Đan Vũ Càn Khôn - Chương 639
Chương 639: Một kẻ hung nhân
Tần Phàm cười cười nói, vừa rồi sau khi luyện hóa ma chủng lần thứ hai, thân thể hắn đương nhiên đã được năng lượng ma chủng hoàn toàn chữa trị, không chỉ biến mất hết vết thương, thậm chí khí lực đã biến thành cường đại hơn không ít.
Chỉ là chuyện vừa rồi cửu tử nhất sinh, hắn ngẫm lại cũng không cần phải nói cho Phương Tiểu Tình biết làm gì.
Lúc này Phương Tiểu Tình ngơ ngẩn nhìn thoáng qua Lôi Thần Miếu, phát hiện lôi điện chiếu sáng bốn phía lúc này chỉ còn lưu lại bạch quang thâm u, lôi điện lực đã giảm đi không ít, tựa hồ đã giảm bớt hơn phân nửa.
- Tần Phàm ca ca, huynh thật lợi hại.
Phương Tiểu Tình tán thán tận đáy lòng, tuy rằng Tần Phàm không nói nhưng nàng biết vừa rồi hắn nhận lấy nguy hiểm thật lớn, bên trong lôi điện kinh khủng giao kích, không phải hắn kịp thời đưa nàng ném ra thì hậu quả thật sự khó lường.
- Kỳ thật cũng nhờ muội đã tặng cho ta viên trân châu bảo bối.
Tần Phàm khẽ cười nói, hắn cũng nói thật lòng, nếu vừa rồi không có Thảo Mộc Linh trợ giúp, khả năng sống sót của hắn sẽ nhỏ rất nhiều.
Cũng bởi vì Thảo Mộc Linh đã từng cứu mạng hắn hai lần, hắn càng phải thực hiện cho được ý định của mình, đưa thiếu nữ này an toàn đi tới mục tiêu.
- Hiện tại sắc trời đã muộn, hay là chúng ta ở lại nơi này một đêm đã.
Tần Phàm nhìn lên bầu trời, thấy trăng đã lên, hơn nữa nơi này bị vây trong núi sâu, thật sự không thích hợp lên đường.
Nhưng đúng lúc này, trong lòng Tần Phàm đột nhiên giật mình, cảm giác bất an vốn đã biến mất tiếp tục dâng lên.
- Xem ra là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi...
Tần Phàm hít sâu một hơi, bất đắc dĩ thở dài.
Đêm, dần dần chìm sâu.
Bốn phía đều im ắng, ngẫu nhiên truyền tới tiếng gầm nhẹ của vài yêu thú, bởi vì thanh âm thú rống vang lên không thường xuyên, cho nên càng làm bóng đêm thêm yên lặng.
Lúc này thậm chí cả tiếng gió thổi cũng không nghe thấy, làm cả một mảng lớn núi non đều có vẻ phi thường áp lực.
Dưới loại hoàn cảnh này, Tần Phàm cảm giác bản thân có loại cảm xúc buồn bực hốt hoảng, cảm giác bất an dâng lên, làm trong ngực hắn nghẹn cứng, hơi thở cũng khó chịu.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy phương hướng mà hắn cùng Phương Tiểu Tình đã đi tới, cảm giác khó chịu kia là từ nơi đó truyền tới.
- Không thể tưởng được cuối cùng chúng ta cũng bị truy tung tới đây.
Tần Phàm phát hiện bên kia truyền tới khí tức vô cùng bí mật, tựa hồ là cố ý ẩn núp, là sợ bên mình phát hiện bỏ chạy.
Kỳ thật khu núi non này cũng thật rộng lớn, hơn nữa còn trong đêm khuya, vốn khó thể bị truy tung tới nơi mới đúng. Nhưng bởi vì vừa rồi Lôi Thần Miếu dị động, phát ra quang mang tận trời, không thể nghi ngờ đã cấp cho người chỉ dẫn, chỉ sợ quá dễ dàng làm người chú ý tới.
Lần này hắn vì bất an mà bị người bức chạy vào trong núi sâu, sau đó cơ duyên xảo hợp phát hiện ra Lôi Thần Miếu, được một ít ưu đãi, nhưng cuối cùng cũng bởi vì Lôi Thần Miếu mà bị phát hiện ra tung tích.
- Quả nhiên là phúc họa theo cùng ah!
Tần Phàm bất đắc dĩ thở dài, hắn phát hiện khí tức kia đã đến trong vòng trăm trượng, đoạn khoảng cách này đối với cường giả chân chính mà nói chỉ nháy mắt liền tới, cho dù hắn còn muốn chạy trốn cũng đã không còn kịp nữa.
Hắn có thể cảm giác được lần này tới đây đích thật là một cường giả!
Hơn nữa còn là một cường giả mạnh hơn hắn rất nhiều, nếu không hắn cũng sẽ không có triệu chứng báo động trước, sản sinh ra cảm giác bất an nguy hiểm!
- Sẽ là ai? Người của Kiền Kinh Tần gia hay là Thần Mộc Mộc gia?
Ánh mắt Tần Phàm trực tiếp quét tới địa phương kia, sau đó liền nhìn thấy một đôi mắt như yêu thú đang phát ra hàn quang lạnh lẽo trong rừng, làm lòng người sản sinh tia rung động.
Cường giả, cường giả tuyệt đối!
Vừa nhìn thấy ánh mắt kia, toàn thân Tần Phàm đều căng cứng lên, càng không dám có một tia dị động, bởi vì hắn có một loại cảm giác nếu hắn có một tia dị động, đối phương sẽ lấy xu thế lôi đình phát động công kích trí mạng với hắn!
Cho nên hắn chỉ có thể âm thầm phòng ngự.
- Tần Phàm ca ca, làm sao vậy?
Phương Tiểu Tình tựa hồ cũng đã phát hiện biểu hiện dị thường của Tần Phàm lúc này, không khỏi lo lắng hỏi, nhưng nàng tựa hồ cũng cảm thấy một loại cảm giác xấu, bắt đầu nhìn theo ánh mắt Tần Phàm.
- A...
Khi nàng nhìn thấy ánh mắt dị thường kia, Phương Tiểu Tình hoảng sợ hét lên một tiếng, thối lui ra sau mấy bước, suýt chút bị vấp ngã té xuống đất.
- Tiểu Tình, muội tránh qua một bên trước đi, đi thật xa, càng xa càng tốt.
Tần Phàm lúc này không thể phân ra tinh thần bảo hộ Phương Tiểu Tình, hắn cũng không dám phân tâm, vẫn nhìn chằm chằm về phương hướng kia, trong miệng bình tĩnh chậm rãi nói.
- Đó là...Mộc Tu Công...
Lúc này hai mắt Phương Tiểu Tình vô thần nhìn về phương hướng kia, trong miệng thì thào nói, thậm chí hàm răng va nhau lập cập, thân thể run rẩy, không dám động đậy.
- Mộc Tu Công Mộc Thiên Hùng?
Tần Phàm nghe vậy trong lòng không khỏi trầm xuống, quan hệ tới người này hắn từng xem qua trong tư liệu của Ẩn Thế Đan Môn về cường giả Đại Kiền quốc, có chút hiểu biết về hung danh của người kia.
Nghe nói tướng mạo của Mộc Thiên Hùng cực kỳ hung ác, tính cách thập phần dữ dằn, thậm chí là chém giết thành tính, nhưng một thân võ học cơ hồ đăng phong tạo cực, nghe nói đã sớm đạt tới cảnh giới cửu cấp võ tôn. Cho nên tuy rằng rất nhiều cừu gia nhưng bởi vì uy danh của Thần Mộc Thành Mộc gia, cộng thêm thực lực của Mộc Tu Công mạnh mẽ, nên không ai làm gì được hắn.
Còn nghe nói qua người này khi còn trẻ khí thịnh nhất thời, không chỉ giết sạch một mạo hiểm đoàn đạo phỉ cường đại, thậm chí còn có lời đồn đãi có gia tộc cường giả võ tôn vì đắc tội hắn, trong vòng một đêm cả nhà máu chảy thành sông chó gà không tha, bị hắn tàn sát diệt môn.
Sau khi người này trở thành võ tôn cường giả, tính nết không sửa, nghe nói còn thường thường xâm nhập vào những nơi hỗn loạn, tru diệt một ít hung đồ ác đồ thành danh đã lâu, ở hơn phân nửa Vũ Thiên đại lục đều lưu lại thật nhiều chiến tích hung hãn.
Hiện giờ ở Kiền Khôn Đới có rất nhiều thành chủ cường giả khi nhìn thấy Mộc Tu Công đều phải lễ độ cung kính, sợ hãi nếu mình không cẩn thận chọc giận vị sát tinh kia, sẽ mang tới tai kiếp cho toàn thành.
Có thể nói vị Mộc Thiên Hùng này tuyệt đối là nhân vật hung uy chấn vang cả Đại Kiền quốc. Tuy rằng hắn còn chưa đột phá tới cảnh giới võ thánh, nhưng hung uy của người này cũng không thua kém Hắc Hỏa võ thánh Cổ Mặc bao nhiêu.
Đặc biệt ở tại Đông Châu, có rất nhiều người tập võ xem hắn là thần tượng, thậm chí còn có người đem hắn xem như môn thần mà cúng bái.
Bởi vì người này luôn lưu lại bộ râu dài xám trắng dài tới nửa xích, cho nên mọi người mới gọi hắn là Mộc Tu Công.
Ở Đông Châu, từ trước tới nay có câu đồng dao "Mộc Tu Công, chấn kinh đông", thậm chí ở Đông Châu, nghe nói có rất nhiều trẻ con khi nghe tên hắn đều hoảng sợ tới òa khóc.
Có thể nói người này cũng là một nhân vật truyền kỳ, thành danh tới vài chục năm trước.
Tuyệt đối là một kẻ hung nhân!
- Nguyên lai là vị sát tinh kia, chẳng thể trách sát khí lại nặng tới như vậy, thậm chí làm cho ta nảy sinh cảm giác bất an không thôi.
Tần Phàm nghe được Phương Tiểu Tình nói người kia chính là Mộc Tu Công Mộc Thiên Hùng, hắn liền hiểu ra, đồng thời trong lòng càng thêm trầm xuống.
Người này thành danh vài chục năm, thực lực cường hãn, tuyệt đối không thể so sánh.
Mặt khác Tần Phàm còn biết được người này đã đạt tới cảnh giới võ tôn hơn ba mươi năm, sở dĩ chậm chạp còn chưa đột phá tới cảnh giới võ thánh không phải vì thiên phú của hắn không đủ, vốn bởi vì hắn giết chóc quá nhiều nên sát khí quá nặng, tu vi tâm cảnh không thể tăng lên mà cản trở.
Cho nên thực lực của hắn vượt xa cửu cấp võ tôn bình thường, thực lực của Tần Phàm hiện tại dù đối mặt cửu cấp võ tôn bình thường còn phải cố hết sức, vẫn không nắm chắc phần thắng, huống chi là người đã tiến gần tới cảnh giới võ thánh chỉ còn nửa bước?
Tần Phàm thật sự không có lòng tin có thể liều mạng với hắn.
- Hừ, Phương nha đầu, không thể tưởng được ngươi còn nhận ra lão phu!
Vào lúc này, Tần Phàm chợt nghe thấy một cơn gió nhẹ đập vào mặt, trong nháy mắt hắn liền nhìn thấy thân ảnh xa xa xẹt qua khoảng cách trăm trượng, đi tới cách hắn cùng Phương Tiểu Tình chưa đầy mười trượng, ánh mắt băng sương nhìn tới.
- Mộc Tu Công, ta không về đâu.
Đụng tới ánh mắt của Mộc Tu Công, Phương Tiểu Tình giống như nhận lấy hoảng hốt thật lớn, sợ hãi trốn vào sau lưng Tần Phàm.
- Mộc Tu Công tiền bối, ngươi cần gì phải gây khó xử ột tiểu cô nương!
Cảm nhận được khí tức hung hãn của người kia tràn qua, Tần Phàm không khỏi hít sâu một hơi, cố gắng duy trì bình tĩnh nói.
Lúc này đứng trước mặt hắn là một lão giả mặc áo bào tro, quần áo có chút rách nát, mái tóc dài hoa râm cũng thập phần rối loạn, nếu không phải dung mạo hung ác cùng hai mắt của hắn làm người ta sợ hãi, chỉ sợ có người sẽ chỉ xem hắn là một võ giả lạc phách lưu lạc mà thôi.
- Tiểu tử ngươi tính là thứ gì vậy?
Nghe được câu nói của Tần Phàm, sắc mặt Mộc Thiên Hùng không chút dao động, lạnh lùng nghiêm nghị liếc mắt nhìn Tần Phàm truy hỏi:
- Phương tiểu nha đầu là người của Mộc gia Thần Mộc Thành chúng ta, như thế nào lại đi cùng với ngươi!
- Ta ở trên đường gặp được nàng, ta thấy nàng một mình lẻ loi hiu quạnh nên dẫn theo bên người.
Tần Phàm vừa nghe, trong lòng chợt động, hắn tựa hồ cảm giác được Mộc Thiên Hùng còn chưa biết rõ được nội tình.
- Hừ, ngươi đừng hòng lừa bịp lão phu, nói! Vì sao trữ vật giới chỉ của Thần Mộc Thành Mộc gia Mộc Mộ cùng Mộc Dương hai vị trưởng lão lại ở trên người ngươi! Rốt cục là ai giết bọn họ, người kia ở nơi nào!
Ánh mắt Mộc Thiên Hùng băng sương nhìn Tần Phàm, lạnh lùng hỏi.
Đồng thời một cỗ khí tức vô cùng kinh khủng áp bách tới hướng Tần Phàm, phảng phất như muốn dùng khí tức thượng vị võ tôn cường giả hăm dọa Tần Phàm phải nói ra lời thật sự, bởi vì theo hắn xem ra, thiếu niên trước mắt căn bản không có khả năng giết chết được hai võ tôn cường giả như Mộc Mộ cùng Mộc Dương.
- Tựa hồ hắn không nhận biết ta? Không tin ta có được thực lực giết chết Mộc Mộ cùng Mộc Dương?
Trong lòng Tần Phàm lại dao động, tâm thần nhanh chóng xoay chuyển, dù sao hắn cũng biết nhân vật truyền kỳ cao ngạo như Mộc Thiên Hùng chưa chắc sẽ chịu chú ý tới sự tích của một tên tiểu tử như hắn, không nhận ra hắn cũng là chuyện bình thường.
Đồng thời hắn cũng hiểu được lần này sở dĩ bị tiết lộ hành tung là do hai trữ vật giới chỉ kia, bởi vì trước một đêm hắn rời khỏi Hắc Hỏa Thành từng sử dụng linh dược bên trong một trữ vật giới chỉ.
- Lúc trước khi ta cùng Tiểu Tình gặp nhau, đã phát hiện Mộc Mộ cùng Mộc Dương hai vị tiền bối đã chết, mà Tiểu Tình ngã dưới đất ngất xỉu, ta chỉ nhặt được trữ vật giới chỉ của hai vị trưởng lão, về phần là vị cường giả nào giết chết bọn họ thì chúng ta cũng không biết.
Tần Phàm làm như vô cùng khó chịu thối lui ra sau vài bước, sau đó bịa đặt nói. Nếu như Mộc Thiên Hùng thật sự không nhận ra hắn, hắn cũng thử lừa gạt một lần xem có cơ hội hay không.
- Không biết?
Trên mặt Mộc Thiên Hùng lộ ra vẻ dữ tợn, lạnh lùng nói:
- Hừ, cho dù là ngươi không biết thì cũng phải đi xuống chôn cùng! Người kia ta nhất định sẽ tìm ra được! Phàm là những ai quan hệ tới chuyện này đều phải chết! Kể cả Phương tiểu nha đầu cũng phải theo ta quay về tiếp nhận trừng phạt!
- Ta...không về!
Phương Tiểu Tình nắm chặt áo Tần Phàm khẩn trương nói.
Tần Phàm nghe vậy sắc mặt lại trầm xuống, hắn thật không ngờ Mộc Thiên Hùng lại hung tàn tới mức độ này, dù nghĩ mình không phải hung thủ cũng muốn diệt sạch, xem ra hôm nay mình đừng nghĩ sẽ dễ dàng thoát thân, hắn cũng đã bắt đầu âm thầm chuẩn bị.
- Oanh long long...
Nhưng đúng lúc này, tòa Lôi Thần Miếu thật lớn sau lưng Tần Phàm bỗng nhiên bộc phát ra chấn động, tựa hồ cần bạt thiên dựng lên.
- Đây là cái gì? Không ngờ là Lôi Thần Miếu!
Mộc Thiên Hùng vì đem toàn lực chú ý lên Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình nên lúc này mới nghe được tiếng vang, khi đưa mắt nhìn qua đánh giá tòa thần miếu, nếu không phải chăm chú quan sát hắn thậm chí còn không biết tòa thần miếu là do Bôn Lôi Đằng tạo thành.
- Sưu!
Ngay sau đó, Lôi Thần Miếu ầm ầm rút xuống, thể tích dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một đoàn quang mang xanh trắng đan xen nhau hướng trên người Tần Phàm bay đi.
Một đạo xanh trắng quang mang đan xen nhau, thể tích không lớn, thoạt nhìn chỉ như một tia chớp thoáng hiện cực nhanh, thoáng chốc đã sáp nhập vào lưng bàn tay phải của Tần Phàm.
Nhìn qua giống như một điểm sáng sáp nhập vào trên hình xăm tử viêm trên lưng bàn tay của hắn mà thôi.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Đừng nói chỉ riêng Mộc Thiên Hùng kinh ngạc, ngay cả bản thân Tần Phàm cũng cảm thấy hoảng sợ, vừa rồi tử sắc lôi viêm đã biến thành một hình xăm trên tay hắn thì xem như xong, bây giờ ngay cả tòa Lôi Thần Miếu cũng đã biến mất không thấy.
- Chẳng lẽ tử sắc lôi viêm cùng Lôi Thần Miếu đều ẩn giấu trên người của ta sao?
Trong lòng Tần Phàm bị hù dọa nổi lên sóng to gió lớn, nhưng điều này kỳ thật còn không phải làm hắn lo lắng nhất, hắn lo lắng nhất chính là thanh âm thần bí của "Lôi Thần"!
Nghịch thần giả Lôi Thần!
Đó là nhân vật xuất hiện sau thời thượng cổ, nghe nói cách thời đại bây giờ ít nhất phải mấy ngàn năm thời gian! Theo đạo lý hẳn là đã chết từ lâu, nhưng nếu như hắn may mắn chân linh còn chưa hoàn toàn tiêu tán, một lão quái vật như vậy nếu giấu trên người của hắn, rốt cục sẽ mang tới cho hắn bao nhiêu phiền toái!
Tóm lại hắn thập phần sợ hãi loại phiền toái như thế!
Nếu như có một ngày bị Chân Võ thánh điện phát hiện ra mình có quan hệ tới Lôi Thần thì sẽ như thế nào?
Tần Phàm thật không dám tưởng tượng.