Đế Vương Công Lược - Chương 138
Đế Vương Công Lược
Chương 138: Sinh nhật [Tặng một lễ vật rồi tặng thêm một Tây Nam Vương nữa]
gacsach.com
Đoạn Bạch Nguyệt thu tay lại, sau đó vẻ mặt cứng đờ.
Sở Uyên không hiểu: “Gì vậy?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tiểu hoa miêu.”
Sở Uyên ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì đem mặt chôn trong lồng ngực hắn, lau qua lau lại nửa ngày.
Đoạn Bạch Nguyệt cười ôm chặt hắn: “Ta tưởng hôm nay ngươi phải bận rộn cả buổi sáng, bây giờ đã rảnh rồi sao?”
“Nạp Ngõa đã trở về Bạch Tượng quốc, còn tặng chúng ta một lễ vật.” Sở Uyên nói: “Là một đóa Mịch Đàm, nghe nói có thể cải tử hồi sinh.”
“Thế gian này nào có nhiều loại đồ chơi có thể cải tử hồi sinh như vậy! Lần trước Sở Hạng giả mạo ta tiếp cận Lệ Thước cũng nói là vì lừa lấy Linh Lung Trản của Thiên Ưng Các, có thể cải tử hồi sinh.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Diệp Cốc chủ đâu? Hắn thấy thế nào?”
“Có thứ đồ chơi li kỳ cổ quái như vậy, tất nhiên Tiểu Cẩn sẽ thích, cho dù không thể thật sự cải tử hồi sinh thì cũng là thứ hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.” Sở Uyên dùng ống tay áo giúp Đoạn Bạch Nguyệt lau mặt: “Bẩn chết, đang lúc hành quân đánh giặc thế này, ai còn muốn mừng sinh nhật gì nữa, nếu ngươi có tâm thì cùng ta ăn bát mì là được rồi, cần gì phải tự mình vào bếp, hơn nữa ngươi biết nấu sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: “Chắc cũng giống vo gạo vậy thôi.”
Sở Uyên lắc đầu, lôi hắn đi về phía cửa, quyết định sau này không bao giờ để người này tới phòng bếp nữa, nhìn qua chính là bộ dáng muốn gây họa mà.
Đoạn Bạch Nguyệt cười ôm hắn lại: “Dao nhi và Mộc Si tiền bối đã giúp ta làm xong hết rồi, ta chỉ cần ném vào trong nồi là được.”
Sở Uyên đưa mắt nhìn qua, quả nhiên thấy trên tấm thớt sợi mì đã được thái xong đâu vào đấy, trong hai bát lớn trên kệ cũng đã chuẩn bị đầy đủ các loại rau xanh, thậm chí còn có một trang giấy, bên trên viết chằng chịt rất nhiều chữ, còn có hình vẽ minh họa, nhìn qua không giống hướng dẫn nấu ăn, mà càng giống bí tịch võ công hơn.
Sở Uyên: “...”
“Lại đây.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn kéo lại, đem người ấn xuống ghế: “Ngồi đây chờ ta.”
Sở Uyên hai tay chống cằm, ngồi trên băng ghế nhỏ nhìn Đoạn Bạch Nguyệt xoay qua xoay lại. Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt vớt trong nồi ra một bát mì, quay đầu lại nhìn hắn, có chút tự đắc nói: “Thế nào? Lợi hại không? Tương lai cũng không sợ ngươi đói bụng nữa.”
Sở Uyên nói: “Nồi tràn rồi kìa.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chóng xoay người lại, bát mì trong tay cũng theo động tác của hắn sóng sánh sóng sánh hắt ra ngoài, nóng đến nỗi hít một ngụm khí lạnh, còn phải cẩn thận đặt bát mì lên bàn, sau đó lại vội vàng mở vung ra, múc nước dùng vào bát kia, vật lộn còn hơn cả đánh trận.
Sở Uyên chôn đầu vào cánh tay, bả vai hơi run run.
Đoạn Bạch Nguyệt tắt lửa, ngồi xổm trước mặt hắn hỏi: “Yo... tức khóc luôn hả?”
Sở Uyên đá hắn một cước, ngẩng đầu lên, cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.
Đoạn Bạch Nguyệt dùng ngón cái cọ cọ lên má hắn, cũng cười nói: “Đi, chúng ta ăn mì.”
Hai bát mì đơn giản, vài miếng thịt một dúm rau, hương vị cũng rất bình thường như món ăn gia đình, nhưng Sở Uyên lại ăn rất sạch sẽ, một bát đầy ụ ngay cả nước dùng cũng không còn dư lại.
Tứ Hỉ đứng bên ngoài nói: “Hoàng thượng, Tiết Tướng quân cầu kiến.”
“Tuyên.” Sở Uyên buông đũa xuống.
“Hoàng thượng, Tây Nam Vương.” Tiết Hoài Nhạc vào phòng, thấy hai người đang ăn, vì vậy có chút áy náy: “Có cần mạt tướng lui ra ngoài trước rồi trở lại sau không?”
“Không cần đâu.” Sở Uyên nói: “Tướng quân tìm trẫm có chuyện gì vậy?”
“Bẩm Hoàng thượng, toàn bộ Bạch Tượng quốc đều đã tra xét xong, cũng không phát hiện điều gì khác thường.” Tiết Hoài Nhạc nói: “Người bị thương đều đã an trí thỏa đáng, quốc chủ Nạp Ngõa cũng đã trở về vương cung, tuy nhiên trong thành và trong triều đình đều đã trống rỗng hơn phân nửa, muốn xây dựng lại một lần thì e là phải mất rất nhiều công sức.”
“Phái Vương Mãnh dẫn tám trăm người tạm thời lưu lại, thứ nhất là để bảo hộ Nạp Ngõa, thứ hai nữa là có thể giúp đỡ một tay.” Sở Uyên nói: “Một tháng sau rồi rút lui đuổi theo đại quân.”
“Dạ.” Tiết Hoài Nhạc gật đầu: “Mạt tướng lui xuống chuẩn bị ngay.”
“Còn nữa.” Sở Uyên suy nghĩ một chút: “Đi mời Diệu Tâm đại sư đến đây.”
Tiết Hoài Nhạc nhận lệnh, xoay người rời khỏi phòng.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay chống cằm, nhìn nóc thuyền, suy ngẫm về nhân sinh.
Sở Uyên nhéo lỗ tai hắn xách tới trước mặt mình: “Ngồi đàng hoàng!”
Đoạn Bạch Nguyệt tựa cằm lên vai hắn: “Đang yên đang lành, tìm cái đầu trọc——— shhhhh... vị đại sư kia làm cái gì?”
Sở Uyên nói: “Ngươi đoán thử xem.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta không đoán.”
Sở Uyên nói: “Ngươi dám kháng chỉ!”
Tây Nam Vương đanh đá hừ một tiếng từ trong lỗ mũi ra ngoài lỗ mũi, nói: “Ừ!”
Sở Uyên vừa bất đắc dĩ vừa có chút buồn cười: “Ngoan, đừng náo loạn. Ta biết ngươi không thích Diệu Tâm, cũng biết Diệu Tâm không thích ngươi, nhưng đúng như ngươi nói đó, bây giờ vẫn đang chiến tranh a, Trác Vân Hạc cũng không thích Tiết Hoài Nhạc, ngươi thấy bọn họ tranh chấp với nhau lần nào chưa?”
“Lại bắt đầu giảng đạo lý.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi thẳng dậy: “Đùa ngươi một chút cũng không được ư?”
“Lúc nói chính sự không được làm loạn.” Sở Uyên xoa xoa gò má hắn: “Buổi tối sẽ cho ngươi đùa.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...: “
Sở Uyên kề sát vào, hôn nhẹ lên môi hắn: “Được rồi, thương lượng đến đây chấm dứt.”
Tâm tình Tây Nam Vương rất là tốt, buổi tối cho mình đùa, hửm?
Tứ Hỉ công công dẫn Diệu Tâm vào, tay chân nhanh nhẹn thu dọn bát đũa mang ra ngoài.
“Đại sư.” Sở Uyên đứng dậy: “Nhiều ngày nay vất vả rồi.”
“Hoàng thượng nói quá lời.” Diệu Tâm nói: “Chỉ làm những việc trong khả năng của tiểu tăng mà thôi.”
“Nhanh thì đêm nay, chậm thì ngày mai đại quân sẽ lên đường tới Phỉ Miễn quốc.” Sở Uyên nói: “Chẳng qua là Bạch Tượng quốc hiện tại thương vong nặng nề, muốn trùng kiến lại e là phải tốn rất nhiều khí lực. Trẫm sẽ lưu lại Vương Mãnh dẫn theo tám trăm Sở quân giúp đỡ, chỉ có điều để bảo đảm an toàn cho Nạp Ngõa thì vẫn cần một cao thủ ở bên cạnh bảo vệ hắn, không biết đại sư có bằng lòng lưu lại không?”
A? Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa cằm, trong lòng gió xuân đắc ý, rất tốt rất tốt.
Diệu Tâm hơi do dự một chút, sau đó nói: “Nếu Ngô Hoàng có chỉ, tất nhiên tiểu tăng sẽ tuân lệnh.”
“Vậy thì đa tạ đại sư.” Sở Uyên nói: “Lát nữa trẫm sẽ tuyên Vương Mãnh tới đây, sau này hắn sẽ chỉ nghe theo đại sư phân phó. Một tháng sau, khi tất cả đều được an bài ổn thỏa rồi, đại sư hãy dẫn quân rút khỏi nơi này.”
“Dạ.” Diệu Tâm chắp tay trước ngực, cúi đầu nói: “Tiểu tăng tuân chỉ.”
“Được rồi, đại sư trở về nghỉ ngơi đi.” Sở Uyên đi tới trước mặt Diệu Tâm: “Làm phiền đại sư.”
Diệu Tâm nhẹ giọng thở dài, xoay người ra khỏi khoang thuyền.
Sở Uyên khẽ nhíu mày, nhìn theo bóng lưng hắn hồi lâu, xoay người lại hỏi: “Ngươi có cảm thấy Diệu Tâm... cười cái gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt ho khan hai tiếng, nói: “Tâm tình tốt.”
“Nhưng ta thấy dường như Diệu Tâm có tâm sự a.” Sở Uyên ngồi xuống đối diện hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có tâm sự là đúng rồi, chắc chắn là vừa nãy đang muốn khuyên ngươi sớm ngày thành thân.” Chấp niệm sâu như vậy, nếu không phải là do vị Đào Thái phó kia dịch dung thì có lẽ chính là con trai của hắn, tử thừa phụ nghiệp, vô cùng hợp lý.
Sở Uyên: “...”
“Vì ta nên mới lưu hắn lại nơi này, phải không?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
Sở Uyên dở khóc dở cười: “Chuyện này thì liên quan gì đến ngươi. Bên cạnh Nạp Ngõa không có ai, Diệu Tâm lại võ công cao cường, lại là người xuất gia từ bi hỉ xả, lưu hắn lại bảo vệ là hợp lý nhất.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tùy ngươi.” Nói chung chỉ cần để hắn lại, còn những chuyện khác thì sao cũng được.
Buổi chiều hôm đó, Diệu Tâm quả nhiên liền dẫn người đi Bạch Tượng quốc. Đại quân cũng thu xếp hành lý, vào Bạch Tượng quốc bổ sung thêm nước ngọt và các loại rau củ tươi xanh, sau đó phân thành từng nhóm lên đường ra biển, tiếp tục đi về phía Phỉ Miễn quốc.
Diệp Cẩn lăn qua lăn lại đóa Mịch Đàm kia nửa ngày, rốt cuộc mới hậu tri hậu giác nhớ ra hôm nay là sinh nhật Sở Uyên, nhưng đang trên đường hành quân điều kiện gian khổ, cũng không kịp chuẩn bị lễ vật gì, vì vậy chạy tới tìm Sở Uyên hỏi: “Hay là ta cho ngươi một sợi dây?”
Sở Uyên không hiểu: “Dây gì?”
Diệp Cẩn nói: “Đan bằng sợi tơ tằm tự nhiên a, cho dù là Thiên Phong và Thiếu Vũ hợp sức lại cũng không nhất định là có thể kéo đứt, ngươi có thể đem ai kia trói lại, ta cho ngươi thêm thuốc mê.”
Sở Uyên xoắn xuýt hồi lâu, hỏi: “Vì sao trẫm phải làm hắn hôn mê rồi trói lại?”
Diệp Cẩn vỗ đùi, nói: “Đương nhiên là để thuận lợi thiến.”
Sở Uyên nói: “Tứ Hỉ, đưa Cửu điện hạ trở về phòng.”
Tứ Hỉ công công tươi cười đầy mặt, đi vào khuyên nhủ Diệp Cẩn ra ngoài, có điều sau khi trở lại vẫn cầm theo cái hộp, vẻ mặt khó xử nói không nhận không được.
Đầu Sở Uyên đau muốn nứt, mở ra thì quả nhiên thấy trong hộp là một sợi dây và một bình sứ nhỏ, vì vậy tiện tay đặt lên bàn, tuyên Ôn Liễu Niên tới nghị sự.
Phía bên kia, Đoạn Bạch Nguyệt đang cùng Thẩm Thiên Phong kiểm kê số lượng chiến thuyền xuất cảng, mới chớp mắt đã thấy bầu trời tối đen. Trong lòng vẫn nhớ mãi câu nói lúc sáng của Sở Uyên, vì vậy vừa xong việc thì lập tức trở về chiến thuyền chủ, chỉ thấy Sở Uyên vẫn chưa dùng bữa tối, trên bàn bày sẵn vài món ăn và một bầu rượu, cùng với cây nên đỏ đang chập chờn lay động.
“Sao không ăn chút gì trước đi.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm trước mặt hắn: “Chỗ ta nhiều chuyện quá, thấy không thể giải quyết xong sớm được nên đã cố ý bảo Dao nhi về nhắc ngươi một tiếng rồi mà.”
“Ta biết.” Sở Uyên cười cười, kéo hắn đứng dậy: “Cũng không đói, chờ ngươi về ăn cũng được.”
Thức ăn được mang đi hâm nóng lại, màu sắc hương vị đều đã bay hết phân nửa, nhưng bầu rượu thì lại là rượu ngon. Toàn bộ rượu Tây Nam Phủ cất đều đang để trong cung, còn bầu rượu này là do Diệp Cẩn tìm thấy ở Bạch Tượng quốc, nghe nói đã được cất giữ suốt nhiều năm rồi, có xuất xứ từ Đại Sở, tên gọi là ” Hồng Thường.”
Đoạn Bạch Nguyệt uống một hơi cạn sạch, nói: “Nghe như là tên cô nương nhà ai.”
“Là tên của người nhưỡng rượu, nàng là người Giang Nam Đại Sở, cả đời chỉ nhưỡng một loại rượu này.” Sở Uyên nói: “Nghe nói nàng là người hào sảng trượng nghĩa, lại gả đúng phu quân, cho nên dân chúng xung quanh lúc thành thân đều thích mua vài vò rượu này về đãi khách, thứ nhất là rượu uống vào miệng êm dịu không dễ say, thứ hai nữa là muốn dính một chút điềm lành, mong rằng cũng có thể có được cuộc sống giàu có an ổn như nàng.”
“Lúc thành thân?” Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Nếu ngươi thích, chúng ta cũng mua vài vò về đãi tân khách đi.” Về phần rượu giao bôi, tất nhiên phải là do chính mình cất rồi.
Sở Uyên lại rót cho hắn thêm một chén: “Tuy không có tác hại gì, nhưng cũng không được phép uống nhiều.”
“Tất nhiên.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bận rộn nhiều ngày như vậy, khó có được một đêm thanh thản yên bình thế này, lại còn là sinh nhật ngươi, sao ta nỡ uống say được.”
Sau vài chén rượu, trên người và cả trong lòng đều ấm áp hẳn lên. Chiếc thuyền khẽ rung một cái, nến đỏ trên bàn cũng nương theo lay động, bên ngoài hơi ồn ào, là tiếng kèn lệnh chỉ đường cho đại quân rút lui. Hai người qua loa ăn cơm xong rồi ra ngoài dạo một vòng, leo lên đài cao dõi mắt nhìn ra biển, chỉ thấy cây đuốc nối dài không dứt, như là muốn kéo đến tận chân trời xa xăm.
“Lúc nãy ngươi cùng Tiết tướng quân nghị sự, ta rãnh rỗi nên cũng chạy tới Bạch Tượng quốc thăm dò, cùng dân chúng ở đó chuyện trò đôi câu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tất cả mọi người sinh sống ở Nam Dương này vốn đang an ổn hạnh phúc, đường biển dọc ngang thương mậu phát đạt, muốn tự do bao nhiều liền tự do bấy nhiêu, chưa ai từng nghĩ tới chiến tranh.”
Sở Uyên nhìn hắn: “Sau đó thì sao?”
“Còn có thể là sao nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sở Hạng có thể làm mưa làm gió thế nào đi nữa thì nhiều nhất cũng chỉ là ở Phỉ Miễn quốc và Tinh Châu, cộng thêm đảo Triều Nhai ở Đông Hải, còn dân chúng ở những nơi khác dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng hận hắn thấu xương.”
“Đông Hải Triều Nhai.” Sở Hạng xoay người đi xuống dưới: “Nếu chiến dịch Nam Dương lần này có thể bắt được Sở Hạng và Hắc Nha thì nơi đó cũng sẽ trở thành tòa đảo vô chủ, quản hắn đang âm thầm xây dựng cái gì trên đó, cũng không đủ uy hiếp.”
Đoạn Bạch Nguyệt cùng hắn trở về khoang thuyền, noi: “Có một chuyện, muốn nghe hay không?”
Sở Uyên hỏi: “Chuyện gì?”
“Liên quan đến Đại Minh Vương.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên nhíu mày: “Vân Đoạn Hồn?”
“Trước đây khi đánh đảo Bạch Sương, ta đã từng tới Thải Hồng Khẩu một lần, là vì muốn tìm Đại Minh Vương.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn.
Sở Uyên nheo mắt lại.
“Sau đó hắn đáp ứng ta sẽ xuất binh tương trợ.” Đoạn Bạch Nguyệt lại nói.
“Tiểu Cẩn, Ôn ái khanh, cộng thêm cả Triệu Đại đương gia nữa cũng không lay chuyển được suy nghĩ của tộc nhân Ngư Vĩ, vì sao hết lần này tới lần khác ngươi lại có thể làm được?” Sở Uyên nghi ngờ.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đại Minh Vương cũng không phải là người khó nói chuyện, chỉ là lo lắng ngươi thân ở ngôi cửu ngũ chí tôn, có đôi lúc hành sự sẽ thân bất do kỷ.”
Sở Uyên gật đầu: “Ừ.”
“Nhưng sau lại ta đã hiểu chi lấy tình, động chi lấy lý —“
Hiểu chi lấy tình, động chi lấy lý: Dùng tình cảm để làm người khác hiểu rõ vấn đề, dùng đạo lý để đả động đến tâm tư của người khác.
“Nói tiếng người.” Sở Uyên đánh hắn một cái tát: “Rốt cuộc ngươi đã nói gì mà có thể thuyết phục được tiền bối?”
Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ mũi, nói: “Việc này chờ đánh trận xong rồi hỏi lại, có được hay không?”
“Vậy thì vì sao lúc này ngươi lại nói?” Sở Uyên không hiểu.
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: “Lý do là gì cứ để sau này hẵng nói, điều ta muốn nói ở đây là chuyến này trước khi ra biển ta lại viết cho Đại Minh Vương một phong thư, ngày hôm trước vừa nhận được hồi âm, phụ cận đảo Triều Nhai trừ lực lượng Sở quân lúc trước ngươi phái tới ra thì Vân tiền bối cũng sẽ âm thầm phái người theo dõi, tiền bối hiểu rất rõ vùng Đông Hải, cho dù Sở Hạng thất bại ở Nam Dương chạy trốn tới đó thì cũng nhất định không để hắn có cơ hội bước chân lên đảo, cho nên ngươi chỉ cần quan tâm đến Nam Dương này là được, không cần lo lắng nơi đó.”
Sở Uyên nghe vậy lại càng buồn bực: “Vì sao Vân tiền bối lại nghe lời ngươi như thế?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đợi đánh trận xong ta sẽ đem mọi chuyện kể rõ ngọn ngành cho ngươi nghe.”
“Giả thần giả quỷ.” Sở Uyên đá đá hắn: “Cũng được, tùy ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, kêu nước nóng vào cùng hắn rửa mặt, vừa chui vào ổ chăn vừa nói: “Nói nhiều chuyện như vậy rồi, thời gian còn lại không cho phép nhắc tới chiến sự nữa.”
Sở Uyên gối đầu lên cánh tay hắn, bĩu môi yên lặng nghĩ thầm, nếu không phải ngươi nhắc tới trước thì ngay cả hai chữ ” Triều Nhai” ta cũng không muốn nghe.
Đoạn Bạch Nguyệt thò tay xuống dưới gối rút ra một cái hộp, đưa cho Sở Uyên: “Đây, tặng cho ngươi.”
Sở Uyên hơi ngạc nhiên.
“Thật sự nghĩ ta chỉ nấu một bát mì là xong ư?” Đoạn Bạch Nguyệt nghiêng người nhìn thẳng hắn: “Sao lại dễ nuôi như vậy?”
Sở Uyên ngồi dậy, sau khi mở nắp hộp ra thì thấy bên trong là một cái gương nạm vàng khảm ngọc, muốn xấu xí bao nhiêu liền xấu xí bấy nhiêu.
“Vì sao không nói lời nào?” Đoạn Bạch Nguyệt cũng ngồi dậy: “Vẻ mặt như có điều suy nghĩ này là sao? Đang nghĩ cái gì?”
Sở Uyên đáp: “Phế hậu.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, nắm tay hắn đặt lên cái gương, chỉ thấy dưới lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp.
Sở Uyên không hiểu: “Đây rốt cuộc là thứ gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Là thánh vật của vùng Nam Dương này, tên gọi là Nguyệt Lạc, nghe nói là đồ trang điểm của Hải Thần nương nương để lại. Năm đó lúc ngươi ra biển tìm ta, không biết có để ý một chuyện không, tại các đảo quốc lớn nhỏ ở Nam Dương này thì khắp nơi trên đường lớn ngõ nhỏ đều có thể nhìn thấy thứ đồ chơi này được bày bán, nhưng đó đều là hàng giả mô phỏng theo, còn cái này mới là thật.”
Sở Uyên cầm lên nhìn qua nhìn lại một lúc, bóng người trong gương cũng mơ hồ không rõ, nhìn giống như là đã có rất nhiều năm. Nhưng cho dù thật sự là bảo bối đi nữa thì... đem tặng “thiên tử” thứ đồ dùng để trang điểm của nữ tử, cảm giác cũng rất là... vi diệu, vô cùng đáng giá đuổi tới thường trú ở lãnh cung.
Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn cất vào hộp, lại nói: “Tất nhiên không phải ta tặng để ngươi cầm nó chải đầu, nghe nói thứ này có thể hô phong hoán vũ, cũng có thể nắm giữ thời gian thủy triều dâng lên hạ xuống, dù chỉ là tin đồn đi nữa thì ít ra cũng có thể xin chút điềm lành, để Hải Thần dọc đường che chở Đại Sở, bách chiến bách thắng.”
Sở Uyên cười cười: “Cũng đúng, đa tạ.”
“Giữa chúng ta mà còn phải cảm ơn ư?” Đoạn Bạch Nguyệt gõ gõ sống mũi hắn, xuống giường mở ngăn tủ định cất hộp quà vào, rồi lại thấy được cái hộp ban ngày Diệp Cẩn “tặng”, cầm lên hỏi: “Đây là cái gì? Lúc trước chưa từng thấy nó.”
“Tiểu Cẩn mới đưa hôm nay.” Sở Uyên nói: “Bảo ta dùng nó thiến ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thấy nhưng không thể trách, dù sao cũng quá quen rồi. Mở hộp ra nhìn thử một cái rồi bình tĩnh đóng lại, nhét vào ngăn tủ dưới cùng. Lúc trở lại trên giường thì trên tay còn cầm một bình ngọc nhỏ màu trắng.
Sở Uyên nằm trên giường nhìn hắn, đáy mắt có chút tia sáng.
Thảo dược ở Tây Nam Phủ không ít hơn Quỳnh Hoa Cốc chút nào, tất nhiên những thứ có thể làm được cũng không phải chỉ liên quan đến các loại cổ trùng. Sau khi mở nắp ra, trong ổ chăn cũng có mùi hoa thoang thoảng, y phục để sang một bên, Sở Uyên xoay người ngồi lên trên, cúi đầu ngậm môi hắn, cắn cắn liếm liếm tự mình chơi đùa. Đoạn Bạch Nguyệt cười cười hôn lại một cái, một tay lấy thuốc mỡ ra cẩn thận làm chuẩn bị, một tay mơn trớn da thịt trơn nhẵn, xoa nắn đến lúc cả thân thể người ta mềm nhũn mới đem người thả lại ổ chăn, cúi đầu một lần nữa hôn lên.
Hai người đều là dục niệm tình nồng, Đoạn Bạch Nguyệt tất nhiên không có bao nhiêu kiên nhẫn, cũng học Sở Uyên như vừa rồi khẽ cắn cắn liếm liếm dụ dỗ. Cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại ngọt ngào kia rồi không muốn buông ra nữa, nặng nề duyện hôn, thừa dịp đối phương đau đớn nhíu mi thì đem người ôm chặt vào lòng. Sở Uyên cắn môi dưới, tựa cằm trên đầu vai hắn, chân mày nhăn lại, hồi lâu sau mới từ từ giãn ra.
“Ổn không?” Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào tai hắn nhẹ giọng hỏi.
Sở Uyên cúi đầu ừ một tiếng, đầu ngón tay từng tấc từng tấc lướt qua lưng Đoạn Bạch Nguyệt, giống như ánh lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Bên ngoài, Tứ Hỉ công công đem toàn bộ thị vệ xung quanh đuổi đi hết, còn mình vui vẻ đứng ngoài cửa canh chừng. Một lúc sau, Đoạn Dao và Diệp Cẩn cũng tản bộ tới đây, từ xa nhìn lại tất nhiên cũng biết là đang xảy ra chuyện gì, vì vậy một người cực kì vui sướng, một người giận dữ xắn tay áo nhìn trời, nhìn trời, nhìn trời.
Đoạn Dao mãnh mẽ kéo hắn đi, đêm nay trời đẹp thế này, hay là mọi người cùng nhau xem cổ trùng, ngắm độc thảo.
Sau nửa đêm, bên trong màn giường, Đoạn Bạch Nguyệt hôn hôn vầng trán đẫm mồ hôi của Sở Uyên: “Mệt muốn chết rồi?”
“Ngươi không mệt sao?” Sở Uyên chỉnh một tư thế thoải mái nằm trong lòng hắn, mơ mơ màng màng nói: “Ừm.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn bộ dáng của hắn, một nửa đau lòng một nửa thích muốn chết, nhưng cũng biết hắn đã mệt nhọc cả ngày nên không nỡ đòi hỏi thêm gì nữa. Lấy nước nóng vào giúp hắn lau người sạch sẽ rồi lên giường, lần nữa ôm vào trong ngực, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa ấn thắt lưng hắn, hi vọng sáng mai hắn có thể thấy thoải mái hơn phần nào.
Ngủ trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt, Sở Uyên từ trước đến nay đều không hề phòng bị, chỉ cần nắm ống tay áo hắn là có thể nặng nề ngủ thẳng đến bình minh. Toàn bộ đại quân đều đã rời khỏi Bạch Tượng quốc, theo đúng kế hoạch đi về phía hải vực Phỉ Miễn quốc, ngược lại cũng không có chuyện gì lớn, mà cho dù là có thì Tiết Hoài Nhạc và Thẩm Thiên Phong cũng dư sức giải quyết, vì vậy hai người cũng khó có được một buổi sáng yên tĩnh.
Sở Uyên mở mắt, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh mình.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay niết niết cằm hắn: “Tỉnh rồi ư?”
Sở Uyên nhìn hắn một lát, cảm thấy đầu óc vẫn còn hơi mê man, vì vậy nhắm mắt lại đem mặt chôn trong lòng hắn, tiếp tục ngây ngô một mình hồi lâu rồi mới nói: “Ừ.”
“Có lẽ hôm nay sẽ không có việc gì.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ nhẹ lên người hắn: “Nếu cảm thấy khó chịu thì cứ nằm nghỉ ngơi đi, ta đi mở cửa sổ, ngươi hít thở không khí một lúc rồi ngủ tiếp.”
“Đại quân đều ra biển rồi sao?” Sở Uyên hỏi.
“Ừ.” Đoạn Bạch Nguyệt đỡ hắn ngồi dậy: “Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch của chúng ta, trừ Vương Mãnh, Diệu Tâm và tám trăm tướng sĩ lưu lại Bạch tượng quốc thì toàn bộ đều đã kiểm kê xong rồi.”
“Vậy thì tốt.” Sở Uyên xoa xoa thắt lưng, đưa tay xốc chăn lên, Đoạn Bạch Nguyệt lại kéo hắn vào lòng: “Thật muốn rời giường a?”
“Ra bên ngoài đi dạo một chút.” Sở Uyên nhíu mày: “Mở cửa sổ ra để gió lùa vào.” Hai người hoan ái cả đêm, không khí trong phòng này tất nhiên là xuân tình chưa tán, đích xác có chút dâm mĩ. Đoạn Bạch Nguyệt cười cười ho khan hai tiếng, giúp hắn mặc y phục xong rồi dẫn ra khỏi khoang thuyền, vừa lúc nhìn thấy Ôn Liễu Niên đang ngồi xổm trên boong thuyền phía bên kia, cũng không biết là đang làm cái gì.
“Đi thôi.” Sở Uyên nói: “Qua đó xem một chút.”