Đế Vương Công Lược - Chương 75
Đế Vương Công Lược
Chương 75: Cố nhân [Giao hữu không cẩn thận lòng chua xót]
gacsach.com
Đệ đệ của Cảnh Lưu Thiên tên là Cảnh Lưu Hồi, ở trên giang hồ cũng không có bao nhiêu danh tiếng, người ngoài chỉ xem hắn là một thế gia công tử y phục lụa là, nhắc tới hắn nhiều lắm cũng chỉ cảm thán một câu mệnh tốt —đầu thai thành tiểu công tử của Phi Loan Lâu, cuộc đời này đâu cần lo cái ăn cái mặc nữa, nằm chơi thôi cũng đủ tiêu dư xài, không muốn làm việc gì cũng là chuyện dễ hiểu.
Ngoài biển khơi mênh mông bát ngát không điểm dừng, Đoạn Bạch Nguyệt đứng trên boong tàu, ngẩn người nhìn sương trắng mịt mờ phía xa xa.
“Ca.” Đoạn Dao đứng bên cạnh hắn: “Gió nổi lên rồi, trở về đi.”
“Ra biển ba ngày rồi, đã quen chưa?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Rồi.” Đoạn Dao gật đầu: “Rất tốt, tầm nhìn trống trải, thương thuyền lui tới cũng nhiều.”
“Trước khi rời Vương phủ, Kim thẩm thẩm vẫn lo lắng ngươi sẽ choáng váng vì say sóng, không sao là tốt rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ có điều lúc này xem như đông đúc náo nhiệt một chút, nhưng vài ngày nữa tới được địa giới Viễn Dương thì bốn phía chỉ là một mảnh vắng vẻ hoang vu mà thôi, thậm chí còn có thể có hải tặc nữa.”
“Có hải tặc thì mới không buồn chán a.” Đoạn Dao hoạt động cổ tay một chút, uy phong lẫm liệt nói: “Coi như là vì dân trừ hại!” Quả thực rất có vài phần phong độ đại hiệp.
Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: “Tiểu Ngũ đã tới Truy Ảnh Cung rồi, xem tình hình này chắc ngươi cũng sẽ không nguyện ý ở lại Tây Nam Phủ.”
“Ai nói thế, ta mới không đi giang hồ.” Đoạn Dao bĩu môi, ôm cánh tay của hắn: “Ca ca và sư phụ ở đâu, ta cũng ở đó.”
Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt giương lên: “Tùy ngươi.”
“Còn bao lâu nữa mới có thể tới Bạch Tượng quốc?” Đoạn Dao hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hai tháng, nhưng cũng không gấp gáp gì. Dọc đường sẽ đi qua rất nhiều đảo nhỏ tiếp viện lương thực và nước uống, đều là những chỗ thú vị cả, ví như mười ngày nữa sẽ tới đảo Hồng La, đặc sản nổi tiếng của nơi này chính là các loại thịt ốc và sò biển tươi ngon, còn có bột cá hoa vàng, bào ngư và ngọc trai mò được trong dải san hô, ở trong đất liền có bạc cũng không mua được.”
Đoạn Dao nuốt nuốt nước bọt, đối với quãng đường sắp tới sinh ra vô hạn chờ mong.
Ít nhất ăn ngon!
Đội tàu cũng không lấy danh hào là Tây Nam Phủ mà chỉ treo một lá cờ màu lam như các hiệu buôn khác của Đại Sở. Do mấy năm gần đây có không ít thương đội của Đại Sở thích tới Nam Dương đào vàng, bởi vậy quan hệ giữa các thương đội cũng rất tốt, đôi khi còn có thể đứng trên boong tàu, từ xa xa hét hai câu coi như hỏi thăm nhau, trao đổi một chút giá cả thị trường gần đây nhất.
Từ phía xa xa bay tới một bọc cam quýt, Đoạn Dao vững vàng ôm vào trong ngực, dùng sức phất tay bày tỏ lòng biết ơn.
Đại thúc đối diện cao giọng nói: “Tiểu công tử đã thành thân chưa a...?”
Đoạn Dao vô cùng cao hứng, thanh âm so với đại thúc nọ còn to hơn: “Thành rồi nha...!”
Đại thúc nụ cười cứng ngắc, đáy mắt đầy tiếc nuối.
Đoạn Bạch Nguyệt đứng phía sau hắn cười nói: “Gạt người, trước khi ăn sao không nói mình đã thành thân?”
Đoạn Dao phân cho hắn một quả cam vàng óng, nói: “Ta lại không ngốc.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Quậy xong rồi thì trở về khoang thuyền đi, sắp nổi sóng rồi.”
Đoạn Dao dùng vải bố bọc số cam quýt lại, vào khoang thuyền phân cho mọi người, rất là hòa ái vui vẻ.
Tiểu Vương gia của Tây Nam Phủ, ngũ quan anh khí vóc người cao lớn, chỉ cần đeo đao đứng trên boong tàu, khách nhân lui tới đều nhịn không được muốn nhìn nhiều một chút, còn thường cười tủm tỉm, miệng lại ngọt, ai nhìn thấy cũng thích, bởi vậy thường xuyên có người hướng thuyền bọn họ ném đồ ăn, ném bảo thạch, ném khăn tay do khuê nữ nhà mình thêu, thậm chí còn có một lão bản thương đội lực tay vô cùng lớn, ném lên tàu nguyên một sọt cá hoa vàng, tất cả mọi người trên tàu ăn suốt hai ngày mới xong.
Đoạn Bạch Nguyệt mừng rỡ nói: “Dẫn ngươi theo thật sự là quyết định đúng đắn.”
Đoạn Dao ngồi xổm trên boong tàu ngắm sao, rất là vui vẻ.
Rời bến đã hơn một tháng, không những có không ít chuyện để làm mà còn càng ngày càng thú vị. Ban đêm nằm ngủ còn có thể nghe tiếng hát mơ hồ của các ngư dân, cực kì thanh thản thoải mái, còn tự tại hơn cả trên đất liền.
Đoạn Dao thầm nghĩ, với tình hình này đừng nói là hai ba tháng, cho dù đi lâu hơn nữa cũng được.
Nhưng thành ngữ có câu “Vật cực tất phản” mà.
Qua hơn mười ngày thoải mái dễ chịu, tối hôm đó Đoạn Dao đang say giấc nồng thì đột nhiên lại cảm thấy giường nằm mạnh mẽ rung lên, nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì suýt nữa đã rơi xuống giường.
Bên ngoài truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, Đoạn Dao mặc y phục vội vã chạy ra ngoài, chỉ thấy Đoạn Bạch Nguyệt đã đứng trên boong tàu rồi. Hải vực phía trước đèn đuốc sáng trưng, một chiếc thuyền lớn ngăn chặn tuyến đường, hiển nhiên là cố ý tới gây sự.
Phải vậy không? Có hải tặc thật ư? Trong lòng Đoạn Dao có chút kích động không giải thích được, dù sao rất lâu rồi không được đánh nhau, khó khăn lắm mới có kẻ dại dột tự tìm tới cửa.
Đoạn Bạch Nguyệt nhẫn cười: “Nếu đã tới, vì sao vẫn luôn trốn trong khoang thuyền?”
Đoạn Dao sửng sốt, nghe giọng điệu này, chẳng lẽ là người quen?
“Người nào trốn ngươi!” Một bạch y thanh niên từ trong khoang thuyền chui ra, thoạt nhìn có chút thẹn quá thành giận.
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn.
Thanh niên sửng sốt, lại bước nhanh vài bước, rướn cổ lên cố sức nhìn: “Mang mặt nạ làm chi?”
Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nói: “Sợ ngươi đối với ta nhất kiến chung tình, trắng đêm trằn trọc, ăn không biết vị, rơi lệ trời sáng.”
Đoạn Dao co rút khóe miệng, tuy hiện tại dường như đã chia tay, nhưng nếu Hoàng thượng biết ngươi nói những lời này thì có lẽ trời cũng sập xuống.
“HỌ ĐOẠN KIA!” Bạch y thanh niên phút chốc lửa giận ngập trời, một cước nhảy lên mạn thuyền bay vụt qua, đưa tay liền muốn che cái miệng của hắn.
Đoạn Dao cả kinh, khinh công thật là nhanh.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc mình tránh thoát, bất mãn nói: “Nghe nói ngươi đã làm cha rồi, vì sao vẫn dễ kích động như vậy?”
“Làm cha thì sao chứ, làm tổ tông rồi cũng chạy theo đánh ngươi.” Bạch y thanh niên rất hùng hổ: “Thư đâu? Giấu nơi nào rồi?”
“Thư? Thư gì vậy?” Vẻ mặt Đoạn Bạch Nguyệt đầy khó hiểu, sau đó thanh thanh cổ họng, quay mặt về phía thuyền lớn cất cao giọng nói: “Có phải là thư tình năm xưa Tư Không huynh viết cho Niếp cô nương hay không a?”
Bạch y thanh niên ngao ngao ôm lấy đầu, trong nháy mắt ngồi xổm trên boong tàu.
Đoạn Dao: “...”
Đây là có bệnh sao?
Bên trong thuyền lớn im lặng, lúc này thanh niên mới nhớ ra là phu nhân của mình cũng không theo tới đây, vẫn đang ở nhà chăm sóc nhi tử, vì vậy lại khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước.
Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: “Xem ra đệ muội không ở trên thuyền.”
“Đang yên đang lành, chạy tới Nam Dương làm cái gì?” Bạch y thanh niên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta muốn đi Bạch Tượng quốc.”
“Bạch Tượng quốc?” Thanh niên thở phào nhẹ nhõm: “Không phải là tới tìm ta!?”
“Lúc trước không nghĩ tới.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có điều cũng ở đây rồi——-“
“Đoạn huynh cáo từ cáo từ!” Thanh niên xoay người vắt chân bỏ chạy.
Đoạn Bạch Nguyệt đứng phía sau hắn chậm rãi nói: “Nhất kiến chung tình, trắng đêm trằn trọc, ăn không biết vị, rơi lệ trời sáng.”
Thanh niên dừng lại cước bộ, vẻ mặt bi phẫn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Giúp ta một chuyện.”
Thanh niên đỡ lan can, tâm lực mệt mỏi quá độ. Nếu không phải mình bây giờ đã có thê có nhi thì thật sự rất muốn nhảy xuống biển.
Từ lúc mới quen biết cho đến bây giờ đã hơn mười năm, vì sao mỗi lần mình đều là người thua thiệt chứ?
Đoạn Dao đứng bên cạnh xem náo nhiệt nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Ca.”
“Thật sự đã quên rồi sao?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vị này chính là Tư Không Duệ đại danh đỉnh đỉnh, trên giang hồ có danh hiệu là Bạch Y Thư Sinh.”
“Nha.” Đoạn Dao cuối cùng cũng tìm về chút kí ức nho nhỏ: “Thì ra là Tư Không ca ca.”
Tư Không Duệ từ từ xoay người lại nhìn hắn, ánh mắt thê lương.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Đoạn Dao đột nhiên lại cảm thấy rất đồng tình với hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngươi vậy mà lại phái người tới tháp Trân Bảo trộm thư, nói xem có mất mặt hay không?”
(Hình như vụ này ở^_^*)
Tư Không Duệ cả giận nói: “Ngươi còn mặt mũi nói ta sao?!” Hao hết thiên tân vạn khổ, tốn rất nhiều tiền của nhân lực, kết quả lấy về một xấp kinh Kim Cương viết tay, suýt nữa tức đến hộc máu tại chỗ.
Bạch y thư sinh tên là Tư Không Duệ, phụ thân hắn là Tư Không Hùng năm xưa từng tung hoành ngang dọc trong chốn giang hồ, quan hệ với Đoạn Cảnh rất rốt, thường xuyên dẫn gia đình nhỏ của mình tới Tây Nam Phủ ở chơi. Bởi vậy mà lẽ dĩ nhiên Tư Không Duệ cũng trở thành bằng hữu của Đoạn Bạch Nguyệt. Hai người từ lúc năm tuổi đã bắt đầu đánh nhau, hầu như mỗi lần đều là Đoạn Bạch Nguyệt thắng — ngược lại cũng không phải võ công cao hơn đâu, mà là Tiểu Thế tử của Tây Nam Phủ sẽ dụng độc, tùy tiện thò tay vào túi một cái, chính là một tiểu trùng béo mập đủ màu sắc. Bị cắn một cái nhẹ thì tay chân tê dại, nặng hơn thì hôn mê bất tỉnh. Sau khi ăn vài lần thua thiệt rầu rĩ khó chịu, Tư Không Duệ cũng học được dùng ám khí đánh lén, nhưng lại bị Tư Không Hùng đánh cho gần chết, còn nghe tụng mấy trăm lần ” Chính đạo nhân sĩ phải hành sự quang minh lỗi lạc”, có thể nói là thê thảm.
Tình hữu nghị bắt đầu theo kiểu không dám quay đầu nhìn lại như thế, về sau tất nhiên cũng chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu. Sau khi lớn lên, tình yêu đầu tiên của Tư Không Duệ chính là ở đại hội võ lâm, đối với Niếp Vũ Tình vừa thấy đã yêu, lần này Đoạn Bạch Nguyệt cũng không cản trở, thậm chí còn giúp đỡ một tay, cùng hắn thắp đèn viết thư tình, lật xem không ít tiểu thoại bản để tham khảo, rất là tình huynh nghĩa đệ. Kết quả gửi hơn mười phong thư nhưng đều như là đá chìm đáy biển, đừng nói là khăn tay đính ước, ngay cả một ánh mắt của nàng cũng chưa từng nhận được. Trong lúc Đoạn Bạch Nguyệt vẫn còn âm thầm thắp nến cho hắn thì Tư Không Duệ cũng đã hăng hái bừng bừng xoa tay, nói mình đã nhìn trúng một cô nương khác.
“Lang tâm cẩu phế.” Khi đó Đoạn Bạch Nguyệt chậc chậc lắc đầu: “May là Niếp cô nương không nhìn trúng ngươi, chưa gì đã nhìn trúng người mới, không khỏi cũng quá... ngươi thật sự không có ý định gia nhập Thiếu Lâm sao? Hoặc là cắt sạch sẽ?”
Tư Không Duệ nói: “Bớt nói nhảm đi, một câu thôi, giúp hay không giúp?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Giúp.”
Tình nhân trong mộng của Tư Không Duệ lần này tên là Tú Tú, là tiểu thư của Thiên Không Môn, tình tình đanh đá cay cú chí cực, so với Niếp Vũ Tình ôn nhu uyển ước thì có thể nói là khác nhau một trời một vực. Đoạn Bạch Nguyệt vốn tưởng hắn chỉ cảm nắng ba ngày là cùng, lại không ngờ sau đó cũng thật sự đắc thủ, năm sau liền đưa sính lễ thành hôn. Sau lại Tư Không Hùng quay về hải đảo an dưỡng tuổi già, Tư Không Duệ cũng dẫn phu nhân theo cha ra biển, cuộc sống trôi qua có lẽ là không tệ —nếu không thì cũng không đến mức lâu như vậy rồi không thấy quay về Trung Nguyên.
Bởi vì biển rộng mênh mông ngăn cách, liên hệ giữa Đoạn Bạch Nguyệt và Tư Không Duệ cũng từ từ giảm bớt, có khi một năm cũng không gửi được một phong thư. Nhưng dù vậy, trong lòng Tư Không Duệ thủy chung vẫn như bị chặn một cây gai —năm đó sau khi đại hội võ lâm kết thúc, Niếp Vũ Tình liền đem toàn bộ số thư tình còn nguyên vẹn kia trả lại, nhưng “do sơ suất” đã rơi vào tay Đoạn Bạch Nguyệt mà không phải vào tay hắn.
Dựa theo hiểu biết hơn mười năm đối với người này, Tư Không Duệ không cần nghĩ cũng biết, rồi có một ngày mình sẽ vì những lá thư này mà bị hắn uy hiếp phải độn thổ vá trời, vẫn không thể có nửa câu oán hận —dù sao phu nhân của mình quá hung hãn, nếu để nàng biết những lá thư tình mình gửi cho nàng, năm đó cũng từng không khác một chữ đưa cho một cô nương khác, còn đưa trước nàng, vậy thì nửa đời sau ít nhất cũng phải nghe cằn nhằn mấy nghìn lần.
Đơn giản sống không bằng chết.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không biết phủ trạch của Tư Không huynh ở nơi nào?”
“Ngươi còn muốn tới phủ trạch của ta?” Tư Không Duệ lệ rơi đầy mặt.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đúng vậy.”
Trong lòng Tư Không Duệ bi phẫn cuồn cuộn dâng lên. Nhiều năm không gặp, trình độ vô sỉ của người này ngược lại nửa phần chưa giảm, còn mang mặt nạ làm chi, đơn giản dư thừa. Trực tiếp đem da mặt lộ ra, chắn chắn phi tiêu cũng đâm không thủng.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Ở trong lòng mắng ta xong chưa?”
Tư Không Duệ đáp: “Vẫn chưa.”
Đoạn Bạch Nguyệt vô cùng tốt tính: “Vậy chờ quay về đảo mắng tiếp.”
Tư Không Duệ đỡ trán, thỏa hiệp: “Trở về đảo cũng được, nhưng ta nói trước, một câu về thư tình cũng không được phép nhắc tới.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ cần Tư Không huynh đáp ứng điều kiện của ta, tất nhiên ta sẽ không nhắc tới.”
Tư Không Duệ cảnh giác: “Điều kiện gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt khiêm tốn nói: “Việc nhỏ thôi việc nhỏ thôi.”
Tư Không Duệ: “...”
Việc nhỏ mới là thấy quỷ!