Đế Vương Sủng Ái - Chương 105

Đế Vương Sủng Ái
Chương 105
gacsach.com

"Đó là cái gì?" Nguyệt tò mò hỏi: "Nếu như là giả thì chẳng lẽ Thẩm Mộng Quân lại không nhận ra sao?"

Lâu Thất nói: "Có ai tận mắt nhìn thấy Thạch Túy Ngàn Năm chưa? Ta cũng chưa từng thấy. Nhưng không phải trong lời đồn đều nói là nhũ màu trắng, xung quanh có sương mù bao phủ sao? Nếu như ngươi muốn, bây giờ ta cũng có thể điều chế ra được."

"Điều chế ra?" Nguyệt nghe được ý trong lời của nàng, không nhịn được, giật mình nói: "Ý ngươi là Thạch Túy kia là được điều chế ra sao?"

"Ta không phải nói Thạch Túy Ngàn Năm được điều chế ra, mà là thứ Thẩm Mộng Quân lấy đi chính là thứ được điều chế ra." Lâu Thất nói: "Trên thực tế, vật đó cũng được coi là một loại độc, sau khi uống sẽ khiến người ta hưng phấn, khí lực lớn hơn, cảm giác đau được giảm bớt, nhưng dược tính của nó có tính bay hơi, bay hơi xong thì sẽ khôi phục lại, chỉ là rất tổn hại sức khỏe."

Khi nàng nói chuyện sẽ kèm thêm một vài từ mà bọn họ chưa từng nghe bao giờ, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì bọn họ cảm thấy từ này dùng rất hay, giống như "tính bay hơi" gì đó, dựa vào chỉ số thông minh của bọn họ mà cũng nghe hiểu.

Trầm Sát im lặng lúc lâu, sau đó nói: "Có người cố ý tạo ra Thạch Túy Ngàn Năm?"

"Đúng vậy!" Lâu Thất gật đầu một cái nói: "Ta đoán chuyện này là một âm mưu. Điều chế ra Thạch Túy giả, khi có người lấy được thì tất cả sự chú ý sẽ tập trung trên thân người kia, tưởng rằng Thạch Túy Ngàn Năm đã bị lấy đi, như vậy thì sẽ không có ai đến băng động nữa, không tìm được Thạch Túy thật sự. Người lập mưu kia nhất định là đang tranh thủ thời gian này để tìm băng động."

Người này cũng thật thông minh, đây là kế điệu hổ ly sơn, nhưng có mấy trăm con hổ như vậy mà hắn cũng dám đùa giỡn, lá gan không nhỏ. Nhưng người này đã gián tiếp đắc tội nàng, chính vì mưu kế của hắn mà nàng mới bị Thẩm Mộng Quân gài bẫy, cho nên, vào lúc này, Lâu Thất quyết tâm phải lấy được Thạch Túy Ngàn Năm kia. Giống như Trầm Sát nói, dựa vào tính cách của nàng, thứ mình không có được thì phải hủy đi, tuyệt đối sẽ không để cho nó rơi vào tay của người đã đắc tội nàng.

Nàng chính là một người vừa hẹp hòi vừa thù dai như vậy!

"Cũng có thể nói, trong ba ngày ngươi bị đuổi giết thì có người đang lặng lẽ tìm Thạch Túy Ngàn Năm thật sự sao? Ngươi cũng coi như là con mồi dẫn những người khác đi cho hắn?" Nguyệt nhíu mày, không tự chủ được, nhìn Trầm Sát một cái, quả nhiên thấy khí tức trên người chủ tử bọn họ sắp sánh ngang với khí lạnh ở Băng Nguyên rồi.

Người kia, bất kể là ai, nhưng tóm lại là đã đắc tội hai người này rồi thì hãy tự cầu nhiều phúc...

Nhưng nếu như gặp phải hắn thì cũng nên chuẩn bị tinh thần rơi đầu đi!

Lâu Thất cười lên: "Còn có một việc nữa, Thạch Túy Ngàn Năm đã không còn trên người của Thẩm Mộng Quân nữa rồi."

Nguyệt nói: "Đúng vậy, chỗ này thuộc Đông Thanh, hai người Ngọc thái tử và Đông Thời Văn làm thế nào cũng không thể để vật kia lọt ra ngoài." Đây chính là lí do mà trước kia hắn bắt được Thẩm Mộng Quân lại không động tay với nàng ta, không định lấy Thạch Túy Ngàn Năm. Bởi vì hắn muốn cho hai huynh đệ kia đi trước, tranh đấu một trận, nhưng hắn không ngờ Thạch Túy Ngàn Năm đó lại là giả.

"Không phải!" Lâu Thất nói: "Bọn họ chính là bị nhạn mổ vào mắt, các ngươi cũng vậy, nói thử xem, Cảnh Dao sao rồi?"

"Cảnh Dao đúng là một nữ nhân không có não!" Nguyệt có chút xem thường. Thực ra, bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp được Cảnh Dao ở núi Bích Tiên, nhưng nhìn dáng vẻ si mê mất trí của nàng ta, vừa nhìn thì đã không còn chút hứng thú nào nữa rồi.

Trầm Sát lắc đầu: "Chưa gặp bao giờ..."

Lâu Thất: "..."

Nguyệt vệ: "..."

Chủ tử thật mạnh! Người ta đối với người vừa nhìn đã yêu, người lại không tới vài ngày đã quên người ta, lại còn nói chưa từng gặp bao giờ, Lâu Thất cũng có chút đồng tình với Cảnh Dao...

Lâu Thất nói với Nguyệt: "Ngươi cảm thấy nàng ta không có não, nhưng dưới con mắt của Ngọc thái tử và Đông Thời Văn thì nàng ta đã tự mình trộm được Thạch Túy Ngàn Năm trên người sư tỷ Thẩm Mộng Quân, hơn nữa, Ngọc thái tử còn đích thân mở miệng, dùng hai ám vệ của hắn, bảo hộ nàng ta, đưa nàng ta về Bích Tiên Sơn."

"Cái gì?" Nguyệt kinh ngạc. Hắn không nhìn ra Cảnh Dao kia lại có mưu kế và thân thủ như vậy.

"Cho nên cố gắng học hỏi đi! Huynh đệ, trên đời này, thứ sâu xa khó dò nhất chính là lòng người!" Lâu Thất nói: "Còn nữa, công phu cao thâm và bản lĩnh trộm đồ cũng không phải là chuyện dễ học đâu."

"Là như thế nào?" Nguyệt cảm thấy rất hứng thú: "Ý của ngươi là dùng tay không sao?"

Hắn vừa dứt lời, Lâu Thất đã ở trước mặt hắn, xòe tay ra, trong lòng bàn tay có một miếng ngọc bội hoa văn. Nguyệt vệ theo bản năng cúi đầu nhìn một cái, bên hông hắn chỉ còn lại một sợi dây trống trơn.

Khóe miệng hắn giật giật: "Sao ngươi làm được?" Rõ ràng, hắn căn bản không thấy nàng có động tác gì, hơn nữa hắn cũng không có chút cảm giác nào.

Lâu Thất nhún vai một nói: "Ừ, ngươi nói là dùng tay không mà."

Nàng không muốn nói nhiều hơn, khiến cho Nguyệt cũng không biết phải làm gì, hơn nữa, sắc mặt Trầm Sát đã đen lại. Hắn muốn nàng đi nghỉ ngơi sớm một chút, vừa nãy còn chưa kịp nói hết. Trầm Đại Đế Quân đột nhiên hóa thân thành Trầm đại phụ huynh...

"Ngủ!"

Nguyệt lập tức rời đi.

Một đêm này, dù ở trong Băng Nguyên nhưng Lâu Thất ngủ rất ngon, không cảm thấy lạnh chút nào, ngược lại nàng còn cảm thấy ấm áp vô cùng. Từ trong lồng ngực Trầm Sát tỉnh lại, nàng đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt, nhưng khi nhìn đến quầng thâm mờ mờ của hắn, nàng sững sờ một chút: "Chàng ngủ không ngon sao?"

Trầm Sát không lên tiếng, ôm nàng ngồi dậy, cầm lấy áo choàng đắp lên người nàng, ra hiệu cho nàng mặc vào.

Lâu Thất buồn bực đứng dậy chỉnh lại quần áo, khoác áo choàng lên, đột nhiên phát hiện ra một chuyện. Trước đó, khi ngủ hắn sẽ không nhịn được mà động tay với nàng, còn cho tay vào trong quần áo của nàng xoa nhẹ, có lúc còn dùng thứ gì đó của hắn cọ vào nàng, khiến cho cả người nàng nóng lên, không ngủ nổi. Nhưng tối hôm qua sao hắn lại biết điều như vậy, không đụng vào người nàng, lại còn sưởi ấm cho nàng cả một đêm?

Lâu Thất nhìn bóng lưng của hắn, nhếch môi cười vui vẻ. Có phải hắn muốn cho nàng ngủ ngon một đêm, nên cả đêm qua hắn không ngủ, liên tục dùng nội lực truyền hơi ấm cho nàng không?

Thị vệ đã sớm chuẩn bị xong bữa sáng, đương nhiên không phải là thịt cá, cũng không có mùi vị gì. Chỉ là đun một chút nước tuyết, thêm chút gia vị mà thôi, cũng không dễ ăn, nhưng so với ba ngày trước của Lâu Thất thì đã khá hơn rất nhiều rồi.

"Chủ tử, chúng ta tiếp tục tìm băng động sao?"

"Ừ." Không chỉ là muốn tìm băng động, hắn còn muốn tìm người kia, hoặc là những những người đó... Dám hãm hại nữ nhân của hắn, chuẩn bị đưa đầu tới gặp hắn đi!

Nhưng bọn họ không ngờ rằng hôm nay tuyết đột nhiên rơi nhiều hơn.

Ở Băng Nguyên này, Lâu Thất mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là tuyết rơi như lông ngỗng, nhìn cả đám bông tuyết vội vã bay xuống, giống như được Băng Nguyên ôm trong ngực vậy. Một lúc lây sau, trên Băng Nguyên lạnh giá đã được phủ thêm một lớp tuyết rất dày, như vậy thì việc tìm băng động càng trở nên khó khăn hơn.

Hơn nữa, ở trên Băng Nguyên này, bọn họ còn không tìm được nơi để tránh tuyết, có rất nhiều thứ không cách nào mang theo được.

"Chúng ta qua bên kia đi." Lâu Thất đạp tuyết đi tới, đột nhiên chỉ về ngọn núi ở phía xa. Đây là ngọn núi gần nhất mà mấy ngày qua bọn họ thấy được.

"Nơi đó có băng động sao?" Nguyệt hỏi.

Bọn họ đều dắt ngựa đi, nhưng tuyết đọng rất dày nên đi cũng tốn không ít sức lực.

Lâu Thất đen mặt: "Sao ta biết được? Nhưng có núi thì cơ hội sẽ lớn hơn một chút, bởi vì có khả năng sơn động sẽ rất lớn."

"Đi thôi!"

Trầm Sát tiếp tục tin tưởng nàng vô điều kiện.

Chờ khi bọn họ đi tới chân núi thì đã mất cả một ngày. Chỉ là nếu so ngọn núi này với khi bọn họ thấy từ đằng xa thì quả thật cao lớn hơn rất nhiều. Trên núi có rất nhiều mỏm đá, tuyết đọng rất dày, nhưng khi bọn họ ngẩng đầu lên nhìn thì loáng thoáng có thể thấy được đỉnh núi có chút màu xanh lá cây. Có lẽ là một bãi cỏ, có lẽ là vài cái cây, tóm lại, trải qua mấy ngày sống trong thế giới trắng xóa một màu trắng này thì một chấm nhỏ màu xanh lá cây kia cũng khiến cho bọn họ kích động.

Trời vừa tối, gió đã lạnh thấu xương.

"Tuy hôm nay có tuyết rơi, nhưng hình như lạnh hơn hẳn mấy ngày trước." Một thị vệ phủi phủi đầu gối dính tuyết.

"Đúng vậy, hơn nữa tôi cảm thấy càng đến gần núi này thì càng lạnh." Một thị vệ khác lắc đầu, tuyết đọng trên đầu rơi lả tả.

Việc đầu tiên Lâu Thất kiểm tra chính là núi này có phải Tuyết Sơn hay không? Nếu như là Tuyết Sơn thì rất nguy hiểm, không thể qua đêm được. Cũng may không phải, trước núi cũng không có quá nhiều tuyết, dựa vào độ dày của tuyết trên sười núi thì hẳn là hôm nay mới tích tụ lại.

"Tối nay ở dưới chân núi qua đêm, sáng sớm rời núi." Trầm Sát nhìn sắc trời nói.

Đám thị vệ lập tức chuẩn bị lập trại.

"Hú!"

"Âm thanh gì vậy?" Trần Thập đột nhiên dừng tay lại, dựng tai lắng nghe.

"Có âm thanh gì sao?" Lâu Thất lại không nghe thấy gì cả.

Trầm Sát nhíu mày: "Chó sói!"

Lâu Thất nhảy lên: "Cuối cùng cũng gặp được chó sói rồi!"

Trầm Sát nhìn nàng: "Hình như nàng rất vui vẻ." Chó sói trên Băng Nguyên vừa hung hãn, vừa chịu được lạnh, thể lực tốt hơn bọn họ rất nhiều, hơn nữa trên Băng Nguyên còn khan hiếm thức ăn, có lẽ mỗi con chó sói kia đều rất đói bụng, gặp được con mồi thì nhất định sẽ xảy ra một trận ác chiến. Có thể tránh thì người khác nhất định sẽ tránh, không ai giống như nàng, vui vẻ như vậy...

"Ha ha! Ai ăn ai còn chưa biết được!"

Ngày hôm qua, chỗ thịt dê nàng mang về đã phân hết cho đám thị vệ, hôm nay nàng ăn bánh mì ngâm tuyết cả ngày, nàng đang rất thèm thịt đây! Chó sói tới rất đúng lúc, có thể giúp nàng giải tỏa cơn thèm.

Mọi người đồng thời im lặng.

Lâu Thất cây ngay không sợ chết đứng: "Các ngươi không thể hiểu được đâu, ăn là một trong những nhu cầu hàng đầu của con người mà."

"Ta nhắc nhở ngươi, Lâu Thất, nếu chó sói chỉ có khoảng mười con thì chúng ta có thể ăn chúng, nhưng nếu như hơn trăm thì ngươi chạy còn không kịp nữa, để ta xem lúc đó ngươi ăn thế nào!" Nguyệt vệ nói.

Hắn vừa dứt lời, trên núi có tuyết rơi xuống, ngay sau đó, âm thanh chó sói vang lên ngay gần bọn họ.

"Hú!"

Lâu Thất nghe tiếng hú này, sắc mặt lập tức thay đổi, nhìn Nguyệt vệ nói: "Nguyệt vệ đại nhân, ngươi đúng là miệng quạ đen!"

Vừa nói, nàng vừa quay đầu hô lên với đám thị vệ: "Chuẩn bị lửa!"

"Mau, đốt lửa lên!"

Đỉnh đầu có một bóng đen nhào xuống, Trầm Sát ngẩng lên, bắt gặp mội đôi mắt màu xanh, móng vuốt sắc nhọn, hướng thẳng về đỉnh đầu hắn.

"Chủ tử!"

Lâu Thất vừa định bảo hắn tránh ra thì thấy hắn không thèm né tránh, thân thể xông lên, đón đầu con chó sói kia.

"Này..."

"Năm đó chủ tử đã từng một mình giết chết mười tám con chó sói." Nguyệt nói với nàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3