Đạo Quân - Chương 690
Đạo Quân
Chương 690: Không Có Chiêu Nào Có Thể Chống Đỡ Được (1)
Phi thân vào bên trong sóng ảnh, Quản Phương Nghi lại bị sức mạnh thật lớn, hai tay liên tục điểm, dẫn dắt phù triện bên trong trào xông ra bộc lộ uy lực, chém ra từng đạo Xung Thiên Kiếm Cang, mười hai đạo kiếm cương Thiên Kiếm Phù chém liên tục vào một mục tiêu, Thánh La Sát!
Nhưng lực phòng ngự của Thánh La Sát cường hãn vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, chẳng trách với tu vi của Vân Cơ nhân cơ hội đánh lén một kích toàn lực cũng không thể đả thương nàng ta.
Uy lực công càng kinh sợ hơn, trảo ảnh hai tay mạnh mẽ đánh tan từng đạo kiếm cang, dễ như trở bàn tay ngang nhiên xuyên phá từng đạo kiếm cang bắn tới.
Tiếng vang phá tan kiếm ảnh giống như tiếng sét đánh liên hoàn, thanh thế kinh người.
Nếu như mở mắt thần nhìn, có thể thấy được yêu khí cuồn cuộn trên người Thánh La Sát, cũng có thể thấy được sức mạnh của Quản Phương Nghi đang cuộn trào như cơn sóng cực quang dị sắc.
Thế tấn công của Thánh La Sát giống như đánh bay Thiên Ngoại Lưu Tinh tào thành từng cơn sóng lớn, đánh tan, xé rách, bóp nát và tiêu diệt sạch sẽ cực quang dị sắc kia.
Khí thế tấn công như vậy, Quản Phương Nghi cảm thấy bị dọa sợ tới mức hồn phi phách tán.
Nhưng Thiên Kiếm Phù vừa mới thi triển, uy lực không hao hết thì căn bản sẽ không dừng lại, bà ta bị nguồn năng lượng lớn vây quanh, đã là thân bất do kỷ, không có cách nào thoát khỏi sự trói buộc của năng lượng này, chỉ có thể tiếp tục tấn công mà thôi.
Không công kích cũng không được, đối phương cường hãn như thế, lại nhằm vào ngươi, nên tránh sao?
Lúc này, bà ta mới chính thức lĩnh giáo được cái gì gọi là so sánh với cao thủ Nguyên Anh kỳ.
Mấy năm nay trong tay cầm Thiên Kiếm Phù, cho dù là không thi triển nhưng chỉ cần kẻ địch xuất hiện, tu sĩ Kim Đan nào lại không bị Thiên Kiếm Phù làm cho khiếp sợ chứ?
Nhưng người trước mắt này đâu có sợ Thiên Kiếm Phù, ngay cả tránh cũng không thèm tránh, còn không thèm nhìn, mặc kệ hàng vạn thiên kiếm giống như sét đánh mà vẫn dám đấu lại thì còn gì phải sợ?
Mười hai đạo kiếm cương Thiên Kiếm Phù, không cần Quản Phương Nghi vung kiếm chém lần thứ bảy, một quyền của Thánh La Sát giống như sao rơi đánh tan vầng sáng quanh thân Quản Phương Nghi, với đánh thế sét đánh không kịp bưng tai hóa giải uy lực công kích của Thiên Kiếm Phù.
Ầm! Một tiếng điinh tai nhức óc, tạo lên một trận gió giống như uy lực lớn của sóng va chạm, khiến những cây to lớn trong rừng bật tung cả gốc, đất đá bay mù trời giống như bão cát, Bướm La Sát bay bốn phía xung quanh ngả nghiêng hết cả, bọn chúng vỗ cánh trong cơn cuồng phong khó mà có thể ổn định thân mình, những con cấp thấp thì đã bị thổi bay đi.
Phụt! Quản Phương Nghi dùng hết cả tu vi để chống đỡ, phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt ngay cả xương sườn trước ngực bị đánh gãy, giống như diều đứt dây bị làn sóng va chạm đánh bay.
Trong cuồng phong, Viên Phương phải chạy trối chết, sau đó lúc quay đầu nhìn lại, cả người bay vụt lên, đón được Quản Phương Nghi, không nói hai lời, lại tiếp tục hoảng hốt chạy vào bên trong cánh rừng, đâu còn quản được người khác sống chết ra sao, trốn trước đã rồi hãy nói.
Với hắn ta mà nói, lúc chạy trối chết còn có thể mang theo Quản Phương Nghi đã là tốt lắm rồi.
Trong trận gió lớn, vù! Đôi cánh ngân huy lần nữa bắ n ra, Thánh La Sát cách mặt đất hơn trượng lại mở hai cánh ra, vỗ cánh bay lên, đôi mắt yêu dị trên gương mặt lại đột nhiên nhìn sang chỗ người nào đó.
Bên trong sóng xung kích, Viên Cương lại cứ điên cuồng xông đến, mỗi một bước để lại dấu chân rất sâu, mặc cho cuồng phong gào thét, đất đá bắn vào người vang lên những tiếp bộp bộp giòn vang. Phía trước thân thể, vù một tiếng áo bị xé rách, bị trận gió thổi bay.
Đôi cánh của Thánh La Sát hơi vỗ, điều chỉnh hướng bay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn.
Bên trong cuồng phong Ngưu Hữu Đạo giống như con cá bơi đến nhìn thấy cảnh này thì kinh hãi, không dám tưởng tượng Viên Cương và Thánh La Sát đánh nhau sẽ gây ra hậu quả gì, nhưng bây giờ hắn làm gì cũng không còn kịp nữa rồi.
"Phá!" Viên Cương xông phá cuồng phong, nhún người nhảy lên, để lộ cơ bắp nửa thân trên giống như tảng đá gồ lên, gân xanh cả người nổi lên, hau tay vung đao, mỗi nhát đao tạo ra rất nhiều đao ảnh liên tiếp bổ xuống.
Đao nhanh, dứt khoát, hơn hẳn hắn ta trong quá khứ!
Gào!
Một tiếng hổ rít gào nhưng sét đánh vang dội, đao ảnh liên tiếp chém xuống.
Keng! Tiếng sắt thép va chạm vang vọng.
Thánh La Sát vừa nhấc một cách tay lên, che đầu lại, đao quang chém vào cánh tay nàng ta lại phát ra âm thanh của kim loại, hơn nữa còn b ắn ra tia lửa, quả thực cơ thể cường hãn không thể tưởng tượng được.
Nhưng lại không thể tiếp tục bay được nữa, khác hoàn toàn với nàng ta lúc nãy từ trên cao giáng một đòn công kích mạnh mẽ, Thánh La Sát cũng bị một đao kia chém rơi xuống đất.
Một cỗ khí tức mạnh liệt khác thường đánh tới, cũng khiến ánh mắt của Thánh La Sát bất ngờ lóe lên một tia sáng.
Viên Cương cũng đã nhận ra khác thường từ cơ thể nàng ta, vị Thánh La Sát này xuất thủ với uy lực cực kì mạnh, không giống như những tu sĩ khác, bình thường vừa ra tay là lập tức tuôn trào pháp lực.
Hắn ta phát hiện vị Thánh La Sát này ra tay không có dấu hiệu pháp lực, ngược lại giống cách thức hắn ta phát lực.
Hai sức mạnh va chạm vào nhau, Viên Cương vừa chém xuống một đao cũng bị văng ra, trên không trung xoay người, "Gào!" Lại là một tiếng hổ rít gào, lúc xoay người thuận thế chém một đao ngang nhưng uy lực công kích đã không bằng một đao chém ra trước đó.
Thánh La Sát vung tay chặn lại, keng! Đao chém vào cánh tay lại phát ra tiếng kim loại va chạm nhau vang dội.
Chân Viên Cương vửa chạm đất, lại muốn vung đao chém tiếp, đã thấy ngân huy xông tới trên đỉnh đầu mình.
Còn chưa kịp phản ứng là đã xảy ra chuyện gì, trong tiếng ầm ầm, ù tai lóa mắt, thân thể run lên, hắn ta đã bị một cỗ sức mạnh dời núi lấp biển đánh trúng.
Trong nháy mắt Thánh La Sát vung tay chặn lại, quay người vung cánh lên, không cho Viên Cương cơ hội ra tay, một cánh lập tức đập hắn ta bắ n ra ngoài.
Phụt! Phun ra một ngụm máu tươi, cả người giống như cây gậy đập vào tảng đá.
Thánh La Sát cúi đầu kiểm tra tay mình, phát hiện bên trên cánh tay cứng rắn của mình đã có hai vết, một hơi sâu, một hơi nhạt.
"Xem kiếm!" Ngưu Hữu Đạo quát một tiếng.
Hắn sợ Thánh La Sát sẽ tiếp tục đuổi theo Viên Cương, với tốc độ của hắn thì căn bản là không đuổi kịp tốc độ của Thánh La Sát, dưới tình huống người còn chưa tới, quát to một tiếng, ý đồ muốn thu hút sự chú ý của Thánh La Sát.
Quả nhiên Thánh La Sát nhanh chóng quay đầu lại, trên người keng keng vài tiếng vang bị mấy đạo kiếm khí sắc bén chém.
Nhưng nàng ta đứng tại chỗ đó không hề nhúc nhích, mấy đạo kiếm khí đó dường nhưu chỉ là gãi ngứa cho nàng ta, ngay cả Viên Cương thường xuyên đấu với tu sĩ Kim Đan lấy đá chọi với đá, cuồng chém cũng không tạo ra thương tổn gì với nàng ta, huống hồ là kiếm khí của Ngưu Hữu Đạo chém ra.
Điều ấy, Ngưu Hữu Đạo cũng biết rõ.
Kể từ sau khi Viên Cương thường xuyên cùng tu sĩ Kim Đan lấy đá chọi đá, hắn liền thường xuyên gọi Viên Cương đến cùng mình tu luyện Càn Khôn Na Di. Để cho Viên Cương đánh đấm thoải mái, còn mình thì lấy cơ thể chống đỡ, hoặc để Viên Cương lấy đao chém còn mình lấy kiếm chống đỡ.
Cho nên, hắn biết rõ lực chiến của Viên Cương mạnh bao nhiêu, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn dám gọi Viên Cương tới.
Hiện tại, nhìn thấy Viên Cương bị một đao cuồng bạo chém trúng, thế mà Yêu Vương này giống như chẳng xảy ra chuyện gì, cơ thể mạnh đến mức khiến người ta giận sôi máu. Hắn thật sự không thể nào tưởng tượng năm đó người xưng danh cao thủ thiên hạ đệ nhất - Thương Tụng, phải có thực lực mạnh cỡ nào mới có thể thu phục Yêu Vương - Thánh La Sát này, huống hồ còn khiến Thánh La Sát ngoan ngoãn làm linh sủng.
Thử hỏi hắn làm sao lại có thể không biết kiếm khí không gây tổn thương Thánh La Sát được, đánh ra mấy đạo kiếm khí kia chỉ là muốn thu hút sự chú ý của Thánh La Sát sang bên này, để tránh cho nàng ta lại tiếp tục truy sát Viên Cương.