Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương - Chương 178
Chương 178: Nhân vương bị thương [1 ]
Edit: voi còi
“Lão nhân, ta là luyện đan sư, chỉ cần có vật liệu, còn thiếu những thứ kia sao?”
Nhân vương im lặng, luyện đan sư, ngươi cũng đừng kiêu ngạo như vậy được không?
“Nhưng mà, vật liệu cũng không chuẩn bị tốt lắm, cho nên ta sẽ cân nhắc...”
Đông Phương Ngữ Hinh câu môi cười:
“Nói đến đại hoàn đan này, thật sự ta cũng nên cám ơn một người...”
“Ai?”
“Thiếu chủ Thiên Thương đảo Uất Trì Tà Dịch...”
“A... Khụ khụ khụ...”
Một hơi không đi lên, Nhân vương ho kịch liệt, Đông Phương Ngữ Hinh liếc trắng mắt:
“Lão nhân, ta cũng chưa nói ngươi, ngươi nói ngươi kích động cái gì?”
Vì chính là ta... Trong lòng Nhân vương yên lặng nhớ kỹ, chẳng qua cũng không dám nói ra.
“Nàng... Không có việc gì...”
“Lão nhân, ngươi cũng đừng ghen, ta cùng hắn là cừu địch. Nhưng tuyệt đối không có gì đấy...”
Được rồi, không có gì, không có gì... Cũng chính là thành thân ở cùng nhau ngủ cùng nhau còn có một nữ nhi mà thôi, cái khác cũng chưa cái gì... Nhân vương yên lặng nói xong.
“Lúc đó chính là hắn kích thích ta, cho nên ta mới tức giận, muốn vượt qua hắn, lúc đó cũng chỉ có một bộ vật liệu a, thế nhưng ta thành công... Lão nhân, ngươi cũng biết, đại hoàn đan này, cho dù là luyện đan sư cấp bảy, tỷ lệ thành công cũng không vượt qua ba phần a...”
Đại hoàn đan, hắn đương nhiên biết, chẳng qua...
Nữ nhân này, hận ý của nàng đối chính mình liền nồng liệt như vậy sao?
Hắn giống như cũng chưa làm qua chuyện gì thật có lỗi với nàng đi? Cũng chỉ hôn nàng, bế ôm mà thôi.
Nhưng mà trình độ luyện đan bây giờ của nàng có thể luyện chế được Đại hoàn đan, cái này tuyệt đối dựa vào là thiên phú a.
Thật sự là kỳ quái, phế vật trời sinh của Đông Phương gia, dĩ nhiên lại là kỳ tài luyện đan?
Đông Phương Trình này, thật đúng là sẽ giậm chân giận dữ đấy.
“Nàng thật sự là may mắn... nhưng mà Hinh Nhi, đại hoàn đan này, ngươi cố gắng đừng dùng...”
Bây giờ nàng chưa đột phá khí chi tiên, nếu như giờ phút này mượn dùng dược vật đi lên, chỉ sợ về sau tu luyện sẽ rất khó tăng lên.
“Ừ... Ta biết...” Đông Phương Ngữ Hinh tiếp tục ngồi xuống, chờ trời đã sáng các nàng sẽ xuất phát, dọc theo đường đi này, cũng không hề yên ổn thuận lợi.
“Nương, sao con lại ngủ thiếp đi a...”
Ngày hôm sau khi Hoan Hoan tỉnh lại, nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh không ngủ, có chút ngượng ngùng.
Hình như, phụ thân cũng không ngủ.
“Không có việc gì, con là tiểu hài tử, tự nhiên liền ngủ nhiều một chút...”
Đông Phương Ngữ Hinh ôn nhu cười, Hoan Hoan lắc đầu:
“Đợi lát nữa con coi chừng, người cùng phụ thân ngủ một chút a...”
Phụ mẫu hai người cũng rất mệt mỏi, bé không thể làm cho bọn họ tiếp tục vất vả, bé đã lớn.
“Được...”
Biết tiểu nha đầu này cố chấp, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không nhiều lời, Nhân vương nhìn các nàng liếc mắt một cái, cũng không có nói chen vào.
Vội vàng ăn chút đồ ăn hôm qua còn thừa, bọn họ tiếp tục chạy đi.
Đến buổi chiều, mấy người rốt cục đi đến một cái đỉnh núi khác.
“Rống...”
Một trận gào thét, nghe qua cực kì to rõ ràng.
Nhân vương thả ra thần thức, tự động tìm hiểu tình huống bên ngoài.
“Có hổ...”
Cách được bọn họ không xa, một mảnh này, là địa bàn của nó.
“Là ma thú sao?”
Nếu chỉ là hổ bình thường, tự nhiên bọn họ không sợ, nhưng nếu là ma thú...
“Đúng... Tổng cộng có hai con, mặt khác còn có hơi thở lợi hại hơn, ta cũng không cảm giác được.”
Đông Phương Ngữ Hinh có chút không nói gì, ba cái ma thú, ba phương hướng, ý tứ này chính là, vô luận bọn họ đi bất kỳ một phương hướng nào, đều sẽ gặp được những thứ này.
Trừ phi quay trở về... Nhưng quay lại là tuyệt đối không lý trí, bởi vì bọn họ vốn là lạc đường!