Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương - Chương 113

Chương 113: Luận võ chiêu cha [6 ]

Các ngươi không phải không muốn cử hành sao? Các ngươi không phải sợ dọa người sao? Ta liền càng muốn làm như vậy.

Về phần nàng Đông Phương Ngữ Hinh, nữ nhân phóng đãng, ngốc tử danh hào gì gì đó đều nghe vào lỗ tai, cũng không để ý nhiều làm cho người ta có chút đề tài bát quái.

“Ngữ Hinh, ngươi...”

Bị người trước mặt nói ánh mắt mọi người không tốt, phu nhân khẳng định tức giận, nhưng mà Đông Phương Ngữ Hinh không phải Ngữ Hoa, cũng không nghe bà, bà quay đầu nhìn về phía Đông Phương tướng quân, vô cùng ủy khuất nói:

“Lão gia, ngài xem nàng đây là...”

Nha đầu này chính là cái đồ ba gai (đồ hay sinh sự), căn bản liền không có người nào có thể quản nàng, nhưng cũng may mắn, bây giờ ngay cả lời nói của tướng quân nàng cũng không nghe, tướng quân sẽ rất không thích nàng, bằng không, thật sự là phiền toái.

Nữ nhân này nếu là ở tướng quân phủ làm đương gia, khẳng định bà là người thứ nhất bị xui xẻo.

“Nàng cũng không phải nha đầu khi xưa nữa rồi, ai, ta cũng quản không xong, sẽ theo nàng đi...”

Dù sao chuyện này người bên ngoài đều biết đến, hắn tướng quân phủ này cũng nổi danh.

Đông Phương Ngữ Hinh này, đầu tiên là làm cái phòng đấu giá, hiện tại có đến... Luận võ chiêu cha...

Ai, nàng và nữ nhi của nàng cùng giống nhau không có cách nào quản, hắn có biện pháp gì.

Đông Phương Ngữ Hinh trở về, Tiểu Hoan Hoan không vui bĩu môi, nha đầu kia, nàng còn chưa có tìm bé tính sổ đâu, thế nhưng bé còn tức giận?

“Thế nào? Biết chính mình sai lầm chỗ nào rồi sao?”

Hoan Hoan lắc đầu, oán giận nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, bĩu môi:

“Không biết... Nương, người nói nếu người theo mỹ nam sớm một chút, con cũng sẽ không cần hao tâm lớn như vậy tìm cho người một soái ca khác...”

Mỹ nam này, tự nhiên là nói Uất Trì Tà Dịch, Đông Phương Ngữ Hinh bất đắc dĩ nheo nheo mắt:

“Nếu ta nghe xong lời của con, phỏng chừng con sớm liền không có nương a...”

“Vì sao?” Tiểu nha đầu tò mò trừng lớn mắt, có chút không rõ ý tứ của người lớn a.

“Ta còn không bị hắn làm cho tức chết...”

Hung tợn gõ lên đầu của tiểu nha đầu một chút, Hoan Hoan ôm đầu, hô lớn:

“Ai nha, ta bị thương, bị mẫu thân làm bị thương...”

Nha đầu kia, thật sự là...

Như Lan sốt ruột chạy vào, nhìn đến hai người, nàng hắc hắc cười:

“Hoan Hoan, cháu lại chọc nương cháu tức giận phải không?”

“Không có... Cháu mới không có đâu? Ai, nữ nhân không có nam nhân thực đáng sợ, tính tình này...”

Bé vừa nói vừa chậc lưỡi, bộ dáng kia, có chút bộ dáng tiểu lão đầu.

“Con ấy à... Nhưng nương nói muốn trừng phạt con... Không có việc gì làm cái gì mà luận võ chiêu cha, con cái tiểu nha đầu này, con xem nương của con là ta không gả ra ngoài được như vậy sao? Ta giống như là không có người muốn sao? Phải sửa lại những thứ này?”

Như Lan xấu hổ... Tiểu thư của bọn họ tức giận, thì ra là vì vậy?

Cái này thật khiến các nàng đều rất bất ngờ.

“Hắc hắc... Nương mới không phải không có người muốn đâu? Chính là... Mẫu thân, người phải biết rằng, nữ nhi cảm giác mẫu thân muốn tìm nam nhân, tất nhiên là nam nhân tốt nhất trên đời này. Nam nhân tốt chỗ nào đến a? Tự nhiên muốn so tài, đúng không?”

Ngạch... Cái này,tựa hồ rất có lý a.

“Lần này hai chúng ta phải mở to hai mắt tuyển cho tốt, cũng tuyển cho cháu một phụ thân soái ca thuận mắt...”

Hoan Hoan đắc ý nói xong, Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu, có chút không quá chắc chắn:

“Con xác định người đến đều là mĩ nam? Sẽ có xuất sắc sao? Sẽ không phải đều là dưa vẹo táo nứt đi?”

“Luận võ chiêu cha này tuy rằng là nói muốn tìm một người, nhưng mà chưa nói sẽ phải tuyển ra a, mẫu thân người yên tâm, vạn nhất không thích hợp, con đã có dự phòng...”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3