Đại Ma Đầu - Chương 274
Đại Ma Đầu
Tiên Tử Nhiêu Mệnh
www.gacsach.com
Chương 274: Thiên Ma cung Hoàng Phủ Sách (hạ)
Mười năm không gặp cũng không thấy nàng có chút biến hóa nào, thế nhưng trên chiếc trán xinh đẹp của nàng bớt đi vài phần non nớt, nhiều thêm một chút khí chất thành thục. Đôi mắt của nàng ngược lại kiên định và bình tĩnh hơn Đông Phương Phức rất nhiều, hồi âm lại nói:
- Yên tâm, hắn không có khả năng sai hẹn trận quyết đấu này đâu...
Đông Phương Phức cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái. Nàng và Lôi Động tuy rằng không tiếp xúc với nhau nhiều lắm, nhưng nàng cũng tin tưởng Lôi Động sẽ tuyệt đối không trốn tránh trận chiến này.
Thời gian từng giây một trôi qua, thẳng đến giữa buổi trưa mà vẫn không thấy hai người xuất hiện. Lúc này không chỉ có tu sĩ Luyện Khí kỳ và tu sĩ Trúc Cơ kỳ vây xem ở dưới phẫn nộ, ngay cả mấy vị Kim Đan lão tổ trên đài cao cũng có chút tức giận.
Hai tên tiểu tử kia cũng quá tự cao tự đại rồi, bọn họ nể tình đến xem hai người quyết đấu như vậy mà không ngờ chờ rất lâu rồi cũng không thấy bất kỳ ai xuất hiện. Trên đài cao lúc này đã có tám vị Kim Đan lão tổ, người xem bên dưới thì càng ngày càng đông, không những chỉ có đệ tử Âm Sát Tông mà còn có rất nhiều đệ tử các tông phái khác chạy đến xem trận chiến này, như là Tu La Thiên, Ma Ngục Tông, cùng với Âm Dương Hợp Hoan Tông.
Những tông phái này có một ít đệ tử kiệt xuất đều có quan hệ sâu xa một chút với Lôi Động. Tỷ như Ô Bằng Tu La Thiên, mang theo vài tên sư huynh đệ tỷ muội Trúc Cơ kỳ đến đây quan khán trận quyết đấu của Lôi Động. Tuy rằng trước đây Lôi Động đã từng cứu hắn một mạng nhưng hắn vẫn phi thường kiêng kỵ Lôi Động. Người này nếu tính về tâm trí hay thực lực thì đều có thể được coi là tuấn kiệt trong thế giới này.
Tu La Thiên lần này tới tám người, cả đám đều là người trẻ tuổi. Hiển nhiên bọn họ đều là những người trẻ tuổi nổi bật trong Tu La Thiên. Phàm là những người trẻ tuổi nhưng lại có thực lực đều có căn bệnh là vô cùng cao ngạo, lần này tuy rằng Ô Bằng lúc nào cũng nói Lôi Động thập phần lợi hại, nhưng trong lòng bọn họ không phục chút nào.
Nhóm Ma Ngục Tông lần này tới chín người, tất cả cũng là người trẻ tuổi. Nghĩ đến lúc sư tôn bọn họ nghe nói đến việc này, liền gọi bọn họ đến đây quan chiến một lúc. Dù sao thì người tuổi trẻ mà lại kiệt xuất bậc này lại công khai tỉ thí cũng không có nhiều. Người dẫn đầu Ma Ngục Tông là một người có thân hình cao lớn, nhìn từ xa trông như hạc giữa bầy gà.
Hắn có cá tính kiêu ngạo, lúc nào cũng duy trì cự ly nhất định với những người đi theo sau, tỏ ra độc lập so với những người khác. Tuy rằng Lệ Hồn Thiên chưa từng trực tiếp xung đột cùng với Lôi Động nhưng trong những lần giao dịch cũng cảm thụ được sự cường đại của Lôi Động.
Đương nhiên hắn cho rằng Đạm Thai Băng Vân nói cũng quá sự thật rồi, trên thực tế chỉ muốn hại chết Lôi Động mà thôi. Kiêng kỵ thì vẫn kiêng kỵ, nhưng hắn cũng không cho rằng bản thân mình yếu hơn Lôi Động. Trong lòng Ma Điện hắn cũng được không ít chỗ tốt, cũng chiếm được một khỏa Tẩy tâm quả.
Những năm gần đây Lệ Hồn Thiên cũng luôn cố gắng liều mạng tu luyện, không những thế hắn lại có tư chất tuyệt hảo. Hiện nay thực lực của hắn đã là Trúc Cơ kỳ tầng bảy, lấy niên kỷ của hắn chưa đến bốn mươi tuổi mà đã có thành tựu bậc này, đích xác là một trang tuấn kiệt ưu tú.
Nhưng nhãn thần của Lệ Hồn Thiên lúc này chỉ rơi lên người Đông Phương Phức và Đinh Uyển Ngôn phía xa xa, trong lòng nổi lên tâm tình khó bình ổn lại. Tu vi của các nàng hiện nay đã là Trúc Cơ kỳ tầng tám, điều này làm cho Lệ Hồn Thiên hầu như tức giận đến mức muốn phun ra một ngụm máu.
Chuyện tình như thế này có thể nói các nàng đều là yêu nghiệt cả, hết lần này đến lần khác lại mọc ra hai nữ tử này trong Âm Sát Tông. Đương nhiên cũng có người nói Đạm Thai Băng Vân lúc này cũng có tu vi Trúc Cơ kỳ tầng tám rồi, có thể nói nàng cũng là một yêu nghiệt.
Trong một góc phòng hẻo lánh có một đám nam nữ, nam tử màu da trắng xanh, quần áo tiêu sái hoa lệ, nữ nhân thì phong tư yểu điệu thướt tha yêu kiều, đủ mọi dáng vẻ. Mọi người đều đứng thẳng nhìn ngó xung quanh. Dẫn đầu đoàn người là một nữ tử, toàn thân mặc một bộ quần áo hồng sắc, tư thế oai hùng hiên ngang, hai tay chắp sau lưng nhìn về phía trước.
Ngày hôm nay trên mặt nàng xuất hiện một tầng hồng sa, nhãn thần không khỏi có chút địch ý nhìn về phía một trong hai người Âm Sát Song Anh đằng trước, trong lòng nói thầm hóa ra người đó là Đinh Uyển Ngôn, quả nhiên là một nữ nhân rất giỏi.
Chỉ có điều tựa hồ như nàng ta kém mình rất xa.
Lúc đang định xem xét lại nàng tỉ mỉ kỹ càng thì Đinh Uyển Ngôn dường như có cảm ứng, quay lại liếc mắt nhìn Thích Phỉ Phỉ, nhẹ nhàng nở một nụ cười, gật đầu chào.
Cái liếc mắt này làm cho trong lòng Thích Phỉ Phỉ nhất thời máy động, thầm nghĩ lẽ nào nàng ta lại nhìn thấu được mình sao? Trong lòng nàng không khỏi vì mang tâm kẻ trộm mà có chút chột dạ, không thể làm gì khác hơn mà quay sang nghĩ về Lôi Động. Mình mua giúp hắn nhiều thứ tốt như vậy, chẳng lẽ đã bị tiêu hao hay hư hỏng hết rồi sao, sao đến giờ này vẫn còn chưa xuất hiện?
- Tới rồi, tới rồi...
Trong đoàn người lập tức vang lên một trận xôn xao cuộn trào mãnh liệt, nhất tề đều hướng ánh mắt nhìn lên bầu trời, một đạo quang mang đỏ như máu đang hướng về phía sân tỷ thí bay tới.
***
- Là Hoàng Phủ Sách.
Người có ánh mắt sắc bén thoáng nhìn đã nhận ra Hoàng Phủ Sách.
Một trong hai nhân vật chính của ngày hôm nay đã lên sân khấu, bầu không khí có chút phiền muộn, bực dọc trước kia trên quảng trường thoáng cái lại sôi trào lên. Ánh mắt mọi người rơi lên thân hình Hoàng Phủ Sách, chỉ thấy toàn thân hắn bao phủ một đạo huyết khí tràn ngập, độn quang màu đỏ tươi mang theo một đuôi máu dài phía sau, sưu nhiên rơi xuống trước khán đài trên quảng trường, sau đó hành lễ với tám vị Kim Đan lão tổ:
- Hoàng Phủ Sách Thiên Ma Cung tham kiến các vị lão tổ.
Tiếp theo hắn lại đơn độc hành lễ với Dương Mạc:
- Tiểu Sách tham kiến sư thúc.
Dương Mạc mặc một bộ lam bào, nhãn thần thoáng nhìn qua Hoàng Phủ Sách, sau khi nhìn thấu tu vi cảnh giới của hắn thì sắc mặt không khỏi trở nên khoan khoái, cười nói:
- Sáu bảy năm bế quan sinh tử tu luyện, có lẽ ngươi đã ăn không chút vị đắng phải không? Bây giờ đã bước vào Trúc Cơ hậu kỳ tầng chín rồi, hình như ngươi còn chưa đến năm mươi tuổi phải không?
- Tiểu Sách năm nay bốn mươi tám tuổi, tu luyện đến nay đã được ba mươi lăm năm rồi.
Hoàng Phủ Sách trả lời câu hỏi, trong mắt tràn ngập thần sắc kiêu ngạo. Bốn mươi tám tuổi, ba mươi lăm năm tu luyện đã có thể bước vào Trúc Cơ hậu kỳ tầng chín, tuy rằng không phải là hiếm thấy trên đời nhưng mà cũng là người đáng để có thể kiêu ngạo. Chỉ có điều Hoàng Phủ Sách cũng biết tất cả những điều này đều là do Lôi Động bức ra mà thôi. Nguyên bản với tính tình của hắn thì sự khắc khổ trong tu luyện không thể nào mạnh mẽ như những người cùng lứa tuổi được, vì vậy cho nên thời gian trước tốc độ tu luyện của hắn vẫn không phải là cao.