Đánh Mất Tình Yêu - Chương 37

Đánh Mất Tình Yêu
Chương 37
gacsach.com

"Đứa bé không còn."

"..."

"Là anh tự tay giết nó."

Anh không có lên tiếng, nhưng Thì Nhan tin chắc anh nghe rõ ràng, bởi vì cô nhìn thấy đau đớn xẹt qua trong mắt anh, nhưng cũng làm cho nơi nào đó trong thân thể cô cũng đau theo.

Lâu đến nỗi không khí đều cơ hồ ngưng kết thì anh chợt giơ tay lên vuốt ve mặt của cô, ngón tay lạnh lẽo, nhưng động tác êm ái. Thì Nhan không có tránh.

"Những ngày qua anh tìm khắp bệnh viện lớn nhỏ tại Thượng Hải, cũng không ra tin tức của em, " anh nói hết sức chậm chạp, làm như sợ tốc độ nói hơi mau chút sẽ không kìm lòng được nghẹn ngào ra tiếng, "Hiện tại cảm giác như thế nào rồi? Còn đau hay không?"

Người đã từng cường hãn này đủ để làm bến đỗ tránh gió mưa cho cô, giờ phút này đau đến nỗi gần như không dám nhìn mình, Thì Nhan lã chã chực khóc thì mới biết khóc không ra nước mắt, cô dung tay đẩy ra ngón tay của anh: "Anh đi đi, chuyện ly hôn em tìm Sở Luật Sư xử lý."

Thì Nhan hiểu anh không muốn nhìn thẳng vấn đề giữa bọn họ, nhưng hôm nay bọn họ đã xem như bị thương tích khắp người lẫn nhau, thay vì coi đoạn hôn nhân này không có đường ra, cô tình nguyện tự tay phá vỡ nó.

Bởi vì do suy sụp lại bị tổn thương lần nữa nên rất nhanh muốn buông tay, trong mắt Trì Thành hiện đầy tia máu hỗ tạp, như muốn vặn ra máu.

"Em về sau cũng đã không thể sanh con rồi." Thì Nhan nói thật bình tĩnh.

Nét mặt của cô không cách nào đoán được, Trì Thành há miệng, nói không ra lời, thanh âm cắm ở trong cổ, nghẹn lại cơ hồ làm hít thở không thông.

"Xin... Cho anh thêm một cơ hội nữa..." Thanh âm của anh rốt cuộc nhẹ nói ra, giọng nói như tan thành mảnh nhỏ.

"Trì Thành, " hai chữ này nói ra gian nan như thế, cơ hồ đã tiêu hao hết tất cả hơi sức của cô, "Xin anh, thả cho em một con đường sống."

Dù là giọng nói của cô có nửa điểm phập phồng, anh đều không kinh hoàng như vậy, sắc mặt của Trì Thành nhất thời trắng bệch một mảnh, kiềm chế chắc tay của cô rốt cuộc vô lực buông ra, rủ xuống.

Anh buông cô ra, thay thế bằng cách ôm lấy Thì Nhan, như là trong khoảnh khắc phun trào ra sự tuyệt vọng...

Anh cũng rốt cuộc, buông tay.

Ý thức được điểm này, Thì Nhan xoay người đi về phía nhà trọ, bước chân không có nửa điểm trì trệ, sống lưng thẳng tắp, chỉ để lại cho anh bóng lưng dứt khoát.

Nhưng cô đang khóc, khóc không có thanh âm.

Gần tối trời bắt đầu mưa, dần dần, từ liên tục như tơ đến mưa tầm tả như trút.

Ngay đêm đó, mưa nặng hạt.

Hai đại nam nhân chen chúc tại trong phòng bếp nấu cơm, Thì Nhan ngồi ở trên sofa phòng khách, trừ bỏ bị ngăn cách tiếng mưa rơi bên ngoài, thanh âm duy nhất chính là tiếng vang nhàm chán trong TV, nhưng cô không nghe, chỉ cảm thấy chung quanh bởi vì vô cùng an tĩnh mà hiện ra khí ép rất thấp.

Thẳng đến tối hơn bảy giờ một món ăn cũng còn không có xong, hai người đàn ông này nhất trí quyết định gọi đồ ăn mua ngoài.

Bùi Lục Thần giới thiệu nhà hàng để mua phần đồ ăn ngoài, Thì Nhan ăn lại không thấy ngon.

Tịch Thịnh sau khi ăn xong phụ trách dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, Bùi Lục Thần rót chén nước ấm cho cô: "Anh ta vẫn còn ở dưới lầu."

Thì Nhan bưng chén nước bước đi thong thả đến bên cửa sổ.

Màu xanh đen trên bầu trời do mưa bụi có thể thấy được mơ hồ, lúc chậm lúc nhanh chóng mưa dọc theo mái hiên rơi xuống, đập vào trên cửa, lưu lại từng tiếng ồn, Thì Nhan tầm nhìn một mảnh mơ hồ, quan sát đèn đường mờ mờ, cùng với dưới đèn đường người đó tựa tại bên cạnh xe...

Bóng dáng anh cô đơn của như một thanh kiếm sắc, sáng loáng đâm vào trong mềm mại nhất của cô một đường, Thì Nhan muốn che ngực ngồi chồm hổm xuống, trên thực tế vẫn như cũ thẳng tắp đứng tại chỗ.

"Tôi thật hối hận."

Bùi Lục Thần đứng ở sau lưng cô, cũng vươn tay, cuối cùng không thể ôm vai của cô, ho một tiếng, thu tay lại, làm ra dáng vẻ: "Hối hận sao?"

"Hối hận 5 năm trước không nên kết thúc, hối hận 5 năm sau không nên bắt đầu."

"Chớ cùng tôi nói chuyện như vậy, " Bùi Lục Thần nhẹ mỉm cười ra tiếng, "Tôi sợ là sẽ vui vẻ mà bật cười."

Bộ dạng hài hước này lại trêu chọc không nổi người phụ nữ này nửa điểm nụ cười.

"Bùi thiếu, đừng hiểu lầm, " cô cũng không có nghiêng đầu nhìn hắn, "Anh ấy không phải cái loại nam nhân không thể sống được nếu thiếu phụ nữ, còn có câu kia, đừng tại chỗ này mà lãng phí thời gian."

Mặt của cô chiếu vào trên cửa, một hình ảnh tinh xảo. Bùi Lục Thần gần như si mê nhìn, muốn hắn rời đi, hắn sao chịu?

Dời đi đầu tiên là Thì Nhan, cô đem chén nước trả lại cho Bùi Lục Thần, xuyên qua phòng khách vào phòng, đem theo tầm mắt đuổi theo ngăn cách ở ngoài cửa.

Thì Nhan tự nói với mình, cô đời này tất cả nước mắt đều vì hôm nay mà rơi, từ nay về sau sẽ không còn người nào có thể để cho cô khóc nữa.

Cô ngủ ngon giấc, ngày thứ hai khi tỉnh lại là một ngày đẹp trời, ánh mặt trời so với hôm qua còn sáng rỡ hơn.

Bất tri bất giác đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, thấy dưới lầu người xe đều đã không còn ở đây, Thì Nhan không khỏi trong lòng tự hỏi, nếu như anh đang chờ dưới lầu trọn một ngày một đêm,cô có thể hay không nhất thời mềm lòng?

Thì Nhan phát hiện không có cách nào trả lời vấn đề này, như vậy càng phải nói thật may mắn vì anh đã rời đi, cơ hồ muốn thở phào nhẹ nhõm một hơi thì một người đàn ông khác không mời mà tới, tước đoạt thời cơ hồi phục.

Chính xác hơn mà nói, người đàn ông này đã ở dưới nhà cô xây dựng cơ sở tạm thời một đêm...

Cửa phòng khách bị kéo ra, Bùi Lục Thần xuất hiện tại trước mặt cô, "Chào buổi sáng!" Vẻ mặt an toàn vô hại, tràn đầy tinh thần phấn chấn, như mặt trời, rơi vãi chiếu vào Thì Nhan một lòng lo lắng.

Thật sự là sau cơn mưa trời lại sáng, từ ngày đó, cho đến khi đến phòng luật sư ký thỏa thuận li hôn, trừ ngày đó mưa cũng không rơi xuống lần nữa.

Bởi vì lúc ấy là ở nước ngoài đăng kí kết hôn, hôm nay muốn ở trong nước làm ly hôn, thủ tục có chút hạn chế nhiều, thỏa thuận li hôn ngược lại đơn giản, luật sư Trì Thành trước đó liên lạc qua cô, nói tất cả tương quan công việc Trì tiên sinh toàn quyền ủy thác luật sư làm, Trì Thành bản nhân ngày đó sẽ không xuất hiện.

Nhưng ngày ký hiệp nghị, Thì Nhan đang ở phòng luật sư gặp được anh.

Thì Nhan nghĩ thật may mắn trước khi đi đã ttrang điểm dùng đồ trang sức trang nhã, người khác nhìn không ra sự tiều tụy của cô.

Chỉ thấy người đàn ông này giương mắt nhìn cô, bước chân chính là hơi chậm lại, anh vẫn như cũ khí chất tựnhanh nhẹn, mặt mày trong sáng, trên mặt cũng là rõ ràng thần sắc có bệnh. Thì Nhan phát giác đối mặt anh thật chán nản, mình hẳn là có chút quên được.

Cô xông tới.

Trì Thành nhìn chằm chằm cô, sửng sốt mấy giây, giày cao gót từ trước là vũ khí của người phụ nữ này, cô hướng anh đi tới, giày cao gót trên mặt đất phát ra thanh âm lành lạnh, cơ hồ muốn đạp vỡ trái tim của anh.

Anh nhếch nhác, không chỗ nào che giấu.

Đêm đó Trì Thành ở ven đường dính mưa cả đêm, bệnh tới như núi sập, anh sau khi tỉnh lại mới phát hiện ra mình đang ở bệnh viện.

Nhìn chằm chằm trần nhà trắng toát, Trì Thành có một lúc rõ ràng, trong lúc bất chợt trong đầu căng thẳng, anh lập tức xuống giường mang giày, đang đi nhanh đến cạnh cửa, ý thức hoa mắt ù tai mới dừng bước lại.

Việc đã đến nước này, cô đều đã mở miệng cầu xin anh, xin anh để cho cô một con đường sống, anh thế nào hành hạ cô lần nữa...

Cảm mạo nóng sốt đưa thêm vào, Trì Thành ở ở bệnh viện một thời gian. Xuất viện ngày đó, là ngày bọn họ ly hôn, bên ngoài tòa nhà bệnh viện Trì Thành dừng chân chốc lát, ngẩng đầu liền thấy trời cao không có bóng mây.

Ngày hoàng đạo, kết hôn, cúng bái, khai trương, xây nhà... Mọi chuyện đều thích hợp, thế mà lại muốn ở ngày này, ly hôn.

Thật là châm chọc!

Anh về nhà tắm rửa, thay quần áo khác, ngây ngô dại dột lái xe đi tới Sở luật sư.

Anh cùng với cô, nhìn nhau chẳng nói gì. Chán nản giấu ở trong mắt.

Luật sư chứng kiến, Trì Thành đem ký tốt hiệp nghị đưa cho cô, thì ở bên tai cô nói nhỏ: "Như em mong muốn, thả cho em một con đường sống..."... Thật xin lỗi...

"Thật xin lỗi" cũng không có nói ra miệng, chỉ vì anh bỗng nhiên nhớ lại thật lâu trước cũng đó cô nói không muốn nghe đến ba chữ này. Đột nhiên lại cảm thấy có chút hoang đường, anh phát giác quá muộn, đến tất cả đều đã không thể cứu vãn thì mới tỉnh ngộ, đáng tiếc, đã đã quá muộn.

Từ đó buông tay;

Không hề quay đầu lại nữa.

Cuộc sống của mình...

Thì Nhan cuộc sống trở lại quỹ đạo, không thức đêm, không hút thuốc lá, không uống rượu, trừ bỏ tất cả thói xấu, các nhân viên đều là tham gia hôn lễ của cô, nghĩ cô đổi tính là bởi vì bị đả kích, cô cũng không nói ra, tùy tiện đoán.

Cuối cùng Thì Nhan trước nghỉ phép nhận một đơn hàng chính là trung tâm thương mại, hôm nay"Thì Dụ" trên dưới đều thương mại hóa thành động lực, trên dưới đồng tâm, hiệu suất trước nay chưa có, Thì Nhan cũng vui khi việc thành.

Tịch Thịnh ở bảo mã(BMW) tổng bộ thực tập, tuyên bố muốn tạo chiếc xe cho cháu ngoại chưa ra đời, nhưng liền xe lẫn bản thảo cô cũng không thấy.

Bùi Lục Thần khuyến khích cô đi Bắc Kinh du lịch, không có kết quả, Thì Nhan đem trung tâm thương mại cho bộ phận giao tiếp đồng nghiệp sau, trực tiếp trở về Nam California chờ sanh.

Thượng Hải nhỏ bé, Nhiễm Khiết Nhất mấy lần tìm đường sống trong chỗ chết Thì Nhan cũng có nghe thấy, cô thật là có chút lo lắng ngày nào mình cũng nâng cao bụng bự đi dạo phố, oan gia ngõ hẹp gặp phải "Một nhà ba người" này.

Cô sợ mình sẽ nhịn không ngừng xông lên cho Nhiễm Khiết Nhất cùng Trì Thành một người một cái tát.

Thứ hai cũng do bị Bùi nhị thiếu ép, không thể làm ra kế hoạch không trốn sang bờ bên kia Đại Dương được.

Cùng cha tư sản vẫy tay từ biệt, Thì Nhan có đầy đủ thời gian làm chuyện của mình, cô cùng một nhóm phòng thiết kế cao cấp, fax sơ đồ thiết kế về nước, đã có công ty xây dựng giao dịch.

Vấn đề tài sản phân chia, chồng trước của cô rất khẳng khái, mảnh đất kia đã có giá trị xa xỉ, căn nhà hiện tại của cô chính là ban đầu Yết Thụy Quốc bán của cải lấy tiền mặt trả nợ, Tịch Thịnh qua kỳ thực tập sẽ trở lại theo cô, cuộc sống cỡ nào thích ý, cho nên, có một số việc là có thể quên lãng, cũng phải quên lãng.

Hơn nữa, Bùi Lục Thần gần đây đối với điện thoại của cô quấy rầy vô số lần cũng đã giảm bớt.

Có lẽ cô không nên cảm khái như vậy, yên lặng không bao lâu, điện thoại của cô liền vang lên. Chính là Bùi Lục Thần biến mất nhiều ngày điện tới.

Vừa tiếp xúc chính là ngữ điệu giả bộ: "Nghĩ tới tôi chưa?"

"Uống say rồi hả?"

"Có nghe thấy âm thanh gì hay không?"

"..."

"Bể đầy đất âm thanh lòng tôi."

"Không nói chuyện đứng đắn tôi cúp đây." Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Thì Nhan"Cộp" một tiếng quẳng xuống ống nghe.

Chỉ là một giây, chuông cửa vang lên.

Thì Nhan tay còn đặt trên máy điện thoại, chuông cửa lại vang lên một tiếng, không thể nào? Cô do dự một hồi lâu mới đi ra cửa, quả nhiên là Bùi Lục Thần.

Trời nhá nhem gặp, phía Tây, đầy trời đều là bức tranh y hệt sắc thái, nắng chiều như cây phong, khuỷu tay chống lên cửa, cười như không cười nhìn cô.

Loại hành động cử chỉ Bùi Lục Thần mang một ít tà khí đàn ông, lúc này trong mắt của hắn vốc lấy nắng ấm, thật không thích hợp.

Cô tựa hồ cũng đã làm chuyện ngu xuẩn như vậy, ngàn dặm xa xôi chạy tới cho người khác vui mừng.

Trí nhớ sâu hơn, tại năm ngoái, ban đêm Bắc Kinh giữa hè.

Thì Nhan ép mình suy tư khác chút.

Liền đoán được là ai hướng tới hắn tiết lộ chỗ ở của mình, cô âm thầm quyết định đoạn tiền, cạn lương thực cho Tịch Thịnh đang ở Munich.

Bùi Lục Thần ở phòng khách rộng rãi sáng ngời đi tới lui một vòng, thấy nơi này hoàn cảnh không tệ, liên tiếp ca thán: "Cái người này, cuộc sống gia đình Tư Bản Chủ Nghĩa tạm ổn trôi qua không tệ a, không chuẩn bị trở về nước?"

Cô ở chỗ này chờ sanh quả thật có lòng riêng, đứa bé vừa sanh ra liền phải có quốc tịch Mỹ, cô cớ sao mà không làm?

"Vậy thì xin phiền Bùi thiếu lấy thêm mấy hạng mục cho ‘ Thì Dụ ’ làm, để cho ‘ Thì Dụ ’ chúng ta có thể ở trong nước điểm thuế nhiều hơn, thay tôi chuộc tội."

Thì Nhan đối với hắn khá lịch sự, đang thầm nghĩ hắn ngàn vạn lại đừng ở địa bàn của cô xây dựng cơ sở tạm thời, hắn đã thoải mái nhàn nhã mà nằm ở trên ghế sa lon.

Mùa hè cô mặc được không nhiều, váy liền áo rộng mỏng bên trong trống trải, lên phòng ngủ lầu hai mặc thêm áo choàng đi xuống, thấy hắn nguyên dạng nằm ở chỗ, "Đến chỗ này làm gì?"

"Gần người giàu có, " Bùi Lục Thần gối lên hai cánh tay của mình cười, "Cô bây giờ là phú bà rồi."

"Đừng có đùa bỡn."

Ở trên người cô hoàn toàn không thấy dịu dàng của phụ nữ có thai, bộ dáng trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, Bùi lục thần không thể không ngồi thẳng, nghiêm nghị mà nói: "Em trai cô nói cô té xỉu qua lần thứ nhất."

"Thiếu máu mà thôi." Thì Nhan nhún nhún vai, hoàn toàn không xem ra gì.

Bùi Lục Thần nội tâm giãy giụa, hắn tại không tới là khiếp đảm người của, ở tại trên tay cô nhiều lần lắm, đã tiêu hao hết dũng cảm của hắn.

"Cô chừng nào thì khám thai? Có muốn tôi cùng đi hay không?"

"Không cần." Cô cự tuyệt rất dứt khoát.

"Thì Nhan, " Bùi Lục Thần trầm mặc một hồi lâu mới tiếp tục, "Rốt cuộc lúc nào thì mới có thể thoát ra, ý tôi là, bắt đầu cuộc sống mới?"

"Tôi đây không phải đã bắt đầu cuộc sống mới rồi sao?"

Cô giống như nghe không hiểu, thậm chí có chút lừa mình dối người dương dương tự đắc, Bùi Lục Thần ở trong đầu trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Cũng không thể... Một mình cả đời chứ?"

"Tại sao không thể?"

Cô trước sau như một trốn tránh, dùng trả lời lại một cách mỉa mai che giấu thật lòng của mình, Bùi Lục Thần cười khổ mà không biết, cô muốn chạy trốn, hắn ép cô đối mặt: "Cô có phải hay không còn không quên được?"

Thì Nhan sửng sốt một chút.

Quên? Thế nào quên? Hay hoặc là, cần bao lâu mới có thể quên?

Một tháng? Một năm? Còn là, cả đời?

Góc độ hoàng hôn dần dần trệch hướng, hình dáng người phụ nữ ngồi ở nơi này ánh sáng không tỳ vết chiếu trước mặt, Bùi Lục Thần nghĩ, sự trầm mặc của cô đã nói cho hắn đáp án.

Bất giác mất mác. Bùi Lục Thần vỗ vỗ mặt của mình, gom nhặt lại tinh thần: "Cô đợi anh ta năm năm, bắt đầu từ bây giờ, tôi cũng vậy chờ năm năm, có thể hay không có kết quả?"

Cô chợt ngẩng đầu nhìn hắn, có chút kinh ngạc, cuối cùng không có hỏi hắn là làm sao biết cô trải qua những thứ này, chỉ nói là: "Đừng giống tôi vờ ngớ ngẩn."

"Ít nhất tôi sẽ không giống giống như cô, dũng khí đối với nói lời thật mình cũng không có."

Vậy sao? Thì Nhan vẫn cười một cái, đi qua 5 năm, cô từng trở lại, vốn định quên quá khứ, lại phát hiện nơi đó mỗi một lần hô hấp, cũng có lưu mình cùng anh nhớ lại...

Thì Nhan đột nhiên ý thức được, có lẽ mình chưa từng dũng cảm.

Cô lúc này muốn phản bác Bùi Lục Thần chút hơi sức cũng không có, nhìn ngoài cửa sổ hoàng hôn một lát đến ngây ngô, Bùi Lục Thần kéo qua vai của cô, cô xưa nay chưa thấy không có phản đối.

Cô muốn mệt mỏi.

Trì Thành muốn mình thật mệt mỏi.

Bận rộn công việc hơn nữa cũng không làm thanh tỉnh, tâm hôm nay là cái xác không hồn. Hơn nửa năm đều đã là quá khứ, ban đầu rất đau rồi lắng đọng xuống, tạo thành một mảnh tro tàn.

Trì Thành cho mình nghỉ phép, mang theo Nhiễm Nhiễm tảo mộ.

Phòng ở Vancover của anh vẫn do bạn giúp một tay xử lý, phải đi đến chỗ đó lấy chìa khóa.

Bạn anh trước đó trở về nước tham gia hôn lễ của anh, bởi vì hôn lễ đến nay không có đoạn sau, thức thời không nói tới, chỉ là nghe Nhiễm Nhiễm kêu anh bằng "Ba" thì không khỏi ức chế toát ra kinh ngạc.

Đối mặt nghi vấn, Trì Thành cười yếu ớt. Nhiều năm có giao tình lẫn nhau, bạn anh rất quen thuộc loại nhìn như thân thiện này, vẻ mặt kì thực lạnh lùng, chỉ có thể cười che giấu lúng túng.

Nghĩa trang vẫn do một người đến từ Trung Đông trông coi, lúc này người đó còn nhớ rõ năm nào anh cũng tới tảo mộ nói, hòa ái nhìn Nhiễm Nhiễm: "Ngài nói năm nay muốn dẫn người tới để cho mẹ ngài trông thấy, chính là đứa bé này?"

Nhiễm Nhiễm là một đứa bé trầm tính, thủy chung không nói lời nào.

Trì Thành nội tâm khổ sở, mẹ của mình, sợ là vĩnh viễn không thấy được Thì Nhan rồi.

Quét xong mộ, sau lên xe trở về, thời gian Nhiễm Nhiễm bắt đầu trở về nước, đột nhiên nâng lên đầu nhỏ hỏi: "Ba, mẹ hỏi chúng ta lúc nào thì trở về?"

Anh nhìn thẳng phía trước, hết sức chuyên chú lái xe: "Nhớ nhà?"

"Mẹ con nói nhớ chúng ta rồi."

Trì Thành bỗng dưng thắng xe, tiếng thắng xe chói tai đi qua, Trì Thành yên lặng hồi lâu, "Ba có chuyện muốn đi Mĩ quốc một chuyến, chúng ta tạm thời không đi trở về."

"Nhưng là mẹ..."

"Chờ ta hết bận công sự, dẫn ngươi đi Disney chơi có được hay không?"

Nhiễm Nhiễm do dự một chút, nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Vậy... Không nói cho mẹ con."

Trì Thành cười sờ sờ đầu của nó.

Kim Hoàn nhìn trúng Nam California một mảnh đất, tính toán xây khu nghỉ phép, chuyện này bản do chi nhánh công ty Bắc Mĩ phụ trách, Trì Thành chủ động xin đi xem xét, trước đó phải gặp tổng Chi nhánh.

"Tốt như vậy không bỏ được?"

Trì Thành chỉ nói: "Tôi đem mảnh đất kia lấy đi cho người khác, công ty tổn thất không ít, tôi hiện tại nghỉ phép đều thấy không được an tâm."

Thật ra thì anh chỉ phải không biết như thế nào đi đối mặt Nhiễm Khiết Nhất.

Nhiễm Nhiễm ở tại Tây Hải xem cảnh biển trong phòng, Trì Thành bận rộn, Nhiễm Nhiễm cũng bận rộn, nghỉ hè trong nước bài tập rất nhiều, đứa bé phải làm bài tập.

Trì Thành tận lực không muộn không về, nhưng trong tiệc rượu người Hoa, đều là người quen, anh uống nhiều mấy chén, say khướt về đến trụ sở, thật may là đứa bé đã ngủ.

Anh kéo cà vạt vứt trên sô pha, giơ cánh tay che kín mắt, đã bất tri bất giác ngủ mê man, anh quá quen thuộc mộng ngọt nhưng tối đen như vậy, cho tới khi chuông điện thoại đánh thức, ba phần hồn phách còn nhét vào trong mộng, không hề phát hiện ra tiếng gọi: "Thì Nhan..."

Bên kia dừng thật lâu, lâu đến Trì Thành thần chí rốt cuộc kéo lại. Anh nắm mi tâm xem một chút mã số.

Là số máy riêng bệnh viện, "Là em." Là thanh âm Nhiễm Khiết Nhất.

Cô dần dần khóc ra thành tiếng, khóc sụt sùi, không chỉ bởi vì trị bệnh bằng hoá chất khổ sở, hơn bởi vì, anh lỗi gọi ra miệng cái tên đó.

Trì Thành cầm điện thoại di động, vẫn nghe, vẫn không nói gì.

"Trì Thành, anh có biết hay không, có biết hay không... Em hiện tại có bao nhiêu muốn chết."

Trì Thành trong đầu dây cung giương căng, trong bóng đêm im lặng gảy lìa, anh rốt cuộc lên tiếng, là tiếng cười, chỉ có một một tiếng, thấp mà ngắn ngủi, sau đó anh nói: "Anh hiện tại, cũng rất muốn chết."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3