Đại Ma Đầu - Chương 232
Đại Ma Đầu
Tiên Tử Nhiêu Mệnh
www.gacsach.com
Chương 232: Tiêu Dao Đạo
- Phân ra 5: 5 a.
Tuy rằng tu vi của hắn thấp hơn ta một tầng, nhưng hắn lại được sự cưng chiêu của lão tổ tông...
Đạm Đài Băng Vân sau khi nghĩ một chút, hồi âm nói.
Lôi Động đã rõ, ý của Đạm Đài Băng Vân rất đơn giản, Vương Huy này chính là một tên phú nhị đại chính thức, thứ tốt trên người tuyệt đối không ít. Đối với hắn, Lôi Động lại cảnh giác thêm vài phần. Đồng thời, cơ hồ truyền âm với Đạm Đài Băng Vân nói:
- Lôi Động ta ân oán rõ ràng, lấy tính tình của tiểu hòa thượng kia chỉ sợ dù chết cũng sẽ không cứu ta ra. Việc này, xem như Lôi mỗ thiếu ngươi một nhân tình. Ngày sau nếu gặp lại, Lôi mỗ tất sẽ diệt ngươi...
- Cũng vậy...
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Đạm Đài Băng Vân truyền đến:
- Ngươi cũng biết ta bảo Giới Sân cứu ngươi, chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau thôi...
- Hắc hắc chẳng lẽ ngươi không sợ sau khi cứu ta ra, ta sẽ trở mặt giết ngươi sao? Ngươi biết đấy, lấy trạng thái hiện giờ của ngươi, Lôi mỗ giết ngươi, dễ như trở bàn tay...
Lôi Động truyền âm nói.
- Đông Phương Phức không lâu trước đã nói qua với ta, ngươi là người yêu của Đinh Uyển Ngôn...
Đạm Đài Băng Vân không chút do dự, trực tiếp hồi âm nói:
- Vốn không tín nhiệm ngươi, nhưng ta lại tín nhiệm Đinh Uyển Ngôn. Tuy rằng nàng với ta là tử địch, dây dưa hơn một năm, nhưng ta lại thập phần kính nể nàng. Ta tin tưởng, lấy tính tình của nàng, nam nhân nàng nhìn trúng sẽ không thể thế được. Bất quá, Đông Phương Phức cũng không tệ, không hổ là Âm Sát song anh, đáng tiếc, các nàng đều đi ra từ Âm Sát Tông...
Hừ, Lôi Động trực tiếp truyền âm tỏ vẻ bất mãn:
- Mấy nữ nhân các ngươi, ngược lại thật dễ quen biết..
Đông Phương Phức chịu nói chuyện này cho Đạm Đài Băng Vân, hiển nhiên cũng rất tín nhiệm nàng. Nếu không, lấy tính tình của Đông Phương Phức, quyết không thể nhiều chuyện như vậy được. Vừa rồi Vương Huy nhắc đến các nàng liên thủ tác chiến, đã phá hủy một cỗ khôi lỗi chiến lực Trúc Cơ đỉnh phong, thực cũng khiến Lôi Động có chút đổ mồ hôi. Dường như trong tất cả cùng lứa lần này của các đại đỉnh cấp tông phái, nữ tử đều chiếm ưu thế cả.
Đương nhiên, lòng muốn giết Đạm Đài Băng Vân của Lôi Động không giảm. Chỉ là hắn làm người cầu ân oán rõ ràng, một là một, hai là hai.
- Nhắc nhở ngươi một chút, cây quạt của Vương Huy tên là Tiêu Diêu Phiến, chính là thứ mà lão tổ Kim Đan hậu kỳ của hắn dùng năm đó, sau khi ân cần chăm sóc mấy năm, uy lực vô cùng, đồng đẳng với cực phẩm linh khí. Mà hắn chủ tu Thái Cực Tiêu Dao bí quyết được thừa kế từ lão tổ tông kia, Tiêu Diêu Phiến cũng dùng đến mức lô hỏa thuần thanh. Hắn còn có một kiện thượng phẩm linh khí phòng ngự Thái Cực Đồ, nội giáp tựa hồ cũng là thượng phẩm. Ngươi còn phải chú ý đến các loại phù triện dùng một lần xa xỉ trên người hắn nữa. Nhưng ngươi cũng đừng quá lo lắng, lần trước giao chiến, hắn đã tiêu hao rất nhiều, đoán chừng cũng không còn thừa gì nữa...
Đạm Đài Băng Vân bắt đầu liệt kê ra những bảo bối của Vương Huy.
Lôi Động nghe thế cũng đổ mồ hôi không thôi, toàn thân tên này, lại không có một kiện trung phẩm linh khí? Có còn phù triện tiêu hao một lần nữa, tiêu hao phẩm có thể khiến tên này để mắt, chắc chắn sẽ không phải kém. Lôi Động thoáng cái trở nên nghiêm túc, xem ra, đây chính là một hồi ác chiến a.
- Nói chuyện phiếm đủ rồi...
Vương Huy tựa hồ có chút không kiên nhẫn được nữa, đong đưa quạt xếp, lông mày cau lại:
- Tuy rằng Vương mỗ rất muốn trò chuyện nhiều hơn với các ngươi, nhưng đáng tiếc, Vương mỗ từ trước đến nay không thích bị địch nhân lật bàn vào phút cuối, Băng Vân, xin lỗi rồi...
- Họ Vương kia, tới chịu chết đi, Lôi mỗ cũng đã không còn kiên nhẫn nữa rồi...
Lôi Động giơ tay lên, duỗi ngón giữa ra, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với hắn, vẻ mặt ngạo nghễ mà khinh thường. Đương nhiên, Lôi Động cũng không phải hung hăng càn quấy như thế, chỉ là hắn biết loại xuất thân cao quý, lại có thiên tư xuất chúng như Vương Huy, bất luận bình thường khiêm tốn, ôn hòa đến cỡ nào trước mặt mọi người, nhưng bên trong thực chất lại rất cao ngạo. Nhất là nhìn Vương Huy này tựa hồ còn chưa từng nếm phải đau khổ lần nào. Không giống với mình, với tư chất chỉ trungthượng đẳng, cơ hồ là từ tầng chót nhất, ăn phải vô số đau khổ mới leo lên được từng bước.
Nếu cuồng ngạo một chút với loại người này, ngược lại có thể khiến bọn họ không thể khống chế nổi cảm xúc.
- Họ Lôi kia, ngươi muốn chết...
Sắc mặt Vương Huy thoáng cái trở nên tái nhợt... khẽ huy động quạt xếp trong tay, vài đạo ánh sáng xanh bén nhọn, xẹt qua như vết cào, trảo về phía Lôi Động.
Tốc độ vết cào cực nhanh, Lôi Động mặc dù đã sớm có chuẩn bị nhưng cũng thiếu chút nữa trúng chiêu. Quanh thân nổi lên quỷ khí màu đen, Quỷ Ảnh độn lập tức thừa cơ quỷ mị phiêu hốt mà đi. Híz-khà-zzz á... Vết cào màu xanh kia xẹt qua mặt đất do tài liệu không biết tên, lại do mặt đất dị thường chắc chắn tạo thành, tạo nên vài vết ngấn sâu trên đó. Uy lực như thế, khiến trong lòng Lôi Động rùng mình, nếu để vết cào kia lướt qua người mình, cho dù không chết thì cũng tàn tật.
Hắn lập tức càng dụng tâm thêm vài phần, tăng lực chú ý lên đến cực hạn, thân pháp phiêu mị bất định, như là một đạo Quỷ ảnh tử nhàn nhạt trong vòng hắc khí, không nhìn kỹ, cũng khó có thể phân biệt ra đâu là chân thân của hắn trong vô số tàn ảnh kia. Cùng lúc đó, Lôi Động không ngừng khu động lên pháp quyết, triệu hoán ra từng Quỷ Vệ một.
Đầu tiên là Bạo Kích Quỷ Vệ, khiến Lôi Động lập tức vui mừng. Nguyên lai cho rằng Bạo Kích Quỷ Vệ chỉ là cấp ba đỉnh phong, nhưng lúc này vậy mà đã là quỷ vệ cấp bốn rồi.
Ân, lần cuối cùng Lôi Động thu hồi Quỷ Vệ thì Bạo Kích Quỷ Vệ đã đến ở biên giới tấn chức rồi, cộng thêm nó là thượng phẩm linh quỷ cực kỳ hiếm thấy, tư chất phi phàm, lại thôn phệ được rất nhiều huyết nhục. Lôi Động nghe Giới Sân nói mình đã ở trong Tâm Ma Điện hơn ba tháng rồi, nó được thượng phẩm dưỡng hồn tháp chậm rãi tư nhuận, tự động tấn thăng đến tứ cấp. Chớ xem thường một cấp này, chiến lực của nó cũng vì thế mà được tăng lên rất lớn.
Chỉ là đáng tiếc, Hàn Băng Quỷ Vệ và U Linh Quỷ Vệ vẫn là cấp ba đỉnh phong, xem chừng không bao lâu nữa cũng sẽ tấn chức.
Ba con quỷ vệ, hai con cấp ba đỉnh phong, một con cấp bốn, chuyện kinh người bực này, khiến sắc mặt Vương Huy thoáng cái trở nên đặc sắc. Mà ngay cả Đạm Đài Băng Vân và Đông Phương Phức cũng đều sững sờ, Đông Phương Phức không biết thực lực chân chính của Lôi Động, mà lúc Đạm Đài Băng Vân giao chiến với Lôi Động thì hắn chỉ lấy ra hai con. Giờ thì Đạm Đài Băng Vân vốn cũng không quá tin tưởng Lôi Động cũng thả lỏng được một hơi.
- Hảo tiểu tử, có chút coi thường ngươi...
Vương Huy cười lạnh liên tục:
- Ngươi ngược lại ẩn dấu rất sâu, ba con quỷ vệ lợi hại, chậc chậc, quả nhiên có vốn liếng để hung hăng càn quấy. Nhưng tiếc ah, đáng tiếc, ngươi cho rằng dựa vào ba con quỷ vệ này là có thể giết được ta sao...