Đại Nịnh Thần - Quyển 4 - Chương 12
Đại Nịnh Thần
Quyển 4 - Chương 12: Hoàng thất thật nhiều kỳ ba!
gacsach.com
“Chính là Ngọc Hành quốc năm trăm năm trước bị vây bởi ngọn núi sao?” Dạ Vị Ương tò mò hỏi.
“Đúng vậy, là Ngọc Hành quốc đó.” Bắc Thần Nguyệt gật đầu, bóc lấy hạt dưa trên bàn, vừa cắn vừa cùng Dạ Vị Ương nói chuyện phiếm.
“Ngọc Hành quốc trước kia thế lực có thể nói là ngang ngửa với Bắc Thần quốc chúng ta, cũng thiếu chút nữa đánh hạ Thiên quốc, nhưng từ khi bị ngọn núi kia ngăn trở, mậu thương cùng những quốc gia khác kém hơn không ít, hơn nữa hoàng đế đời sau không bằng đời trước, nội loạn liên miên, căn cơ dù tốt mấy cũng gượng không nổi.”
Một bên Tịch Thiên Lâu đột nhiên thả một câu, nam tử trên mặt nhất phái lạnh lùng, ngữ khí ôn hòa nói: “Hiện giờ trong các đại quốc quân, hoàng đế Ngọc Hành quốc là lớn tuổi nhất, nếu ta nhớ không lầm, hoàng đế Ngọc Hành quốc năm nay cũng đã bảy mươi sáu tuổi.”
“Bảy mươi sáu tuổi?!”
Dạ Vị Ương giật mình, hắn vô cùng tò mò hỏi: “Sư phụ, vậy hoàng tử của hắn không phải chờ đợi nóng ruột muốn chết rồi sao?”
Tựa như nữ hoàng Anh quốc, đều khiến đám vương tử chờ tới héo hon, chính là hoàng thất Anh quốc hiện tại không có nhiều quyền thế, nếu là đặt ở trước kia, phỏng chừng sẽ xảy ra tạo phản.
Một người từ nhỏ được nuôi nấng dạy dỗ để trở thành người thừa kế, ngươi cho hắn hy vọng, hắn liền chờ, chờ từ thiếu niên đến thành niên, từ thành niên đến trung niên, nhưng trên đời này nào được mấy người có năng lực chờ đợi như vậy a.
“Không sai!” Bắc Thần Nguyệt tiếp lời, “Lão hoàng đế kia năng lực không nhỏ, chính là quá mức tham luyến hoàng vị chậm chạp không chịu lập thái tử, cho dù lập thái tử. hắn cũng sẽ phá lệ thiên vị một hoàng tử khác, tạo thành cục diện giả khảo nghiệm các hoàng tử, cho nên nhiều năm qua, đám hoàng tử của lão đánh nhau đến ngươi chết ta sống.”
Phẩy hai tay, Bắc Thần Nguyệt nhún vai bĩu môi cười nói: “Kết quả là lão hại chết không ít hoàng tử của mình.”
“Hại chết?”
Này là có ý gì?
Dạ Vị Ương kinh ngạc hỏi: “Chính là... mất mạng?”
Tịch Thiên Lâu cho Dạ Vị Ương đáp án khẳng định: “Đúng, các hoàng tử Ngọc Hành quốc đấu nhau quá điên cuồng, kết quả toàn bộ đều mất mạng, trong một lần tại tiệc rượu song phương đều hạ độc, cuối cùng Ngọc Hành quốc chẳng những tổn thất vài hoàng tử, ngay cả tôn nhi cũng không có may mắn sống sót.”
“Cho dù chính mình chết, cũng không nguyện ý đối phương lên làm hoàng đế, vài hoàng tử chẳng những giết chết huynh đệ ruột của mình, ngay cả con cái đối phương cũng không buông tha, cho nên Ngọc Hành quốc này, từ cổ chí kim đều là kỳ ba.”
Bắc Thần Nguyệt càng nói càng hăng, hạt dưa cũng không thèm cắn, uống hai hớp trà thuận cổ họng, nói tiếp: “Năm trăm năm trước nói đánh là đánh, nói không đánh liền không đánh, hiện giờ hoàng đế đương quyền ngược lại ôm chặt hoàng vị, mà hiện giờ tìm một người truyền ngôi cũng không có, triều dã cao thấp phỏng chừng đều vội muốn chết.”
“Một người truyền ngôi cũng không có sao?”
Dạ Vị Ương âm thầm kinh hãi, tự cổ hoàng thất nhiều kỳ ba, lời này hóa ra chẳng sai.
Bất luận là sách lịch sử hay thời đại này, Dạ Vị Ương đều xem qua không ít bí sự cổ quái hoàng gia, bất quá tìm đường chết như lão hoàng đế Ngọc Hành quốc thật đúng là hiếm thấy.
Cho dù muốn khảo nghiệm hoàng tử, cũng không cần mặc kệ bọn họ tự giết lẫn nhau lưỡng bại câu thương như vậy chứ? Nếu chết hết, ngươi tìm đâu ra người kế thừa đây?
Hiện giờ Ngọc Hành quốc chính là đang rơi vào tình huống quẫn bách như vậy, lão hoàng đế đã sắp tám mươi, nghe nói thân thể cũng không tốt, triều dã cao thấp lòng như lửa đốt, phóng nhãn nhìn toàn bộ Ngọc Hành quốc, hoàng tử cùng tôn tử đều chết sạch, năm lão hoàng đế vừa kế vị đã đem huynh đệ ruột giết hết.
“Hoàng tộc to lớn, chung quy vẫn có thể tìm ra người thừa kế.” Lời nói tuy rằng bình thản như cũ, nâng lên chén trà, nước trà trong suốt dập dờn, chiếu ra ánh mắt Tịch Thiên Lâu trong đó xẹt qua tia sầu lo.
Tùy tiện trò chuyện một ít cố sự về Ngọc Hành quốc, Bắc Thần Nguyệt ngồi không yên liền kéo tiểu hồ ly đi chơi, có một cô cô xinh đẹp dắt đi chơi, mặc kệ là đi chỗ nào, tiểu hồ ly vẫn cực kỳ cao hứng, nhìn tiểu bộ dáng kia, phỏng chừng tạm thời không muốn rời khỏi Tử Vi thành.
“Vị Ương, hai ngày nữa ta phải trở về, ngươi ở lại Tử Vi thành cố gắng chiếu cố chính mình.” Bắc Thần Nguyệt sau khi ly khai, Tịch Thiên Lâu đột nhiên nói.
“Sư phụ, hay là ở lại thêm vài ngày nữa đi, nếu cảm thấy ở trong cung không tiện, có thể tìm chỗ ngụ bên ngoài, ngươi bôn ba mệt nhọc nhiều ngày từ Thiên quốc đến đây, còn chưa ở được mấy ngày mà.”
Vừa nghe Tịch Thiên Lâu muốn đi, Dạ Vị Ương vô cùng luyến tiếc, Tịch Thiên Lâu đối với hắn giống như người thân, một năm rồi chẳng gặp được mấy lần, lúc này vừa gặp không bao lâu liền tách ra, hắn thật sự không nỡ.
“Hơn nữa Thiên Hữu cũng sẽ luyến tiếc sư phụ.” Dạ Vị Ương lập tức đẩy tiểu hồ ly ra, thanh âm mang theo mấy phần cầu xin, đôi mắt trông mong nhìn Tịch Thiên Lâu, “Sư phụ, dù sao đầu xuân sang năm ta cũng trở về, không bằng đến lúc chúng ta cùng về nha.”
“Tiểu tử ngươi a, thời điểm lần đầu tiên thấy ta thì giống như con thỏ trốn sau lưng Bá Hề, bây giờ còn biết làm nũng.” Tịch Thiên Lâu cười khổ vươn tay gõ đầu Dạ Vị Ương, trong mắt dẫn theo vài phần sủng nịch của trưởng bối, nhẹ giọng nói: “Ta lâu nay chưa từng xuất sơn, hiện tại khó có cơ hội ly khai, tự nhiên muốn tới vài nơi nhìn một chút, có thời gian ta sẽ trở lại nhìn ngươi cùng Thiên Hữu.”
“Sư phụ, ngươi muốn đi một mình sao?” Dạ Vị Ương không dám cưỡng cầu Tịch Thiên Lâu lưu lại.
“Ân.” Tịch Thiên Lâu gật đầu, nhìn ánh mắt lo lắng của Dạ Vị Ương, trấn an nói: “Mười năm trước ta từng một mình hành tẩu giang hồ, ta ở bên ngoài so với các ngươi ở trong cung còn an toàn hơn nhiều lắm.”
Dạ Vị Ương thầm nghĩ cũng đúng, võ công sư phụ lợi hại như vậy, người lại thông minh, khẳng định sẽ không có chuyện gì.
Bất quá đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Dạ Vị Ương nhắc nhở, nói: “Sư phụ, ta trước kia ở Hà Hoa trấn gặp phải bọn lừa đảo tự xưng là Tuyết sơn bạch liên giáo, nghe nói bọn chúng đi khắp nơi lừa gạt mê hoặc dân chúng nhập giáo, mục tiêu của chúng là tuấn nam mỹ nữ, sư phụ cẩn thận một chút.”
Tịch Thiên Lâu tuy rằng đã gần bốn mươi, nhưng bề ngoài thoạt nhìn chỉ trên dưới ba mươi tuổi, diện mạo tuấn mỹ, nếu đụng phải bọn tà giáo, nhất định là trở thành mục tiêu của chúng.
“Tuyết sơn bạch liên giáo?” Tịch Thiên Lâu nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc: “Ngươi biết họ từ đâu tới không?”
Dạ Vị Ương lắc đầu: “Ta cũng không biết, nghe Diêu Quang nói là gần đây trong Bắc Thần quốc xuất hiện một đám người tự xưng Tuyết sơn bạch liên giáo, chuyên mê hoặc tuấn nam mỹ nữ nhập giáo, vừa lừa gạt tiền tài vừa lợi dụng những người này ý đồ xâm nhập vào triều đình, bất quá bị Diêu Quang sớm phát hiện, hiện tại đang âm thầm tiến hành bố trí, chờ thời cơ đem đám tà giáo tâm tư không sạch sẽ kia diệt tận gốc.”
Tịch Thiên Lâu gật đầu, sắc mặt trầm trọng xuống, nói: “Ta cùng Chước Hoa từ Thiên quốc tới đây cũng từng nghe nói về Tuyết sơn bạch liên giáo, không những xuất hiện ở Thiên quốc, ngay cả Bắc Thần quốc cũng có, vừa hay nhân cơ hội xuất hành lần này, ta sẽ hảo hảo thăm dò xem tuyết sơn bạch liên giáo kia đến tột cùng có lai lịch gì.”
“Sư phụ cũng cho rằng tuyết sơn bạch liên giáo này không đơn giản sao?”
Tà giáo dân gian bình thường chỉ tác loạn làm mưa làm gió ở một vài địa phương nhất định mà thôi, nào dám có phạm vi lớn ở các quốc gia như thế, hơn nữa can đảm nhúng tay vào triều đình, đây chẳng phải tìm đường chết sao?
Tuyết sơn bạch liên giáo này nếu không phải đầu óc chập mạch tự cao tự đại, thì chắc hẳn sau lưng có chỗ dựa vững chắc, hoặc là có thế lực âm thầm giật dây.
Tịch Thiên Lâu trầm ngâm chốc lát, nói: “Ta nghĩ ở Thiên quốc và Bắc Thần quốc đều có tung tích tuyết sơn bạch liên giáo không phải là ngẫu nhiên, nếu phạm vi thế lực rộng lớn như vậy, quả thực là vấn đề cần coi trọng.”
“Sư phụ, một mình ngươi điều tra tuyết sơn bạch liên giáo quá mức nguy hiểm, hay là để Chước Hoa theo ngươi đi?” Dạ Vị Ương vẫn lo lắng nói.
Tịch Thiên Lâu phất tay, cự tuyệt ý tốt Dạ Vị Ương, “Chính bởi vì một mình, mới không làm người khác chú ý, càng thêm an toàn, bất quá ngươi yên tâm, nếu ta gặp vấn đề, ta sẽ tìm cách liên hệ với các ngươi.”
Tịch Thiên Lâu không phải là Tịch Thiên Thương, Dạ Vị Ương không thể can thiệp được, Dạ Vị Ương ngay cả khi có một trăm lo lắng cũng chẳng thay đổi được quyết định của Tịch Thiên Lâu, đành ngay thời điểm Tịch Thiên Lâu ly khai vội vàng viết một phong thư gửi cho Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề.
Đem sự tình Tịch Thiên Lâu một mình đi điều tra tuyết sơn bạch liên giáo nói cho bọn họ biết.
Trừ cái này ra, Dạ Vị Ương cũng đem chuyện này nói với Bắc Thần Diêu Quang.
“Sư phụ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Dạ Vị Ương thủy chung lo lắng, một người dù lợi hại đến đâu cũng không chắc sẽ đánh lại tổ chức tà giáo thân phận chưa rõ a, ai có thể cam đoan Tịch Thiên Lâu sẽ không lật thuyền trong mương?
“Ngươi có thể nghĩ hắn thiện lương, nhưng đừng nghĩ hắn đơn giản.” Bắc Thần Diêu Quang ngược lại chẳng mảy may lo lắng chút nào.
Còn trêu chọc nét mặt phiền muộn của Dạ Vị Ương: “Nếu đặt ở mười năm trước, ngươi bị hắn bán, phỏng chừng ngươi còn hướng hắn cười nói cám ơn.”
“Có khoa trương như vậy không?” Dạ Vị Ương trừng mắt liếc nhìn Bắc Thần Diêu Quang, hắn đâu có ngốc.
Nam nhân nhếch môi cười, vươn tay nhéo khuôn mặt đại hồ ly: “Không phải ngươi ngốc, là hắn quá thông minh thôi, được rồi, không cần lo lắng cho Tịch Thiên Lâu, ta sẽ phái người âm thầm hỗ trợ, nếu bọn tuyết sơn bạch liên giáo dám giở trò, ta liền làm cho bọn chúng biết đắc tội Bắc Thần Diêu Quang ta sẽ có hậu quả thế nào.”
“Ngươi có biết sau lưng tuyết sơn bạch liên giáo là thế lực gì không?” Dạ Vị Ương hỏi.
Bắc Thần Diêu Quang thản nhiên nói: “Tuy rằng chưa xác định, nhưng ta đoán hẳn là Ngọc Hành quốc.”
“Ngọc Hành quốc?” Đáp án này khiến Dạ Vị Ương hơi giật mình, “Ngọc Hành quốc không phải có đặc phái viên đến tìm ngươi sao? Hơn nữa ta nghe nói lão hoàng đế Ngọc Hành quốc đã gần tám mươi tuổi, bọn họ lúc này đang khẩn cấp tìm người thừa kế, còn nháo một đám bạch liên giáo tới đây làm gì?”
“Không nhất định là lão hoàng đế sai sử.” Bắc Thần Diêu Quang đôi mắt ngưng trọng, hừ lạnh một tiếng: “Mặc kệ sau lưng bạch liên giáo kia là ai, ta cũng sẽ không dễ dàng tha cho bọn chúng.”