Đại Ma Vương - Chương 562

Đại Ma Vương
Nghịch Thương Thiên
https://gacsach.com

Chương 562: Kinh hồn bạt vía

Nơi đây là một sơn cốc lớn mây mù bao phủ. Hàn Thạc cũng không biết tại sao giữa Thâm Uyên lại có một sơn cốc như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt Manticore và Leviathan, hai người này sau khi tới đây tựa hồ rất hưng phấn.

Thần thức triển khai, Hàn Thạc dễ dàng phát hiện ra vị trí hai Đại Ma Vương kia. Xem ra hai Đại Ma Vương đó mặc dù đi trước một bước, nhưng cũng chưa đi quá xa.

Trong khi Hàn Thạc lợi dụng thần thức lặng lẽ quan sát bốn phía, một luồng khí tức hủy diệt đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu, chợt lóe lên rồi biến mất.

- Behemoth đến rồi. - Sực nhớ ra, Hàn Thạc trầm giọng nói. Nguồn: http://Janet

Leviathan và Manticore liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ khẽ gật đầu, ra hiệu Hàn Thạc nói đúng. Hàn Thạc kỳ quái nhìn hai người, thấy họ nhíu mày trầm tư, không khỏi nghi hoặc hỏi:

- Bây giờ, chúng ta phải đi như thế nào?

Hai ánh mắt đồng thời nhìn vào mặt Hàn Thạc, Leviathan suy nghĩ một chút, cười khổ nói:

- Chúng ta bây giờ đã tới nơi được xem như Thâm Uyên rồi. Chỉ có điều nếu muốn thu được những bí mật của Thâm Uyên, vậy phải một mình thăm dò thôi. Trong sơn cốc rộng lớn này, rải rác có rất nhiều điều hung hiểm và bí mật. Hai lần trước chúng ta chỉ tìm vài bí mật xung quanh đây. Cái ma giới của ta cũng được phát hiện ở đây đó.

Hít sâu một hơi, Hàn Thạc phát hiện bên trong sơn cốc này, các hệ nguyên tố đều cực kỳ nồng đậm, những màn sương khói mông lung bao trùm dày cả sơn cốc, tuy không giống như thông đạo hắc ám đưa tay không thấy năm ngón, nhưng cũng có ảnh hưởng rất lớn đến tầm mắt người nhìn. Chẳng biết vì sao, trong khu vực này, phạm vi bao trùm thần thức Hàn Thạc cũng chịu hạn chế. Những tầng sương mù lãng đãng mông lung trong sơn cốc dường như có một lực cản kỳ dị, khiến cho diệu dụng từ thần thức của hắn không thể phát huy.

Cũng vì thế, khi Behemoth vừa tới, Hàn Thạc chỉ cảm thấy một chút, một phần vì Behemoth tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt đã rời đến một phương vị khác, do đó trong thần thức hắn chỉ thoáng hiện lên tung tích của lão rồi lại biến mất.

- Căn cứ vào suy đoán của ta nhiều năm nay, khu vực này hẳn đã từng là chiến trường Thần chiến. Hai lần ta tới đây quan sát, phát hiện ra nơi này có diện tích lớn vượt quá chúng ta tưởng tượng. Năm đó cụôc đại chiến giữa những vị Thần cường đại, đã lưu lại trong khu vực này rất nhiều kết giới và hung hiểm tự nhiên. Chúng ta nhất định phải cẩn thận, nếu cứ mạo hiểm xông vào, một khi không thể ngăn cản kết giới hỗn loạn, toàn bộ chúng ta đều gặp nạn cả. - Manticore nhíu mày nói.

- Chà, ngươi từng nói qua, vị diện truyền tống trận pháp ở Thâm Uyên giới ở trong Thâm Uyên, chẳng lẽ chính là tại đây sao? - Thần thức Hàn Thạc cố hết sức để cảm ngộ những biến hóa chung quanh, miệng vẫn hỏi Manticore.

- Đúng, vị diện truyền tống trận pháp chính là ở đây, nhưng ở chỗ nào thì ta không biết. Điều này cũng là do Behemoth nói ra, theo hắn thì hắn từng thấy vị diện truyền tống trận, chỉ là vì không có vị diện tọa tiêu, cũng không hiểu phương pháp mở ra, do đó không dám vọng động. - Manticore giải thích.

Hắn vừa nói như vậy, trong lòng Hàn Thạc thầm mắng một câu, thầm nghĩ nếu ngươi sớm nói cho ta biết việc Behemoth biết chân tướng vị diện truyền tống trận, ta cũng đã sớm liên lạc được với Behemoth rồi. Bây giờ Behemoth rời khỏi phạm vi thần thức của mình. Sau này mà còn muốn tìm được hắn, quả không biết gặp bao nhiêu khó khăn nữa.

Trong lòng Hàn Thạc cũng hiểu, hai người Manticore và Leviathan nhìn như rất trọng thị hắn, kỳ thật nguyên nhân cốt lõi đâu phải là vì dẫn hắn tới truyền tống trận để rời khỏi đây. Trong lòng hai người này phỏng chừng Hàn Thạc cũng giống như mấy tên Ác ma thủ hạ này, là đối tượng có thể lợi dụng mà thôi. Cái duy nhất bất đồng là đối tượng lợi dụng này có lẽ có thể sử dụng để đối phó với những khó khăn khác của hai tên này, trong lúc mấu chốt, ba người liên thủ có thể thu được nhiều ích lợi hơn.

Từ những tri thức bên trong Khô Lâu pháp trượng về vị diện truyền tống trận pháp, Hàn Thạc biết nếu muốn tiến vào vị diện truyền tống, chẳng những phải mở ra vị diện truyền tống trận, còn phải có một tọa tiêu truyền tống, nếu không truyền tống loạn xạ, rất có thể sẽ bị truyền tống tới không gian mênh mông vô tận, ở đó suốt đời cô độc đến khi chết.

Hàn Thạc trong lòng mang đầy tâm tư tính toán, ngoài miệng cũng không nói thêm điều gì, vẫn mỉm cười nhìn Manticore và Leviathan, đợi sự an bài của hai người.

- Ở đây, chúng ta phải tự mình khám phá, chẳng những phải chú ý những nguy hiểm trong bất kỳ thời khắc nào, còn phải quan sát kỹ lưỡng những tình huống chung quanh. Nói không chừng, ở một chỗ nào đó bên cạnh các ngươi, lại có một thần khí của một đại Thần đã chết hoặc Thần hồn. Do đó, phải luôn luôn chú ý cho ta.

Leviathan rõ ràng có vẻ hưng phấn. Nói xong liền chỉ chỉ lên hắc ám thông đạo trên đỉnh đầu, bổ sung:

- Nhớ kỹ, phải thời khắc nào cũng chú ý tới thông đạo này, một khi bên trong có một ánh sáng lóng lánh khác thường, đó là lúc Tinh Thần Sa Lưu bắt đầu trở lại, lúc này, bất luận làm sao chúng ta đều phải lập tức buông bỏ tất cả, mau chóng rời khỏi nơi này.

Lúc tới đây, theo những gì Berde và Cinia nói, Hàn Thạc cũng hiểu được Thâm Uyên không dễ dàng tiến vào như vậy, cũng không phải dễ dàng ra như vậy. Tinh Thần Sa Lưu chuyển động ở cửa vào, sẽ theo một quỹ tích đặc biệt vờn quanh cả Thâm Uyên. Căn cứ theo cách nói của Behemoth, khi thông đạo hắc ám trên đỉnh đầu lóe ra dị quang, Tinh Thần Sa Lưu sẽ lập tức tràn xuống phía dưới, đầu tiên quét một vòng bên trong sơn cốc, sau đó dọc theo con đường mà họ vừa tiến vào quét qua một lần, cuối cùng quay lại và phủ kín cửa vào Thâm Uyên.

Diện tích bao trùm Tinh Thần Sa Lưu đã tạo nên tình thế vô cùng kỳ dị ở Thâm Uyên. Tốc độ của nó vượt xa họ, khi bị Tinh Thần Sa Lưu quét ngang trong khi rời Thâm Uyên, sẽ bị Tinh Thần Sa Lưu giết chết ngay, toàn bộ ý thức sẽ biến mất, và sẽ giống như những vị Thần chẳng biết vì sao lại tới đây được, có lẽ chỉ để lại Thần hồn bao gồm ký ức thuần túy.

Hai người Manticore và Leviathan nói qua những hung hiểm trong Thâm Uyên một lần, sau đó mang theo nhóm Ác Ma vệ sĩ, vô cùng cẩn thận đi sâu vào đám sương mù dày đặc.

Thần thức Hàn Thạc triển khai, có thể cảm giác được chung quanh nơi nơi đều cực kỳ rối loạn, những kết giới vô cùng đáng sợ và những ma pháp trận bị tàn phá, bao hàm mười hai đại lực lượng, ngoài ra còn có một vài loại lực lượng không nổi tiếng, hình thành một mạng lưới khổng lồ đủ mọi loại hệ nguyên tố. Những hung hiểm này rải rác khắp nơi, không ai biết trong đó ẩn chứa lực sát thương đáng sợ đến như thế nào, cũng khó trách hai người Manticore và Leviathan cũng thấp thỏm, không dám mạo hiểm đi bừa.

- Con đường này ta và Manticore đã đi qua hai lần, mấy chỗ hung hiểm trong đó đều đã được chúng ta phá vỡ, à, ma giới của Manticore cũng nhặt được ở đàng kia. Leviathan vừa đi tới, vừa chỉ vào một quái thạch nổi lên ở đằng xa, giải thích cho Hàn Thạc.

Theo hai người cho biết, Hàn Thạc hiểu vì chung quanh đây trải đầy hung hiểm, do đó quá trình thăm dò cực kỳ gian nan. Hai người Manticore và Leviathan đã tới đây hai lần mà không thể hoàn toàn đi hết khắp nơi trong sơn cốc này. Có một vài khu vực họ gặp phải hai Đại Ma Vương kia, vì một kiện thần khí mà ra tay đánh nhau. Cuối cùng vì một phong ấn đột nhiên bị vỡ tan, làm bốn người tổn thất rất nhiều thủ hạ, không thể không dừng tay.

Năm Đại Ma Vương Thâm Uyên giới đều đã tới khu vực này. Năm người chia làm ba phái, đều tự thăm dò bên trong sơn cốc. Năm người này không phải lần đầu tiên tiến vào sơn cốc, tự nhiên không cần hao phí khí lực và nhân mạng, chỉ cần đi theo lối mòn của mình đã tìm ra lúc trước. Hàn Thạc đi theo phía sau Manticore và Leviathan, coi như là hưởng ké thành quả của hai người này.

Trên đường hành tẩu, không ai dám lỗ mãng phi hành. Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên hai người Manticore và Leviathan bỗng ngừng lại, nhìn quanh bốn phía. Leviathan nói vẻ thâm trầm:

- Lần trước chúng ta tới nơi này, phía trước có một kết giới chưa giải khai, đã phát hiện hắc ám thông đạo phát ra dị quang, không thể không vội vàng rút về.

- Con đường chúng ta vừa đi qua đã được chúng ta trả giá đắt, loại trừ các loại nguy hiểm, do đó chúng ta mới có thể dễ dàng thẳng đường tới đây. Nhưng, từ bây giờ trở đi, chúng ta sẽ phải đối diện với sự kinh khủng thật sự ở nơi này rồi. Tại đây, các ngươi có thể sẽ chết, đến cả ba chúng ta cũng có thể tử vong, do đó ngàn vạn lần phải cẩn thận. - Manticore bổ sung.

Trầm mặc một lát, mọi người đều im phăng phắc, trong lòng mọi người như có những tảng đá đè nặng. Đến cả Hàn Thạc cũng vô cùng cẩn thận. Hắn có thể cảm nhận được bên cạnh có rất nhiều loại kết giới không phổ biến, nhưng không biết trong đó hung hiểm như thế nào.

"Bùng bùng... Bùng bùng..."

Tai Hàn Thạc đột nhiên nghe thấy chấn động kỳ dị, tiếng vang đó đến từ một phong ấn bên cạnh cách đó không xa.

Trong lòng cả kinh, Hàn Thạc không rõ vì sao một phong ấn cách đó không xa đột nhiên lại vang lên tiếng bùng bùng nho nhỏ như vậy. Hàn Thạc đang khó hiểu nghi hoặc thì một tên Lôi Thần vệ lần đầu tiên tới đây, đột nhiên ôm ngực vẻ mặt sợ hãi, rồi nước mắt trào ra như suối.

Ánh mắt lướt qua người tên Lôi Thần vệ này, Hàn Thạc tập trung nhìn vào y, đột nhiên phát hiện ra trái tim y cũng nhảy lên bùng bùng, rất phù hợp với tần suất thanh âm của phong ấn kia!

Hàn Thạc phát hiện ra hiện tượng dị thường này, mặt chợt biến sắc, khẩn cấp nói:

- Tên Lôi Thần vệ đó khẩn trương quá nên tim đập rất nhanh, có vẻ đã làm động đến cái phong ấn đó, mau mau làm hắn bình tĩnh lại đi.

- Khốn khiếp thật, Pohl, ngươi an tĩnh lại cho ta. - Leviathan giận dữ, trong lòng cũng lo lắng, vội nói.

"Ầm..."

Tên Lôi Thần vệ vỡ tung ra, mấy người gần đó bị máu thịt xương vụn bắn tới như những mũi tên, lực công kích cường đại làm họ lập tức bị thương.

Đại Ma Vương

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3