Đế Vương Công Lược - Chương 120
Đế Vương Công Lược
Chương 120: Xuôi nam [Như vậy mà cũng có thể đem ra làm lễ vật]
gacsach.com
Điện Ôn Tuyền vừa mới được tân trang lại, nhìn tinh xảo hơn lúc trước rất nhiều. Nội thị đều đã lui ra ngoài từ lâu, Đoạn Bạch Nguyệt ôm Sở Uyên vào trong ngực: “Nơi này đã tu sửa lại sao?”
“Ừ, là Mộc Si tiền bối làm.” Sở Uyên ngẩng đầu nhìn lên phía trên: “Tiền bối đã tự mình cải tiến lại phần nóc của điện Ôn Tuyền này, thứ nhất là vì tản hơi nước, thứ hai là vì ánh trăng có thể chiếu vào, người ngâm ôn tuyền cũng có thể ngắm trời sao.”
“Nóc trống không thế này, nếu trời không mưa thì đúng là đẹp thật, nhưng nếu trời mưa to, nước tràn vào thì phải làm sao bây giờ?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Bởi cho nên mới nói ngươi là cái loại người không hề có chút tình thú.” Sở Uyên dựa vào lồng ngực hắn, đưa tay kéo lấy một lọn tóc của hắn, nói tiếp: “Nếu đổi thành người khác, có thể cùng nhau ở trong điện Ôn Tuyền này một đêm, nghe tiếng gió nhè nhẹ thổi, nhìn mưa rơi tí tách nhỏ xuống, ẩm rượu ngâm thơ, là ý cảnh và tâm cảnh có cầu cũng không được, còn ngươi lại nghĩ nếu mưa to nước tràn vào thì phải làm sao.” (Đoạn nương nương a... còn thua Tần huynh nhiều quá nhé, người ta biết làm thơ tặng vợ kìa)
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Ta còn chưa nói chuyện nhỡ đâu có thích khách.
Sở Uyên vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, an ủi: “Có điều cũng không sao, trẫm sẽ không chê ngươi.” Thô bỉ thì thô bỉ vậy, dù sao chỉ có một người này, cũng không được lựa chọn, chỉ có thể chấp nhận.
Đoạn Bạch Nguyệt tựa như trừng phạt cắn lên môi hắn một cái.
Sở Uyên cười, muốn tránh ra thì lại bị hắn trở tay kéo vào lòng, hai người đuổi đuổi trốn trốn đùa giỡn một lúc lâu rồi mới chịu yên tĩnh lại. Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười giúp Sở Uyên xoa xoa trán: “Bên kia là cây cột, sao không chịu chú ý một chút, đụng ngốc luôn thì làm sao bây giờ.”
Sở Uyên nói: “Là lỗi của ngươi.”
“Tất nhiên là lỗi của ta rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt rất là cao thượng.
Sở Uyên nói: “Uống rượu không?”
“Chỉ một chén.” Đoạn Bạch Nguyệt lấy bầu rượu ra: “Loại rượu này quá mãnh liệt, uống nhiều sẽ say.”
Sở Uyên nương theo tay hắn uống một hơi cạn sạch: “Rượu lần này tên là gì vậy?”
“Tễ Nhiễm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lúc cất Vân Quang thì thuận tay làm thêm mấy vò, vì nồng độ hơi cao nên không muốn mang cho ngươi, có điều nếm thử một chút cũng không sao.”
Rượu mạnh vào cổ họng, không lâu sau cả người đều cảm thấy lười biếng. Sở Uyên nhắm mắt lại, nghe trái tim Đoạn Bạch Nguyệt đập từng nhịp từng nhịp, chỉ chốc lát đã ngủ say. Đoạn Bạch Nguyệt rút khăn tắm bên cạnh qua bao lấy người hắn, cẩn thận ôm trở về tẩm cung.
“Ngủ tiếp.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn đắp kín chăn, Tứ Hỉ cũng đi vào, thổi tắt hơn phân nửa ánh nến trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn lưu ly nhỏ.
Có hắn bên cạnh, toàn thân Sở Uyên đều buông lỏng không chút nào phòng bị, nằm trong ổ chăn mềm mại ấm áp và mùi huân hương thoang thoảng, nhanh chóng rơi vào mộng đẹp, lần này ngủ rất sâu.
Đoạn Bạch Nguyệt lật người xuống giường.
“Tây Nam Vương.” Tứ Hỉ đang ở ngoài viện chờ, từ lúc bước ra từ điện Cảnh Phiên, hắn đã biết chắc chắn Vương gia sẽ tìm mình hỏi chuyện năm đó, vì vậy cũng chưa trở về phòng nghỉ ngơi.
“Làm phiền công công.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Tây Nam Vương nói quá lời rồi, đây là việc thuộc bổn phận của lão nô.” Tứ Hỉ nói: “Lưu Cẩm Đức vốn là vị thiếu gia được sủng ái nhất trong Lưu phủ, từ nhỏ đã cao lớn khôi ngô, tám tuổi đã có thể đánh bại nhiều võ sư trong phủ, mười tám tuổi vào cung, kể từ đó vẫn luôn lấy tư cách nửa hộ vệ thiếp thân nửa bằng hữu ở bên cạnh Cao Vương Sở Hạng, trong một năm thì có hơn phân nửa thời gian đều ở điện Cảnh Phiên.”
“Sau khi vào cung, hắn có đến tìm Hoàng thượng thường xuyên không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Trước đây không để ý, bây giờ nhớ lại thì đúng là hắn thường sẽ lấy đủ các loại lý do để tìm tới cung điện của Thái tử.” Tứ Hỉ nói: “Chẳng qua là từ nhỏ Hoàng thượng đã là hài tử có tính tình quật cường, hơn nữa cũng không thích người Lưu gia, vì vậy thường thì cứ nhìn thấy hắn đã lập tức quay lưng đi. Tiên Hoàng còn từng vì chuyện này mà quở trách Hoàng thượng mấy lần nhưng cũng không thay đổi được gì.”
Còn chuyện vì sao Lưu Cẩm Đức lại bị điều đi Liêu Châu, cũng là bởi vì trước đây Sở Uyên đã ở trước mặt tiên đế kiên trì— Tuy Sở Hạng rất muốn giữ Lưu Cẩm Đức lại trong cung, thậm chí còn quỳ gối trước điện Cảnh Thái cầu xin suốt mấy ngày liền gần như muốn xỉu, nhưng cuối cùng vẫn không được như ý muốn, ba ngày sau đó Lưu Cẩm Đức vẫn phải lên đường rời khỏi vương thành.
Sau lần đó, ánh mắt Sở Hạng lúc nhìn Sở Uyên lại càng nhiều thêm mấy phần hận ý, thỉnh thoảng Tứ Hỉ vô tình chạm phải ánh mắt đó, cũng đều cảm thấy trong lòng rét run.
“Chỉ có những chuyện này ư?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sau khi Lưu Cẩm Đức bị điều đi Liêu Châu, nếu trong lòng Sở Hạng đã mang đầy hận ý thì với tính tình của hắn, tám chín phần mười là sẽ âm thầm tìm cách trả thù mới phải.”
“Ngược lại cũng không có.” Tứ Hỉ nói: “Vẫn luôn sóng êm gió lặng.”
“Như vậy a.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Đa tạ công công.”
“Hoàng thượng cũng không phải là người dễ bị bắt nạt.” Tứ Hỉ nhỏ giọng nói: “Tây Nam Vương cứ yên tâm, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần chạm mặt nhau thì người yếu thế vẫn luôn là Cao Vương.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Ừ!”
Trên một hải đảo ở Nam Dương, một nam tử mặc cẩm y hoa phục đang ngồi một mình trên bãi đá ngầm, nhìn sóng biển cuồn cuộn dữ dội phía xa xa, cùng với đó là màn sương mù dày đặc màu trắng đục không thể đánh tan. Vóc người khôi ngô, ngũ quan nhìn qua tương đối đoan chính, nhưng ánh mắt lại lộ ra một cỗ âm hàn.
Phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Sở Hạng hỏi: “Đang nhìn cái gì vậy?”
Lưu Cẩm Đức cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Đại Sở.”
Sở Hạng nói: “Ngươi và ta sẽ sớm trở về thôi.”
“Sẽ sớm trở về?” Lưu Cẩm Đức nói: “Ngươi đừng quên, chúng ta đều là bại tướng dưới tay hắn.”
“Không phải chúng ta, mà là ngươi.” Sở Hạng lạnh lùng nói: “Nếu không phải năm đó ngươi mềm lòng nương tay, hắn cũng sẽ không còn mạng để sống đến bây giờ.”
Lưu Cẩm Đức nói: “Hiện tại ta cũng sẽ không để hắn chết.”
“Nếu ta nhất định phải giết hắn thì sao?” Sở Hạng hỏi.
Lưu Cẩm Đức đáp: “Nếu vậy ta sẽ giết ngươi trước.”
Sở Hạng nhìn thẳng hắn trong chốc lát, sau đó cười lạnh một tiếng, xoay người trở về nơi ở, chỉ để lại một câu nói.
“Xem ra vị đệ đệ này của ta thật đúng là nhiều người thích a, chẳng qua là có một chuyện, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước, người nhớ thương hắn trên thế gian này cũng không phải chỉ có một mình ngươi.”
Đáy mắt Lưu Cẩm Đức tràn ngập sát ý nồng đậm: “Còn ai nữa?”
Một cơn sóng lớn ập tới, nặng nề đánh vào dải đá ngầm, mang theo cả câu trả lời kia trở về lòng biển.
***
Vừa mới sáng sớm, cơn mưa mùa thu đã bắt đầu tí tách tí tách rơi. Đoạn Dao ngại che ô phiền phức nên trực tiếp dùng khinh công chạy về phía tiểu viện của Mộc Si Lão Nhân, khiến các vị đại nhân đang trên đường vào triều nhìn thấy cực kì hoảng sợ, còn tưởng là diều hâu nhà ai nuôi đi lạc vào hoàng cung đậu xuống mái hiên, chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
“Thiếu niên anh hùng! Thiếu niên anh hùng a!” Giọng Lưu Đại Quýnh tràn đầy tán thưởng.
“Kia chính là người của Tây Nam Phủ.” Đào Nhân Đức nhanh chóng nhắc nhở: “Không thể làm mai được đâu.”
“Tây Nam Phủ thì đã sao? Gần đây quan hệ giữa Hoàng thượng của ta với Tây Nam Vương cũng rất là tốt.” Lưu Đại Quýnh nói: “Ngày ngày ngự thiện phòng làm cơm không phải chua thì chính là cay, sặc đến mức thị vệ canh gác bên ngoài đều không mở mắt ra được.”
“Sắp cùng nhau đánh giặc nên đương nhiên phải tỏ ra thân thiết một chút.” Đào Nhân Đức khăng khăng giữ vững lập trường: “Đợi bình định xong Nam Dương rồi, quan hệ giữa triều đình và Tây Nam Phủ như thế nào, không ai có thể nói trước được.”
“Ngươi nói cái gì cũng đúng cả, cũng đúng cả.” Lưu Đại Quýnh phủi phủi tay áo, chỉ còn kém đem hai chữ ” có lệ” viết trên mặt nữa thôi.
Đào Nhân Đức bị hắn phủi bụi bay đầy mặt, cực kì tức giận, vì vậy tiện tay kéo một người qua: “Thừa tướng đại nhân nghĩ sao về chuyện này?”
“Ta nghĩ sao về cái gì?” Ôn Liễu Niên hỏi. Đang cùng Trương đại nhân bàn bạc xem phải tới nhà nào ăn giò heo thì ngon nhất, tự nhiên khi không lại bị kéo lê tới đây bắt phân xử, hắn có chút mờ mịt.
Đào Nhân Đức hạ giọng nói: “Quan hệ giữa Hoàng thượng và Tây Nam Vương a.”
Ôn Liễu Niên lập tức nghiêm mặt nói: “Tất nhiên là quan hệ hữu nghị giữa quân và thần rồi.”
“Hiện tại là quân thần, nhưng tương lai cũng khó nói lắm a.” Đào Nhân Đức quanh co lòng vòng ám chỉ, dù sao Tây Nam Phủ dã tâm lang sói là chuyện người người đều biết, đánh Nam Dương xong không biết sẽ còn gây ra phiền phức gì.
Ôn Liễu Niên thành tâm phụ họa: “Đại nhân nói chí phải, hạ quan cũng nghĩ như vậy.” Tương lai đích xác là rất khó nói...
“Có nghe hay không?” Đào Nhân Đức dùng cùi chỏ chọt chọt Lưu Đại Quýnh: “Ôn đại nhân cũng nghĩ như vậy đó.”
Lưu Đại Quýnh co rút khóe miệng, ngồi xổm trên bậc thang, cũng không phải là rất muốn nói chuyện với lão đầu này.
Là đồng liêu mấy chục năm, vì sao lại không phát hiện, lão hồ ly này một khi ngu xuẩn thì lại có thể ngu xuẩn đến mức nhân thần công phẫn thế này chứ?
Đồng liêu: đồng nghiệp.
“Tiền bối.” Đoạn Dao phủi phủi nước mưa dính trên y phục, sau đó đẩy cửa đi vào điện Mộc Công.
“Sao lại không mang ô theo?” Mộc Si Lão Nhân đang làm một cây đàn, nhìn thấy hắn thì cười ha hả hỏi: “Ăn điểm tâm sáng chưa?”
“Ăn rồi.” Đoạn Dao ngồi xổm bên cạnh lão nhân, lấy ngón tay vuốt dọc theo phần thân đàn, hỏi: “Tiền bối đang làm Phong Vu sao?”
“Yo...” Mộc Si Lão Nhân giật mình: “Ngươi còn có thể nhìn ra cái chuôi đàn này là Phong Vu ư?”
Đoạn Dao nói: “Lúc trước hành tẩu giang hồ, trong một lần tra án có đi qua một hiệu đàn, thấy được rất nhiều cây đàn nổi danh.”
“Hiệu đàn mà ngươi tới gọi là Phi Liễu Đình đúng không?” Mộc Si Lão Nhân nói: “Khắp thiên hạ hôm nay, muốn nhìn thấy lại Phong Vu thì chỉ có thể tới hiệu đàn kia mà thôi.”
“Dạ.” Đoạn Dao gật đầu: “Đàn kia cũng là do tiền bối làm sao?”
“Cũng không phải ta, toàn bộ đàn ở đó đều là đàn cổ.” Mộc Si Lão Nhân để Phong Vu qua một bên: “Hôm nay không dạy ngươi làm đàn, dạy ngươi làm cái khác.”
“Cơ quan?” Đoạn Dao hỏi.
Mộc Si Lão Nhân hỏi ngược lại: “Ngươi muốn học chế tạo cơ quan sao?”
“Thuận miệng hỏi vậy mà thôi, cái gì ta cũng có thể học.” Đoạn Dao nói: “Dù sao trong cung cũng không có chuyện gì để làm, bàn ghế hay gì cũng được.”
Mộc Si Lão Nhân cười nói: “Vậy hôm nay học làm một băng ghế đi, từng bước một, từ từ cũng sẽ tới.”
Đoạn Dao sảng khoái gật đầu, xắn tay áo lên sang phòng sát vách ôm gỗ về.
Mộc Si Lão Nhân dạy hắn cách phân biệt các loại gỗ, bất tri bất giác thời gian đã trôi qua cả ngày.
Đoạn Dao ôm băng ghế trở về nơi ở, thầm nghĩ ngày mai làm thêm một cái giống vậy nữa, sau đó quét nước sơn màu đỏ lên, tương lai cho ca ca và tẩu tẩu dùng trong ngày đại hôn.
“Học suốt một ngày đêm rồi ư?” Sau khi Đoạn Bạch Nguyệt nghe thấy tin này thì cười nói: “Bình thường nhìn Dao nhi chíp chíp bông bông, còn tưởng là không trụ được, không ngờ cũng có thể chơi cờ, cũng có thể học làm một công tượng.”
Chíp bông: là từ chúng ta hay dùng để nói về con nít hoạt bát đáng yêu á.
“Có lẽ Dao nhi lại có thêm một sư phụ nữa cũng nên.” Sở Uyên nói: “Lúc trước Mộc Si tiền bối luôn nói thu đồ đệ là do duyên phận, không thể cưỡng cầu được. Dao nhi vừa cơ trí lại vừa dẻo miệng, các trưởng bối đều sẽ thích.”
“Ta đã nói rồi, số mệnh của tiểu quỷ kia rất tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có điều Mộc Si tiền bối tuổi tác đã cao như vậy mà lần này vẫn muốn theo đại quân ra biển sao?”
“Ta cũng đã nói không cần thiết rồi, nhưng tiền bối vẫn nhất quyết muốn đi.” Sở Uyên nói: “Tiền bối nói năm đó chính tay tiền bối đã vẽ bản vẽ Quỷ Mộc Hạp nên nếu không tự tay phá hủy nó thì dù sau này có nằm xuống đất, lương tâm cũng khó an yên.”
“Hay là để Dao nhi khuyên tiền bối lần nữa xem?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Khuyên thì cũng được thôi, nhưng chưa chắc tiền bối đã chịu nghe.” Sở Uyên nói: “Nhưng không sao, có Tiểu Cẩn ở đó rồi, chút bệnh nhỏ thì cũng không đáng lo lắng lắm.” Một lúc sau, lại đưa tay vỗ vỗ lên lồng ngực Đoạn Bạch Nguyệt: “Ngược lại là ngươi, phải cẩn thận một chút, có biết hay không?” Dù sao cũng là “vị thần y này”, hiền lương thục đức lắm a, chuyện tung độc đầy trời căn bản không phải chỉ là hù dọa thôi đâu.
Tây Nam Vương xoa xoa huyệt thái dương, cân nhắc xem phải dùng cái gì dể thu mua Thẩm minh chủ.
Hai ngày sau, Đoạn Bạch Nguyệt dẫn thuộc hạ rời khỏi vương thành, ra roi thúc ngựa trở về tây nam.
Đoạn Dao ở lại trong cung theo Mộc Si Lão Nhân học làm bàn ghế, thuận tiện chờ tẩu tẩu cùng nhau xuôi nam.
Một tháng sau, Sở Uyên ngự giá thân chinh, xuất binh đánh thẳng vào Nam Dương.
Thống lĩnh đại quân lần này tên là Tiết Hoài Nhạc, cũng là một vị hổ tướng của Đại Sở nổi danh như Thẩm Thiên Phàm, hơn hai mươi tuổi đã chiến công hiển hách đầy mình, lại am hiểu tác chiến trên biển, một năm trước đang ở Bắc Hải thì được Sở Uyên hạ chỉ triệu về vương thành.
“Lần này thật sự không phải là Thẩm tướng quân a.” Trong triều có người bàn tán.
“Đại Sở ta cũng không phải chỉ có một mình Thẩm tướng quân, đánh tây bắc, đông bắc, Đông Hải đều là hắn, không thể để hắn được nghỉ ngơi một thời gian sao.” Người bên cạnh nói: “Tuy Tiết tướng quân không có xuất thân vang dội như Thẩm gia, nhưng lúc đánh giặc ai lại so đo những chuyện này, hơn nữa hắn cũng giống Thẩm tướng quân a, chưa từng chiến bại.”
Đào Nhân Đức và Lưu Đại Quýnh rủ nhau đi ăn đồ nướng, dân chúng chen chúc hai bên đường phố Chính Dương tiễn bước đại quân cũng vừa mới tản đi, mặt đường vẫn còn bụi mịt mù.
“Ăn một bữa thịnh soạn nhé?” Lưu Đại Quýnh hỏi.
“Hoàng thượng vừa mới đi đánh giặc, ngươi lại chỉ nhớ chuyện ăn uống là sao?” Đào Nhân Đức nói.
“Cuộc chiến này Đại Sở nhất định sẽ thắng, coi như là ăn mừng trước thôi.” Lưu Đại Quýnh đếm đếm số tiền xu đưa cho chủ quán, dặn là phải bỏ thịt nhiều gấp ba lần, sau đó mới ngồi xuống băng ghế nhỏ: “Hoàng thượng ngự giá thân chinh, Tiết tướng quân đánh trăm trận trăm thắng, võ công của Tây Nam Vương và Triệu Đại Đương gia đều xuất thần nhập hóa, Thẩm minh chủ lại là thiên hạ đệ nhất—“
Đào Nhân Đức sửa lại: “Thiên hạ đệ nhất hiện nay chính là Truy Ảnh Cung chủ.” Đây chính là lợi ích của việc đọc tiểu thoại bản.
“Ngươi nói như vậy thì cứ như vậy đi, hơn nữa còn có Cửu điện hạ và Tiểu Vương gia của Tây Nam Phủ, cuộc chiến này không thắng mới là thấy quỷ.” Lưu Đại Quýnh uống một ngụm canh đậu xanh: “Càng đừng nói còn có Ôn đại nhân, ngươi cũng không phải chưa từng chứng kiến tài ăn nói của hắn.”Chỉ sợ đến lúc hai quân giao chiến, chưa cần đánh nhau, chỉ cần phái hắn đứng ra dùng giọng điệu bi thống diễn thuyết một bài hịch văn thì có thể kích động phản quân quay ngược lại cắn chủ tướng rồi.
“Hắt xì!” Ôn Liễu Niên ngồi trong xe ngựa nhảy mũi một cái.
Sở Uyên đưa cho hắn một chén trà nhỏ: “Cảm lạnh đỡ chút nào chưa?”
“Bẩm Hoàng thượng, vi thần đã đỡ nhiều rồi.” Ôn Liễu Niên lau nước mũi —Hắn là một con mọt sách, nho nhã yếu ớt vô cùng, cho dù ăn rất nhiều thì thân thể cũng không thể so với người tập võ được. Bởi vậy vừa rời khỏi vương thành đã sinh bệnh, nửa tháng trôi qua mới khôi phục được chút ít.
Đoạn Dao ngậm quả dại trong miệng, dùng một tay leo lên cây to bên đường, cẩn thận thả lại chú chim non bất cẩn bị rơi khỏi tổ.
Diệp Cẩn đứng dưới tàng cây, chỉ huy hắn dùng cành cây khô sửa lại chỗ bị thủng trên tổ chim, lại thả thêm mấy con sâu nhỏ nửa sống nửa chết vào cho chim mẹ làm thức ăn.
Mộc Si Lão Nhân ngồi trên nóc xe ngựa phơi nắng, nhìn hai người như tiểu oa nhi bận rộn dưới tàng cây, hai đôi mắt long lanh ngóng chờ chim mẹ trở về, vui vẻ bật cười ra tiếng.
Mấy vạn đại quân đi đường tất nhiên không nhanh được. Thời gian nhoáng cái đã đến cửa ải cuối năm, đại quân cũng đến được thành Trảm Thủy.
“Đi theo phía tây là đến Thục Trung rồi, đáng tiếc là không có thời gian, nếu không có thể ghé qua đó thăm Thiếu Vũ và Lăng nhi một chuyến.”
Diệp Cẩn cời đống lửa, cầm lấy que củi ở trên mặt đất vẽ ra một tiểu phượng hoàng mập mạp béo ú.
“Chíp!” Trên đầu dường như có tiếng kêu.
Diệp Cẩn nghi ngờ nhíu mày, sau đó đột ngột ngẩng đầu lên.
Một cục bông tròn xoe màu vàng từ trên trời giáng xuống, đôi cánh thẳng tắp.
...
PHỊCH!
Nhìn vật nhỏ rơi vào lòng bàn tay mình, Diệp Cẩn có chút choáng váng đầu hoa mắt.
“Tần Cung chủ tới ư?” Ôn Liễu Niên hết sức vui mừng.
Trong rừng cây mơ hồ truyền tới tiếng vó ngựa, sau đó liền thấy ngay một nhóm hắc y nhân ùa ra, nhìn qua không khác gì thổ phỉ.
“THAM KIẾN HOÀNG THƯỢNG!”
Tiếng “rống” đặc biệt chỉnh tề, vừa nghe liền biết là đã luyện tập rất nhiều lần trước rồi, vô cùng thành ý.
“Sao lại chỉ có các ngươi? Thiếu Vũ đâu?” Diệp Cẩn đứng dậy.
Cục Bông ngồi xổm trên vai Diệp Cẩn, đôi mắt đậu đen sáng long lanh.
“Báo cáo Cốc chủ, Cung chủ và công tử nhà ta có việc phải tới phủ Tích Xuyên.” Ám vệ nói: “Trước khi đi bảo chúng ta ở lại chỗ này chờ, tặng Hoàng thượng một phần đại lễ.”
“Đại lễ?” Sở Uyên bật cười: “Đó là cái gì vậy?”
Ám vệ vào trong rừng cây kéo ra một người, sau đó rút bao bố đang trùm đầu người nọ ra.
Diệp Cẩn kề sát vào nhìn nửa ngày, không hiểu gì hết, hỏi: “Đây là ai a?”
Còn chưa nhìn thấy bao giờ, cũng không biết xấu hổ đem tới tặng, lại còn “đại lễ”, quả thực keo kiệt.