Đệ Nhất Ác Phi - Quyển 2 - Chương 22
Đệ Nhất Ác Phi
Quyển 2 - Chương 22: Quen biết đã lâu
gacsach.com
Dung Chỉ liếc mắt nhìn Vãn Thanh, trong lòng rối rắm, biết đây là binh lính của đại ca nàng, động thủ cũng không được, hắn chỉ biết phòng thủ, nhưng quá nhiều người lại khiến hắn có phần cố sức.
Nữ nhân hồng y đánh nhau với Phong Huyền Dịch càng ngày càng kịch liệt, thật may người trong khách điếm đã lui ra xa, mấy chục bàn ghế dưới lầu đã nát vụn gần hết, nơi nơi đều là vụn gỗ.
Vốn tưởng rằng Phong Huyền Dịch là một bao cỏ (người ngu ngốc, vô dụng), nhưng vừa thấy bộ dáng nghiêm túc kia của hắn, quả thật có một cỗ sức quyến rũ rất hấp dẫn, tóc dài tung bay, đại đao mạnh mẽ vung lên nước chảy mây trôi, cũng không biết từ khi nào nữ tử kia đã lấy ra một thanh kiếm dài nhỏ từ quạt lông vũ, bóng dáng hai người bay tới bay lui so chiêu khắp phòng.
Chưởng lực vỗ xuống đánh tan mấy đồ vật trong phòng, rõ ràng nàng ta đã cực kỳ tức giận, khuôn mặt yêu mị đỏ bừng lên.
"Sư huynh! Huynh làm gì vậy!"
Thấy Dung Chỉ đứng một bên không động thủ, cũng không có người nào đi bắt hắn, nàng ta có cảm giác đây là âm mưu của hắn.
Dung Chỉ đứng một bên, liếc mắt nhìn Vãn Thanh, trong lòng do dự, nếu động thủ, nhất định Mộc Vân Hạc sẽ coi hắn là phản tặc, càng không cho người nhà của y tiếp nhân hắn, nếu không động thủ, sư muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên... , rối rắm nhíu mày.
Vãn Thanh thấy vẻ mặt của hắn, liền biết hắn muốn tiến lên giúp một tay, Mộc Vân Hạc đứng bên cạnh cũng không tiến lên động thủ, hình như đang chờ Dung Chỉ hành động, hai chân đứng cùng cự ly với Dung Chỉ, vừa lúc có thể ra tay ngăn hắn lại.
Từ đầu đã tính toán tốt, trong lòng Vãn Thanh rất căm tức, nhưng nhất thời cũng không có chủ ý gì, nữ tử hồng y dưới thế công mạnh mẽ của Phong Huyền Dịch đã rơi xuống hạ phong, có thể Phong Huyền Dịch bị đè nén đã lâu không động thủ, ra chiêu mười phần quyết liệt, một nam nhân tuấn lãng đấu với một nữ nhân tuyệt mỹ, nhưng tuyệt không hạ thủ lưu tình, thủ đoạn hết sức nham hiểm.
Mắt thấy nàng ta lập tức sẽ bị Phong Huyền Dịch bắt lại, Dung Chỉ cũng không nhịn được, rốt cuộc phi thân tiến lên ngăn trở giúp nàng ta, Mộc Vân Hạc vừa thấy hắn động thủ, lập tức tiến lên gia nhập cùng Phong Huyền Dịch, hai người cùng nhau đối phó với hắn, nữ tử mặc hồng y bị thương, thừa dịp Dung Chỉ thay nàng cản một chiêu liền phun ra một búng máu, sau đó bay ra ngoài cửa sổ trốn mất.
Phong Huyền Dịch vốn muốn đuổi theo, nhưng tốc độ Dung Chỉ quá nhanh, ngăn trở trước mặt hai người, bọn họ nửa bước khó đi, tuy nói ba người đều là cao thủ, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra công lực của Dung Chỉ đã cao đến trình độ nào, hai người Phong Huyền Dịch cùng Mộc Vân Hạc cùng liên thủ mà chỉ có thể đánh ngang tay với hắn.
Cực kỳ tức giận, Phong Huyền Dịch bắt đầu nổi điên, "Lại dám trợ giúp phản tặc, cùng bắt lại!"
Mộc Vân Hạc đứng một bên, vẫn không lên tiếng, âm thầm quan sát vẻ mặt Vãn Thanh, Vãn Thanh tựa vào bên cột đình, vẻ mặt lạnh nhạt, ngược lại lúc này không hề nóng vội, Dung Chỉ trợ giúp nữ nhân kia, cũng không có gì là không đúng, Mộc Vân Hạc muốn nàng hạnh phúc, cũng không phải là lỗi của hắn, nhưng đến lúc này, bị kẹp giữa hai bên, nàng đều không giúp ai, đơn giản là lười nói chuyện.
Dung Chỉ thấy nàng trầm mặc như thế, nội tâm buồn bã, cho rằng nàng đang trách cứ mình, nhất thời không để ý, bị một chưởng của Phong Huyền Dịch đánh trúng ngực, lui về phía sau mấy bước suýt nữa té xuống đất.
Vãn Thanh gấp gáp muốn đi tới, Mộc Vân Hạc lại đoán trúng ý đồ của nàng, vung tay lên, mười mấy binh lính trang phục Ngự tiền thị vệ lập tức ngăn cản, ngăn trở Vãn Thanh, nhìn về phía những người kia, Phong Huyền Dịch cùng Mộc Vân Hạc vừa thấy Dung Chỉ bị thương, lập tức ai cũng không hề lưu tình công kích mãnh liệt, Dung Chỉ tránh trái tránh phải, vốn có cơ hội đánh Mộc Vân Hạc, nhưng vừa nghĩ đến hắn là đại ca Vãn Thanh, lại không xuống tay, không bao lâu sau đã bị hai người dồn vào trong góc.
Mắt thấy Phong Huyền Dịch cười lạnh vung đại đao tới, Vãn Thanh cũng không nhịn được, phi thân đi xuống cầu thang, chắn trước mặt Dung Chỉ.
"Các ngươi có dừng tay lại hay không!"
Sắc mặt Mộc Vân Hạc khó coi, vội thu hồi chưởng lực trong tay, "Thanh Nhi, muội đang làm cái gì vậy!"
"Ta phụng mệnh Hoàng huynh lùng bắt phản tặc, nếu như ngươi muốn cố ý bao che, đừng trách ta đều bắt cả ngươi lại!" Phong Huyền Dịch tức giận trừng mắt nhìn Vãn Thanh, mắt thấy con mồi sắp đến tay, đột nhiên nàng lại vọt ra.
"Vậy ngươi cứ bắt ta lại luôn đi!" Trừng mắt nhìn hai người trước mặt, Vãn Thanh đưa tay đỡ Dung Chỉ, chẳng biết lúc nào Dung Chỉ đã bị đánh đến chân đứng không vững.
"Đừng không biết tốt xấu như vậy! Ngươi thật sự cho rằng Bổn vương không dám sao!"
Phong Huyền Dịch gầm lên một tiếng, tiến lên kéo cánh tay Vãn Thanh, Dung Chỉ tức giận, so chiêu cùng hắn, thân thể bị thương tuy có phần khó khăn, nhưng vẫn bức Phong Huyền Dịch lùi lại mấy bước.
Trong hỗn loạn, túi thơn đeo ngang hông của Vãn Thanh rơi ra ngoài, Phong Huyền Dịch vừa thấy, liền kéo Vãn Thanh lại không cho nàng lấy, Vãn Thanh vừa thấy cũng nhớ tới đây là túi thơm lúc trước công chúa đưa cho nàng, để nàng đối phó với Phong Huyền Dịch, ban đầu lúc rời vương phủ cảm thấy mùi hương rất dễ chịu, liền mang theo bên người, không ngờ lúc này lại có đất dụng võ.
Phong Huyền Dịch không đứng vững được bao lâu, rõ ràng đã cảm thấy bước chân không yên, lệch trái lệch phải, Mộc Vân Hạc trong lòng kỳ quái, đưa tay đỡ hắn.
"Đại ca, đừng để muội hận huynh."
Xoay người nắm lấy tay Dung Chỉ, điểm mũi chân, hai người bay lên lầu hai, trong phòng đã sớm thu thập quần áo, nhảy xuống từ cửa sổ, mặc dù phía sau có nhiều truy binh, nhưng võ công không thể bằng Phong Huyền Dịch hay Mộc Vân Hạc, chung quy cũng chỉ là hạng tôm tép mà thôi, ven đường cản lại một chiếc xe ngựa, Dung Chỉ ngồi trước xe ngựa, nhìn Vãn Thanh theo sát nhảy lên, sắc mặt rối rắm.
"Thanh Nhi, nàng đã nghĩ tốt chưa?"
Vãn Thanh dừng một chút, không chút do dự nhảy lên xe ngựa.
"Nam nhân của ta, ta không ủng hộ hắn, vậy người nào ủng hộ hắn."
Ánh mắt Dung Chỉ đầy vẻ tươi cười, hắn nắm lấy tay Vãn Thanh, nhìn về phía sau xe ngựa, cũng không có truy binh đuổi theo, có lẽ Mộc Vân Hạc muốn tha cho hắn một lần, biết Dung Chỉ có bao nhiêu trọng yếu với Vãn Thanh, hắn cũng không thể nhẫn tâm hạ sát thủ.
"Đi thôi."
Dung Chỉ gật đầu, điều khiển xe ngựa chạy như bay trên đường cái, Vãn Thanh nhìn phố xá phồn hoa phía sau, không biết Dung Chỉ đã làm xong mấy chuyện cần làm chưa, nhưng cũng hơi tiếc nuối, không được tham dự Đại hội võ lâm.
Xe ngựa đi không bao lâu, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng la.
"Thanh Nhi! Dung Chỉ sư phụ, các người định đi đâu?!"
Tư Mã Lưu Vân ở phía sau dùng sức đuổi theo, khinh công chợt lóe bay lên đỉnh xe ngựa, Dung Chỉ trừng mắt nhìn hắn, giọng nói không vui,
"Mau xuống đi, ngươi muốn làm gì!"
"Ta mới là người phải hỏi ngươi đang muốn làm gì, ngươi định mang Thanh Nhi đi đâu!"
Gương mặt Tư Mã Lưu Vân cực kỳ tức giận, ra ngoài ăn một bữa cơm, lúc trở về thì không tìm được người, vô tình nhìn thấy hai người trên xe ngựa lập tức vội vàng đuổi theo, tức giận lại phiền não, nhảy xuống, vỗ một chưởng lên người Dung Chỉ, Dung Chỉ vố bị thương, tay nắm dây cương bị tuột, xe ngựa liền lệch phương hướng, mất thăng bằng, con ngựa lồng lên. Vãn Thanh bị kẹp ở giữa hai người, lệch trái lệch phải.
"A!"
Mắt thấy xe ngựa sắp đụng phải vách tường, Vãn Thanh cũng không nhịn được hô lên, nhưng không có sự va chạm mãnh liệt như tưởng tượng, tựa hồ con ngựa được người điểu khiển, ngừng lại.
Vãn Thanh mở mắt, một bóng dáng quen thuộc đứng trước xe ngựa.
"Thừa, Thừa Tướng?"
Chỉ nhìn bóng lưng, không dám khẳng định, giongk điệu Vãn Thanh có phần cẩn thận.
Nhìn xung quanh hắn, ngược lại không mang thị vệ hay binh lính đến, chỉ có duy nhất một con ngựa.
"A, Thanh Nhi?" Phó Lăng Thiên có phần kỳ quái bối rối nhìn ba người, ánh mắt dừng lại trên người Vãn Thanh, "Sao nàng lại ở nơi này?"
"A, ta... ta đi ngang qua đây tới xem Đại hội võ lâm một chút, bây giờ phải lập tức lên đường rồi, vậy mà con ngựa này lại đột nhiên nổi điên." Thần sắc Vãn Thanh rối rắm, nhìn sắc mặt kia của Phó Lăng Thiên thì biết hắn đã có phần hoài nghi.
"Tư Mã Công Tử, sao ngươi cũng ở nơi này?"
"Ta bồi Thanh Nhi." Tư Mã Lưu Vân mặt không đỏ tim không đập ngồi bên cạnh Vãn Thanh, nhìn vẻ mặt quái dị của Phó Lăng Thiên, lập tức nhảy xuống xe, "Thừa Tướng đại nhân tới đây là xử lý công sự gì sao?"
"A, ta nhận được thông tri từ đại ca của Thanh Nhi, nói có chuyện quan trọng cần ta tới đây xử lý, nên chạy đến." Nhìn Vãn Thanh, khuôn mặt Phó Lăng Thiên ôn hòa.
"Dung Chỉ sư phụ, điều khiển xe ngựa mà không nắm chặt dây cương thì không thể được, nếu thật sự bị đụng vách tường, Thanh Nhi làm sao bây giờ." Như trách cứ, giọng nói lại hết sức ôn hòa, tìm không ra khuyết điểm của hắn, nhưng cũng cảm thấy không thoải mái.
Vãn Thanh cau mày, Mộc Vân Hạc gọi hắn tới, ngoại trừ chuyện lùng bắt phản tặc cũng chính là chuyện của nàng đi, mặc dù sau lưng không có truy binh đuổi theo, nhưng Vãn Thanh có phần chột dạ, nếu hắn gặp Mộc Vân Hạc, sớm muộn gì cũng biết.
"Vậy, ta đi trước?" Thử hỏi một tiếng, lại thấy Phó Lăng Thiên xoay người nắm dây cương kéo ngựa lại.
"Ồ, không vội, ta vừa mới tới nơi này, sao Thanh Nhi lại gấp gáp như thế, ít ra cũng phải cùng ta ăn bữa cơm, dẫn ta đi dạo chung quanh, bái sư học nghệ, dù sao Dung Chỉ sư phụ cgx ở bên cạnh nàng, chậm một hai ngày cũng không gấp."
Mặc dù giọng nói của hắn vô cùng bình thản ôn hòa, nhưng tay lại nắm dây cương thật chặt không nhúc nhích, uy hiếp mạnh mẽ như thế, Vãn Thanh cũng muốn cự tuyệt, nhưng lại không có biện pháp.
"Ta và Thanh Nhi có chuyện quan trọng, mấy ngày nay sợ là không rảnh rỗi, Thừa Tướng đại nhân nếu muốn tụ họp với Thanh Nhi, liền mấy ngày nữa đi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ trở lại."
"Vội cái gì, mấy ngày nữa chỉ sợ ta cũng đã về kinh, có chuyện gì quan trọng như thế, cũng không gấp đến nỗi một hai ngày cũng không được." Phó Lăng Thiên cười híp mắt nhìn Vãn Thanh, tay vẫn nắm chătn dây cương như cũ.
Dung Chỉ đã có phần gấp gáp nóng nảy, kéo lấy bên kia của dây cương, nghĩ muốn dùng lực kéo lại, lại thấy Phó Lăng Thiên nắm dây cương không nhúc nhích.
"Dung Chỉ sư phụ cũng coi như thế ngoại cao nhân(*), không thể nôn nóng như vậy được, đến đây đi, một hai ngày này cũng không cần theo Thanh Nhi và ta, cùng nhau ăn một bữa cơm chắc là được?"
(*) Thế ngoại cao nhân: Tiên nhân, không phải người phàm.
Cường thế kéo lấy dây cương, trực tiếp chuyển hướng tới một quán rượu gần đó, tiểu nhị vội tiến lên dắt xe, lần này muốn không đi cũng không được.
Dung Chỉ nhìn Vãn Thanh, mặc dù trong lòng Vãn Thanh cực kỳ không muốn, nhưng cũng không có biện pháp cự tuyệt hắn, cũng đã đến đây thì còn biết nói gì nữa, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, trong khoảng thời gian này Mộc Vân Hạc không nên đuổi theo.
"Nếu Thừa Tướng đại nhân đói bụng, vậy thì ăn bữa cơm cũng không sao."
Kéo lấy tay Dung Chỉ, Vãn Thanh biết hắn bị thương, bước chân lại tận lực làm bộ như bình thường không để lộ ra.
"Ồ, sao lại lạnh nhạt như thế, giống như lúc nhỏ, gọi ta là Lăng Thiên ca ca là được rồi!"
Phó Lăng Thiên mỉm cười nhìn Vãn Thanh, cũng không để ý đến Dung Chỉ đứng một bên, Tư Mã Lưu Vân không chớp mắt nhìn một phía, tựa hồ có gì đó...
Vãn Thanh hồ nghi nhìn theo ánh mắt hắn, ở lầu dưới, đại đội binh lính không có điểm cuối đang cùng nhau chạy bộ đuổi theo, hướng phương hướng nàng vừa đi mà tiến quân, Mộc Vân Hạc cưỡi đại mã đi đầu, nhìn dáng dấp hắn chắc chắn không buông tha việc đuổi bắt nàng, mới vừa rồi có thể chỉ là sự dàn xếp của Phong Huyền Dịch.
Trong lòng Vãn Thanh có phần gấp gáp, nhưng lại không thể không tỏ ra như không có chuyện gì, hòa bình cùng bọn họ ngồi chỗ này, Dung Chỉ cúi thấp đầu cũng biết mấy người bên ngoài đang làm gì, tận lực quay đầu vào bên trong.
Tựa hồ Tư Mã Lưu Vân cũng rất ý tứ, tay chống đầu ngoảnh vào trong, tận lực ngăn trở tầm mắt Phó Lăng Thiên, vừa thấy bộ dáng kia, cộng thêm Phó Lăng Thiên nghe thấy âm thanh, ngược lại càng cảm thấy kỳ quái hơn, muốn nghiêng đầu ra nhìn.
Thấy hắn như vậy, Vãn Thanh quýnh lên, cũng nghiêng người theo phương hướng của hắn, tay hắn bưng ly trà, va chạm như vậy khiến toàn bộ nước trà đổ hết lên vạt áo Vãn Thanh, thậm chí còn nhỏ lên chân nàng.
"Không sao chứ!" Phó Lăng Thiên cúi đầu, cúi người xuống, cư nhiên lại dùng tay áo của mình lau giày cho Vãn Thanh, Vãn Thanh không quen lui một bước, không được tự nhiên nhìn Phó Lăng Thiên.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, vẫn ngồi trên mặt đất, như vậy cũng tốt, sẽ không nhìn thấy những binh sĩ kia, nhìn binh sĩ sắp đi qua, Vãn Thanh nhẹ nhàng thở ra.
"Đứng lên đi, không có chuyện gì."
Vỗ vỗ tóc hắn muốn hắn đứng lên, nhưng khi bàn tay vừa chạm đến tóc hắn, lại làm đứt dây tóc màu lục, tóc dài đen tuyền cứ thế xõa tung.
Phó Lăng Thiên ngẩng đầu cười yếu ớt, mười phần ôn nhu dịu dàng, tóc dài đen nhánh xõa xuống đầu vai, có phần phóng túng nhưng không che giấu được nét anh tuấn. Vãn Thanh khom người đỡ hắn lên nói câu xin lỗi, hắn mỉm cười cũng không để ý, đưa tay vén tóc lên.
Ngẩng đầu nhìn dưới lầu, binh sĩ cùng Mộc Vân Hạc đã đi qua, vốn tưởng rằng đã không có việc gì, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy nơi cầu thang truyền đến một hồi náo động, chốc lát sau, gương mặt quen thuộc của Mộc Vân Hạc đã tiến vào tầm mắt của nàng, phía sau hắn là một lượng thị vệ không nhiều lắm, có vẻ đã được chọn lựa cẩn thận.
Vãn Thanh không lên tiếng, sớm muộn gì cũng tới, muốn tránh cũng không tránh khỏi, nhưng có phần bất đắc dĩ, tại sao Mộc Vân Hạc lại có thành kiến lớn như vậy với Dung Chỉ.
"Vân Hạc, huynh đã đến rồi, vừa lúc, cùng nhau ngồi xuống ăn cơm đi." Phó Lăng Thiên cười híp mắt nhìn vẻ mặt khác nhau của mấy người, thông minh như hắn, tất nhiên nhận thấy được bầu không khí không bình thường, hơi nghi ngờ.
Mộc Vân Hạc chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Phó Lăng Thiên, mấy thị vệ thì canh giữ đầu bậc thang, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, một đội nhân mã đã vây quanh khu vực này.
Nếu cứ trốn tránh như vậy, không biết khi nào hiểu lầm mới được phá giải, Vãn Thanh suy nghĩ một chút, không cãi cọ, cũng không phản kháng.
"Đại ca." Hồi lâu sau Vãn Thanh mới nhìn Mộc Vân Hạc mở miệng.,
Mộc Vân Hạc nhìn Vãn Thanh, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng cũng hết sức dịu dàng.
"Muội có thể trở về với huynh, nhưng huynh phải tin tưởng muội, tin tưởng sư phụ, hắn không liên quan đến chuyện này."
"Muội yên tâm, ta vốn không tính làm gì hắn, nhưng còn vương gia... Chỉ cần ta và hắn phối hợp tốt, ta sẽ không để bất luận kẻ nào làm gì hắn." Mộc Vân Hạc cười bảo đảm, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Dung Chỉ, khóe mắt giật giật.
Âm thầm nắm lấy tay Dung Chỉ, Vãn Thanh an ủi hắn không tiếng động, hắn mới ngẩng đầu mỉm cười, "Mặc dù ta không ái quốc như Mộc đại nhân, nhưng vẫn hiểu được đại nghĩa, nếu có bằng chứng chứng minh sư muội phản quốc, tất nhiên ta sẽ không bao che một phân!"
"Tốt!"
Mộc Vân Hạc giơ ly rượu trước mặt lên, sắc mặt thoáng chuyển biến tốt.
"Lúc trước là ta có thành kiến với sư phụ, có lời này của sư phụ ta liền yên tâm, cũng xin sư phụ tin tưởng ta, nếu không có chứng cớ ta cũng không quả quyết chạy đến đây lùng bắt nàng."
Dung Chỉ cạn một chén, lại bởi vì uống vội mà bị sặc, cộng thêm vừa rồi bị thương, khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu, Vãn Thanh nâng tay đỡ hắn, không vui lên tiếng:
"Đã thành hiệp nghị, đại ca cũng không gây sự nữa, muội với sư phụ về khách điếm nghỉ ngơi trước, các huynh lúc sau hãy tới tìm."
"Không cần, Lăng Thiên có một biệt viện ngoài thành, muội nên đến đó đi, trong khoảng thời gian này chúng ta cũng ở đó, dễ chiếu cố nhau."
Mộc Vân Hạc nở nụ cười, cũng hết sức cường thế, Vãn Thanh nhìn Dung Chỉ một chút, thấy hắn gật đầu cũng lười trông nom nhiều nữa, đại ca của nàng, từ khi nào thì biến thành như vậy.
Biệt viện ở ngoại thành Phù Thành, cách chừng 200 thước, khoảng cách không xa, cũng rất thanh tĩnh, chung quanh rất nhiều cây cối, phần lớn là tùng bách, chim hót hoa thơm, phòng của Vãn Thanh cùng Dung Chỉ cách nhau khá xa, nhưng Vãn Thanh dùng đạo lý cùng quyền lợi của mình, thuận lợi để Dung Chỉ ở phòng sát vách với phòng nàng.
Nàng ở Thiên viện, rất thanhh tĩnh, trong viện có sáu gian phòng, đều không có người ở, nhưng khi biết Vãn Thanh ở viện này, Tư Mã Lưu Vân cũng chạy tới.
Không biết Mộc Vân Hạc cùng Phó Lăng Thiên nghĩ gì, hai người cũng chuyển sang hai phòng cạnh phòng Vãn Thanh.
Vừa vào viện môn, đầu tiên là phòng của Tư Mã Lưu Vân, sau đó là Dung Chỉ, nữa là Vãn Thanh, nữa là Mộc Vân Hạc, nữa là Phó Lăng Thiên, nữa là Phong Huyền Dịch.
Vốn phòng ốc ngày thường không ai dùng đến, năm nay lại ở hết cả 6 phòng, hạ nhân dọn dẹp rối rít nghị luận.
Thừa dịp trong phòng đang có hạ nhân quét dọn, Vãn Thanh đi ra ngoài hóng mát một chút, hiếm khi cả năm nam nhân đều tụ họp một chỗ, không biết đang nói những gì.
Tiến đến gần bọn họ, không ngờ đều rất ăn ý, trừ Phong Huyền Dịch vẫn hơi oán hận nhìn nàng, những người khác đều nở nở nụ cười, sắc mặt Dung Chỉ chuyển biến tốt không ít, xem ra thương thế cũng không ảnh hưởng nhiều đến hắn.
"Không nghỉ ngơi sao?" Mộc Vân Hạc ngăn trước mặt mấy người, dịu dàng cười nói.
"Không cần, sao Thừa Tướng lại có biệt viện ở chỗ này? Trái lại hết sức thanh tĩnh, rất thích hợp để dưỡng lão đấy."
Lời nói lơ đãng khiến sắc mặt Phó Lăng Thiên thay đổi, hắn mỉm cười ngồi xuống.
"Đây là mua cho phụ thân, chỗ ở nơi quên nhà có phần nhỏ,