Đế Vương Công Lược - Chương 67

Đế Vương Công Lược
Chương 67: Giữ được tính mạng trước đã [Tương lai sau này chưa chắc là sẽ không tìm được Thiên Thần Sa]
gacsach.com

Có ai chờ mụ chủ nhà lầy lụa này không? *^_^*

Một canh giờ sau, Ngự lâm quân vào từng gian phòng thu lại từng trang từng trang giấy.

Đoạn Dao lật tới lật lui, nói: “Đây là viết cung trạng hay là viết chuyện xưa vậy?” Tuy là mỗi người đều có bí mật, nhưng những bí mật này không khỏi cũng quá nhiều đi!

Sở Uyên hỏi: “Tiền bối có muốn xem không?”

Huyền Thiên lắc đầu: “Lúc nào Hoàng thượng muốn cho ta xem thì ta lại xem.” Những thứ ẩn sâu trong tâm hồn, sợ rằng đa số đều là những việc xấu xa đen tối, nhìn cũng chỉ làm trái tim thêm băng giá mà thôi, còn chẳng bằng đừng nhìn.

Đoạn Dao tăng ánh sáng ngọn nến lên, cùng Sở Uyên xem xấp cung trạng kia, càng xem càng cảm thấy dở khóc dở cười. Loại chuyện như “không giơ’ này, dù có là bí mật đi nữa thì chắc người khác cũng không muốn biết đâu a... Hơn nữa cũng chẳng có quan hệ gì đến vận mệnh của Đại Sở cả.

Sở Uyên rút ra một tờ giấy, đưa cho Đoạn Dao: “Đây mới là thứ trẫm muốn biết.”

“Hả?” Đoạn Dao nhận lấy giấy, người viết tờ cung trạng này tên là Tạng Lưu, rất có thể hắn đã đoán ra được điều gì, cho nên không giống như những người khác chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng viết. Chỉ có một tờ giấy, bên trên viết ra tường tận mọi chuyện về Nguyệt Minh Cổ.

Phụ thân của Tạng Lưu tên là Tạng Hải, là vu y thuộc hàng nhất nhì trên đảo, do đó cũng được rất nhiều người tôn kính. Trong một lần tới chẩn bệnh cho một vị lão nhân của phái bắc, hắn đã nhân cơ hội đánh cắp Nguyệt Minh Cổ, nhưng lại không nộp lên cho thủ lĩnh phái nam mà tự mình nuôi ở trong phòng.

Sau khi Huyền Thiên bị trục xuất khỏi đảo, đời sống của tộc nhân Triều Nhai cũng không tốt hơn chút nào. Thuyền tiếp tế lương thực của người Nam Dương không còn thường xuyên như trước nữa, nghe nói là vì hải tặc quá hung hăng ngang ngược nên đội thuyền không thể nào tới được. Nhưng mỗi ngày đi qua đều cần phải ăn đều cần phải mặc, vì vậy người Nam Dương liền đề nghị tuyển ra một nhóm tộc nhân Triều Nhai rời đảo tới Đại Sở, xin Sở Hoàng chút vàng bạc châu báu mang về.

Tại Sở quốc, Triều Nhai vốn dĩ đã được lưu truyền giống như là chốn thế ngoại đào viên, bởi vậy nhóm người này rất dễ dàng vào cung. Sau đó dựa vào một ít cổ trùng vu độc thuật và truyền thuyết về hải đảo mà lừa gạt được Sở Hoàng đương thời, không chỉ được Hoàng thượng lấy lễ nghi trịnh trọng tương đãi, mà lúc gần đi còn được thưởng không ít vàng bạc châu báu. Trước khi rời đảo tới Đại Sở, Tạng Hải cảm thấy tương lai sau này trên đảo Triều Nhai rất có thể sẽ có ác chiến, để bảo trụ Nguyệt Minh Cổ, hắn đã mạo hiểm lấy một ít mang theo bên người. Lúc ở trong hoàng cung thì tìm cách gieo vào cơ thể của hoàng tử mà lúc đó Sở Hoàng thương yêu nhất, cũng chính là Thái tử Sở Uyên — Theo hắn thì đây chính là nơi kí sinh an toàn nhất, có Ngự lâm quân tầng tầng bảo hộ, cũng sẽ không giống những người bình thường chuyển nhà rời đi nơi khác. Mà chỉ cần kí chủ không chết, thì Nguyệt Minh Cổ vẫn còn có thể tồn tại, không cần biết tương lai sau này trên đảo còn phát sinh những chuyện gì, manh mối để tìm bảo tàng cũng sẽ không bị tiêu hủy.

Năm năm sau khi trở về hải đảo, Tạng Hải mắc bệnh hiểm nghèo, trong lúc hấp hối thì gọi Tạng Lưu vào bên giường, đem bí mật này nói cho hắn, còn nói trên đảo vẫn còn một bình Nguyệt Minh Cổ, nếu có thể bình yên giữ bên người thì quá tốt, còn nếu bị người khác nhìn ra manh mối thì cứ hủy đi cũng được. Chỉ cần Thái tử Sở Uyên còn sống, thì cũng không cần lo lắng Nguyệt Minh Cổ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Sau khi an táng Tạng Hải xong xuôi, Tạng Lưu càng trở nên khiêm tốn nhún nhường, trước mặt người Nam Dương chỉ hận không thể lúc nào cũng cúi đầu khom lưng, ngay cả đồng bọn của hắn cũng cảm thấy xem thường. Nhưng cho dù là vậy thì cũng suýt nữa không thể tránh được họa sát thân — càng ngày càng có nhiều người Nam Dương được vận chuyển đến Triều Nhai, không cần nghĩ cũng biết, những cơ quan, công phòng, vu độc thuật tinh diệu kia mười phần chắc chín là để đối phó với Đại Sở. Khi tộc nhân Triều Nhai còn đang sống trong lo sợ bất an thì người Nam Dương cuối cùng cũng dỡ xuống chiếc mặt nạ dối trá sau cùng của mình, hầu như chỉ trong một đêm đã tàn sát sạch sẽ toàn bộ tộc nhân Triều Nhai, ngay cả thân tín cũng không buông tha. Về phần Tạng Lưu, hắn và một nhóm người khác vì đã sớm có chuẩn bị nên mới có thể thuận lợi chạy trốn, đồng thời thừa dịp loạn lạc cướp đoạt tiểu hài tử kia mang theo.

Theo suy nghĩ của bọn họ, vốn là muốn tới vương thành Sở quốc cầu xin sự giúp đỡ của Hoàng thượng, dù sao đi nữa, ngoại trừ hoàng thất Đại Sở, Triều Nhai cũng không còn nơi nào khác để có thể dựa vào. Nhưng không ngờ lại bị người Nam Dương dò ra tung tích, thậm chí mua được tri phủ của Thương Nam Châu là Dư Thư, liên hợp với Phi Loan Lâu phát ra Giang Hồ Truy Sát Lệnh.

Tuy Đồ Bất Giới là người rất lỗ mãng nhưng võ công cũng không thấp. Lúc Tạng Lưu đánh nhau với hắn thì bình sứ giấu Nguyệt Minh Cổ vô tình rơi ra khỏi tay áo, vì sợ bị đồng bọn nhìn ra cái gì nên mới hơi do dự, chỉ trong giây lát ngắn ngủi đó, bình nhỏ đã bị Đồ Bất Giới giẫm nát. Tạng Lưu mở mắt trừng trừng nhìn số cổ trùng mình tân tân khổ khổ giấu giếm vài năm nay bị tiêu hủy chỉ trong nháy mắt mà hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng vô kế khả thi, chỉ hi vọng sau này tới hoàng cung rồi có thể nghĩ biện pháp tiếp cận Sở Uyên, từ trong thân thể hắn lấy ra số Nguyệt Minh còn lại kia. Nhưng là trăm triệu lần không ngờ được, chuyện đã tính toán kĩ lưỡng như vậy rồi mà kết quả vẫn chỉ là công dã tràng. Đoạn Dao cùng Huyền Thiên nghe xong đều chỉ muốn thở dài thật sâu. Chưa nói đến nơi kia chỉ cất giấu có nửa tấm bản đồ, mà dù cho có thật sự tìm được đảo hoàng kim trong truyền thuyết đi nữa, phải tốn công tốn sức tính toán chi li từng chi tiết một trong nhiều năm như vậy, thật sự là tang tâm bệnh cuồng.

“Hoàng thượng.” Giang Hoài nói: “Phải xử lý những người Triều Nhai này như thế nào?”

“Tách ra giam giữ.” Sở Uyên nói: “Nếu ngày nào đó thật sự phải khai chiến, những người này có thể còn có công dụng.”

“Dạ!” Giang Hoài nhận lệnh rời đi. Sở Uyên thả tấu chương trong tay xuống, nói: “Cũng không còn sớm nữa, hôm nay dừng tại đây đi.”

Huyền Thiên chống đỡ đứng dậy, nói: “Đa tạ Hoàng thượng.”

“Đa tạ?” Sở Uyên lắc đầu: “Tiền bối vốn đang sống yên bình tại thành Vân Đức, là trẫm đã quấy rầy tiền bối mới phải.”

“Tuy vẫn ở tại thành Vân Đức, nhưng khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến chuyện Triều Nhai, không biết thời điểm này phong vân nơi đó biến ảo thế nào.” Huyền Thiên nói: “Sau đêm nay coi như là có thể an tâm được rồi.”

“Nếu không phải vì vừa rồi nhìn thấy tiền bối, chắc chắn những người này cũng sẽ không cung khai dễ dàng như vậy, mà ngược lại vẫn sẽ tìm mọi cách giấu giếm.” Sở Uyên nói: “Dù sao thì ở Đại Sở, tội danh cấu kết với ngoại địch ức hiếp đồng bào, chính là có mười cái đầu cũng không đủ rơi.”

“Hủy đi cũng tốt.” Huyền Thiên lau đi nước mắt trên mặt, thở dài nói: “Hủy đi những thứ thối nát này, đảo Triều Nhai mới không tiếp tục biến xấu, tuột dốc không phanh từ đời này sang đời khác nữa, nếu lão tổ trên trời hiển linh, cũng sẽ không nguyện thấy hậu thế của mình có những nghịch tử đồ tôn đến bậc này, quả thật là thẹn với hai chữ ‘tiên nhân’ a!”

Sở Uyên gọi Tứ Hỉ tới, bảo hắn đưa Huyền Thiên về chỗ nghỉ ngơi. Đoạn Dao nói: “Hoàng thượng còn chưa nghỉ ngơi sao?”

Sở Uyên đưa tay chỉa chỉa đống tấu chương trên long án.

Đoạn Dao lập tức oán giận: “Những quan viên địa phương này mỗi người viết một cái ngược lại rất dễ dàng.” Vì sao không nghĩ tới Hoàng thượng cũng chỉ có một a.

Sở Uyên bật cười: “Trẫm là Hoàng thượng, tất nhiên là nên làm việc này, hơn nữa có tư cách gì mà oán giận?”

Đoạn Dao nói: “Nhưng cũng không thể mỗi tối đều lao lực như vậy.” Suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Ca ca biết sẽ đau lòng.”

Sở Uyên nhướng mi.

Đoạn Dao tiếp tục nới: “Cho nên vẫn là trở về nghỉ ngơi đi.”

Sở Uyên đột nhiên hỏi: “Sáng mai thượng triều, có muốn đi cùng trẫm không?”

“Ta?” Đoạn Dao chấn kinh.

Sở Uyên gật đầu: “Ngươi.”

Đoạn Dao không hiểu: “Ta đi làm chi?”

Sở Uyên nói: “Chơi.”

Đoạn Dao: “...”

“Cũng để bọn họ nhìn rõ một chút, quan hệ giữa trẫm và Tây Nam Phủ cũng không đến nỗi giương cung bạt kiếm như bọn họ nghĩ.” Sở Uyên giúp hắn sửa sang lại cổ áo: “Cái gì cũng không cần nói, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đứng phía sau trẫm là được.”

Đoạn Dao suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được!” Kỳ thực đối với chuyện cùng nhau vào triều hắn không hứng thú chút nào, nhưng nếu tẩu tẩu đã mở miệng thì đừng nói là đứng bên long ỷ, coi như là ngồi trên xà nhà cũng không vấn đề gì.

Chỉ cầu ca ca có thể thành thân sớm một chút là được. Dù sao hồng trù đoạn cũng không thể để quá lâu, nếu không đám trùng vào làm tổ sinh trứng thì uổng chết.

Vì vậy, sáng sớm ngày hôm sau, khi chúng thần tử trên điện Kim Loan nhìn thấy vị thiếu niên ôm bội đao đứng bên cạnh Sở Uyên kia, đều cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt.

Hoàng thượng gần đây rốt cuộc làm sao vậy? Đầu tiên là cùng Tây Nam Vương mật đàm, ở lại Tô Hoài sơn trang không hề bước chân ra ngoài, hôm nay lại để Tiểu Vương gia của Tây Nam Phủ mang theo binh khí vào điện, lại còn đứng ngay bên cạnh, nhìn qua thật là thân thiết, chuyện này...

Cho dù là lão cáo già như Hữu thừa tướng Lưu Nhất Thủy, cũng có phần đoán không rõ thánh ý, chỉ có thể miễn cưỡng suy đoán, có thể đây là dấu hiệu ám chỉ quan hệ giữa Hoàng thượng và Tây Nam Vương đã như băng tiêu tuyết tan —hoặc cũng có thể đã đạt thành khoản giao dịch nào đó, ít nhất trong khoảng thời gian tới quan hệ giữa Đại Sở và Tây Nam Phủ cũng sẽ không còn giương cung bạt kiếm như trước nữa.

Các tiểu thương ở đầu đường từ trước đến nay đều là những người tin tức linh thông nhất trong vương thành, cũng là một đám người vô cùng giỏi châm ngòi đổi gió. Vì vậy mà trong nhiều loại sách sau đó, hình tượng của Tây Nam Vương được nâng cao hơn nhiều, ít nhất cũng đã có thân hình cao to, mặt mày khôi ngô xuất chúng, thoạt nhìn rất là thưởng tâm duyệt mục.

Thưởng tâm duyệt mục: ảnh đẹp ý vui.

Tứ Hỉ tự mình xuất cung mua hơn mười cuốn mới nhất mang về, đem toàn bộ vào ngự thư phòng. Sở Uyên tiện tay giở ra hai cuốn, tuy nói tình tiết vừa ly kỳ vừa hoang đường, nhưng bức họa kèm theo ngược lại rất lương tâm, còn gắn thêm rất nhiều kim tuyến, ánh nến chiếu vào liền giống như thiên thần.

Thấy hoàng thượng tựa hồ tâm tình rất tốt, Tứ Hỉ công công cũng thả lỏng tâm tình, khinh thủ khinh cước giúp hắn đóng cửa lại, chắp tay đứng hầu hạ bên ngoài, chỉ cầu đừng có đại nhân nào đến trình tấu chương nữa, đã cực khổ một ngày đêm, khó có được lúc này yên tĩnh, nên nghỉ ngơi được rồi.

Trong miệng Sở Uyên ngậm tống tử đường, lại rút cuốn thứ ba, mở ra xong sắc mặt cứng đờ. Trong bức họa, Tây Nam Vương vẫn là rất cao lớn tuấn lãng, thế nhưng lại không mặc xiêm y, nằm trong hoa viên cười ha hả như điên, xung quanh ít nhất cũng có khoảng chừng mười nữ yêu tinh, mị nhãn như tơ dáng người lả lướt, nhìn qua cực kì dâm đãng phóng túng.

Thiên tử trẻ tuổi của chúng ta hết sức lãnh tĩnh cầm sách lên, để sát vào ngọn nến, đốt!

Đoạn Dao cẩn thận khép lại mảnh ngói, tiếp tục nằm trên nóc nhà ngắm sao, thuận tiện mặc niệm cho ca ca, cũng không quên liếc mắt nhìn cây mai nằm trong lãnh cung cách đó không xa.

Có lẽ còn phải nằm đó thật lâu nữa mới được chuyển về lại.

Phần lớn chuyện xảy ra ở Triều Nhai đều đã rõ ràng, nhóm người Triều Nhai tạm thời bị giam ở thiên lao, tiểu hài tử thì giao cho bà vú chiếu cố, Thúy Cô cũng bị giam lỏng trong cung.

Một đội ảnh vệ lặng yên không tiếng động xuất cung, đi Triều Nhai ở Đông Hải kiểm tra xem tình trạng trên đảo bây giờ thế nào. Huyền Thiên được thái y điều dưỡng nên thân thể tốt hơn trước rất nhiều, Đoạn Dao tự mình đưa hắn trở về Bắc Hành Cung rồi giục ngựa chạy thẳng về hướng tây nam. Tuy Sở Uyên không nỡ để hắn ra đi, nhưng lại càng không yên lòng về Đoạn Bạch Nguyệt, trước khi đi cứ mãi dặn dò, nói bất kể có chuyện lớn nhỏ gì xảy ra cũng đều phải viết thư báo về vương thành trước.

Chỉ có Tứ Hỉ công công là thở dài trong lòng, Tây Nam Vương không ở đây, Đoạn Tiểu Vương gia không ở đây, Cửu Vương gia thì phần lớn thời gian đều ở Nhật Nguyệt sơn trang, hoàng cung này tuy vô cùng rộng lớn nhưng ngay cả một người bồi Hoàng thượng nói chuyện cũng không có. Nếu là mệt mỏi phiền lòng, chắc lại sẽ giống như trước đây phải dựa vào thuốc an thần và Phi Hà mới có thể ngủ được.

Bên trong ngự thư phòng ánh nến lay động, Sở Uyên ngẩn người nhìn chằm chằm địa đồ trên long án.

Từ vương thành đến tây nam, đường xá thật sự không gần.

Đi đi về về một vòng, có lẽ đợi lúc trở lại vương thành, các đại thần trong triều đã gấp chết hơn phân nửa.

Nếu là vậy... ngược lại cũng như người nào đó mong muốn.

Sở Uyên bật cười, một tay chống cằm, nghĩ xem nếu lúc đó mình thật sự ở tây nam không trở về nữa thì rốt cuộc là Đào Nhân Đức nằm liệt giường trước, hay là Lý Càng ngất xỉu trước. Nghĩ rồi nghĩ, tươi cười trên mặt dần dần phai nhạt, tay nắm mở ra, bên trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn đầu hổ, cũng chính là binh phù dùng để điều động tây nam quân.

Không phải chỉ là về nhà một chuyến dưỡng thương thôi sao.

Sở Uyên lần nữa nắm chặt binh phù.

Cần gì... ngay cả thứ này cũng đưa cho mình.

Bên ngoài ngự thư phòng mưa gió rả rích, như là chỉ trong một đêm trời đã vào đông.

Tứ Hỉ công công canh giữ ngoài cửa thở dài, năm nay sợ là không tốt a.

“Hắt xì!” Đoạn Dao cũng quấn mấy lớp y phục đánh hắt xì, sinh ra lớn lên ở tây nam, đây vẫn là lần dầu trải qua đầu đông giá rét như vậy.

Trở về đã hơn một tháng, trong nhà mọi chuyện đều như cũ, ngoại trừ ca ca vẫn một mực ngủ say.

Triệu Ngũ dẫn theo năm ám vệ của Truy Ảnh Cung, về tới Tây Nam Phủ chưa đến hai ngày đã vội vàng ngày đi đêm chạy tới cửa Bắc Hải, đi thuyền xuôi nam tìm kiếm Phỉ Miễn quốc và Thiên Thần Sa trong truyền thuyết. Hoa Đường ở lại trong phủ chiếu cố hai nhi tử nhỏ tuổi và Đoạn Dao, cũng thuận tiện chiếu ứng hai mẫu tử vừa được Nam Ma Tà cứu trở về lần nữa.

Thời gian thoáng cái đã tới gần cuối năm, những nơi khác đều giăng đèn kết hoa, cửa Tây Nam Phủ cũng dán câu đối đỏ, nhưng bữa cơm tất niên thiếu người, ăn vào cũng thấy không có tư vị gì. Đoạn Dao ăn đến phân nữa thì bỏ đũa xuống, trở lại phòng ngủ tiếp tục canh giữ ca ca, một lát sau, Nam Ma Tà và Hoa Đường cũng tới, lại qua một trận, Kim thẩm thẩm và các bà bà thẩm thẩm khác cũng đều đứng bên giường, nhìn Đoạn Bạch Nguyệt nằm yên lặng trong chá phong.

Trong phòng rất là yên tĩnh, không ai nói chuyện, cũng không ai biết phải nói cái gì. Bên ngoài tiếng pháo nổ rộn ràng, càng lộ ra vẻ vắng lặng lạnh lùng tiêu cực bên trong Tây Nam Phủ.

Hồi lâu sau, Hoa Đường nói: “Phía Tiểu Ngũ vẫn chậm chạp không có hồi âm, Nam sư phụ có tính toán gì không?”

“Lúc trước cũng đoán được là sẽ như vậy.” Nam Ma Tà nói: “Dù sao Phỉ Miễn quốc cũng chỉ có trong tin đồn, Nam Hải mênh mông vô bờ, nơi chốn sương trắng bao quanh, có thể dễ dàng tìm được mới gọi là bất thường.”

Hoa Đường ngập ngừng: “Vậy...”

“Chờ không kịp.” Nam Ma Tà lắc đầu: “Qua mười lăm tháng giêng, không tỉnh cũng phải tỉnh. Bạch Ngọc Kiển là độc trùng, ở trong chá phong quá lâu lại trúng thêm một thứ độc, khi đó mới gọi là lợi bất cập hại.”

“Tỉnh rồi, sẽ luyện Bồ Đề tâm kinh sao?” Hoa Đường lại hỏi.

Nam Ma Tà nói: “Phải.”

“Trước đây ta chưa bao giờ hỏi qua, nhưng việc này liên quan đến chuyện trọng đại.” Hoa Đường nói: “Nếu luyện Bồ Đề tâm kinh, rốt cuộc là sẽ có hậu quả gì?”

Lời này vừa ra, trong phòng lại càng an tĩnh hơn, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Nam Ma Tà, chờ hắn trả lời.

Hồi lâu sau, Nam Ma Tà thở dài nói: “Hậu quả có tồi thế nào đi nữa thì ít nhất cũng có thể giữ được tính mạng.”

Ý tứ của những lời này rất rõ ràng, Đoạn Dao bất giác siết chặt nắm tay.

“Chỉ cầu tương lai có thể thuận lợi tìm được Thiên Thần Sa, sự tình cũng không phải không thể nghịch chuyển.” Nam Ma Tà nói: “Mọi chuyện cứ thuận theo thiên mệnh đi.”

Hoa Đường còn muốn nói gì nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng. Đoạn Dao nằm sấp bên giường, đưa tay khoác lên chá phong lạnh lẽo như băng, rất muốn gào khóc một lần nữa.

Cõi đời này người mệnh tốt nhiều như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác mệnh số của ca ca lại khổ sở lận đận như thế, không thể cùng người yêu bạch đầu giai lão thì thôi, còn mắc phải một thân thương bệnh, ngay cả Lưu Đại đầu bóng loáng bán bánh nướng trên đường cũng kém xa — ít ra người ta cũng mặt mũi hồng hào thanh âm vang dội, gánh cả gánh bánh nướng to nặng như vậy vẫn có thể rao to không ngừng nghỉ từ đầu đường đến cuối phố, bước đi như bay, nhìn qua cả đời này cũng không cần mời lang trung khám bệnh.

Cách tây nam nghìn dặm, hoàng cung lúc này đang đãi yến quần thần. Lưu Đại Quýnh nói: “Lão Đào, ngươi xem Hoàng thượng đi, dường như là lại có tâm sự.”

Đào Nhân Đức buông chén rượu, nói: “Hoàng thượng có lúc nào không có tâm sự?”

Lưu Đại Quýnh nghẹn họng, sau một lúc lâu mới nói: “Nhưng hôm nay là trừ tịch, huống hồ gần đây cũng không nghe nói có nhiễu loạn.” Đâu đến nỗi ngay cả lúc đón năm mới cũng tâm tình không tốt.

Đào Nhân Đức nói: “Nếu thật sự hiếu kì, vì sao Lưu đại nhân không tự mình tới hỏi?”

“Vậy không được, ngươi nghĩ ta ngu sao?” Lưu Đại Quýnh liên tục xua tay, lễ mừng năm mới a, còn xúi ta đi rước xui xẻo.

“Vậy thì im miệng chút đi.” Đào Nhân Đức trừng mắt liếc hắn: “Biết Hoàng thượng tâm tình không tốt, còn châu đầu ghé tai lải nhải không ngừng như vậy, ngại bổng lộc quá nhiều rồi phải không?”

Lưu Đại Quýnh: “...”

Vì sao phải hung như thế?!

Sở Uyên cũng không chú ý tới hai người, trên thực tế thì từ lúc yến hội bắt đầu hắn đã luôn tâm thần không yên. Mấy tháng gần đây thư từ Tây Nam Phủ đích xác là đúng hạn đưa tới, cũng đích xác là đã mô tả tường tận tình hình của Đoạn Bạch Nguyệt, nhưng nội dung của mỗi phong thư đều khá giống nhau, đều nói vẫn còn ở trong chá phong không cần lo ngại, bảo mình yên tâm. Mãi đến sáng nay lại đưa tới một phong thư, nói chờ qua năm mới rồi sẽ phá vỡ chá phong, tới băng thất bắt đầu luyện Bồ Đề tâm kinh.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Yến hội nên chấm dứt rồi.”

Sở Uyên đột nhiên hoàn hồn.

“Sắp đến giờ thân rồi.” Tứ Hỉ công công lại nói.

Sở Uyên xoa xoa huyệt thái dương, khẽ gật đầu: “Tản đi, để chúng ái khanh sớm trở về nghỉ ngơi.”

Nhìn bàn thức ăn trước mặt Hoàng thượng gần như không xê xích chút nào, Tứ Hỉ công công thở dài trong lòng, cũng không biết bao giờ Tây Nam Vương mới có thể trở về.

Bên trong tẩm cung vắng vẻ lạnh lùng, Sở Uyên rửa mặt rồi tựa ở đầu giường tiện tay lật sách ra, nhìn một vài tờ, trong lòng lại càng ngày càng loạn, gần như muốn bỏ lại tất cả sự vụ trong triều, ngay đêm nay liền lên đường tới tây nam.

“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công ở bên cạnh hầu hạ, thấy vậy rất đau lòng: “Có cần chuẩn bị chút thuốc an thần không?”

Sở Uyên lắc đầu: “Trẫm muốn tỉnh táo một trận.”

“Nhưng...” Tứ Hỉ công công mặt mày khó xử.

Sở Uyên nói: “Trừ tịch vốn là phải đón giao thừa mà, hôm nay hắn hôn mê bất tỉnh, trẫm thay hắn đón cũng giống nhau.” Trừ bệnh trừ tai, năm sau cũng có thể thuận lợi hơn một chút.

Tứ Hỉ công công nói: “Dạ.”

Lòng bàn tay nắm chặt binh phù đầu hổ, Sở Uyên cứ ngồi như vậy... tròn một đêm.

Mùng năm nghênh thần tài, mùng mười cầu mưa thuận, mười lăm ăn Nguyên tiêu. Sáng sớm ngày mười sáu tháng giêng, Nam Ma Tà sai người đốt một bồn nước nóng, bỏ thêm thuốc bột vào, đem chá phong từng tấc từng tấc vạch ra. Sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt vẫn như trước, nửa canh giờ sau mới chậm rãi tỉnh lại.

Đầu Nam Ma Tà xuất hiện ở khoảng không phía trên.

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thằng hắn trong chốc lát, một lần nữa nhắm mắt lại.

Nam Ma Tà nói: “Thấy thế nào?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mới làm được phân nửa đại mộng, mặt sư phụ đột nhiên xuất hiện, nói thật là có chút mất hứng.”

Nam Ma Tà mừng rỡ: “Tốt quá, không ngủ ngốc.”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Ta ngủ bao lâu?”

Nam Ma Tà nói: “Hôm nay là mười sáu tháng giêng.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy cũng thật là lâu...”

“Ngày mai liền theo sư phụ vào băng thất đi.” Nam Ma Tà nói.

“Phải luyện Bồ Đề tâm kinh ư?” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn đỉnh giường hỏi.

“Kim Tàm Tuyến cộng thêm thi độc, kéo dài nữa sẽ rất nguy hiểm.” Nam Ma Tà nói: “Bồ Đề tâm kinh là loại võ công âm tà nhất thế gian, đem chính mình biến thành độc vật, mới có thể lấy độc trị độc.”

Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Chuyện đã đến nước này, sư phụ vẫn là không biết cách nói chuyện.” Sao lại không biết uyển chuyển một chút chứ.

“Phía Tiểu Ngũ vẫn không có tin tức gì, nhưng nhờ vào thực lực của Truy Ảnh Cung, chưa biết chừng thật sự có thể tìm được Thiên Thần Sa.” Nam Ma Tà tiếp tục nói: “Huống chi Nam Hải còn có một Quỷ Thủ Thần Y, không ai biết chính xác tương lai sẽ phát sinh chuyện gì. Nếu có thể tìm được Thiên Thần Sa thì cho dù đã luyện Bồ Đề tâm kinh rồi cũng vẫn sẽ cao lớn tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, dáng người khí phách, cực kì khiến người hâm mộ.” Cho nên không cần lo lắng.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đa tạ sư phụ.”

“Có cần phải viết cho Hoàng thượng phong thư không?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có.”

Nam Ma Tà nói: “Trong chốn giang hồ này, người muốn luyện Bồ Đề tâm kinh nhiều như quá giang chi tức, nếu nghĩ như vậy, trong lòng có thoải mái hơn chút nào không?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không có.”

Nam Ma Tà: “...”

Đoạn Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, cũng không biết mình bây giờ nên có loại tâm tình gì.

Vốn nghĩ chờ Kim Tàm Tuyến ngủ đông trở lại thì sẽ tự mình dẫn người tới Nam Hải trước, mặc dù không nhất định là có thể tìm được, nhưng ít ra thời gian cũng nhiều hơn, không cần phải đưa ra lựa chọn nhanh như vậy. Chỉ là không nghĩ tới sẽ phát sinh thêm phiền phức, Lam Cơ chết mà sống lại, mình cũng trúng thêm một tầng thi độc, cho nên mới chỉ còn lại một con đường duy nhất có thể đi.

Kỳ thực, lúc hai người tách ra, hắn đã biết là sẽ có kết quả như hôm nay, nhưng theo bản năng vẫn luôn không muốn thừa nhận, thậm chí còn tự lừa mình dối người, rằng có thể Tiểu Ngũ sẽ tìm được Thiên Thần Sa. Nhưng rồi mộng một giấc tỉnh lại, cho dù có không muốn tỉnh, thì một ngày này mình cũng nhất định phải đối mặt.

Bồ Đề tâm kinh a... Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay đặt lên ngực trái của mình, nhịp tim có chút yếu ớt, nhưng tóm lại vẫn có thể cảm nhận được, một cái lại một cái. Đợi đến nơi này triệt để an tĩnh lại, bản thân mình cũng nên triệt để tiêu thất trên thế gian này đi, giống như vị lão tiền bối kia canh giữ Phượng Cô bà bà, cũng tìm một góc khuất yên tĩnh, canh giữ tình yêu duy nhất cuộc đời này.

Nhìn dáng vẻ của hắn, Nam Ma Tà bỗng thấy chua xót khổ sở, thực sự nhịn không được xoay người tông cửa xông ra ngoài, ngồi xổm trong sân viện lão lệ tung hoành. Chỉ hối hận mình năm xưa đã quá nuông chiều hắn, không trông chừng hắn thật kĩ, để bây giờ ôm một thân thương bệnh không cách nào chữa trị được.

Trong phiên chợ ở thành Tây Nam, một tiểu thương vẫn đang vô cùng cao hứng chào hàng, chính là phiên bản mới nhất của Bồ Đề tâm kinh, lần này không chỉ có khả năng tráng dương, mà còn có thể giúp nữ nhân hoài thai, nam nữ đều có thể luyện, lượng tiêu thụ tăng gấp bội.

Không chịu nổi người này cứ đứng trước mặt mình rao mãi không ngừng, Đoạn Dao mua một quyển thờ ơ lật xem. Đại khái là vì thấy hắn mua bán hào sảng, ngay lập tức lại có những tiểu thương khác chạy tới bao vây xung quanh, bắt đầu chào mời dây buộc tóc, son phấn, chủy thủ, Vô Tự Thiên Thư, thậm chí còn có một hòa thượng béo không biết tới từ nơi nào, mặt mũi hiền lành đòi xem cho hắn một quẻ.

Vô Tự Thiên Thư: một loại bí kíp võ công của Thiếu Lâm Tự.

Đoạn Dao nghĩ đầu mình đều sắp nổ tung rồi.

Hòa thượng béo nói: “Tiểu công tử có muốn xem một quẻ không?”

Đoạn Dao nói: “Không muốn.”

Hòa thượng béo rất kiên trì: “Không thu bạc đâu, xem một quẻ cho người nhà tiểu công tử cũng được.”

Đoạn Dao nói: “Vậy tính cho ca ca ta một quẻ nhân duyên.”

Hòa thượng béo bấm ngón tay tính toán nửa ngày trời, nói: “Nếu lệnh huynh muốn có nhân duyên tốt, thì phải mua của ta một bình dược.”

Đoạn Dao hỏi: “Dược gì thế?”

Hòa thượng béo thần thần bí bí nói: “Dược tráng dương.”

Đoạn Dao hung hăng tung ra một quyền, dứt khoát lưu loát đem người đánh bay.

Hòa thượng béo lệ rơi đầy mặt, vừa ho khan vừa nói: “Vì sao tiểu thí chủ lại tàn bạo như vậy? Bình dược này của ta thật sự là thứ tốt, là do chính tay Diệp cốc chủ của Quỳnh Hoa Cốc phối đó, đây chính là vị thần y đứng đầu trên giang hồ nha, ăn thứ này vào rồi là có thể kim thương không ngã, Thẩm minh chủ cũng nói dùng rất tốt.”

Đoạn Dao siết chặt nắm tay nghe rắc rắc.

Hòa thượng béo chạy trối chết.

Đoạn Dao xách túi điểm tâm mua cho nhị tẩu trên bàn lên, xoay người trở về Tây Nam Phủ, lại được Kim thẩm thẩm báo lại là sáng sớm nay Hoa Đường đã ra ngoài rồi, cũng không biết là đi làm cái gì, đến bây giờ vẫn chưa trở lại.

Làm cái chương này lâu, là vì phải trốn mà làm, thút thút thít thít sợ bị chửi, sợ bị cho là thất tình, sợ bị đui mắt vân vân và mây mây... aizzz đúng là tự ngược chui đầu vào cái đôi này mà, vui cũng có mà buồn cũng có, cười sái hàm cũng có mà ướt gối cũng có.

Hôm trước có bạn nói muốn chuẩn bị roi đánh Nguyệt ca, bạn đừng đánh anh ý mà tội nghiệp, tui thương còn không hết đây nè... *TToTT*...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3