Đệ Nhất Ác Phi - Quyển 1 - Chương 25
Đệ Nhất Ác Phi
Quyển 1 - Chương 25: Lại đánh nhau
gacsach.com
"Quản gia đại nhân, hiện tại đã không còn nhiều thịt."
Ngoài cửa loáng thoáng nghe tiếng nghị luận nhát gan của mấy hạ nhân, Vãn Thanh rón rén đi tới, ý bảo hạ nhân phía sau không nên lên tiếng.
Mạc Tử Thần đứng ở chân tường, bên cạnh để hai hộp cơm lớn hình vuông, đang lựa một bàn thịt kho, mắt thấy một bàn bày đầy thịt kho ít đi một phần ba, hắn lại vẫn còn chọn.
Người làm có phần không nhịn được mà lên tiếng khuyên can, hắn cũng chỉ là trừng người kia một cái, thanh âm cũng trầm xuống.
Nhìn một đĩa lại một đĩa món ăn biến mất trong tay hắn, trong lòng Vãn Thanh tò mò, hắn đem nhiều món ăn như vậy cho ai nhưng cũng không lêntiếng, sau đó tất cả mấy người bưng đồ ăn tiến vào, mới lặng lẽ đuổi theo, muốn biết hắn định mang hai hộp cơm kia đi đâu.
Trước khi đi còn cẩn thận liếc mắt nhìn chung quanh, mới vác lên quang gánh(*) đi ra bên ngoài, Vãn Thanh đi theo hồi lâu, mới thấy hắn dừng ở cửa phủ, một kẻ ăn mặc ăn mặc giống tiểu nhị khách điếm vội chạy ra đón, chỉ thấy Mạc Tử Thần đem đồ ăn giao cho tiểu nhị, tiểu nhị mở ra kiểm lại một chút, liền móc ngân phiếu từ trong ngực ra đưa cho hắn.
Vãn Thanh buồn cười, đường đường một quản gia của vương phủ thế nhưng lại khấu trừ thức ăn trong yến hội của phủ đem đi bán.
Nhớ tới này Mạc Tử Thần này bình thường đều ăn mặc mộc mạc, hành động khiêm tốn, vả lại hết sức tiết kiệm được, hạt cơm rơi trên bàn cũng muốn nhặt lên ăn, y phục và giày vải trên người vừa nhìn là biết đã mặc hai ba năm, nhưng không ngờ hắn lại mưu mô như thế.
Vãn Thanh đứng ở chỗ tối, nhìn hắn đi tới phía nàng, chờ hắn nhìn thấy nàng.
Rõ ràng Mạc Tử Thần sững sờ, sau đó thanh âm cũng có phần run rẩy, tay đang cầm ngân phiếu vội vàng nhét vào vạt áo trước ngực.
"Vương, vương phi."
"Quản gia, vương phủ ta đối đãi với ngươi không tốt sao?"
"Không có."
Ánh mắt trong suốt của Mạc Tử Thần nhìn không ra ý đồ của Vãn Thanh, nắm chặt tay áo bạch sắc, gió thổi nâng tóc đen thật dài lên che lấy nửa khuôn mặt.
"Vậy ngươi có thể nói cho ta biết tại sao ngươi lại làm chuyện này hay không?"
"Việc này."
"Vậy quản gia ngươi cố ý muốn người ngoài có lời đồn đãi nói vương phủ chúng ta cắt xén tiền công hạ nhân, khiến một người đường đường là quản gia vương phủ, cư nhiên lại làm ra loại sự tình này!"
Thanh âm Vãn Thanh mang vài phần nghiêm khắc, Mạc Tử Thần không nói lời nào, tựa hồ đang nghĩ biện pháp giải vây.
"Chỉ là ta thấy khách nhân không nhiều lắm, nhiều món như vậy, ăn không hết sẽ rất đáng tiếc."
"Vậy sao ngươi không đợi chúng ta ăn xong mới lấy?"
"Nếu ăn xong thì đó chính là đồ ăn thừa rồi, người ta không cần."
Nói xong Mạc Tử Thần liền quay đầu lại, tựa hồ vì mình nói sai mà tiếc hận.
"Thật khiến quản gia phí tâm, giúp vương gia tiết kiệm tiền như thế, lấy ra đi."
Hiểu tiểu tâm tư kia của hắn, Vãn Thanh nở nụ cười càng thêm tà ác.
"Lấy ra, cái gì?"
"Không phải ngươi đã giúp vương phủ tiết kiệm được không ít bạc sao? Bạc đâu rồi? Lấy ra đi. Quản gia yên tâm đi, ta sẽ thay ngươi nói tốt trước mặt vương gia, xem hắn có thể thêm tiền công cho ngươi hay không."
Vãn Thanh nhíu mày, nhìn động tác rối rắm của Mạc Tử Thần, đưa tay ra, đoạt lại ngân phiếu hắn vừa mới chần chờ lấy ra, xoay người rời đi.
Mạc Tử Thần đứng im tại chỗ, nghĩ lại mấy ngày nay hắn khổ cực uổng phí, trong lòng không biết có tư vị gì.
Cố ý sai đầu bếp mua nhiều thực nguyên liệu, làm thành nhiều món ăn, còn cố ý thu mua nhiều hạ nhân thay hắn giấu giếm như vậy, tự mình đi tìm tiểu nhị tới nhận đồ ăn trong phủ, nhưng cuối cùng thì một đồng tiền cũng không có.
Lúc trở về Vãn Thanh cố ý quay đầu lại nhìn biểu tình của Mạc Tử Thần sau lưng, lại chỉ thấy hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, suy nghĩ một chút, trước khi bóng dáng hắn sắp mất hút đằng sau thì lên tiếng gọi hắn.
"Quản gia, đi lại đây ăn đi."
Mạc Tử Thần dừng lại một chút, nhấc chân đitới.
Thời điểm Vãn Thanh trở lại viện thì bàn Phong Huyền Dịch cùng Tử Cơ đã ăn, Tử Cơ này rõ ràng không có chút gì không tự nhiên, thỉnh thoảng còn có thể cùng họ cười ra tiếng.
Nhưng Phó Lăng Thiên ngồi bàn này lại vẫn không động đũa, thấy Vãn Thanh đi vào, Thượng Hải Thanh Yên mới lên tiếng gọi nàng.
"Đi đâu vậy, chờ cô trở lại đến chết đói mất rồi."
Phó Lăng Thiên dịch sang nhường ra một vị trí, ý bảo Vãn Thanh ngồi bên cạnh mình.
"Tử Thần, ngồi ở đây đi."
Thấy Mạc Tử Thần đi vào, sắc mặt căng thẳng của Phong Huyền Dịch mới chuyển biến tốt một chút.
Mạc Tử Thần gật đầu, dường như sợ Vãn Thanh nói gì đó, lo lắng nhìn nàng một cái, ngoài ý muốn Vãn Thanh cũng chưa từng nhìn hắn.
Âm thanh trên sân khấu vẫn không ngừng, vang vọng trong vương phủ rộng lớn khiến nó tăng thêm mấy phần ồn ào, Phó Lăng Thiên đưa tay rót rượu thay Vãn Thanh, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nàng.
Ba người không để ý đến Phong Huyền Dịch bên kia, khung cảnh rất hài hòa, nhìn bộ dạng Phó Lăng Thiên cũng không biết hắn đã sớm biết hay vừa mới viết chuyện của Tử Cơ.
Nhưng Vãn Thanh cũng biết tính tình của hắn, chắc chắn hắn sẽ không truyền ra ngoài chuyện này, nhiều lắm thì sau này bảo vệ nàng cẩn thận hơn, điều nàng muốn cũng chỉ gây ấp lực cho Phong Huyền Dịch một chút.
Tiệc rượu có phần yên tĩnh, chưa nói được nhiều hơn hai câu thì đã kết thúc, xem ra mặc dù Tử Cơ bị đả kích không nhỏ, nhưng sau đó cũng bình tĩnh hơn, có vẻ như đã buông lỏng hơn nhiều.
Đưa Thượng Hải Thanh Yên cùng những nữ nhân kia lên xe ngựa, Vãn Thanh chuyển sang phương hướng Phó Lăng Thiên, Phong Huyền Dịch đứng ở đại môn, tựa hồ đang thảo luận gì đó cùng hắn, sắc mặt lại hết sức không tốt.
"Ta đưa ngươi về."
Vãn Thanh đến gần bọn họ cũng không nói nữa, Phó Lăng Thiên chỉ cười nhìn nàng.
"Không cần, sắc trời đã tối, nàng sớm đi nghỉ ngơi đi."
Khuôn mặt Phong Huyền Dịch lộ vẻ khó chịu, giọng nói có phần chua.
"Nếu là Thừa Tướng đã có ý như thế, theo hắn trở về là được."
"Ta đang có ý đó."
Vãn Thanh trừng mắt nhìn hắn, giọng nói càng thêm ác liệt.
"Nếu vương gia chịu đi cầu xin Thái hậu để cho chúng ta hợp ly.” (Nghĩa gần giống với ‘thành hôn’, ‘kết hôn’)
"Ngươi cho rằng Bổn vương muốn cưới ngươi sao! Nếu ngươi và cha ngươi không cùng nhau thỉnh cầu Thái hậu, ngươi cho rằng Bổn vương nguyện ý muốn cưới ngươi sao! Đồ không biết liêm sỉ!"
"Ngươi mắng ai đó!"
Vãn Thanh sinh ra ghét nhất là người khác nói nàng không biết xấu hổ, tức giận liền xông tới, lúc này Phong Huyền Dịch cũng đen mặt, thấy nàng không thích nghe lời này, lại nói càng thêm hăng say.
"Là ngươi! Chính là Bổn vương đang chửi ngươi! Nữ nhân không có liêm sỉ, không biết xấu hổ!"
"Bốp!"
Nhịn không được, Vãn Thanh quăng một cái tát, âm thanh vang dội ngoài cửa vương phủ, sắc mặt Phong Huyền Dịch sắc mặt của chợt biến, giơ tay muốn đánh trả, Vãn Thanh đưa tay kìm tay hắn, hai người lôi kéo một hồi lại lăn ra đánh nhau.
Phó Lăng Thiên tiến lên khuyên can, cũng vô tôi bị nhận mấy cú đá.
"Thanh Nhi, mau buông ra, vương gia! Đừng để người đi đường nhìn thấy, mau buông tay ra!"
Phó Lăng Thiên che mặt, khuyên can mãi lại không có hiệu quả, mấy lời khuyên bảo không có câu nào rơi vào trong tai hai người.
Không bao lâu sau, hai người đã trong tình trạng tóc tai bù xù quần áo xốc xếch, tuy Phong Huyền Dịch là nam tử, nhưng vật lộn như vậy, Vãn Thanh lại hơn một chút, tay bị kìm xuống không sử dụng được nội lực, vốn định đem Vãn Thanh đánh văng ra cũng bị rơi vào khoảng không.
Mấy hạ nhân sớm đã đứng đó cũng không dám chạy tới khuyên can, Phó Lăng Thiên đứng một bên có phần bất đắc dĩ, thấy Vãn Thanh cũng không roi vào hạ phong, lại khuyên bảo mệt mỏi, an vị trên xe ngựa chờ bọn họ ngừng đánh