Đế Vương Công Lược - Chương 30

Đế Vương Công Lược
Chương 30: Tử Thiềm Thừ [Nghe nói Trại Phan An bị bệnh rồi.]
gacsach.com

(Tử Thiềm Thừ: chính là Bé Cóc Tía – cục cưng của Đoạn Dao. Đúng là người của Tây Nam Phủ, ca ca thì cưng nhện, đệ đệ thì cưng cóc =.=)

Tẩm điện rất lớn nhưng vì bên trong không có nhiều thứ quý giá nên nhìn hơi trống trải. Long sàng là thứ quý giá nhất nơi này, được làm bằng vàng nguyên chất khảm ngọc, đặt ngay giữa căn phòng. Đây vốn là Bách Bảo Sàng do Chu Vương tiền triều làm ra, sau đó vì tổ tiên Sở thị muốn nhắc nhở hậu thế phải cần kiệm nên giữ lại long sàng, cũng chính là thứ xa xỉ duy nhất.

Võ công Sở Uyên không thấp nên đã sớm biết có người xông vào, nhưng vừa mới đưa tay phải cầm lấy chủy thủ dưới gối thì lại nghe Tứ Hỉ ở bên ngoài hoảng hốt nói một câu: “Tây Nam Vương, tốt xấu gì cũng phải chờ lão nô vào trong thông truyền trước đã a!”

Tới đây vào giờ này ư? Sở Uyên cau mày ngồi dậy, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, phản ứng đầu tiên đó là hắn đã ngủ quên. Vẫn chưa kịp khoác áo xuống giường thì đã có người xông vào.

“Chuyện này...” Tứ Hỉ công công tay chân luống cuống đi sát phía sau Đoạn Bạch Nguyệt.

“Không sao.” Sở Uyên khoát khoát tay. ” Lui xuống trước đi, đi nói Trương thái y tới trễ một chút.”

“Dạ!” Tứ Hỉ công công nói, vừa ra đến cửa lại nhỏ giọng nhắc nhở Đoạn Bạch Nguyệt: “Hoàng thượng vẫn đang còn bệnh mà.”

Sở Uyên tựa vào đầu giường, nhìn qua có chút mệt mỏi.

“Làm sao vậy?” Thấy hắn như thế, Đoạn Bạch Nguyệt cũng không còn tâm tư quản chuyện Cao Ly Vương hay Cao Lệ Vương gì nữa, đi tới ngồi xuống mép giường, đưa tay đặt lên trán hắn thử nhiệt độ, thấy có hơi nóng.

“Không có gì, mấy ngày nay quá mệt mỏi, hồi sáng lâm triều xong cảm thấy có chút choáng váng.” Sở Uyên ho khan hai tiếng, hỏi: “Sao lại gấp gáp vào cung như vậy? Bên ngoài xảy ra chuyện gì ư?”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

“Nói nha.” Thấy hắn trầm mặc không nói gì, Sở Uyên càng khó chịu hơn.

“Chính là...” Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh không gì sánh được, nói: “Trại Phan An đó nhìn như chỉ có một tiểu tư đi theo bên cạnh nhưng thật ra hắn đã âm thầm đưa không ít người tới vương thành, hiện giờ đang tìm tung tích của Mộc Si Lão Nhân.” May mà vẫn còn có chuyện này để lấp liếm lấy lệ, nếu không hắn đã phải vì quốc sự ngày đêm vất vả, còn mình thì lại đang so đo tính toán chuyện muội muội của Cao Ly Vương- một người mà dù có vác tám cái gậy tre cũng đánh không tới, như vậy thì quả thực là hết sức... mất mặt.

Tám cái gậy tre cũng đánh không tới: ý là lông gà vỏ tỏi chả liên quan gì đó mà.

“Ra là vậy a.” Sở Uyên dựa hẳn về phía sau: “Vậy thì rất có thể hắn chính là kẻ đã đạt thành giao dịch với Lam Cơ lúc trước.” Một kẻ là vì Mộc Si Lão Nhân, một kẻ là vì Thiên Hồi Hoàn mà Mộc Si Lão Nhân làm ra, hơn nữa đều đang ở vương thành.

“Cũng không phải chuyện quan trọng gì, ngươi không cần lưu tâm.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn sửa sang lại y phục. ” Chuyện cấp bách bây giờ là phải chăm sóc thân thể thật tốt.”

“Nếu không phải chuyện quan trọng gì thì tại sao lại phải khẩn cấp xông vào tẩm cung giờ này?” Sở Uyên buồn cười nhìn hắn.

Lần này Đoạn Bạch Nguyệt không chút do dự đáp: “Muốn gặp ngươi.”

Sở Uyên: “...”

“Khó khăn lắm mới kiếm được cái cớ.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Nếu ta lại như bình thường không có việc gì tìm tới đây, có lẽ lại bị Tứ Hỉ đuổi đi.”

Sở Uyên co người lại trong chăn, lầm bầm lầu bầu: “Tứ Hỉ lại không ngăn được ngươi...”

“Hửm?” Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi: “Cho nên sau này ta có thể tùy tiện xông vào đây ư?”

“Dám!” Tuy rằng giọng hơi khàn một chút nhưng uy nghiêm thiên tử vẫn chưa hề mất đi.

Đoạn Bạch Nguyệt cười, nhẹ nhàng đỡ hắn nằm ngay ngắn lại: “Đừng lộn xộn, nhắm mắt ngủ thật ngon.”

“Đúng rồi, còn một chuyện quên nói với ngươi.” Sở Uyên nằm trên giường nói: “Vài ngày nữa Cao Ly Vương sẽ tới, Cao Ly Công chúa cũng sẽ tới.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nha..”

Sở Uyên nhìn vẻ mặt của hắn, bật cười, đưa tay đẩy đẩy: “Ngươi trốn kĩ một chút, nếu không có người chọn trúng trói đi đó.”

“Cao Ly Vương tới cũng được nhưng tại sao Cao Ly Công chúa cũng tới nữa?” Đoạn Bạch Nguyệt mặt mày đau khổ: “Nghìn vạn lần đừng nói là vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ, chạy tới đòi tứ hôn a.”

“Muốn tứ hôn cũng không phải tứ ngươi.” Sở Uyên lại rụt cằm vào chăn: “Người ta dù sao cũng là công chúa, cũng không phải không ai yêu, nếu ngươi đã không muốn thì Cao Ly Vương không thể nào bắt ép được, hơn nữa đã sớm muốn chọn người khác rồi.”

“Ai vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Đầu tiên là muốn gả cho Trạng nguyên, sau đó nghe nói Trạng nguyên đã ngoài bốn mươi tuổi rồi nên không muốn nữa, tiếp tục đòi Bảng nhãn.” Sở Uyên nói: “Nhưng vị Bảng nhãn này lại mặt rỗ, sau khi gửi bức họa qua đó thì Cao Ly Công chúa kia còn không thèm nhìn.”

Đoạn Bạch Nguyệt không phúc hậu sờ sờ cằm: “Không phải còn có một Thám hoa lang sao?” Tài tử Giang Nam, lớn lên đẹp mắt, tài hoa hơn người, hơn nữa còn thông hiểu văn tự Cao Ly, vừa nghe liền biết thập phần thích hợp để nhanh chóng thành thân, sau đó ở lâu dài bên Cao Ly, tốt nhất tám năm mười năm mới trở về một chuyến.

Nếu thật có thể như vậy thì Tây Nam Phủ chắc chắn sẽ đưa tặng một phần hậu lễ.

Hoặc là hai phần.

Hoặc là nhiều hơn.

Nhưng Sở Uyên lại lắc đầu: “Ôn ái khanh không cưới nàng được.”

“Vì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt từ trong suy nghĩ mơ màng không giới hạn của mình tỉnh lại.

“Cao Ly Công chúa tên là Kim Xu, nghe nói cực kì đanh đá, lại còn có võ công.” Sở Uyên nói. ” Ôn ái khanh văn nhược như thế, nếu thành thân chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi, trẫm mới không nỡ.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy nỡ nhét cho Tây Nam Phủ ư?”

“Công chúa nhà người ta vốn đã coi trọng ngươi.” Sở Uyên nói: “Trẫm có thể ngăn cản được hay sao?”

“Sao lại không thể ngăn?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trên thế gian này, ngươi là người có tư cách ngăn nhất.”

Sở Uyên chỉ lộ ra ngoài chăn hai con mắt nhìn hắn.

“Ngủ đi.” Đoạn Bạch Nguyệt dùng mu bàn tay cọ cọ mặt hắn: “Khó khăn lắm mới nhàn rỗi một chút, không có đám lão già dở sống dở chết quỳ gối ngoài kia.”

Sở Uyên cười ra tiếng.

“Ta đi trước, không quấy rầy ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt dịu dàng nói.

“Chờ chút đã.” Sở Uyên đưa tay chỉ vào ngăn tủ bên cạnh giường. ” Bên trong có cái hộp, ngươi lấy ra đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy bước tới ngăn tủ: “Cái này ư?”

“Ừ.” Sở Uyên gật đầu: “Trong đó là chung Bảo Cơ Lưu Ly, Tiểu Cẩn muốn nên trẫm sai người tìm được hai cái, có lẽ Dao nhi cũng sẽ thích, ngươi mang về cho hắn đi.”

Còn chuẩn bị lễ vật cho tiểu quỷ kia, trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt cuộn trào men chua: “Vì sao không đưa cho ta?”

“Ngươi lại không nuôi cổ.” Sở Uyên nói.

Đoạn Bạch Nguyệt kiên định đáp: “Ta nuôi.”

Sở Uyên: “Vẫn muốn đưa cho Dao nhi.”

Đoạn Bạch Nguyệt buồn bực.

Sở Uyên xoay người chìa lưng cho hắn, lười biếng nói: “Được rồi, nếu Vương gia không có việc gì khác thì quỳ an đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười.

Khách điếm Duyệt Lai, Đoạn Dao đang ngồi bên cạnh bàn nghiên cứu một ám khí nhỏ, thấy ca ca vào cửa định chào hỏi nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Đoạn Bạch Nguyệt đã thả ” CỘP” xuống trước mặt hắn một cái hộp thật to.

“Cho ngươi!” Đoạn Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.

“Ta không muốn không muốn.” Đoạn Dao lắc đầu, nhìn vẻ mặt ngươi như kẻ đòi nợ, có lẽ cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.

“Không biết tốt xấu!” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống: “Mở ra xem đi.”

Đoạn Dao sinh lòng cảnh giác: “Có độc không?”

“Ngươi còn sợ độc?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.

Độc của người khác tất nhiên ta không sợ, nhưng độc của ngươi thì khó nói lắm a. Đoạn Dao cẩn cẩn dực dực mở ra, chuẩn bị tinh thần có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.

Một cái chung bằng ngọc lưu ly khảm nhiều loại bảo thạch đang yên lặng nằm ngay giữa cái hộp, lưu quang bảy màu sáng long lanh.

“Oaaa!” Đoạn Dao kinh hỉ: “Ngươi tìm đâu ra vậy?”

Đoạn Bạch Nguyệt “Hừ!” một tiếng từ trong lỗ mũi ra ngoài lỗ mũi: “Không sợ có độc nữa ư?”

“Ca...” Đoạn Dao treo cả người vắt vẻo trên lưng hắn: “Hôm nào đó ta nhất định sẽ tìm Vương trạng nguyên viết cho ngươi một bài phú.” Từ ngữ trau chuốt hoa lệ, ca ngợi cao như trời, hơn nữa phải vô cũng dài.

Đoạn Bạch Nguyệt xách hắn xuống: “Giữ gìn thật tốt, nếu đánh mất nó, ta liền ném ngươi luôn.”

Đoạn Dao: “...”

Thật vậy chăng?

“Không phải ta tìm được.” Đoạn Bạch Nguyệt tự rót cho mình chén trà.

Đoạn Dao suy nghĩ một chút mới hiểu được trọng điểm của vấn đề: “Là tẩu tẩu cho ta ư?”

Đoạn Bạch Nguyệt ngầm thừa nhận.

“Đúng là vậy rồi.” Đoạn Dao cảm khái: “Tẩu tẩu thật là giàu a!” Thật sự là rất tốt, ca ca gả qua đó không sợ đói bụng.

Đúng vậy, chính là gả, cái loại mà tám năm mười năm mới quay về Tây Nam Phủ một chuyến đó, hoặc là lâu hơn nữa cũng không vấn đề gì.

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Đoạn Dao lại vui vẻ cầm chung lưu ly lên ngắm nghía một lúc, rồi hỏi: “Có cần đáp lễ không?” Dù sao đi nữa ca ca vẫn chưa thành thân, chưa thể tính là người một nhà, cho nên mấy chuyện cấp bậc lễ nghĩa này cần phải chu toàn một chút mới được.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đem ngươi vào cung hầu hạ hắn sao?”

Đoạn Dao lập tức trợn to mắt, A?

Đoạn Bạch Nguyệt lại đưa mắt quét từ đầu tới chân hắn: “Theo Tứ Hỉ làm công công cũng tốt lắm đó.”

Đoạn Dao quả quyết ôm chung ngọc lưu ly chạy ra ngoài.

Đoạn Bạch Nguyệt xách áo hắn kéo lại: “Chưa xong, còn một chuyện chưa nói.”

“Lại gì nữa?” Đoạn Dao tâm không cam tình không nguyện, nói nhanh lên, ta còn phải về phòng dùng chung mới nuôi trùng!

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lúc trước ngươi làm cách nào mà giải được cơ quan ở Cửu Huyền Cơ?” Mặc dù mình cũng âm thầm theo vào nhưng chỉ là vì đề phòng có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thôi, không có giúp đỡ gì cả. Nhìn theo hắn ngược lại còn cảm thấy tòa tháp kia cũng không kinh khủng như mọi người đồn đãi, đúng là có ám khí thật nhưng cũng chỉ là ám khí mà thôi, không giống nơi ma quỷ có thể lấy tính mạng người khác chút nào.

Đoạn Dao yên lặng nói: “Trước khi xông vào đó, ta căn bản cũng không biết nơi ấy có cơ quan.”

Đoạn Bạch Nguyệt ho khan hai tiếng.

“Có ám khí thì tránh, có cơ quan thì phá, nếu không thì phải làm sao?” Đoạn Dao nói: “Phá cơ quan hai lần cũng rút ra được kinh nghiệm.”

Đoạn Bạch Nguyệt như có suy nghĩ nhìn hắn.

Dựa theo những gì Mộc Si Lão Nhân nói, thì toà tháp cơ quan kia cũng không phải do một mình hắn dựng lên, chỉ phụ trách một phần trong đó mà thôi. Đốt Tinh mới chân chính là trận môn của Cửu Huyền Cơ, có thể phá trận đều là người có duyên với Đốt Tinh.

Đoạn Dao chống cằm: “Còn chuyện gì nữa không?”

“Đi dịch dung.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Đoạn Dao khổ hề hề nói: “Dịch dung làm chi?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Theo ta tới phố Thái Từ một chuyến, thử xem có thể giải tàn cục kia hay không.”

Đoạn Dao suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi đi giải, ta đi theo, đúng không?”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Ngươi đi.”

Đoạn Dao: “...”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lo lắng cái gì?”

Đoạn Dao đưa ngón tay lên chỉ vào mũi mình, khó nhọc nói: “Ngươi thấy ta đụng tới bàn cờ lần nào chưa?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trước đây ngươi cũng chưa bao giờ phá trận.” Nhưng vẫn có thể tay không phá hủy Cửu Huyền Cơ.

Đoạn Dao nghẹn họng.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đốt Tinh và Đốt Tinh Cục, vừa nghe đã thấy có liên quan, nếu ngươi có thể lấy được Đốt Tinh thì chưa biết chừng cũng có thể giải Đốt Tinh Cục.”

Đoạn Dao tiếp tục do dự.

Đoạn Bạch Nguyệt lại nói: “Huống chi đã dịch dung rồi, không ai nhận ra ngươi.” Dù có thua cũng không mất mặt.

Đoạn Dao đành phải đáp ứng.

Tất nhiên, để phối hợp với mục đích lần này, Đoạn Dao đem bản thân dịch dung thành một tiểu thư sinh gầy teo ốm yếu, vừa nhìn liền biết gió thổi cũng bay.

Trại Phan An kia vẫn đang lim dim ngủ gật dưới ánh mặt trời, nghe thấy có người lên lôi đài mới chậm rãi mở mắt ra.

Đoạn Dao thả vào rương bên cạnh hắn một lượng bạc, ngồi xuống đối diện với hắn.

Dân chúng xung quanh bắt đầu ùa tới, xem náo nhiệt!

Trại Phan An khẽ gật đầu: “Mời tiểu công tử.”

Đoạn Dao tiện tay cầm một quân cờ lên, giả bộ trầm tư suy nghĩ nửa ngày, sau đó hạ cờ.

Trại Phan An nhướng mày.

Lòng Đoạn Dao đầy vui sướng, chẳng lẽ có thể thật ư?

Trại Phan An lắc đầu: “Vị tiểu công tử này, nếu đã đối với kỳ nghệ dốt đặc cán mai thì đừng tới đây quấy rối nữa.”

Dân chúng vây quanh đồng loạt thở dài một tiếng, Đoạn Dao bình tĩnh xuống đài rồi chạy trối chết.

Đoạn Bạch Nguyệt đứng ở con hẻm nhỏ sau phố cười thắt ruột.

Sau khi về khách điếm, Đoạn Dao vứt mặt nạ sang một bên, tức giận uống cạn ba bát trà lạnh, hạ hỏa.

Đoạn Bạch Nguyệt ung dung nói: “Cũng không mất mặt.”

Đoạn Dao “Hừ!” một tiếng, xoay người trở về phòng mình.

Đoạn Bạch Nguyệt nằm trên giường, nhìn đám mây ngoài cửa sổ ngẩn người. Hắn cũng không hi vọng xa vời chuyện có thể giải cục đơn giản như thế, chỉ là nghĩ thử một lần cũng không sao, nếu là mèo sống không đụng được chuột chết thì lại nghĩ biện pháp khác.

Ước chừng qua khoảng thời gian uống cạn chum trà nhỏ, Đoạn Dao lại đẩy cửa đi vào.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Có việc?”

“Dường như Tử Thiềm Thừ có chút hưng phấn.” Đoạn Dao nói: “Nhảy nhót liên tục khắp phòng.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.

Đoạn Dao tiếp tục nói: “Hôm qua vừa mới cho ăn, theo lý thì nó phải ngủ thẳng tới tháng sau mới tỉnh.” Hôm nay lại khác thường như vậy, chắc chắn là vì đã ngửi thấy mùi đồ ăn. Từ khi sinh ra nó đã chỉ ăn các loại cổ trùng, thứ khác không bao giờ đụng tới.

“Ngươi muốn nói là trên người Trại Phan An kia có cổ trùng?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Đoạn Dao gật đầu: “Toàn bộ trùng ta nuôi đều đang ở trong bình, Tử Thiềm Thừ không thể nào cảm nhận được.”

“Thế thì tốt quá.” Đoạn Bạch Nguyệt sờ cằm: “Cổ trùng gặp Thiềm vương, đoán chừng bây giờ đã phá ổ chạy tán loạn.”

Quả nhiên, ngày hôm sau thám tử tới báo là Trại Phan An kia hình như sinh bệnh, ngay cả lôi đài cũng không tới.

Đánh bậy đánh bạ vậy mà trúng, Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy có chút buồn cười.

Đoạn Dao nói: “Hẳn là cổ trùng trên người hắn bị kinh động, vài ngày nữa sẽ ổn định lại thôi.” Dù sao không phải loại cổ nào cũng có thể như Kim Tàm Tuyến của ngươi, đừng nói là tới gần Tử Thiềm Thừ, cho dù bị nuốt xuống cũng sẽ tiếp tục lười biếng ngủ ngon.

“Đúng lúc.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mấy ngày nay Cao Ly Vương cũng tới vương thành, để hắn nằm trên giường vài ngày đi, tránh xảy ra chuyện.”

Tuy chỉ là biên cương Vương của một nước thuộc địa nho nhỏ, nhưng Sở quốc cũng rất chu toàn phần lễ nghi. Sở Uyên tự mình dẫn người tới trước cửa Tuyên Văn nghênh đón, dân chúng cũng tranh nhau dành vị trí tốt hai bên đường, chỉ sợ chậm chân một chút sẽ không được xem náo nhiệt.

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi bên cửa sổ ở tầng hai của khách điếm, uống trà cùng sư phụ.

Nam Ma Tà rối rít nói: “Ngươi nhìn phái đoàn kia mà xem.”

Đoạn Bạch Nguyệt cũng buông chén trà trong tay nhìn một chút.

Nam Ma Tà tiếp tục nói: “Vừa tráng lệ vừa sang trọng, người người tấp nập chờ nghênh đón. Theo lý mà nói, Cao Ly quốc kia cũng không giàu sang bằng Tây Nam Phủ, vì sao ngươi và người ta lại chênh lệch lớn như thế?”

Đoạn Bạch Nguyệt thành tâm đề nghị: “Sao sư phụ không chịu ra đường đi dạo một chút?”

“Có lẽ Cao Ly Vương cũng rất anh tuấn tiêu sái.” Nam Ma Tà nói: “Hơn nữa chưa biết chừng còn có thể muối dưa chua, so với hắn ngươi cái gì cũng kém. Đừng nói là người trong lòng vẫn chưa tới tay ngươi, mà ngay cả sư phụ đây cũng muốn cho hắn nhập môn hạ làm sư huynh ngươi luôn.”

Đoạn Bạch Nguyệt nâng cao cằm: “Nhìn đi, ái đồ của ngươi kìa.”

Nam Ma Tà vội vàng tập trung tinh thần nhìn xuống, chỉ thấy tám tên tráng hán đang gánh Cao Ly Vương đi qua, nhìn qua khoảng chừng bốn mươi tuổi, y phục kì dị, cười lên liền không tìm được con mắt ở nơi nào.

...

Nam Ma Tà lãnh tĩnh nói: “Quả nhiên anh tuấn bất phàm.”

Đoạn Bạch Nguyệt cũng lười tiếp chuyện với hắn, chỉ nói: “Hôm nay chắc trong cung rất náo nhiệt.”

Nam Ma Tà lã chã rơi lệ: “Những lời này nghe sao mà chua xót quá!”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Cao Ly Vương tên là Kim Thái, xem như là nước an phận nhất trong tất cả các nước phụ thuộc của Đại Sở, thái độ làm người cũng rất hiền hòa vui vẻ nên Sở Uyên cũng không chán ghét hắn, thi thoảng còn phong thưởng. Vì thế mà từ lúc kế vị tới nay, mỗi năm Kim Thái đều đến Sở quốc một lần, vừa vui chơi giải trí vừa có của mang về, chuyện như vậy ai mà không muốn làm chứ. Lần này hắn càng quyết tâm muốn giúp muội muội của mình tìm được một vị hôn phu ưng ý.

Trong đại điện bây giờ đang là tiệc ca múa mừng thái bình thịnh thế. Sở Uyên nâng chén ăn mừng cùng quan viên và phái đoàn Cao Ly quốc, uống cạn một hơi xong cảm thấy có chút không đúng, vì vậy quay đầu nhìn Tứ Hỉ.

Tứ Hỉ công công cười ha hả đứng hầu hạ phía sau — Hoàng thượng còn sinh bệnh a, Tây Nam Vương và thái y đều căn dặn không thể uống rượu.

Sở Uyên nhướng mi, lại bảo hắn rót cho mình một chén... nước.

Cao Ly Vương vô cùng vui vẻ nhìn xung quanh, thấy vị đại thần nào cũng thích hợp gả muội muội, nhất là Thẩm Thiên Phàm đang ngồi ngay phía trước, cực kì anh tuấn bất phàm.

“Lão Lưu, ngươi xong rồi.” Thái phó đại nhân giật nhẹ ống tay áo Lưu Đại Quýnh: “Cháu rể ngươi đang bị người khác để ý kìa.”

“Vậy thì không được.” Lưu Đại Quýnh buông đũa. ” Đầu óc ngươi nhanh nhẹn, mau giúp ta nghĩ xem trong triều còn ai có thể cưới Cao Ly công chúa nữa không.”

Đào Nhân Đức thuận miệng nói: “Trương Chi Xán?”

“Như vậy thì thiếu đạo đức quá.” Lưu Đại Quýnh vẫn rất có lương tâm của người làm mai: “Dáng vẻ rồi tính tình như Trương đại nhân vậy, ngay cả lão phu cũng không muốn chứ đừng nói là một công chúa.”

“Khụ khụ.” Đào Nhân Đức bị sặc nước canh: “Cho dù ngươi muốn gả thì với dáng vẻ rồi tính tình đó, có lẽ Trương đại nhân thà bị lưu vong biên cảnh tây bắc, hoang vu vắng vẻ còn hơn a.”

Lưu Đại Quýnh: “...”

Lúc hai người đang nói chuyện thì Cao Ly Vương đã ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thiên Phàm.

Sở Uyên thấy vậy khổ não đưa tay xoa huyệt thái dương, nghìn vạn lần đừng nói lại muốn tứ hôn a. Ôn Liễu Niên không nỡ, Thẩm Thiên Phàm cũng không nỡ luôn.

“Thẩm tướng quân a.” Kim Thái cười rạng rỡ.

Thẩm Thiên Phàm vội vàng buông đũa xuống.

“Năm ngoái khi Bổn Vương tới đây, Thẩm tướng quân vẫn còn ở biên cảnh đông bắc nên không thể gặp được.” Kim Thái tán thưởng. ” Quả thực rất có phong độ của một chiến thần.”

“Cao Ly Vương quá khen.” Thẩm Thiên Phàm cầm chén rượu lên.

“Ôi chao? Đây là ngọc thạch ư?” Thấy tua kiếm của hắn, Kim Thái tìm chủ đề để bắt chuyện.

“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Phàm gật đầu, mặt không đổi sắc nói: “Là... người trong lòng tại hạ tặng cho.”

Sở Uyên vừa định đi tới giải vây giúp thì nghe được một câu như vậy, bình tĩnh ngồi lại trên long ỷ. Lai lịch của cái tua kiếm kia hắn biết rất rõ, rõ ràng chính là một món đồ chơi nhặt được trên sa trường a.

Đáy mắt Kim Thái tràn đầy mất mác.

Thẩm Thiên Phàm nói: “Những chuyện nhi nữ tình trường này... Đã để Cao Ly Vương chê cười rồi.”

“Đâu có đâu có.” Kim Thái khoát khoát tay, cùng hắn cụng chén rượu rồi trở về chỗ ngồi của mình.

Trước là Đoạn Bạch Nguyệt, giờ là Thẩm Thiên Phàm, thấy hắn hai lần đều đụng phải bức tường, Sở Uyên có chút không đành lòng. Vì vậy chủ động nói: “Không biết lần này Cao Ly Vương đến Đại Sở, là muốn tìm vị hôn phu như thế nào cho công chúa?”

Kim Thái nói: “Cao lớn đẹp trai, võ công cao cường, đối nhân xử thế tốt, nhất là phải có chút của cải.”

Sở Uyên bật cười: “Yêu cầu thực thẳng thắn.”

Lưu Đại Quýnh bên dưới cúi đầu, nếu thật có người như vậy thì mười mấy chất nữ của ta cũng không đủ gả.

Kim Thái nói: “Không biết Sở Hoàng có chọn được người nào thích hợp không?”

Sở Uyên lắc đầu: “Đã là chuyện chung thân đại sự thì đương nhiên công chúa phải tự mình chọn lấy. Hai ngày nữa chính là ngày thi đấu giữa võ sĩ hai nước, đến lúc đó sẽ có không ít thế gia công tử võ công cao cường tham gia, nói không chừng có thể giúp công chúa đạt thành tâm nguyện.”

“Cũng tốt cũng tốt.” Kim Thái gật đầu liên tục, lại tiếc nuối không gì sánh được nhìn Thẩm Thiên Phàm.

Vì sao lại có người trong lòng rồi a...

Yến hội lần này cực kì long trọng, đợi chủ lẫn khách vui vẻ tán đi thì đã tới đêm khuya. Sở Uyên tựa người vào thành kiệu, mơ màng xoa xoa huyệt thái dương.

“Hoàng thượng, đến tẩm cung rồi.” Tứ Hỉ công công ra hiệu cho kiệu phu hạ kiệu nhẹ một chút, tiến tới vén rèm lên.

Sở Uyên khàn giọng ho khan, cảm thấy cả người đều đau.

Tứ Hỉ công công đỡ hắn vào điện, vừa vào đã kinh ngạc giật mình.

Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy, cau mày đi nhanh tới đỡ lấy hắn: “Sao lại bệnh thành như vậy?”

“...” Tứ Hỉ công công cũng không biết lúc này mình nên làm gì cho phải.

“Lui xuống trước đi.” Sở Uyên nói.

Tứ Hỉ công công nhắc nhở: “Trước khi ngủ Hoàng thượng phải uống thuốc một lần nữa.”

Sở Uyên gật đầu ngồi xuống mép giường.

Đợi Tứ Hỉ ra khỏi phòng, Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm trước người hắn: “Có thật là không cần tuyên thái y không?”

“Chỉ cảm lạnh mà thôi, hôm nay lại ngồi ở đại điện cả ngày, nơi đó đón gió.” Giọng Sở Uyên khô khốc: “Mấy ngày trước đã kê đơn thuốc rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt lấy ra một viên thuốc: “Há miệng.”

Sở Uyên rất phối hợp, không cần hỏi xem là cái gì đã hé miệng nuốt xuống.

Một cỗ vị mát lạnh từ đầu lưỡi lan ra, cả người cũng thanh tỉnh hơn một chút.

“Lúc nào mới có thể có vài ngày được ngủ ngon đây?.” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài.” Nếu biết làm Hoàng thượng vất vả như vậy, lúc trước ta sẽ không giúp ngươi đoạt, muốn thiên hạ này có ích lợi gì đâu!”

Sở Uyên kéo khăn tay ra lau nước mũi, buồn bực nói: “Lớn mật.”

Đoạn Bạch Nguyệt bị hắn chọc giận đến buồn cười, xoay người rót cho hắn chén nước nóng.

Sở Uyên hỏi: “Sao ngươi lại ở trong cung?”

“Biết ngươi sẽ mệt mỏi cả ngày, cũng sẽ không ăn được cái gì.” Đoạn Bạch Nguyệt mở hộp đựng thức ăn trên bàn ra: “Ta mang tới ít cháo, nhiều ít uống vài muỗng.”

“Trong cung không nấu nổi chén cháo hay sao?” Sở Uyên có chút buồn cười.

“Không giống nhau.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa chén cho hắn.

“Gạo giống nhau, nước giống nhau, có gì nữa mà kêu không giống?” Sở Uyên cầm muỗng khuấy hai cái. ” Ngươi nấu sao?”

Tay Đoạn Bạch Nguyệt dừng lại một chút, sau đó nói: “Đúng vậy!”

Sở Uyên húp một ngụm, trơn mềm dễ nuốt, hương vị thơm ngon vô cùng, vượt xa tay nghề tiêu chuẩn.

“Tội khi quân là phải chém đầu.”

Hậu quả có vẻ rất nghiêm trọng, Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là thật thà thú nhận: “Đầu bếp của tửu lâu làm đó, nếu ngươi muốn ta nấu —–“

“Không muốn.” Sở Uyên lại húp một ngụm.

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Trong tẩm cung rất an tĩnh, chỉ có tiếng vang nhỏ vụn khi chén muỗng chạm vào nhau.

Ăn xong một chén cháo, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều. Tứ Hỉ công công đem thuốc vào, nhìn hắn uống xong rồi lại khom người lui ra.

Đoạn Bạch Nguyệt thử hỏi: “Đêm nay ta ở bên cạnh ngươi.”

Sở Uyên đáp: “Không được.”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Vạn nhất nửa đêm lại nổi sốt thì sao?”

Sở Uyên nói: “Vậy thì cứ để cho nóng cháy luôn.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Sở Uyên lại hắt xì một cái, sau đó đỏ lỗ mũi gọi: “Tứ Hỉ!”

“Hoàng thượng!” Tứ Hỉ công công vội vàng bước vào.

Tây Nam Vương tự giác đứng dậy.

“Bãi giá, tới điện Ôn Tuyền.” Sở Uyên phân phó.

Đoạn Bạch Nguyệt rất bất ngờ.

Lần này cư nhiên không bị “Mời” đi?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3