Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa - Chương 50

Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa
Chương 50: 50: Chương 34

Bỗng dưng bị ép nằm xuống, đầu óc Ninh Tri vừa rối bởi vừa choáng váng.

Cô nhìn Lục Tuyệt ở bên trên, cười nói: "Anh nặng quá, đè chết tôi rồi."

Vòm ngực người đàn ông rộng lớn, rất nặng.

Lục Tuyệt chớp chớp mắt, không thả ra, cũng không muốn thả.

Anh đưa cổ mình lại gần môi cô, giọng khàn khàn như đang năn nỉ: "Cắn nữa."

Anh cảm thấy rất thoải mái.

Lục Tuyệt trước mắt cô mặt mày xán lạn, trong mắt lộ ra sự thèm khát, giống như một chú cún không thể chờ đợi được nữa, muốn được vỗ về.

Không thể không nói, khi anh ngẩng đầu để lộ cần cổ đẹp đẽ cùng yết hầu nhô lên đầy gợi cảm, thật sự khiến người ta muốn làm chuyện xằng bậy.

Bây giờ Ninh Tri chính là một kẻ muốn làm chuyện xằng bậy.

"Cắn anh, cắn anh hả, anh phải phát ra nhiều mặt trời nhỏ hơn đó." Ninh Tri chạm vào tóc mái gọn gàng trước trán Lục Tuyệt, mặt trời nhỏ trong ô hiển thị tuôn về phía cô tới tấp.

Cô hăng hái nhích lên trên, mỗi khẽ mở, bắt đầu cọ xát lung tung.

Bàn tay đang bị Ninh Tri đè xuống của Lục Tuyệt nắm chặt, anh muốn kéo Ninh Tri sát lại mình, tham lam mà muốn nhiều hơn nữa.

.....

Đêm đến, ánh trăng vương vãi ngoài ban công, xung quanh yên tĩnh lạ thường.

Lúc Ninh Tri tỉnh lại, trước mắt một màu tối thui.

Đầu cô vẫn còn hơi chếnh choáng, nhớ ra chuyện chiều nay mình uống rượu với Hoắc Hiểu Nguyệt, sau đó mình đã say ư?

Cô chớp mắt, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, dần dần thích nghi với tia sáng lờ mờ trước mặt.

Lục Tuyệt đâu rồi?

Ninh Tri đang định đứng lên thì tay cô bỗng nhiên chạm phải cơ thể ấm áp kế bên.

Cô quay đầu nhìn, ngay lập tức bắt gặp một đôi mắt sáng long lanh trong bóng tối.

Xung quanh quá tối, cô không nhìn rõ sắc mặt của Lục Tuyệt.

Cô mở miệng hỏi anh: "Tôi ngủ lâu lắm rồi à?"

Vốn định buổi chiều dẫn Lục Tuyệt đi dạo đây đó, không ngờ cô say đến tận khi trời tối.

Ninh Tri có hơi ngượng ngùng: "Bây giờ là mấy giờ rồi? Tôi đưa anh xuống lầu ăn cơm nhé."

Lục Tuyệt mấp máy môi ừ một tiếng.

Ninh Tri với tay bật đèn ở đầu giường lên, ánh đèn ấm áp chiếu sáng, đẩy lùi bóng tối trong căn phòng.

Lúc này Ninh Tri mới nhìn thấy Lục Tuyệt nằm trên giường.

Tóc trước trán anh lộn xộn, đôi mắt ươn ướt, khóe mắt đỏ hoe, làn da trên cổ lộ rõ từng dấu đỏ, ngay cả bộ đồ thể thao màu đỏ trên người cũng trở nên nhàu nhĩ.

Cứ như thể anh vừa bị người ta bắt nạt vậy, đáng thương vô cùng.

Ninh Trị: ...

Lúc cô say đã làm chuyện đi quá giới hạn với anh ư?

Toi rồi, cô tệ đến thế sao?

Ninh Tri còn nhìn thấy một dấu răng nhàn nhạt trên yết hầu của anh.

Đối diện với ánh mắt trong sáng, hoang mang của Lục Tuyệt, má Ninh Tri nóng bừng, tai cũng hừng hực, cô đúng là tội nghiệt chồng chất mà.

Ninh Tri nở nụ cười đầy hối lỗi với Lục Tuyệt, không phải cô cố tình đâu!

Lại nhìn sang kho lưu trữ của mình, xém chút nữa Ninh Tri bị từng dãy từng dãy mặt trời nhỏ vàng óng ánh chiếu mù mắt.

Cô đưa mắt nhìn, những mặt trời nhỏ đứng sát lại với nhau, lấp la lấp lánh, quả thực khiến người ta thấy mà lòng vui phơi phới.

Ninh Tri đếm qua một lượt, trước đó cô có được bốn mươi mặt trời, giờ đây vào lúc cô say rượu, vậy mà được hẳn năm mươi cái.

Cô bây giờ đã là người nắm trong tay chín mươi mặt trời nhỏ.

Sao mà cô có được nhiều mặt trời nhỏ thế nhỉ?

Ánh mắt Ninh Tri lại dừng trên cổ Lục Tuyệt.

Dấu đỏ lẫn dấu răng đều làm người ta chói mắt, Ninh Tri biết Lục Tuyệt sẽ không phản kháng.

Tính tình ngoan ngoãn như anh sẽ mặc cho cô bắt nạt mình.

Ninh Tri cảm thấy rất áy náy, cô đau lòng lấy tay sờ sờ dấu răng trên cổ Lục Tuyệt.

Cảm nhận được sự căng thẳng của anh, cô nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, tôi cắn anh đau lắm phải không?"

Đầu ngón tay lành lạnh xoa xoa trên da cổ anh, Lục Tuyệt nhớ lại chuyện lúc chiều, anh năn nỉ Ninh Tri, cô đã hôn anh từng chút một, gặm cắn anh.

Hàng mi dài cong cong khẽ rung lên, che đi đôi mắt ướt sáng ngời của Lục Tuyệt.

Giọng anh khàn khàn, có hơi trầm xuống: "Không đau tôi."

Anh không đau.

Dấu vết trên cổ Lục Tuyệt rất rõ ràng, Ninh Tri lấy phấn lót thoa một lớp dày cộm cho anh, tạm che được một chút.

Bây giờ đúng lúc là thời gian ăn tối, buổi tối khách sạn phục vụ tiệc buffet.

Ở sảnh lớn, Ninh Tri bắt gặp khá nhiều bạn cấp ba của Lục Tuyệt.

Ninh Tri dẫn Lục Tuyệt đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Vị trí này rất tốt, gần như có thể ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh về đêm của khu nghỉ dưỡng.

"Anh muốn ăn gì? Để tôi đi lấy." Ninh Tri hỏi.

Lục Tuyệt chớp chớp mắt, không trả lời.

"Thôi được, tôi tự quyết vậy." Sau một thời gian dài, Ninh Tri cũng biết sơ sơ về khẩu vị của Lục Tuyệt.

Anh rất kén chọn, món nào không thích anh tuyệt đối sẽ không ăn.

"Vậy anh ở đây đợi tôi một lát nhé.

Tôi đi lấy ít thức ăn." Để ý thấy khu chọn món đông người, nên cô không dẫn anh tới đó nữa.

Lục Tuyệt buông mí mắt, sống lưng anh thẳng tắp, tỏ ý mình sẽ không đi lung tung.

Lúc này Ninh Tri mới yên tâm rời khỏi.

Tuy nhiên Ninh Tri vừa đi không lâu, một bóng người mặc váy hoa màu đỏ đi tới, ngồi xuống trước mặt Lục Tuyệt.

"Chào Lục Tuyệt." Cô gái nọ vén tóc ra sau tai, nở nụ cười tươi rói: "Có một mình cậu thôi à? Vừa hay mình cũng đi có một mình."

Lục Tuyệt làm như không nhìn thấy cô gái trước mặt, cũng không đáp lại tiếng nào.

Sau khi ăn một bạt tai từ Hoắc Hiểu Nguyệt vào trưa nay, Lý Lị vốn đã định đi rồi.

Nhưng nghĩ đến việc cô ta bỗng dưng bỏ đi, mọi người sẽ đánh giá cô ta thế nào đây? Vả lại cô ta đã nhìn thấy Hoắc Hiểu Nguyệt uống say mèm, được dìu vào phòng, ít nhất phải đến sáng mai mới tỉnh lại.

Cô ta quyết định tạm thời chưa đi vội.

Hơn nữa cô ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, dĩ nhiên không muốn đi sớm như vậy.

Lý Lị nhìn Lục Tuyệt, khỏi phải nói, tuy rằng Lục Tuyệt mắc chứng tự kỷ nhưng lại có ngoại hình vô cùng điển trai, chỉ riêng mặt thôi cũng hơn hẳn đám đàn ông trung tuổi lắm mỡ kia.

Cô ta quan sát Lục Tuyệt từ trên xuống dưới, dựa vào kinh nghiệm của mình, Lý Lị đoán Lục Tuyệt vẫn còn nguyên tem.

Người đàn ông này quả đúng là báu vật.

Ngày trước học cùng lớp với anh, Hoắc Hiểu Nguyệt lên giọng theo đuổi Lục Tuyệt, cô ta còn thầm cười nhạo Hoắc Hiểu Nguyệt có mắt nhìn kém, lại đi thích một tên ngốc.

Bây giờ cô ta mới nhận ra lúc đó mình quá ngu, không biết nắm lấy cơ hội.

Một người đàn ông vừa giàu vừa đẹp lại còn có thân hình tiêu chuẩn như Lục Tuyệt quả thật hiếm có khó tìm.

Ánh mắt Lý Lị nhìn Lục Tuyệt chằm chằm hệt như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

"Cậu có phiền khi mình ngồi đây không?"

Lục Tuyệt không trả lời.

Lý Lị vui mừng: "Cậu im lặng nghĩa là cho phép rồi đó nha."

"Tôi không cho phép." Ninh Tri bưng đồ ăn quay trở lại.

Cô phát hiện Lục Tuyệt bị người ta tán tỉnh, hơn nữa đối phương còn là Lý Lị, người vừa xảy ra mâu thuẫn với Hoắc Hiểu Nguyệt ở nhà vệ sinh trưa nay.

Cô không có chút thiện cảm nào với cô gái Lý Lị này.

Từ cách ăn nói, cử chỉ cho đến hành động khơi gợi vết thương của người khác sau lưng, Ninh Tri đều thấy không ưa.

"Tôi là bạn cấp ba với Lục Tuyệt, tôi muốn ôn lại chuyện cũ với cậu ấy.

Vừa rồi Lục Tuyệt đâu có phản đối tôi ngồi đây." Lý Lị quan sát Ninh Trị.

Đối phương trắng trẻo, trông rất nhỏ bé, có thể thấy là một em gái ngây thơ ngoan ngoãn chưa trải đời.

Người như thế rất dễ lừa gạt người khác.

"Tôi phản đối là được." Ninh Tri không thích ánh mắt Lý Lị nhìn Lục Tuyệt, có ý đồ rất rõ ràng.

Trưa nay đã giới thiệu mình là vợ của Lục Tuyệt, lúc đó Lý Lị cũng nghe thấy.

Bây giờ Lý Lị lại tỏ ra rất có hứng thủ với người đàn ông đã có vợ này là có ý gì?

Lý Lị vừa tươi cười vừa vuốt tóc: "Lục Tuyệt, ở nhà cậu không được làm chủ hả?"

Lý Lị biết đàn ông rất cần thể diện, đặc biệt là ở bên ngoài, thể diện của họ còn lớn hơn trời, chắc chắn sẽ luôn khoe khoang địa vị trong gia đình của mình.

Dù cho Lục Tuyệt có mắc chứng tự kỷ đi nữa thì anh ta vẫn là đàn ông, chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ sợ mất thể diện.

Ninh Tri cảm thấy nực cười, cái cô Lý Lị này đang chia rẽ mối quan hệ của cô và Lục Tuyệt đấy ư? Cô ta lấy đâu ra tự tin đó vậy?

Cô ngồi xuống cạnh Lục Tuyệt, ghé sát lại gần anh và hỏi: "Em thấy phiền khi có người quấy rầy em và anh ăn cơm, anh thấy sao?"

Lục Tuyệt ngước mắt nhìn Ninh Tri: "Cũng vậy tôi."

Tri Tri thấy phiền, anh cũng thấy phiền.

"Cô Lý đã nghe thấy rồi chứ? Cô làm ảnh hưởng tới tâm trạng ăn cơm của chúng tôi đấy." Ninh Tri không nể mặt chút nào, có người để ý Lục Tuyệt mà cô còn khách sáo được thì đúng là đức mẹ.

Ban đầu Lý Lị còn cảm thấy Ninh Tri nhỏ bé, dáng vẻ xinh đẹp như đóa hoa trong nhà kính, tính cách cũng sẽ dịu dàng dễ bảo, nào ngờ cô lại là hoa có gai, rất cứng cói.

Cô ta hít sâu một hơi, xách túi đứng dậy.

"Chờ chút." Ninh Tri gọi Lý Lị lại, khóe miệng cô nhếch lên, chậm rãi cảnh cáo Lý Lị: "Nếu cô còn không biết tự lượng sức mình, tiếp tục ve vãn Lục Tuyệt, làm mấy chuyện ngu ngốc nữa, tôi bảo đảm cô sẽ khóc lóc hối hận đấy."

Cô vừa nhìn đã biết Lý Lị là loại người có tham vọng, nhưng tham vọng của cô ta không đặt vào việc chính đáng.

Ninh Tri không muốn lãng phí thời gian và nước bọt để dạy dỗ cô ta hay khuyên cô ta đừng làm kẻ thứ ba, thẳng thắn đe dọa cô ta còn hả hê hơn nhiều.

Lý Lị đối diện với ánh mắt của Ninh Tri, sau lưng bỗng nhiên ớn lạnh.

Cô ta chợt nhận ra cô gái Ninh Tri trước mặt này không phải là tiểu thư nhà giàu mất não như Hoắc Hiểu Nguyệt.

Lý Lị không đáp lại, đem theo sắc mặt khó coi bỏ đi.

Ninh Tri hừ một tiếng, đến bên Lục Tuyệt, không nhịn được mà đưa tay nhéo mặt anh: "Bây giờ tôi mới nhận ra gương mặt này rất là thu hút ruồi bọ."

Lục Tuyệt đầy vẻ mù mờ, chớp chớp mắt, anh chậm rãi đáp lại bằng câu nói lúc trước: "Nghe Tri Tri."

Ninh Tri ngẩn người, sự khó chịu trong lòng cũng biến mất, cô cười nói: "Nhớ lời anh nói đấy nhé, phải nghe lời tôi."

"Nhớ rồi." Lục Tuyệt mấp máy môi, trên gương mặt không cảm xúc bỗng nhiên tỏ ra nghiêm túc.

Ăn cơm xong Ninh Tri dẫn Lục Tuyệt đi dạo ở gần đó.

Khu nghỉ dưỡng nằm gần núi, nhiệt độ vào bạn đêm hơi lạnh, gió đêm thổi qua, đùa nghịch trên mái tóc mềm mại của Ninh Trị.

Cô nắm tay Lục Tuyệt, đi dưới ánh trăng lành lạnh, trong lòng rất bình yên.

Bỗng nhiên cô nhận ra Lục Tuyệt là một người bạn tâm giao cực kỳ tốt.

Anh sẽ yên lặng ở bên, mỗi khi quay đầu đều có thể nhìn thấy anh ngay tức khắc.

Ban đêm, sau khi Ninh Tri tắm xong, cô mặc một chiếc váy xinh đẹp nằm trên giường.

Lục Tuyệt ở bên cạnh đã ngủ rồi.

Cô gọi Bá Vương ra: "Lần này là 50 mặt trời nhỏ à?"

Nếu như Bá Vương có thực thể thì lúc này nó đã liếm môi chảy nước miếng rồi.

"Đúng vậy thưa chủ nhân."

Ninh Tri lại nhìn kho lưu trữ thêm lần nữa, những mặt trời nhỏ sáng lấp lánh ấy cô còn chưa kịp sưởi ấm nữa mà.

Cô rất không nỡ giao 50 mặt trời nhỏ cho Bá Vương.

Số mặt trời nhỏ trong kho lưu trữ giảm hơn một nửa, chỉ còn lại 40 mặt trời nhỏ.

Ninh Tri đau lòng không thôi.

Đây là những mặt trời mà cô đã cất công bắt nạt Lục Tuyệt để đổi lấy.

Lần nữa mở mắt ra, Ninh Tri phát hiện mình đang ở một ngôi trường cấp ba, các học sinh xung quanh đều mặc áo khoác dày cộm.

Ninh Tri cúi đầu nhìn quần áo mỏng manh trên người mình, váy liền cộc tay màu hồng nhạt, hình như cô mặc sai đồ rồi.

Ninh Tri thấy may mắn vì ở buổi họp mặt mình có hỏi họ học lớp nào, lớp nằm ở đâu trong trường, hiện tại những điều đó đã có ích.

Cô khá mong chờ được nhìn thấy Lục Tuyệt hồi cấp ba, so với hồi học cấp hai anh hẳn là cao hơn nhiều.

Lần này Ninh Tri dễ dàng tìm được lớp của Lục Tuyệt, tuy nhiên cô không thấy Lục Tuyệt trong lớp.

Lục Tuyệt không có ở đó ư?

Ninh Tri đang định đi tìm xung quanh thì đúng lúc xoay người lại, cô trông thấy trên hành lang, đôi chân dài khỏe khoắn của Hoắc Hiểu Dương đi tới..

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3