mình tu luyện cả đợi, mạnh mẽ đến độ có thể tiêu diệt Phản Hư, kết quả hôm nay vẫn là có một nữ hài tử, nói với mình!

Mình tuy luyện đến bây giờ, rốt cuộc là thành công vẫn là thất bại? Vì cái gì còn có người nói với mình câu này?

Lẽ nào tất cả của mình, chỉ là một giấc mộng dài!

Toàn bộ phấn đấu, chỉ là một hồi hư ảo?

Không muốn, không bao giờ muốn có người nói với mình như thế.

---------------

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3