Đánh Mất Tình Yêu - Chương 23

Đánh Mất Tình Yêu
Chương 23
gacsach.com

Trì Thành đi suốt đêm trở về Thụy Sĩ, dĩ nhiên, còn có Thì Nhan.

Đối đãi người ngoài, anh từ trước là tỉnh táo đến thái độ gần như hờ hững, vì vậy khi quá cảnh kiểm tra thì thấy người đàn ông này thiếu chút nữa bởi vì thị thực có chút vấn đề cùng nhân viên công tác suýt đánh nhau, Thì Nhan đứng ở một bên, trong lòng nhất thời lạnh thành một mảnh.

Trước một khắc, bọn họ còn vùi ở trong phòng khách sạn ôn tân hôn vợ chồng, giờ khắc này, Thì Nhan nhưng mà lại nhìn anh, như nhìn người không quen biết cùng một loại.

Nhiễm Khiết Nhất xảy ra chuyện lúc trượt tuyết, được nhân viên cứu hộ tìm được, đã thở gần như thoi thóp một hơi, bọn họ chạy tới bệnh viện, trong phòng nhỏ cùng một mặt thủy tinh phòng vô khuẩn ngăn cách, thấy đứa bé tầm 4, 5 tuổi ngồi.

Đứa bé đang đang cầm IPad chơi, nghe động tĩnh, nhìn sang.

Cùng ánh mắt đứa bé kia đụng nhau, một cái chớp mắt, huyệt thái dương Thì Nhan "Bộp" giật mình, đứa bé kia cũng đã nhảy xuống ghế sa lon, hướng Trì Thành chạy tới.

"Chú Trì..." Chính là âm thanh của cú điện thoại lúc ấy, giòn tan, mang theo chút lệ thuộc.

Trì Thành ôm đứa bé đi tới trước tường thủy tinh, Nhiễm Khiết Nhất đang hôn mê.

Bác sĩ chủ trị đem Trì Thành đi, Thì Nhan cùng đứa nhỏ đơn độc này ngồi chung một chỗ, là đứa bé này rất lạnh lùng, không có vẻ mặt, không nói lời nào.

"Cháu là... Nhiễm Nhiễm?"

Cô hỏi như thế, đứa bé bả vai chấn động, nghiêng đầu xem xem cô, chợt cau mày, từ trong túi xách lấy ra một bình nước hoa nhỏ, hướng về phía Thì Nhan, phun khắp người.

Thì Nhan vội vàng che miệng lại, như cũ không cản được mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi. BabyTouch, trên người Trì Thành ngẫu nhiên xuất hiện qua mùi này một lần.

"Your scent was terrible."

Là một đứa bé xinh đẹp, Anh văn cũng nói trôi chảy, nhưng Thì Nhan nhìn lần đầu cũng không thích, cô chợt đứng lên, sập cửa đi ra.

Trên hành lang thong thả bước qua lại, soi rõ bóng người trên mặt đất, tiếng giày cao gót "Lộc cộc lộc cộc" vang, thấy trên cửa phản chiếu hình ảnh tiều tụy của mình, Thì Nhan đột nhiên cảm thấy đây tất cả là buồn cười dường nào.

Có một cỗ sức lực sau ôm cô, cô không còn hơi sức quay đầu lại.

"Có phải rất mệt hay không?"

Cô không đáp.

"Em tìm khách sạn nghỉ ngơi trước đi, một mình anh ở chỗ này coi chừng là tốt rồi."

Thì Nhan liếc nhìn trên kính thủy tinh phản chiếu, chán ghét hai chữ tựa như viết ở trên mặt, rõ ràng như vậy. Thì Nhan lấy cùi chỏ đẩy anh ra, xoay người, mặt đối mặt, "Phiền anh giải thích một chút."

Anh làm động tác cau mày cùng đứa bé kia cơ hồ giống nhau như đúc.

"Anh đã gặp qua họ, lúc chúng ta rời đi Thụy Sĩ ngày đó, có đúng hay không?"

Anh khẽ rũ xuống tầm mắt.

"Tại sao muốn lừa gạt em?" Cô khó khăn cười xuống.

Anh chỉ là than thở.

"Em một mực trước mặt của anh làm bộ như không biết cô ta có con gái..."

Nữ nhân này đã định tội cho anh, Trì Thành chợt cảm thấy phiền não, thiên ngôn vạn ngữ phải nói, lại khổ sở không tìm được câu thích hợp, cuối cùng, anh chỉ lạnh nhạt nói: "Anh làm thế, chính là sợ em giống như bây giờ suy nghĩ lung tung."

Thì Nhan trực tiếp ngồi vào trên ghế dài, một bộ ngồi nghiêm chỉnh tư thái: "Hiện tại vừa đúng, anh đem nguyên nhân hậu quả cũng nói ra cho em biết, không cần giấu giếm, em bảo đảm, không hề suy nghĩ lung tung."

Trì Thành nhất thời đứng thẳng bất động, vẻ mặt tựa như đấu tranh, trì hoãn, anh đi từng bước tới gần Thì Nhan, đứng lại ở trước mặt cô.

"Thời điểm anh ở Singapore đi công tác, gặp họ, đó cũng là ta lần đầu tiên thấy đứa bé kia."

Thì Nhan bàn tay gắt gao nắm chặt quai túi xách. Singapore... Anh nửa năm qua, đi tới đi lui qua bao nhiêu lần Singapore?

"Nhặt được bao tay người phục vụ nói cho anh biết, Nhiễm Khiết Nhất cũng ở khách sạn này, anh cho là em đi tìm cô ấy, hoặc là ——"

Trì Thành lời nói vừa thu lại, không có nói tiếp.

Anh kéo tay của cô, tay của nữ nhân này bị xoắn đến đỏ bừng, cô không đau, lòng anh đau, "Thì Nhan, đây chẳng qua là đứa bé nhận nuôi, thật khéo léo, biết điều, thế nào vừa nhắc tới nó, em liền tâm tình không yên?"

Thì Nhan thở dài, có chút khó khăn điều chỉnh tiết tấu hô hấp, lúc chợt vòng vo đề tài, hỏi: "Nhiễm Nhiết Nhất như vậy, bác sĩ nói thế nào?"

Trì Thành dừng lại, mặt mày không giãn ra, trong nháy mắt lại thâm sâu thêm mấy phần: "Không có nguy hiểm tánh mạng, nên sẽ rất nhanh tỉnh."

Thì Nhan vén vén tóc, đứng lên, đã khôi phục lại bình tĩnh, tìm hướng ánh mắt tới anh, mang một ít lạnh lẽo.

"Cô ta vừa tỉnh chúng ta đi, thông báo người nhà của cô ấy tới chăm sóc, anh đừng nhúng tay vào nữa."

Công thức hóa ngữ điệu, không mang theo nửa điểm tình cảm, anh nghe, vẫn lắc đầu một cái: "Thì Nhan, đừng... với bệnh nhân tàn nhẫn như vậy."

Thì Nhan nhất thời khống chế không được, đưa tay túi xách đánh tới hướng của anh, đồ đạc trong túi xách trong nháy mắt tán loạn rơi xuống.

"Anh như này, là đối với em tàn nhẫn."

Thanh âm ép tới thấp, không vội vàng, đồ cũng không lượm, nói xong trực tiếp đi.

Anh giữ chặt tay cô, hai cánh tay vòng quanh cả eo, "Thật xin lỗi."

Sau lưng, Thì Nhan không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng thanh âm, đã gần đến mệt mỏi, cánh tay lại như là bàn ủi, thế nào cũng tránh không được.

Sức lực của cô cũng không là đối thủ của anh, không, không ngừng ra sức, liền tại trên mặt cảm tình, cô cũng bị anh ép tới gắt gao.

Thì Nhan chợt bỏ lỡ dũng khí: "Anh không phải muốn em tàn nhẫn, có thể; anh không muốn đi, cũng có thể, em đi còn không được sao?"

Trì Thành căng thẳng, vội vàng vặn vai cô lại. Thấy cô cũng không rơi lệ, trong lồng ngực chiếm cứ cố hết sức mới bình phục.

Anh hơi thả lỏng vòng ôm trong ngực, "Khiết Nhất, thời điểm bởi vì trượt tuyết đột nhiên không nhìn thấy mới xảy ra chuyện, bác sĩ nói, ở não bộ phát hiện bóng mờ, áp lên thần kinh thị giác, che đi ánh sáng, có thể là..."

Thế giới của anh, chỉ có Nhiễm Khiết Nhất, Thì Nhan không có dũng khí nghe thêm nữa, lại bắt đầu ra sức thoát khỏi anh.

Trì Thành quýnh lên, rất nhanh cầm lấy hai cổ tay cô, ngữ điệu căng thẳng: "Có thể là ung thư não."

"..."

"..."

Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh kéo ra, Nhiễm Nhiễm chạy đến: "Chú Trì, chú mau tới, mẹ con tỉnh."

***

Thì Nhan liền vào khách sạn ở, cũng là không đi, lên mạng, uống trà, mua đồ, ngủ, thời kỳ trăng mật cùng với cô là chiếc nhẫn cùng thẻ tín dụng, người đàn ông của cô đang bận chăm sóc người phụ nữ khác.

Khách sạn có hướng dẫn viên, mang cô đi dạo vài cửa hàng nổi tiếng, vô cùng ưng ý mua về một chiếc váy, mặc lên, một người ở trước gương, đột nhiên cảm thấy, mình như vậy thực ngốc.

Cởi xuống, đi tắm, lúc đi ra gặp người đàn ông kia đã trở lại.

"Vợ yêu."

Cô bao lấy khăn trùm đầu, nghe, lại không để ý, vòng qua anh đi tìm máy sấy.

Trì Thành ngắt mi tâm, đi tới, liếc mắt nhìn cô bình bình, "Thế nào đổi nước hoa rồi hả?"

Thì Nhan ở trên mặt bôi mỹ phẩm dưỡng da, mắt cũng không liếc.

Cô có thể nói cái gì? Nói đứa bé ngại cô khó ngửi?

Nam nhân ở phía sau cô khom người xuống, cô ngồi, hơi thở ấm áp ở bên cổ, Thì Nhan mở mắt, vừa chống lại ánh mắt anh, đang trong gương nhìn thẳng mình.

Trong đôi mắt sâu, có mệt mỏi, nhìn cô, mang một ít không chút để ý, "Chúng ta có thể book vé máy bay về nhà." Anh nói.

Thì Nhan nhất thời trố mắt.

"Cô ấy không sao?"

Người phụ nữ này, lần đầu mở miệng mấy ngày qua, Trì Thành lại thở dài.

Thì Nhan từ trong đáy lòng cười xuống.

Dạ dày cô đã từng xuất hiện bóng mờ, cũng hoài nghi là ung thư, chuẩn xác sau khi kiểm tra mới biết là sợ bóng sợ gió một cuộc, Tịch Thịnh đều nói, tai họa luôn muốn theo sau.

Không có việc gì là tốt... anh đang chuẩn bị tìm điện thoại di động liên lạc công ty hàng không, Thì Nhan nhón chân lên, vừa ôm vừa kéo, anh quay lại ôm chặt cô.

"Chẩn đoán chính xác rồi. Là ung thư não."

Anh nói từng chữ, cũng lộ ra mỏi mệt trước nay chưa từng có.

Thì Nhan không nghe rõ, hoặc là cô không muốn làm cho mình nghe rõ, Trì Thành thấy cô lâm vào cứng nhắc lại tiếp tục nói: "Thì Nhan, anh đồng ý với cô ấy sẽ chăm sóc Nhiễm Nhiễm, cho nên..."

Thì Nhan đầu óc nhất thời xoay không kịp, có chút máy móc lặp lại: "Cho nên?"

"... Về sau Nhiễm Nhiễm, có thể phải đi theo cuộc sống của chúng ta."

Thì Nhan nhăn lại trán, huyệt thái dương lại bắt đầu nhảy.

"Cô ấy bị bệnh ung vào thời kỳ nào?"

"..."

"Xác định không thể chữa khỏi?"

"..."

"Người nhà của cô ấy đâu? Cô ấy làm sao có thể giao con gái cho anh, một người ngoài chăm sóc?"

Trì Thành phát hiện mình không cách nào trả lời, ôm sát cô, không thể nới tay, thấy may mắn là cô còn mang theo chiếc nhẫn của mình, cũng may mắn còn có giấy đăng ký kết hôn.

"Buông em ra." Cô ở trong vòng ôm của anh không thể động đậy, cũng không còn hơi sức, "Em hiện tại đầu óc rất loạn, có chuyện gì, ngày mai lại nói."

Trì Thành phát hiện mình mấy ngày này, duy nhất có thể làm, chỉ là hướng cô trầm mặc, cùng với, ôm cô thật chặt. Anh thử buông lỏng vòng ôm, cô tránh ra, lên giường, che kín chăn.

Lưu lại anh, một người đứng ở cuối giường, không biết như thế nào cho phải.

***

Thì Nhan trở lại Thượng Hải, như ngựa không ngừng vó bắt đầu công việc.

Trong phòng làm việc hồi lâu đã từng không có náo nhiệt như thế, hiệu quả Thì Dụ năm nay tốt, vừa gặp âm lịch cuối năm, không biết người nào đề nghị muốn làm party, mong mỏi thay ông chủ là cô bảo tài vụ phát tiền.

"Mọi người bắt tay vào làm làm đi, đến lúc đó làm sổ sách báo cáo."

Ông chủ lên tiếng, dáng dấp cùng tuổi ồn ào hoan hô, bọn nhỏ trẻ tuổi thì càng không chút kiêng kỵ, Thì Nhan đứng ở cửa không có biện pháp, đang muốn chạy ra khung làm việc (cubical) cực kỳ náo nhiệt này, lại có người đang cầm một bó hoa hồng to đi vào.

Là nhân viên tiệm bán hoa, tựa hồ cùng Chris rất quen, hoa trực tiếp giao cho Chris muốn cô ký nhận. Chris cười híp mắt chỉ hướng Thì Nhan: "Thì tiểu thư ở đây, tôi cũng không thay mặt nhận."

Không giải thích được trong tay nhiều hơn một bó hoa to, hương thơm tràn đầy, Chris hâm mộ vô cùng "Cô không có ở đây mấy ngày nay, mỗi ngày một bó hoa tươi, cũng không biết là người nào đưa."

Đi làm ngày thứ nhất đã nhận được hoa, Thì Nhan cứng ngắc cười cười.

Chris liên tiếp than thở người vô danh kia thật kiên trì bền bỉ, Thì Nhan không có phúc hưởng thụ, đem hoa giao cho thư ký, vào phòng làm việc.

Hoa hồng cùng tiền thưởng, cô hôm nay thanh thản đi xuống, một ngày bận rộn, đầu óc cũng to, tan việc, Thì Nhan trong thang máy, cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương trên tay.

Lớn như vậy mà, làm sao lại không ai thấy?

Cô đến nửa tiếng chúc mừng cũng không nghe được.

Trì Thành trước gọi điện thoại nói muốn tới đón, cô ở bãi đậu các loại xe, không đợi được Trì Thành, chờ người khách không mời tới mà đến.

Chiếc xe này, dừng ở trước mặt Thì Nhan, cô cũng biết không có chuyện tốt, kéo cửa lên cao, Bùi Lục Thần tốc độ xuống xe nhanh đến mức cơ hội Thì Nhan đi đường vòng cũng không có.

"Người của tiệm bán hoa nói cho tôi biết cô hôm nay tới làm rồi."

Thì Nhan quan sát hắn: "Chân tốt rồi?"

"Thì ra là cô còn quan tâm tôi." bộ mặt của hắn lại vui mừng.

Thì Nhan nghĩ, khẳng định không thể từ nơi này, trong miệng nam nhân đây nghe được hai chữ "Chúc mừng", tâm có lẽ chính là một chút xíu hư vinh quấy phá như vậy, Thì Nhan từ từ đưa ra bàn tay.

Khuôn mặt Bùi LụcThần trong nháy mắt cứng ngắc, nụ cười hạ xuống, cực kỳ miễn cưỡng: "Nhẫn đính hôn?"

"Nhẫn kết hôn."

"Hiệu suất thật là nhanh."

"Bùi thiếu, về sau đừng tặng hoa nữa, ngươi cũng tốt nhất đừng như vậy..."

"Nhưng xem ra cô không vui." Bùi Lục Thần ngắt lời cô, "Rất không vui vẻ."

Anh gằn từng chữ nói, giống như con ngươi có thể xuyên thủng lòng người, nhìn chằm chằm cô, thẳng thấy Thì Nhan theo bản năng sờ sờ mặt, trong lời nói của người đàn ông này có chút mất hứng, dằn xuống đáy lòng tâm tình chua xót bỗng chốc bị vạch ra, làm cô không hề phòng bị.

"Ai nói tôi không vui? Tôi trở lại sau tuần trăng mật, tôi..."

Bùi Lục Thần nhìn cô, vẻ mặt có chút cổ quái, tựu thật giống nhìn người nói láo, nhưng không có lập trường vạch trần.

Thì Nhan không thể nhìn thẳng hắn, cô lựa chọn xem một chút đường xá, dời đi tầm mắt.

"Tôi không cần thiết giải thích với ngươi nhiều như vậy, Bùi thiếu, có rất nhiều cô gái chờ ngươi, đối đãi tốt, tận hưởng lạc thú trước mắt tốt, đừng ngay tại chỗ tôi đây, lãng phí thời gian."

Đang nói, xa xa nhìn thấy một chiếc Cayenne màu trắng hướng nơi này lái tới.

Thì Nhan rốt cuộc có hơi sức hướng Bùi Lục Thần tươi sáng cười một tiếng: "Chồng tôi tới đón, hẹn gặp lại. A, không, cũng không gặp lại."

Thì Nhan giơ túi lên, bước đi thật nhanh, hướng chiếc Cayenne đi tới, cũng không quay đầu lại.

Trên xe anh có chút tạp chí y học, Thì Nhan ngồi vào ghế trước, lật vài tờ, một chữ cũng xem không vào.

Thì Nhan nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ: "Mẹ con họ lúc nào thì trở về nước?"

"..."

"Anh giúp cô ấy liên hệ với bệnh viện tốt sao?"

"..."

"Đừng quên thông báo trước, em quay về ở nhà mình."

Trì Thành mãnh liệt thắng xe.

Thì Nhan ngồi ở chỗ đó, đầu ngón tay cũng không động một cái.

Trầm mặc hồi lâu, anh nghiêng đầu nhìn cô, nhàn nhạt cười một cái: "Muốn đi đâu ăn cơm?"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3