Đế Vương Công Lược - Chương 24
Đế Vương Công Lược
Chương 24: Ngụy Tử Y [Đem Tây Nam Vương đi đi, đi đi]
gacsach.com
“Coi như để bọn họ tạm thời bảo quản.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu ngươi muốn, ta cướp lại là được.”
“Sao có thể gọi là cướp được?” Sở Uyên lắc đầu: “Mệnh quan triều đình tham ô làm trái pháp luật, tất cả những thứ mà hắn cướp được vốn đã nên được nhập vào quốc khố.”
Đoạn Bạch Nguyệt lập tức sửa lỗi: “Nếu ngươi muốn, ta lấy lạilà được.” Đổi một chữ thôi mà nói nghe danh chính ngôn thuận hơn rất nhiều.
Tứ Hỉ công công đưa thức ăn vào, sườn kho béo ngậy trông rất mê người.
Đoạn Bạch Nguyệt mừng rỡ: “Còn tưởng thật sự không có thịt ăn.”
“Keo kiệt.” Sở Uyên đưa đũa cho hắn: “Ngươi nghĩ như thế nào về Thiên Sát Giáo? Có dễ đối phó không?”
“Chỉ là một giáo phái nhỏ ở tây nam, không đủ sức gây uy hiếp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chẳng qua trước đây chưa bao giờ chủ động trêu chọc Tây Nam phủ, mãi tới gần đây mới nghe giang hồ đồn đãi, rồi còn muốn bắt Dao nhi về thành thân.”
Sở Uyên nói: “Nghe ngươi nói liền thấy đúng thật là ma giáo.” Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi cũng có thể bắt.
“Lần này coi như đánh bậy đánh bạ trúng được, nếu không có các nàng thì chỉ sợ không thể tìm ra tư khố của Từ Chi Thu dễ dàng đến vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên gật đầu: “Án kim sơn đã sáng tỏ hơn phân nửa rồi, việc cấp bách hiện giờ chính là điều tra rõ ràng xem các lão nhân trong thiện đường và Mộc Si Lão Nhân bị giam ở nơi nào.”
“Hay là để ta đi hỏi Lam Cơ thử xem?” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Ngươi?” Sở Uyên sửng sốt: “Ngươi rất quen nàng?”
“Ta không quen, nhưng mà có người quen.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Dịch dung là được.”
“Dịch dung thành người nào?” Sở Uyên tiếp tục hỏi.
“Ăn cơm trước đã.” Đoạn Bạch Nguyệt gắp cho hắn một miếng sườn. ” Ăn xong ta sẽ nói ngươi biết.”
Thẳng thắn mà nói thì đầu bếp ở dịch quán này cũng không kém Ngự trù ở trong cung, vì dù sao cũng là nấu cho Hoàng thượng mà. Nhưng không hiểu sao khẩu vị của Sở Uyên thời gian này lại quá thanh đạm, mỗi ngày nếu không phải muốn ăn rau xanh thì chính là đậu hũ, ngay cả gia vị cũng không được bỏ nhiều. Trong lòng đại nương này mới ngập tràn sầu khổ, thầm nghĩ mình đúng là nhân tài mà không được trọng dụng, sau này ra đường muốn khoe khoang cũng không có gì đáng để khoe khoang. Khó khăn lắm lần này mới nghe được Sở Uyên muốn ăn thịt, cho nên đã đem toàn bộ bản lĩnh tay nghề của mình ra, làm một bàn thức ăn vô cùng bắt mắt.
Hiếm thấy lúc nào Sở Uyên lại có khẩu vị như lúc này.
Có lẽ là vì món ăn ngon.
Hoặc cũng có thể là vì... nguyên nhân khác.
Dưới ánh nến mờ ảo, Đoạn Bạch Nguyệt cẩn thận lựa ra từng cây từng cây xương cá, lại lấy muỗng quậy quậy thử xem rồi mới đặt chén xuống trước mặt hắn: “Lần này đương nhiên không có xương cá đâu.”
Sở Uyên cúi đầu ăn một muỗng, hơi nóng, nhưng cũng thật thích hợp với khí trời ban đêm như thế này.
Ngoài cửa sổ mưa rơi tầm tã nhưng trong phòng lại ấm áp vô cùng.
Tứ Hỉ công công đang uống trà ở phòng bên cạnh, thầm nghĩ, bữa cơm này Hoàng thượng ăn thật là lâu.
Có lẽ sáng mai đại nương trong phòng bếp sẽ được Tây Nam Vương ban thưởng nhiều lắm a.
Chén bát trên bàn được dọn xuống, thay vào đó là một bình trà nóng. Sở Uyên hỏi: “Nói tiếp đi, ngươi muốn dịch dung thành người nào?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngụy Tử Y.”
Sở Uyên không rõ: “Ngụy Tử Y là ai?”
“Là một độc hành kiếm khách trên giang hồ, không quá tiếng tăm cũng không tính là người tốt, nhưng vẻ ngoài thì lại vô cùng cao lớn đẹp trai.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Từ trước đến giờ Lam Cơ vẫn luôn ngưỡng mộ hắn.”
Sở Uyên: “...”
Yêu nữ ma giáo ngưỡng mộ a, chắc là cũng không có mục đích gì khác ngoài...
Trong phòng cực kì yên tĩnh.
Lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ là cùng nhau trò chuyện vài câu, chắc sẽ không sao đâu. Lam Cơ đã dây dưa với Ngụy Tử Y lâu lắm rồi nhưng đến bây giờ vẫn chưa được như ý.” Cho nên chưa chắc gặp mặt sẽ phải làm cái chuyện kia.
Sở Uyên: “...”
Chưa từng được như ý, có lẽ cũng là nhớ mãi không quên nha.
“Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi.” Thấy hắn im lặng không nói gì, Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì hơn đành phải nói: “Nếu ngươi thấy không vui, ta không đi cũng được, có thể nghĩ biện pháp khác.”
“Ngụy trang vẻ ngoài thì dễ dàng nhưng cử chỉ, hành vi, thói quen ăn nói thì phải làm sao mới không để lộ sơ hở?” Cuối cùng Sở Uyên cũng mở miệng: “Lam Cơ cũng sẽ không vì thấy đó là Ngụy Tử Y mà chủ động nói ra tất cả mọi chuyện.”
“Điều này thì không cần phải lo lắng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trước giờ mỗi lần thấy Lam Cơ, Ngụy Tử Y đều trốn chạy không kịp, ta cũng đã đánh nhau với hắn vài lần rồi nên muốn học tám phần thần thái của hắn cũng không có gì khó.”
Sở Uyên nói: “Nha...”
Nha... là có ý gì?. Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn, thử dò xét: “Vậy rốt cuộc là đi hay là không đi?”
Sở Uyên nói: “Đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Được.”
Sở Uyên tiếp tục uống trà.
Một lúc sau, Đoạn Bạch Nguyệt đột nhiên đề nghị: “Hay là cùng nhau đi?”
“Sao?” Sở Uyên bất ngờ.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Võ công của Lam Cơ cũng không đến mức xuất thần nhập hóa, nếu giấu hơi thở núp ở nóc nhà hoặc cửa sổ, nàng sẽ không phát hiện ra.”
Sở Uyên nghe vậy càng trầm mặc hơn.
Không phát hiện thì không phát hiện, nhưng mà loại chuyện như thế này tại sao lại phải đặc biệt tới xem?
Cảnh tượng như vậy hắn chỉ cần suy nghĩ một chút thôi cũng đã thấy da đầu tê dại rồi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói xong cũng cảm thấy đề nghị của mình có chút cổ quái, tựa hồ chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, vì vậy lại nói: “Không đi cũng được.”
Sở Uyên lại nói: “Trẫm đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Thật sự muốn đi ư?
Sở Uyên uống cạn bình trà, sau đó đuổi Đoạn Bạch Nguyệt sang phòng bên cạnh.
Giường trong phòng đã được đổi một cái lớn hơn, màn giường và đệm chăn đều là màu đỏ, hết sức tươi đẹp, nghe nói là dịch quán có sẵn rồi, Hoàng thượng lại có chỉ phải cần kiệm nên chỉ có thể dùng nó, không được phép mua cái mới.
Biết sao được, Nguyệt ca có mệnh Hoàng Hậu mà, ngủ giường màu đỏ thì có làm sao ^O^.
Tứ Hỉ công công vừa giúp hắn trải giường vừa nói: “Đệm chăn này chất liệu rất tốt, mềm mại cực kì.”
Đoạn Bạch Nguyệt cũng sờ thử một chút, đúng là rất mềm.
Tứ Hỉ công công lại nói: “Ban ngày Hoàng thượng cũng ngồi ở đây một lúc.”
Đoạn Bạch Nguyệt lập tức vui vẻ hơn, nhưng cũng không kéo dài được bao lâu.
Nửa đêm canh ba nằm trên giường, càng nghĩ càng cảm thấy hồi nãy mình phải chăng đã trúng cổ gì rồi, cho nên mới chủ động rủ người yêu tới xem yêu nữ ma giáo.
Vậy mà người nọ cũngđồng ý a.
Nhưng chuyện này liên quan đến sống chết của các lão nhân trong thiện đường, mà tạm thời lại không nghĩ ra biện pháp gì khác nên cũng đành phải làm như vậy. Buổi chiều hôm sau, Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trước gương, đem mìnhhóatrang thành Ngụy Tử Y.
Sở Uyên đứng sau lưng hắn, tâm tình rất là phức tạp.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta không ở bên ngươi được nên nếu muốn tới đó thì phải cẩn thận một chút.”
Sở Uyên nói: “Ừ..”
Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài, ra tới cửa lại quay đầu dặn dò: “Không đến cũng được.”
Sở Uyên tiếp tục nói: “... Ừm.”
Đoạn Bạch Nguyệt một mình ra khỏi dịch quán.
Đoạn Bạch Nguyệt mang trường kiếm đi dạo trên đường phố, nhìn qua đúng là vô cùng đẹp trai, khiến không ít cô nương ngoái đầu nhìn lại. Chẳng qua thành Đại Nhạn cách giang hồ khá xa nên cũng không ai nhận ra hắn, chỉ xem như là một hương khách đẹp mắt từ nơi khác đến mà thôi.
Đoạn Bạch Nguyệt đi thẳng tới khách điếm Nhạn Hồi.
Vì hiện tại đang là giờ cơm chiều nên phòng ăn ở đây có rất nhiều người, tiểu nhị ân cần bưng đậu phộng rang và ít thức ăn ra, hỏi khách nhân muốn dùng gì.
Đoạn Bạch Nguyệt còn chưa kịp nhận lấy thực đơn từ tay tiểu nhị thì đã nghe được tiếng nói vui vẻ từ phía sau: “Các hạ có phải là Ngụy đại hiệp không?”
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người lại.
“Đúng là vậy a!” Thị nữ của Lam Cơ mừng rõ nhìn hắn.
“Thật không ngờ lại gặp Ngụy đại hiệp ở đây.” Thị nữ cười nói: “Giáo chủ nhà ta đang ở trên lầu, có cần lên uống chén rượu hay không?”
“Tất nhiên.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm bội kiếm trên bàn đứng dậy.
Thị nữ thấy thế bất ngờ, bởi vì trước đó Ngụy Tử Y rất ghét bị dây dưa nên vẫn luôn đối xử vô tình với giáo chủ, chỉ cần thấy Thiên Sát Giáo liền bỏ chạy ngay lập tức, chưa từng đáp ứng sảng khoái như vậy.
“Còn lo lắng cái gì?” Thấy nàng cứ đứng bất động, Đoạn Bạch Nguyệt hối thúc: “Mau đi gặp Lam Giáo chủ, đúng lúc ta có chuyện cần thương lượng.”
Thị nữ hoàn hồn, dẫn hắn lên lầu, để hắn đứng chờ ngoài cửa còn mình thì vào phòng bẩm báo.
Lam Cơ nhanh chóng tự mình ra mở cửa, thấy đúng là Ngụy Tử Y thì rất vui mừng.
Đoạn Bạch Nguyệt lên tiếng: “Lam giáo chủ.”
“Vừa rồi nghe Thải Điền nói ta còn không tin, nào ngờ thật đúng là Ngụy đại hiệp.” Lam Cơ để hắn vào phòng rồi đóng cửa lại. ” Sao lại ở trong thành này?”
“Lúc vô tình đi ngang qua thì ghé vào thành, nhưng tới khách điếm Nhạn Hồi thì lại là cố ý.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Lam Cơ nghe vậy cười khanh khách, thân hình lả lướt như rắn sà tới: “Thật là hiếm thấy a, Ngụy đại hiệp cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi sao? Trước đây ta đã nói mà, nhân sinh khổ đoản, cần gì phải giả vờ đứng đắn.”
Đoạn Bạch Nguyệt bất động thanh sắc né tránh, đáy lòng âm thầm kêu khổ, nghìn vạn lần đừng có ai ngoài cửa sổ a.
“Đã tới đây rồi, tại sao còn muốn né tránh?” Lam Cơ bất mãn nói.
“Tại hạ có một điều kiện.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Điều kiện gì?” Lam Cơ lại dán sát vào người hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Kim sơn bên ngoài thành, ta cũng muốn được chia phần.”
Không ngờ hắn sẽ trực tiếp nói ra như vậy, Lam Cơ có chút sửng sốt, sắc mặt cũng thay đổi.
“Lam giáo chủ không cần hoảng hốt, tại hạ cũng không phải loại người không biết điều.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Chẳng qua hôm đó đi ngang qua núi, vô tình thấy được vài thứ. Quy củ giang hồ luôn là ‘ Người có thấy thì có phần’, có điều giáo chủ cứ yên tâm, Ngụy mỗ sẽ không làm sư tử há mồm đâu.”
“Ngươi muốn bao nhiêu?” Lam Cơ hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa mấy ngón tay ra hiệu.
Lam Cơ chậc chậc: “Ít như vậy?”
“So với kim sơn trong động thì tất nhiên chẳng đáng là bao.” Đoạn Bạch Nguyệt thản nhiên đáp. ” Có lẽ chỉ như hạt cát trong đại mạc mà thôi, nếu coi đó là phí ém miệng thì Lam giáo chủ cũng không thua thiệt gì cả.”
“Cũng được.” Lam Cơ rót hai chén rượu, che miệng thẹn thùng nói: “Bạc ta sẽ cho, nhưng còn phải xem công phu của ngươi thế nào đã, nếu có thể làm ta vui vẻ thì muốn gấp đôi số đó cũng được.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhịn không được lại liếc mắt nhìn về phía cửa sổ.
Nhất định phải không có ai, không có ai, không có ai.
Lam Cơ đưa ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực của hắn, muốn đẩy vạt áo ra.
Đoạn Bạch Nguyệt ngăn lại: “Vẫn chưa thấy bạc, Lam giáo chủ nôn nóng quá rồi đó.”
“Ngươi đúng là người thực tế a.” Lam Cơ bật cười: “Thật là thú vị.”
“Không phải ai cũng giống Lam giáo chủ, có thể nhặt được nhiều tiền của phi nghĩa từ trên trời rơi xuống như vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta là thường nhân, chỉ có thể cẩn thận một chút.”
“Ngụy đại hiệp cho rằng ta nhặt được hay sao?” Lam Cơ lắc đầu: “Để có được như ngày hôm nay, ta cũng tốn không ít tinh lực đâu.”
“Cái này thì ta tin.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc lắc chén rượu trong tay. ” Vài ngày trước trong thành xảy ra hỏa hoạn, có lẽ cũng là do Lam giáo chủ làm.”
“Quả thật thông minh.” Lam Cơ cởi áo ngoài, lộ ra cánh tay căng mịn sáng loáng như châu ngọc.
Đoạn Bạch Nguyệt mỉm cười, vô cùng lãnh tĩnh, tiếp tục uống rượu.
“Ba ngày sau ta phải về Thiên Sát Giáo.” Lam Cơ lười biếng nói. ” Chẳng biết số bạc kia cần phải chuyển đến nơi nào cho Ngụy đại hiệp?”
“Nhà cũ ở Giang Tây.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Được.” Lam Cơ đặt ngón tay lên môi hắn: “Bổn giáo trước giờ nói là làm, không xấu xa như nam nhân các ngươi, miệng lưỡi chẳng nói ra được câu nào đáng tin.”
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay vòng qua, thuận thế đưa nàng sang phía bên kia ngồi. ” Ta nói rồi, lấy bạc trước.”
Lam Cơ thở dài, nắm tay chống quai hàm, dùng ngón tay gõ gõ cằm hắn.
Trước ngực là hai gợnsóng mãnh liệt đong đưa khiến người choáng váng.
...
Uống xong nửa vò rượu, Đoạn Bạch Nguyệt khó khăn lắm mới có thể thoát thân, cả người ngào ngạtmùi phấn son, vừa định về khách điếm tắm rửa sạch sẽ trước đã thì Đoạn Niệm chạy tới, nói: “Vừa nãy Hoàng thượng tới.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đoạn Niệm tiếp tục nói: “Sau đó lại đi rồi.”
Đi là đúng rồi, dựa theo tính tình người nọ thì còn đứng đợi mới là lạ đó. Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Hoàng thượng để thuộc hạ chuyển cáo Vương gia, lập tức trở về dịch quán.” Đoạn Niệm dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn, lại bồi thêm một câu: “Dường như cực kì tức giận.”
Đoạn Bạch Nguyệt nghĩ đêm nay có thể ngay cả sàn nhà cũng không được ngủ rồi.
Trong dịch quán, Tứ Hỉ công công thấy hắn cũng nói: “Vương gia nhanh vào phòng đi thôi, Hoàng thượng chờ lâu lắm rồi.” Nếu còn không tới e là sẽ phá phòng luôn.
Đoạn Bạch Nguyệt hít một hơi thật sâu, đưa tay đẩy cửa ra.
Sở Uyên đưa một ngón tay chỉ vào phía sau tấm bình phong, diện vô biểu tình nói: “Đi tắm sạch sẽ!” Nồng nặc!
Đoạn Bạch Nguyệt biết điều đáp: “Được.”
Sau bình phong truyền đến tiếng nước ào ào, Sở Uyên tiếp tục ngồi trước bàn xem tấu chương.
Mới ra khỏi cung không bao lâu, vì sao chữ của Thái phó đại nhân lại trở nên xấu xí như vậy?
Sau khi trở về nhất định phải cho hắn mỗi ngày chép tám lần <Sở Luật> mới được!
Cho tới khi trên người không còn chút mùi thơm nào nữa Đoạn Bạch Nguyệt mới bước ra khỏi dục đũng.
Tứ Hỉ công công đã sớm chuẩn bị cho hắn một bộ y phục, tuy rằng màu sắc khó coi nhưng vì đang lúc nửa đêm mà đột nhiên Hoàng thượng lại muốn nên thật sự không tìm được thứ tốt hơn, chỉ có thể dùng tạm cái này.
Cũng may Tây Nam Vương có tướng mạo tốt, mặc cái gì cũng cực kì đẹp trai.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống cạnh bàn.
Sở Uyên nói: “Hỏi được cái gì rồi?” Vẫn luôn nhìn tấu chương, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ba ngày sau Thiên Sát Giáo sẽ rời khỏi thành Đại Nhạn, những lão nhân đó có thể đã không còn ở trong thành nữa.”
Sở Uyên nghe vậy nhíu mày.
“Nói không chừng Mộc Si Lão Nhân cũng ở trong số đó.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta định đi theo xem thử.”
Sở Uyên nói: “Có nguy hiểm hay không?”
“Chỉ âm thầm theo dõi nên chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu muốn cướp người thì quay trở lại tìm thêm trợ thủ cũng tiện.”
Sở Uyên do dự gật đầu.
“Cho nên không tức giận nữa?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên lại cầm lấy tấu chương: “Trẫm tức giận lúc nào?”
Đoạn Bạch Nguyệt chống cằm nhìn hắn.
Sở Uyên liếc mắt nhìn hắn thì thoáng thấy một mảng màu hồng, vì vậy hồ nghi ngẩng đầu lên.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có chuyện gì ư?”
Sở Uyên chủ động xích lại gần hắn.
Trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt là thiên quân giao chiến, sấm sét ầm ầm lóe lên.
Sở Uyên đưa một ngón tay kéo vạt áo của hắn ra.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Hắn cảm thấy có chút choáng váng, thật sự rất rất rất choáng váng.
Vậy mà không đợi hắn choáng váng xong thì Sở Uyên đã đùng đùng nổi giận nâng tay vỗ bàn một cái: “TỨ HỈ!”
“Ôi chao, đây! đây!” Tứ Hỉ công công đang đứng bên ngoài ăn hoa sinh đường, không ngờ Hoàng thượng đột nhiên lại gọi, nhanh chóng chạy vào phòng.
“Tiễn khách.” Sở Uyên đã lấy lại bình tĩnh rồi.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Tứ Hỉ công công nhìn sang Tây Nam Vương, đã xảy ra chuyện gì?
Đoạn Bạch Nguyệt cực kì vô tội nhìn hắn, ta làm sao mà biết!
Nhưng khi thiên tử tức giận, người khác không thể không tuân theo.
Đoạn Bạch Nguyệt trở lại phòng bên cạnh, kéo vạt áo ra cúi đầu xem thử, muốn coi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Kết quả rõ ràng là một mảng màu hồng trên ngực.
...
“Thật sự là bởi vì nó.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm con nhện, từ khe cửa sổ luồn vào một cánh tay. ” Có thể là vì ở trong bình ngẩn ngơ quá chán, nên không biết đã chui ra từ lúc nào.” Ngươi liếc mắt nhìn một chút đi a, thật sự không phải vì nguyên nhân nào khác đâu.
Còn chuyện vì sao phải luồn tay vào cửa sổ, là bởi vì cửa bị khóa rồi, không vào được.
Nhìn con nhện to béo mập mạp đầy lông trên tay hắn, Sở Uyên nghĩ mình sắp điên rồi.
“TỨ HỈ!”
“Đây!” Tứ Hỉ công công lần này có chuẩn bị tình thần rồi, không ăn hoa sinh đường nữa, chạy tới mạnh mẽ kéo Tây Nam Vương trở về phòng ngủ, hơn nữa hết sức muốn thở dài.
Tức giận thì phải dụ dỗ thật tốt mới đúng chứ, nào có ai lại cầm con nhện chạy tới hù dọa như thế, cũng đâu phải tiểu oa nhi ba tuổi đâu, quả thực không có đạo lý.