Đế Hồn Lạc - Quyển 1 - Chương 01-2
Đế Hồn Lạc
Quyển 1 - Chương 1-2
gacsach.com
[Ốc tiêu thạch hạ Hắc Thằng ngục, thường niệm cửu thiên hương tuyết hoa]
[Dưới tầng đá ngầm nơi Hắc Thằng ngục, vẫn nhớ hương tuyết hoa nơi chín tầng trời]
—
Y tư chưởng Địa vực đệ tam điện, nằm ở đại hải chi để, dưới tầng đá ngầm hướng Đông Nam. Ngục rộng tám ngàn dậm, lại bố trí mười sáu tiểu ngục, hình phạt dành cho tội nhân của ngục này, đều dùng xích đen trói buộc, nên có danh là Hắc Thằng đại địa ngục.
Dưới ngòi bút sở thẩm, kỳ tội phần nhiều đều vì tà kiến, cuống oán, ngu si, hiếu sát sở trí, tội nhân thân hãm trong vô lượng tuần chi nhiệt diễm, phía trên là những lưỡi đao sắt bén nóng rẫy không ngừng rơi xuống, một bên có thiết diễm nha cẩu đến đạm thực, từng phần thân thể bị xé nát làm thức ăn, thê thảm vô cùng, trong ngục tiếng kêu đau đớn ngút trời.
Hàng năm ngồi trong điện âm phong từng trận, hai tai rót đầy tiếng ác quỷ kêu rên, ngẫu nhiên, cũng sẽ xuất thần nhớ tới tiên cung thần vực ngoài cửu thiên. Bất quá ấn tượng với Thiên cung, nói trắng ra là chỉ là một tòa cung điện lộng lẫy xa hoa, cùng với vị tiên nhân ngồi trên tán lê hoa nở rộ, đôi chân trần tuyết trắng đung đưa, nhưng thật buồn cười, bộ dáng của Thiên đế sắc phong cho mình ra sao y cũng không sao vậy nhớ rõ.
Có một đoạn thời gian, quỷ hồn thế gian bỗng nhiên nhiều hơn không ít, trong mười tám tầng địa ngục nơi nơi đều có thể nghe rên rĩ kêu trời gọi đất, ngay cả quỷ tốt cũng khó bề khống chế. Hỏi đến nguyên nhân, nguyên lai là Nghịch Long tác loạn, thiên địa đại loạn, khiến thế gian mười năm đại hạn, xác chết đầy đồng, người chết đói không thể nói, oan hồn không đường để đi, chỉ có thể chen chúc nơi âm phủ.
Ngẫu nhiên còn có thể thấy hồn phách tiên nhân hoặc là yêu quái tái nhập luân hồi, y mặc dù ở Hắc Thằng Ngục sâu trong lòng đất, không phải chính mắt nhìn thấy, cũng có thể tưởng tượng được đến thiên địa đại chiến lần này nhất định là phi thường thảm thiết.
Lại có một ngày, một đạo tinh quang chói mắt, không chỉ xuyên thấu cửu trọng thiên, càng bắn nơi sâu nhất trong địa ngục, kinh động đến ác quỷ thập điện, trong nhất thời mười tám tầng địa ngục quỷ khóc thần hào, cũng đem thập điện Diêm La dọa sợ.
Chờ Thiên vực truyền đến tin tức, nguyên lai nghịch thiên yêu long đã bị Tham Lang Tinh Quân thu phục, một hồi đại chiến hủy thiên diệt địa cuối cùng đã tuyên bố chấm dứt.
Vốn chuyện này chẳng có quan hệ gì đến thập điện Diêm La, không nghĩ Thượng Đế luận công ban thưởng, cư nhiên cũng có khổ lao của bọn họ, một chỉ chiếu thư, lại cho quỷ chúng U Đô có cơ hội đến Thiên cung lần nữa, còn được thưởng tham dự Dao Trì thịnh yến.
Cũng không biết là có phải lần trước y vô cớ bị lạc khiến cho Diêm Quân mặt đen mất mặt, lúc này lên trời, nhị điện Sở Giang Vương cùng tứ điện Ngũ Quan Vương một trái một phải ép y vào giữa, ánh mắt sắc bén thỉnh thoảng lại chú ý qua đây, hại y dở khóc dở cười. Y bất quá là không cẩn thận lạc đường một lần, ngày thường cũng không làm gì bất lương, có cần phải như lâm đại địch vậy không?
Y là một thư sinh “yếu đuối” như thế, hai vị điện chủ trừng mắt to như cái chuông đồng, dữ tợn nhìn chằm chằm y giống như đang áp giải lục quỷ tội ác tày trời, cũng không sợ bị các tiên nhân nhìn thấy rồi hiểu lầm...
Nghĩ đến đây, lại nhớ tới trên phiến lê hoa thụ hải, nụ cười tươi tắn trên mặt thiếu niên như sinh quang huy, mang theo một chút giảo hoạt trêu chọc y “yếu đuối”, không khỏi khẽ mỉm cười.
Chẳng trách Vi Đà Hoa tiên ngàn năm tu duyến, sương mai hé nụ, tuế tuế nở hoa, bất quá là vi cầu tôn giả quay đầu lại liếc nhìn một cái. Khi đó y còn không rõ, hiện giờ lại có chút hiểu được.
Không biết duyên phận cùng thiếu niên kia, có cho phép y ở ngàn năm sau gặp lại một lần?
Nói đến Dao Trì thịnh yến này, vốn là vì sinh thần Vương Mẫu, trùng hợp lúc quả bàn đào ngàn năm vừa chín, Vương Mẫu nương nương mời tiên chúng bát phương, tề tụ ở Dao Trì, thiết yến khoản đãi, cộng hưởng tiên đào. Lần này tuy nói không phải vì khai yến, cũng không đào tiên ngàn năm, nhưng họa chiến tranh đã được tiêu trừ, thiên giới đại thắng, dĩ nhiên không itws rượu ngon món ngon, bách tiên đồng hạ.
Đợi chúng Diêm La địa phủ đi vào, bốn phía Dao Trì đã tụ tập không ít tiên chúng, cũng có thừa tiên nhân cưỡi linh thú đạp tường vân vội vàng đi tới, áng mây vừa hạ liền cùng tiên hữu trăm năm không gặp hàn huyên chúc mừng. Dao Trì trong như gương, nước gợn lân lân, dựa vào trên lan can bày đầy thất thải lưu ly trản, hồng sa cẩm lung đăng, toàn hoa thốc cẩm, điệp vũ tung bay giữa không trung, cảnh tượng vui mừng náo nhiệt.
Tiên nhạc tấu lên, hai hàng thiên nô giơ cao nghi trượng từ trên trời giáng xuống, chí tôn Cửu thiên mỉm cười ngồi xuống chủ vị nơi chính điện, chúng tiên nhất tề kiến lễ. Chúng Quỷ Tiên Địa phủ đúng ở góc trì, cách xa xa, Tống Đế Vương thị lực không kém, mượn cơ hội đánh giá vị Thiên tôn trẻ tuổi bảo tướng trang nghiêm kia, thấy hắn kim bào ngọc quan, y sức hoa lệ, không khinh giản như lần gặp trước đây.
Thiên đế hữu ý vô ý nhìn quanh bốn phía Dao Trì, rồi sau đó nâng tay ý bảo chúng khanh bình thân, chúng tiên tạ ơn Thiên đế rồi ngồi xuống, Thiên đế nâng kim tôn (ly rượu bằng vàng), cao giọng lên tiếng: “Nghịch Long tác loạn thiên địa đại loạn, làm phiền chúng khanh cùng trẫm phân ưu. Chúng khanh càng vất vả công lao càng lớn, trẫm sẽ luận công ban thưởng, lần này mượn khải yến Dao Trì, tiến hành khao thưởng. Chính là chiến sự mặc dù đã kết thúc, thế gian cũng đã bị họa tai lan đến, các khanh đảm đương chức vụ, đem hết khả năng có thể, trợ giúp phàm nhân vượt qua kiếp nạn.” Dùng y tụ che khuất kim tôn uống một hơi cạn sạch, lời ấy tuy không phải lập chỉ thượng, nhưng đã là ý Thiên đế, chúng tiên không thể bất tuân, nhao nhao đồng ý.
Thiên đế ngồi xuống, thần sắc khoan dung độ lượng, nói: “Các khanh không cần giữ lễ tiết, hôm nay thịnh yến, cứ tận tình hoan ẩm, trẫm sẽ không keo kiệt ngọc nhưỡng quỳnh tương.” Nói xong vỗ tay, ý bảo khởi yến.
Bên dao trì kim cổ tề minh, tiên nhạc vang lên, lại nhìn đến bên trong dao trì sương mù lãng đãng, kim liên nộ phóng theo gió nhẹ lay, thiên nữ ca cơ tư dung ưu mỹ từ trên trời giáng xuống hạ vào trong trì, giống như cánh bướm vờn hoa, huy động y tụ nhẹ nhàng ngảy múa, trong phút chốc cánh hoa rơi rụng tung bay trong gió, hương khí thấm vào ruột gan. Chúng tiên hoặc dựa vào lan can trông về phía xa vui mừng chỉ điểm, hoặc sướng ẩm mỹ tửu tẫn hưởng tiên quả ngon lành, phía trên dao trì một mảnh náo nhiệt vui vẻ.
Diêm Quân ở thiên đình thật không hề ít bạn tri giao, mấy trăm năm không thấy, dĩ nhiên không khỏi tiến lên hàn huyên, nhưng còn thập điện Diêm La vương cùng chúng tiên ít có lui tới, hơn nữa Quỷ Tiên một thân quỷ khí âm trầm, ngay cả tiên nô phải tiến đến rót rượu hầu hạ cũng không dám tới gần, Quỷ Tiên cũng có chút hảo tửu, lần này có thể ẩm uống quỳnh tương tiên nhưỡng chốn Thiên cung, đương nhiên sẽ không khách khí, rượu đến uống cạn, tự đắc kỳ nhạc.
Tống Đế Vương ngồi bên cạnh đồng liêu, vẫn không yên lòng, ly rượu ngọc lưu ly nằm trong lòng bàn tay, tầm mắt nhìn quanh bốn phía không biết đang tìm kiếm thứ gì.
Tần Nghiễm Vương cùng với hắn mấy điện Diêm La vương làm vài chén, lúc này mới chú ý tới thư sinh bên cạnh rượu chưa thấm môi, ánh mắt không ngừng đánh giá chúng tiên bốn phía, không khỏi kì lạ: “Tống Đế Vương, ngươi đang nhìn cái gì?”
“Không có gì...” Bạch diện thư sinh quay đầu, trong ánh mắt lược lược có chút thất vọng, nâng chén chạm ly cùng hắn, uống một hơi cạn sạch.
Tần Nghiễm Vương hiếm khi thấy vị đồng liêu cho tới bây giờ nhìn qua tin cậy ôn điềm, nhưng trong long lại lãnh tâm mặt lạnh này lộ ra bộ dáng không tập trung như vậy, không khỏi trêu chọc: “Chớ không phải là coi trọng vị thiên nữ tiên cơ nào đi?”
Tống Đế Vương không nói gì, nhưng Ngũ Quan Vương cùng y có quan hệ cá nhân rất tốt nhịn không được nói giải vây: “Ngày thường ở trong điện nhìn đến đích đều là ác quỷ mặt mày dữ tợn, hiếm có dịp gặp được tiên nữ mỹ mạo, nhìn thêm vài lần có gì không được?”
Tống Đế Vương vẫn không thay đổi, như có chút đăm chiêu địa nhìn những thiên cơ mỹ mạo tung bay vũ động trên những đóa kim liên.
“Kim liên hoa mỹ... nhưng sao không thể so được với lê hoa hương tuyết... đến đi biến ảo khôn lường...”
Tần Nghiễm Vương cùng Ngũ Quan Vương nhìn nhau, mạc danh kỳ diệu, bất đắc dĩ xoay người tiếp tục nói cười uống rượu, chỉ mặc y đứng đó ngẩn ngơ.
Tống Đế Vương vốn đang thất vọng, đột nhiên lối vào dao trì một bóng trắng vội vàng xẹt qua, ánh mắt y sáng ngời, lúc này bỏ lại ly rượu đứng dậy đuổi theo. Các vị điện chủ đang uống đến thống khoái, cư nhiên không ai phát hiện tam điện Diêm La vương lại một lần nữa, vô cớ lạc đường...
Tống Đế Vương nhanh chân đuổi theo, ra khỏi dao trì cảnh, thật đúng là làm cho y vượt qua bóng dáng màu trắng kia.
“Phá Quân Tinh Quân!”
Y cất giọng kêu to, thiểu niên đang muốn bước trên mây rời đi thân hình khựng lại, rồi mới chậm rãi quay đầu, sắc mặt xem ra không tốt.
Thiếu niên trước mặt này, đúng là Phá Quân Tinh ngày đó dưới lê hoa hương tuyết, bị hắn đoán trúng thân phận nên ohair làm người chỉ đường!
Diêu Quang cung Phá Quân Tinh, vị cuối cùng trong bắc đẩu thất tinh, cũng là một khỏa sát tinh chủ háo.
Tuy ở vị trí cuối cùng trong thất tinh, lại cùng đấu khôi Tham Lang, Nam Đẩu đệ lục tinh Thất Sát cũng xưng tam đại sát tinh, nếu ba sao hợp lại, thật sự có dị năng nghịch chuyển Càn Khôn.
Mà trong tam sát, lại lấy Phá Quân khó đánh giá nhất, biến hóa lớn nhất, hóa khí vi háo, xưng là Ác Diệu.
Chúng tiên thiên thượng cũng phần lớn ôm ý niệm tuyệt đối đừng chọc vào người này trong đầu, càng đừng nói tiến đến gần. Hôm nay tâm tình hắn vốn không tốt, không thể tưởng được cư nhiên có người dám đến chặn đường, trong lòng tức giận khó có thể tiêu tán, chỉ chờ người kia tiến lên, liền cho tên gia khỏa không dài mắt này một trận nên thân.
Chẳng qua, người tới so với hắn càng nhanh hơn một bước, tiến lên là hành lễ, tươi cười chân thành: “Tiểu thần kiến quá tinh quân!”
Cái gọi là đưa tay không đánh người cười, thiếu niên cho dù ác liệt, nhưng cũng không đến nỗi cố tình gây sự, không khỏi đánh giá người tới, cảm thấy y có chút quen mặt, lại nghĩ không ra đã gặp qua khi nào.
Tống Đế Vương dĩ nhiên sẽ không làm cho hắn nói ra mấy câu như “Không quen biết ngươi, xin lỗi, không đi cùng được “, mở miệng liền nói: “Trước kia nhờ tinh quân chỉ đường, tiểu thần mới không tới bỏ lỡ Thiên đế sắc phong trở thành đệ tam điện Diêm La.”
Y vừa nói như thế, thiếu niên quả nhiên nhớ ra, sắc mặt hơi hòa hoãn: “Nguyên lai là ngươi.”
“Lần trước quay lại vội vàng, chưa kịp giáp mặt đáp tạ tinh quân. Hôm nay dao trì tái ngộ, tiểu thần nhất thời tình thế cấp bách, cho nên mạo phạm, mong tinh quân thứ lỗi.”
Thiếu niên đối với mớ công phu trưng bày cho thiên hạ này hiển nhiên không có hứng thú, hắn nhìn nhìn Tống Đế Vương: “Ngươi là tới tham gia dao trì thịnh yến?”
Tống Đế Vương gật đầu, rồi sau đó hỏi lại: “Chẳng lẽ tinh quân không phải?”
Thiếu niên cười nhạt: “Ta mới khinh thường loại yến hội chỉ nghe ca công tụng đức này! Lúc trước bách yêu nghịch thiên tác loạn, đám gia khỏa tự xưng là pháp lực vô biên này có mấy kẻ xông ra, tất cả đều trốn trong núi đóng cửa tu hành, ai dám ra đây đánh với Ứng Long yêu đế một trận?! Đến lúc bắt được Ứng Long lại ló đầu ra đến tranh công!” Hắn càng nói càng tức giận, ngôn ngữ cũng bắt đầu kịch liệt, “Nếu không phải Thiên Xu lệnh cho ta lại đây xin Đế quân cáo giả (xin phép không đến) dao trì yến, còn phân phó không được nháo sự, ta nhất định phải bỏ tiên cam toại vào tiên tửu, để cho đám gia khỏa tự xưng siêu phàm kia thanh thanh ruột!” Tiên cam toại kia dĩ nhiên không phải độc vật, bất quá là chỉ là loại tiên dược tầm thường phối hợp để luyện đan, nếu dùng phân lượng lớn, sẽ khiến người đi tả không ngừng, háo tổn khí âm.
Tống Đế Vương nghe xong, cư nhiên lại gật đầu tán đồng, bất quá có chút nghi ngờ: “Bất quá tiên nhân không phải ngày thường chỉ hấp thu nhật nguyệt tinh hoa sao? Chỉ sợ dù vào nhà xí ngồi chồm hổm mấy trăm năm, cũng không thấy xuất cái gì a...”
“Phốc xuy...” thiếu niên bị lời nói trịnh trọng của y làm cho vui vẻ, ánh mắt lấp lánh không hề chứa sát khí, “Ngươi người này thật sự là khá thú vị!”
“Không dám nhận, không dám nhận.” Tống Đế Vương thần sắc vẫn là kính cẩn, “Tiểu thần nghe nói lần này hàng phục Ứng Long chính là Tham Lang tinh quân, lại hình như vẫn chưa lộ diện trong yến hội.” Kỳ thật hắn biết Thiên Xu trong lời của thiếu niên, đúng là Thiên Xu cung Tham Lang tinh quân, nghe giọng điệu thiếu niên đối vị tinh quân lập hạ đại công kia cực kỳ sùng kính.
Thiếu niên nghe y nhắc đến Tham Lang, thần sắc quả nhiên nhuyễn xuống: “Ngươi cũng biết?”
Tống Đế Vương gật đầu: “Tiểu thần mặc dù ở địa phủ, nhưng ngày đó Tham Lang tinh quân lóe lên một đạo tinh huy sáng chói, bắn vào mười tám tầng địa ngục, khiến thập điện chấn kinh, tiểu thần làm sao lại không biết.”
Thiếu niên nghe y nói như thế liền lộ ra thần sắc đắc ý, nhưng mà rất nhanh liền khổ sở cúi đầu.
“Ứng Long có năng lực nghịch thiên, làm sao dễ đối phó như vậy được... Ngày đó Thiên Xu khuynh hết toàn lực... sau khi trở về vẫn chưa từng ra khỏi tinh điện...” Hắn phẫn hận trừng mắt về phía dao trì, bọn họ cách một đoạn khá xa, lại vẫn có thể nghe được từ hướng dao trì truyền đến âm thanh sướng nhạc ẩm yến “Đám gia khỏa này chỉ lo chúc mừng, ai lại chú ý tới sao Tham Lang trên bầu trời ảm đạm vô quang, đang ngày một suy bại...”
Tống Đế Vương nhìn ánh mắt hắn mơ hồ mang ý sát phạt, tựa hồ động ác niệm, cũng biết không phải chuyện tốt, liền vội vàng nói: “Bất quá tiểu thần nghĩ, nếu Tham Lang tinh quân nguyên khí đại thương, hẳn phải an tĩnh tu dưỡng, không đến tham yến cũng là điều tốt.”
Thiếu niên ngẫm lại cũng đúng, liền gật đầu: “Nói cũng đúng. Thôi, ta còn phải đi xin phép Đế quân, miễn cho ngày sau hỏi lại, Thiên Xu lại trách cứ ta...” Nói đến Tham Lang tinh quân, đôi mắt sao xinh đẹp tránh không được lộ ra một tia khát khao cùng một chút khiếp cụ (khiếp sợ + e ngại).
“Nếu tinh quân không chê, lần này, hãy để cho tiểu thần dẫn đường?”
—
16 tiểu ngục ở Đệ tam điện:
1 Hàm Lỗ Tiểu Địa Ngục. (muối mặn)
2‧Ma Hoán Già Nữu tiểu Địa Ngục. (gông xiềng)
3‧Xuyên Lặc Tiểu Địa Ngục. (xỏ gân)
4‧Đồng Thiết Quát Kiểm Tiểu Địa Ngục. (đồng sắt nạo gò má)
5‧Quát Chi Tiểu Địa Ngục. (nạo chảy mỡ)
6‧Kiềm Tễ Tâm Can Tiểu Địa Ngục. (đóng vào tim gan)
7‧Oát Nhãn Tiểu Địa Ngục. (móc mắt)
8‧Sản Bì Tiểu Địa Ngục. (phanh da)
9‧Nguyệt Túc Tiểu Địa Ngục. (cắt chân)
10‧Bạt Thủ Cước Giáp Tiểu Địa Ngục. (rút móng tay chân)
11‧Hấp Huyết Tiểu Địa Ngục. (hút máu)
12‧Đảo Điếu Tiểu Địa Ngục. (treo ngược rút lên)
13‧Phân Tuỷ Tiểu Địa Ngục. (xẻ xương tủy)
14‧Thư Chú Tiểu Địa Ngục. (ăn giòi bọ)
15‧Kích Tất Tiểu Địa Ngục. (đánh vào đầu gối)
16‧Bà Tâm Tiểu Địa Ngục. (bóp trái tim)
*Người lúc còn sống khi làm quan, chẳng nghĩ ơn đức lớn lao của vua (đất nước), mạng sống người dân là quan trọng, chỉ biết hưởng thụ lợi lộc mà không làm tròn bổn phận, chẳng màng dân chúng khổ sở đói rét. Người dân thường thì thấy lợi bỏ quên ân nghĩa, chồng bất nghĩa, vợ chẳng hòa thuận, làm con nuôi của người thọ lãnh ân huệ của họ mà vì muốn chiếm đoạt tài sản sanh ra vong ân bội nghĩa, đày tớ mà phụ ơn chủ nhà, binh lính phụ ơn của người chỉ huy, công nhân phụ ơn nghĩa của giám đốc, hoặc phạm tội vượt ngục hoặc quân nhân đào ngũ, không làm tròn chức trách của trên giao phó... Phạm những lỗi trên mà không chịu sám hối thì tuy có làm điều lành đi nữa cũng không bớt được tội cũ (phải có sự ăn năn sám hối mới được)
Thêm nữa, những vị thầy phong thủy coi xem nhà cửa mồ mã cho người, học không đến nơi đến chốn, làm sai lệch mà lấy tiền người. Hoặc đào mồ cuốc mã thiên hạ, chiếm đất nghĩa địa. Hoặc dụ dỗ người làm việc phi pháp.
Giết người lấy của, đi săn bắn, bị cọp xé thây, gian dâm vợ người, sửa chữa giả mạo giấy tờ, người có chuyện di chúc, gởi gắm mình mà mình không chịu thực hiện, đốt phá nhà cửa người, đòi nợ xiết của người khác, làm sách giả nguy hại đời sau...
Sau khi tra xét tường tận, sẽ cho Đại Lực Quỷ đưa vào tiểu ngục thích ứng chịu trừng phạt theo tội lỗi đã làm. Thọ hết hình phạt, lại chuyển sang ngục thứ tư để tra xét tiếp.
* Thập điện Diêm La:
Ở cõi Diêm La có mười vị vua cai quản, có nhiệm vụ và công việc khác nhau để xem xét người chết lúc còn sống trên thế gian đã phạm vào những tội lỗi gì mà có hình phạt thích đáng.
1. Nhất Điện: Tần Quảng Vương cầm sổ sống chết.
2. Nhị Điện: Sở Giang Vương coi Đẳng Hoạt Địa Ngục
3. Tam Điện: Tống Đế Vương coi Hắc Thằng Đại Địa Ngục
4. Tứ Điện: Ngũ Quan Vương coi Chúng Hiệp Đại Địa Ngục
5. Ngũ Điện: Diêm La Vương coi Khiếu Hoán Địa Ngục
6. Lục Điện: Biện Thành Vương coi Đại Khiếu Hoán Địa Ngục
7. Thất Điện: Thái Sơn Vương coi Nhiệt Não Địa Ngục
8. Bát Điện: Bình Đẳng Vương coi Đại Nhiệt Não Địa Ngục
9. Cửu Điện: Đô Thị Vương coi A-Tỳ Địa Ngục.
10. Thập Điện: Chuyển Luân Vương cho đi đầu thai.