Đại Nịnh Thần - Quyển 1 - Chương 13
Đại Nịnh Thần
Quyển 1 - Chương 13: Miệng lưỡi trơn tru
gacsach.com
Từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên Dạ Vị Ương tiến vào hoàng cung triều đình, tuy rằng lúc hắn lên đại học đã sớm xem qua thủ đô Tổ quốc cổ cung Tử Cấm Thành, nhưng khi đối mặt với hoàng cung hiện hữu trước mắt này trong lòng vẫn không khỏi dâng lên từng đợt sóng.
Sau khi tự mình đi đến giữa cung nhìn thấy cảnh tượng tựa như cung a phòng mà Đỗ Mục đã miêu tả, năm bước một lầu, mười bước một các, hành lang dài như dây lưng, uốn lượn quanh co, còn hơn cả câu: ba bước một cang, năm bước một vọng đài, canh giữ sâm nghiêm.
Bất quá mặc kệ là Tử Cẩm Thành hay hoàng cung hiện tại đều có chung một đặc điểm: Lớn! Rất lớn! Phi thường lớn! Ngồi trong xe ngựa vào cửa cung đi a đi a vẫn còn chưa tới. Dạ Vị Ương nhìn phong cảnh đến hoa cả mắt.
Ngồi xe ngựa đi một đoạn sau đó đổi thành cỗ kiệu, Lưu Bá Hề thì đi bộ bên cạnh hắn, trên đường ngẫu nhiên gặp được giai nhân phi tần trong cung, bọn nữ tử mặt trát đầy phấn này đứng ở xa xa nhìn, ghé vào nhau tất tất tát tát không biết nói cái gì, liền như vậy một đường đi qua, Dạ Vị Ương rốt cục cũng đến địa phương của hoàng đế.
Nơi đây gọi là Thiên Nguyên Điện, thoạt nhìn tương tự như Dưỡng Tâm Điện trong Tử Cấm Thành, bốn phía tường cao đứng lặng, độc thành một viện lạc. Cỗ kiệu ngừng lại trước cửa, lần này Dạ Vị Ương chuyển sang ngồi luân y, từ đầu đến cuối đều nhờ Lưu Bá Hề hỗ trợ, Dạ Vị Ương không cảm thấy có chút gì làm phiền.
Sau khi tiến nhập Thiên Nguyên Điện cũng chỉ có Lưu Bá Hề giúp hắn đẩy luân y, những người khác không thể vào, hướng bên trái đi vào trong là một đường hoa hoa thảo thảo xinh đẹp, bất quá tâm tư Dạ Vị Ương không đặt trên hoa hoa thảo thảo này.
“Lưu tướng quân biết hoàng thượng tìm ta có chuyện gì không?” Dạ Vị Ương quyết định cùng Lưu Bá Hề nói chuyện phiếm, có thể làm sâu sắc cảm tình hai bên không phải sao?
Phía sau truyền đến thanh âm lạnh lùng của nam nhân: “Dạ đại nhân gặp hoàng thượng liền biết.”
Đây không phải lời vô ích thì là gì? Dạ Vị Ương trở mình xem thường, cùng với hủ nút phía sau trò chuyện thật đúng là khó khăn, thời điểm Dạ Vị Ương còn đang suy nghĩ như thế nào để mở ra máy thu thanh thì trong mắt chợt nhảy vào một mạt thân ảnh, tiếp theo là thanh âm của Lưu Bá Hề sau lưng hắn: “Bệ hạ, Dạ đại nhân đến.”
“Vi thần tham kiến hoàng thượng.” Dạ Vị Ương hơi cúi đầu coi như hành lễ.
“Đứng lên đi.” Hoàng đế hôm nay mặc một thân khúc cư thâm y* hồng sắc phối với hắc sắc, trong tay cầm chiết tử xem, thấy bọn họ đến hơi nâng mắt, cười nhạt nói: “Bá Hề cực nhọc.”
“Vì bệ hạ làm việc là bổn phận của vi thần, Dạ đại nhân đã đưa đến, nhiệm vụ thần đã hoàn thành, bệ hạ, thần cáo lui.” Cho dù là đối mặt với hoàng thượng, Lưu Bá Hề vẫn một dạng lạnh lùng thanh thanh.
“Thời gian thưởng phong sắp đến, mấy ngày này phiền Bá Hề hao tâm tổn trí.” Hoàng đế gật đầu, nhìn Lưu Bá Hề liền như vậy mà ly khai, bên trong hoa viên này cư nhiên chỉ còn mình hắn và hoàng đế.
Hoàng đế cúi đầu nhìn chiết tử, một bên lẩm bẩm giống như độc thoại nói: “Có người nói ngươi hai chân bị phế, đầu cũng bị hỏng, cảm thấy ngươi đối với trẫm không còn tác dụng gì, Vị Ương, ngươi nói xem đối với trẫm ngươi còn có tác dụng không?”
“Bệ hạ cảm thấy vi thần hữu dụng vi thần liền hữu dụng.” Xú hoàng đế nói chuyện quanh co dài dòng không ngại mệt sao, Dạ Vị Ương ngồi trên luân y không có nhúc nhích, ai, được rồi, hai chân phế chung quy cũng còn chút ưu đãi, ít nhất lúc này hắn không cần xấu hổ đứng tại chỗ. Bạn đang �
Khóe miệng tựa hồ nhẹ nhàng giương lên, hoàng đế tiếp tục nói: “Ngươi trái lại miệng lưỡi trơn tru giống như trước đây, trẫm còn lo lắng lấy tính cách ngạo khí của ngươi sau khi hai chân phế bỏ sẽ không chịu nổi, hiện tại xem ra Vị Ương dù sao cũng xuất thân bần hàn, tâm tính thủy chung là kiên cường, trẫm rất thích.”
Song nhãn cuối cùng từ trên chiết tử dời qua, hoàng đế nhìn đến Dạ Vị Ương, đôi mắt ám đen lại thâm thúy: “Trẫm đã tìm ra kẻ đứng phía sau màn sai sử ngày đó ám sát ngươi trong thành.”
Nghe được lời này hai mắt Dạ Vị Ương lập tức trừng lớn: “Hoàng thượng đã điều tra ra?”
“Chính là chủ sự binh bộ Lương Anh, ngươi và hắn từng có ít mâu thuẫn, không nghĩ tới Lương Anh kia lớn gan đến mức dưới mí mắt trẫm dám động vào ngươi, người đã bắt được, ái khanh muốn xử trí Lương Anh như thế nào?” Từ trên ghế đá đứng lên, hoàng đế chậm rãi đi đến chỗ Dạ Vị Ương.
Cúi đầu tránh tầm mắt hoàng đế, Dạ Vị Ương nói: “Hết thảy do hoàng thượng làm chủ.”
“Lần này bị ngã làm ngươi rơi luôn lá gan rồi sao, nếu là trước kia khi trẫm hỏi như vậy, ngươi còn không ồn ào đòi đem Lương Anh ra bầm thây vạn đoạn?” Hoàng đế cười nhẹ, khiến người ta không hiểu trong tiếng cười kia đang ẩn giấu điều gì.
Dạ Vị Ương trong lòng âm thầm cảm thán, tuy rằng gặp mặt không đến vài lần, nhưng hoàng đế này thật không phải loại người ăn chay, nhìn thế nào cũng là một kẻ sắc sảo khôn ngoan tâm cơ thâm trầm không dễ lừa gạt, bất quá hoàng đế thông minh là chuyện tốt, có đôi khi người thông minh so với kẻ ngu ngốc càng dễ sống chung hơn a.
Hết chương thứ mười ba