Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương - Chương 93

Chương 93: Thân thế của Hoan Hoan [5 ]

edit:..Lam Thiên..

“người Đậu phủ rất hận ta, tự nhiên sẽ không tìm người tốt đến. Ngày đó trời mưa rất to, trời nổi sấm chớp, ta nhớ được theo ánh sáng của tia chớp ta nhìn thấy, người kia tóc tai bù xù, cả người run run, hẳn là bị bệnh gì đó...”

Đó là sự tình nàng không mong muốn hồi tưởng lại nhất nhưng không biết vì sao lúc này lại có thể tự nhiên nói ra như vậy.

Nghĩ đến, trong lòng nàng đã buông xuống được một đêm kia, nhưng lại không thể buông xuống được thù hận.

“Này...” Uất Trì Tà Dịch trầm mặc, hắn không biết nên nói như thế nào mới tốt.

“Hơn nữa, ngươi cho là người Đậu phủ sẽ bỏ qua người kia sao? Lúc đó ta cũng không quyền không thế, càng không thể có thể đi ra ngoài tìm hắn...”

Nàng còn muốn đi tìm người? Uất Trì Tà Dịch trong lòng bỏ thêm một câu, sẽ không phải là muốn tìm hắn chém chết chứ?

Bất quá, chuyện như vậy, nữ nhân này thực có thể làm được.

Đông Phương Ngữ Hinh không biết chính mình khi nào thì ngủ, bất quá khi tỉnh lại, người đã nằm ở trên giường, ngay tại bên người Hoan Hoan, tiểu nha đầu cũng tỉnh, nhưng không có đứng dậy, hai mắt nhanh như chớp xoay xoay, nhìn chính mình.

Thân thủ sờ sờ đầu bé, bình thường, đã hạ sốt.

“Nương, thực xin lỗi, ngày hôm qua Hoan Hoan không nên một mình chạy đến đây...”

Tiểu nha đầu bắt đầu mếu máo, một bộ dáng làm việc gì sai, thoạt nhìn nói không nên lời làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

“Không có việc gì là tốt rồi...” Đem Hoan Hoan gắt gao ôm lấy, Đông Phương Ngữ Hinh cúi đầu hôn hôn trán của bé, sau đó ngẩng đầu lên nói:

“Bất quá, về sau cũng không thể lỗ mãng như vậy... Hoan Hoan, con cũng biết, thiếu chút nữa liền hù chết nương...”

“Ân... nương, Hoan Hoan đã biết...”

Bé hơi có chút kinh ngạc, mẫu thân thế nhưng lại hảo hảo nói chuyện như vậy, này nếu đổi lại thành lúc trước, bé bị mắng là khẳng định.

“Di, ta nhớ được không phải...”

Cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người, áo khoác đã bị thoát, để ở một bên, nàng nhớ rõ đêm qua nàng ngồi mà?

Kia lúc này...

Trong phòng cũng không có những người khác, Uất Trì Tà Dịch sớm đã không biết chạy đi đâu.

Chết tiệt, ai thần không biết quỷ không hay cởi áo của nàng?

Đông Phương Ngữ Hinh thầm mắng một tiếng, trong lòng đã có chủ ý, bất quá người kia không ở đây, một hồi thấy hắn, tất nhiên nàng sẽ không dễ dàng buông tha hắn.

Tuy rằng chỉ là cởi áo khoác, nhưng...

Áo khoác cũng là áo, cởi áo của nàng chính là không được.

Nàng cùng tiểu nha đầu rời dường, Hồng Lăng cùng Lục Hà vội vàng đi tới hầu hạ.

“hai người các ngươi như thế nào cũng tới đây?”

Nàng có chút kinh ngạc, nàng nhới lúc nàng đi, các nàng cũng có không đi theo.

“Tiểu thư, là Uất Trì công tử phái người nói cho thuộc hạ...”

Uất Trì Tà Dịch... Thế nào lại là hắn.

“Tiểu thư, đây là thư Uất Trì công tử lưu lại cho người, hắn dặn ngươi, nói ngươi nhất định phải nghiêm túc xem, bằng không...”

Hồng Lăng có chút khó xử, nàng lo lắng nếu nàng nói ra, có phải hay không bị tiểu thư một tát chụp chết...

“Hắn nói cái gì? Không tiền đồ, ngươi nhưng là người đi theo bổn tiểu thư, sao lá gan lại nhỏ như vậy?”

Đông Phương Ngữ Hinh chửi thề một tiếng, bất quá nàng cũng biết lời kia của hắn khẳng định không phải lời gì hay, tiếp nhận thư tín, nhìn lướt qua, lại liếc mắt một cái, mặt cười bỗng nhiên biến sắc.

“Dựa vào!.., Uất Trì Tà Dịch chết tiệt, hắn cho rằng hắn là ai vậy?”

Tức chết rồi, thật sự là tức chết nàng, Uất Trì Tà Dịch chính là muốn làm nàng tức chết rồi.

“Tiểu thư...”

Nha đầu bất an nhìn chủ tử đang nổi giận, Lục Hà trong tay bưng một chén canh, nàng có chút bất an, không biết có nên đưa lên hay không.

“Đây là cái gì?”

Đông Phương Ngữ Hinh cũng phát hiện canh kia, liền lạnh giọng hỏi.

đệ 94 Chương Hoan Hoan thân thế [lục ]

“Đây là Uất Trì Tà Dịch công tử phân phó chuẩn bị cho tiểu thư...”

Phách... Không đợi Lục Hà nói xong, Đông Phương Ngữ Hinh liền đánh một cái vào bàn, nãi nãi, hắn là cái gì vậy, dựa vào cái gì lại can thiệp vào sinh hoạt của nàng?

“Mẫu thân...”

Không nghĩ tới cơn tức của Đông Phương Ngữ Hinh lại lớn như vậy, Hoan Hoan sợ tới mức lui lui thân mình, bất an hô.

“Hoan Hoan, mẫu thân không có việc gì, Hoan Hoan đừng sợ nga...”

Đông Phương Ngữ Hinh cưỡng chế tức giận xuống đáy lòng, thay bằng một khuôn mặt tươi cười, bất quá này tươi cười luôn làm cho người ta cảm thấy lông tóc dựng đứng.

“Mẫu thân, ngươi thật sự không có việc gì?”

Hoan Hoan vẫn như cũ không dám xác định, bé vươn tay vuốt khuôn mặt của Đông Phương Ngữ Hinh, mẫu thân vừa rồi thật khủng bố a.

“Không có việc gì, không có việc gì... Hồng Lăng, Lục Hà, các ngươi mang Hoan Hoan đi ăn cơm, một lát kêu Như Lan qua đay, lần này ta có thể không so đo, nếu còn lần nữa đánh mất Hoan Hoan, bảo nàng đem đầu tới gặp ta...”

Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt phân phó, Hồng Lăng bọn họ vội vàng gật đầu, nhưng là Hoan Hoan bất an nhìn nàng:

“Mẫu thân, ngươi không đi ăn cơm sao?”

“Mẫu thân có chút việc, phải đi luyện chút đan dược, luyện xong mẫu thân lại bồi Hoan Hoan...”

Hoan Hoan có chút không tha, nhìn thấy trên bàn có chút tâm, bé vội vàng đi qua nâng lên bưng tới, đưa cho Đông Phương Ngữ Hinh:

“Mẫu thân, tuy rằng luyện đan rất trọng yếu, nhưng thân thể cũng không thể để bị mệt a... trước người ăn chút điểm tâm lấp bụng đi...”

Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt, nữ nhi này, thật sự là có lòng a.

Trách không được bọn họ nói nữ nhi là áo bông nhỏ của mẫu thân, áo bông này, nàng thích.

“Hảo, mẫu thân sẽ ăn...”

Đông Phương Ngữ Hinh mang theo điểm tâm đi rồi, nhìn theo bóng lưng của nàng, Hoan Hoan thực trưởng thành thở dài:

“Vì cái gì mẫu thân cùng mỹ nam thúc thúc tình cảm mãnh liệt như vậy đây...”

“Cái gì...” Hồng Lăng lảo đảo một chút, thiếu chút nữa té trên mặt đất. Mà Lục Hà, trong tay vốn đang cầm cái khăn lông, nghe thấy Hoan Hoan nói như thế, khăn lông trực tiếp rơi xuống trên đất, người cũng ngây ra.

“Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện sao? Mỹ nam thúc thúc là người duy nhất có thể tác động đến cảm xúc của mẫu thân...”

Hoan Hoan nhẫn nại giải thích, Hồng Lăng gật gật đầu, hình như cũng đúng.

“Hoan Hoan,... Là mỹ nam kia luôn chọc cho tiểu thư sinh khí mới đúng...”

Được rồi, nàng thừa nhận, Hoan Hoan nói không sai, bởi vì sinh khí cũng là một loại cảm xúc.

“Cho nên nói, bọn họ ở cùng nhau thật là tình cảm mạnh liệt, ngươi xem mỹ nam thúc thúc chỉ gửi một phong thơ đã có thể làm cho mẫu thân kích động như vậy, ta cảm giác bọn họ thật xứng đôi...”

Hoan Hoan ra kết luận, hai cái nha đầu trực tiếp không nói gì:

Nếu để tiểu thư nghe được lời này của Hoan Hoan, phỏng chừng sẽ trực tiếp tức chết.

Tiểu thư là tức giận, bị tức giận... Thế nào đến miệng tiểu nha đầu này lại thành tình cảm mạnh liệt đây

Sinh khí, nổi giận, thì có tính là... xúc động sao?

Hai người có chút không xác định.

“Nếu là mỹ nam thúc thúc thường xuyên xuất hiện, kia chẳng phải đan dược do mẫu thân luyện ra, tuyệt đối sẽ rất nhiều...”

Tiểu nha đầu một câu lại một câu nói không ngớt, hai cái nha đầu vốn luôn bình tĩnh, lần này cũng không tránh khỏi có chút quá mức kích động, bất quá trong lòng cũng là tán thành lời nói của Hoan Hoan.

Gần đây tiểu thư, thật là có chút chịu khó hơn trước rất nhiều.

Bất quá, quán bán đấu giá này cũng rất nhanh sẽ khai trương đi, Quy Nguyên đan cũng nên luyện chế rồi.

Thời gian chớp mắt đã qua, Đông Phương Ngữ Hinh chuyên tâm luyện đan, Hoan Hoan đi theo nha đầu cũng không hồi phủ tướng quân, đoàn người là đang chờ Đông Phương Ngữ Hinh đi ra.

ngày qua ngày nhưng là trôi qua rất vui vẻ, Hoan Hoan vẫn như cũ vui vẻ chơi đùa, thời điểm không có việc gì liền đi luyện công, tựa hồ đã quên hết sự tình ngày đó.

Edit: voi còi

Mà Đông Phương Ngữ Hinh, tức giận là thích luyện đan, thời điểm nàng luyện đan, nhưng là một loại cảnh giới quên mình, đối với thời gian chung quanh, không gian, đều hồn nhiên không thèm để ý.

Có lẽ cũng là bởi vì loại cảnh giới quên mình này, mới làm cho thuật luyện đan của nàng tăng nhanh hơn so với người khác.

So với việc bên này thoải mái thanh thản, tướng quân phủ cũng vội tới lật trời.

Lại nói ngày đó sau khi Đông Phương Ngữ Hinh đi rồi, Đông Phương Trình liền đi qua cứu nhi tử, người của Đông Phương Ngữ Hinh cũng không làm khó, chính là Đông Phương Ngữ Học ngâm ở trong nước lâu, hơn nữa thần kinh khẩn trương, cứu đi lên liền hôn mê bất tỉnh.

Lúc trước Đông Phương Trình chẳng qua đi cứu người cũng có rất nhiều lo lắng, nhưng ở trong lòng hắn, nhi tử này nhưng là rất quan trọng.

Hắn cũng chỉ có hai nhi tử, một cái là Đông Phương Ngữ Tuyệt, lại một cái chính là Đông Phương Ngữ Học.

Mà Đông Phương Ngữ Học là nhi tử ít tuổi nhất, tự nhiên so với những đứa con khác của hắn muốn nhiều yêu thương một ít. Hắn ngất đi, chạy nhanh tìm đại phu đến xem, nói là kinh hách quá độ, hơn nữa bị cảm lạnh, không có gì trở ngại.

Chẳng qua là, qua một buổi tối, thời điểm buổi chiều ngày thứ hai bỗng nhiên sốt cao, thậm chí hồ ngôn loạn ngữ.

Lần này, làm cho phu nhân sợ hãi, bà ta vội vàng phái người đi tìm tướng quân, Đông Phương Trình đi qua vừa thấy cũng liền phát hoảng, vội vã để cho người làm đi thỉnh thái y.

Nhưng mà, thật đáng tiếc, thái y nhìn cũng không thấy ra là bệnh gì. Toàn bộ tướng quân phủ, nhất thời liền loạn thành một đoàn, cơ hồ là náo đến nông nỗi người ngã ngựa đổ.

“Lão gia, nha đầu chết tiệt kia, sao lại liền nhẫn tâm như vậy chứ? Nói thế nào thì Ngữ Học cũng là đệ đệ của nàng a, Thế nhưng nàng... thế nhưng nàng...”

Phu nhân ô ô khóc lên, Đông Phương tướng quân vốn là phiền lòng, lúc này nghe nói như thế, càng là trong cơn giận dữ:

“Khóc... Ngươi chỉ biết khóc, khóc có ích lợi gì?”

Hắn... Cũng cứu không được nhi tử của hắn, vốn trong lòng liền tức giận, lúc này nghe được nữ nhân khóc, càng là phiền chán.

“Lão gia, lão gia, ngài thế nhưng... Thế nhưng mắng thiếp... Ô ô, thiếp không muốn sống, tiện nha đầu kia làm hại Ngữ Học ra hình dáng này, thiếp không muốn sống, thiếp liền theo Ngữ Học đi chết đi...”

Phu nhân vừa khóc vừa lau ánh mắt, quả nhiên là thương tâm vạn phần.

“Nàng... Phu nhân, lúc đó ta chẳng phải sốt ruột sao? Nhưng... Thái y đã xem qua, ta có thể có biện pháp gì?”

Nhìn đến nữ nhân của mình thương tâm như vậy, Đông Phương tướng quân cũng thật bất đắc dĩ, hắn có thể nghĩ biện pháp đều suy nghĩ.

“Tướng quân, nó là thân nhi tử của ngài a... Hắn bị người hại thành như vậy, ngài sẽ không trừng phạt nha đầu chết tiệt kia sao.”

Cho dù là nhi tử của bà xảy ra chuyện gì, bà tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhân kia tốt hơn.

Trời sinh hồ mị tử (mê hoặc, dụ hoặc), tiện nữ nhân, đều mang theo một dã loại không biết cùng ai cẩu thả còn dám quyến rũ Tứ vương gia.

Huyện ngày đó, tuy rằng bà ta không ở đó, nhưng lại biết rõ ràng, Đông Phương Trình cũng biết, nhưng thế nhưng ông ta xem như cái gì cũng không biết.

Đông Phương Trình chết tiệt này, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

“Chờ nàng trở lại rồi nói sau... Phu nhân, nàng hiện tại không ở trong phủ, ta có muốn truy cứu cũng nên tìm ai truy cứu đi a...”

Lời này, cũng rất chính xác, vẻ mặt Tưởng Văn Cầm ác độc, Đông Phương Ngữ Hinh, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Dĩ nhiên, bà ta cũng không biết là, Đông Phương Ngữ Hinh cũng sẽ không buông tha cho bà ta.

“Phụ thân, nương, Ngữ Học thế nào... Sao lại thế này?”

Đông Phương Ngữ Tuyệt, nhi tử của phu nhân vội vã chạy vào, vốn dĩ hắn không ở kinh thành, nhận được thư của phu nhân, nghe nói đệ đệ của mình đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy về

Edit: voi còi

“Tuyệt nhi, đệ đệ của con hắn...”

Vừa thấy nhi tử lớn nhất của mình, phu nhân thật vất vả ngừng nước mắt lại một lần nữa cuồn cuộn rơi xuống.

“Ngữ Học...”

Đông Phương Ngữ Tuyệt quay đầu chạy vào nội thất, nhìn đệ đệ nằm ở trên giường không còn sinh khí, vội hỏi:

“Này... Sao lại thế này? Tại sao có thể như vậy?”

Phu nhân khóc đem sự tình nói lại một lần, đương nhiên, bà ta đem Đông Phương Ngữ Hinh nói càng tệ hơn.

Đông Phương Trình nghe, không vui nhăn nhíu mày, nhưng không có nói cái gì.

Hắn thấy, lần này Đông Phương Ngữ Hinh làm là hơi quá đáng, đây chính là đệ đệ của nàng, nữ nhân này thế nhưng nhẫn tâm như vậy.

“Chết tiệt, nữ nhân kia đâu?”

Mới có mấy ngày hắn không đây a, trongp hủ này thế nhưng biến thành cái dạng này, Đông Phương Ngữ Tuyệt hung hăng nói, hai mắt hận không thể giết người.

“Nàng không biết đi đâu vậy, liền ngay cả nha đầu nàng mang đến cũng không thấy...”

Tưởng Văn Cầm ô ô khóc, nhi tử của bà a.

“Trước tiên nương không cần gấp gáp, con tìm người đến thử xem...”

Tuy rằng y thuật của thái y không tồi, nhưng trên giang hồ có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ (người tài giỏi khác thường), hắn liền quen biết một người.

“Tuyệt nhi, Ngữ Học nó... Sẽ không có chuyện gì chứ...”

Phu nhân khóc thương tâm, ánh mắt lo lắng nhìn chính nhi tử bảo bối của mình, đây là đứa nhỏ bé nhất của bà, tự nhiên yêu thích nhiều hơn mấy phần.

“Nương, yên tâm, sẽ không có chuyện gì...”

Đông Phương Ngữ Tuyệt an ủi phu nhân một tiếng, không dám chậm trễ, vội vàng đi ra ngoài tìm người.

Hắn cũng không dám cam đoan có thể cứu đệ đệ của mình hay không, chính là...

Ánh mắt hơi hơi tối sầm lại, Đông Phương Ngữ Hinh phải không? Muội muội tốt của hắn, vài năm không gặp, thế nhưng bản lĩnh thật lớn, tướng quân phủ cũng dám đi ngang.

Chẳng qua là, tướng quân phủ này, tựa hồ còn chưa tới phiên nàng ta ngang ngược đi.

*****

Trong hoàng cung!

“Chân Nhi, con luôn luôn là nhi tử mà trẫm yêu thương nhất, làm sao có thể lỗ mãng như thế?”

Chuyện ở tướng quân phủ, cũng truyền đến trong tai hoàng thượng.

Đông Phương Trình tìm thái y, hoàng thượng tự nhiên biết, không nghĩ tới nha đầu kia của tướng quân phủ lại điêu ngoa như vậy, thật là có điểm vô pháp vô thiên (coi trời bằng vung).

Này còn chưa có gặp qua Đông Phương Ngữ Hinh đâu, hoàng thượng liền cho nàng mang theo bẳng hiệu người điêu ngoa, trong đó, có người không thể không thiếu công lao.

Tứ vương gia bị gọi vào trong cung, tự nhiên không thể thiếu một phen răn dạy.

“Phụ hoàng, nhi thần thích Đông Phương Ngữ Hinh...”

Thế nhưng, lúc này, Tứ vương gia lại không có nhận sai, ngược lại thái độ dị thường kiên quyết nói.

“Hồ đồ... Chân Nhi, chớ nói nàng cùng vương phi của con là thân tỷ muội, riêng cái thân phận của nữ nhân kia, cũng không xứng với con, làm sao con có thể thích một người không tuân thủ nữ tắc như vậy chứ?”

Hoàng hậu nghe được lời nói của Tứ vương gia, tức giận thiếu chút nữa hôn mê.

Tứ vương gia này, bình thường là một người rất thông minh cẩn thận a, thế nào hiện tại liền lỗ mãng.

“Mẫu hậu, nàng cũng là nữ nhi tướng quân phủ, vì sao không xứng với nhi thần?”

Xem sắc mặt hoàng hậu không tốt, Tứ vương gia biết chính mình không nên nói, nhưng hắn cũng không muốn không nói, việc này vừa vặn phụ hoàng cùng mẫu hậu nhắc đến, còn tiết kiệm hắn không biết thế nào cùng bọn họ nói đi?

“Con...” Hoàng hậu chỉ vào Tứ vương gia đứng lên, tức giận không nhẹ, bà há mồm thở phì phò, hoàng thượng vội hỏi:

“Con muốn chọc cho mẫu hậu của con tức giận mà chết hay sao? Hồ Diên Chân, nàng mang theo một đứa trẻ, không biết là đứa nhỏ của ai, nữ nhân như vậy, xứng với con sao?”

“Phụ hoàng, nàng vốn là thê tử chỉ hôn từ nhỏ của nhi thần, sau này là nhi thần có phụ cùng nàng, sự kiện kia cũng là sai lầm của nhi thần, làm sao oán được nàng... Nhi thần đã quyết định, thú nàng làm vợ...”

Edit:..Lam Thiên..

Tứ Vương Gia thần sắc kiên định, hoàng hậu nghe xong trực tiếp nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.

“Ngươi... Hồ Diên Chân, ngươi xem ngươi đem mẫu hậu của ngươi tức giận tới hôn mê luôn rồi...”

Hoàng thượng vốn là muốn nói cái gì, chính là hoàng hậu đột nhiên té xỉu, hắn vội vàng đỡ lấy, hô lớn:

“Thái y, thái y...”

Xảy ra việc này, Tứ Vương Gia tự nhiên không dám tiếp tục nói chuyện cưới Đông Phương Ngữ Hinh, bất quá trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, nếu nói năm năm trước là cái sai lầm, kia hiện tại, hắn sẽ đem này sai lầm sửa chữa lại.

“đổ đi, bản cung không uống...”

Hoàng hậu tỉnh lại, cự tuyệt uống dược, cũng không ăn cơm, tính khí dị thường nóng nảy.

“Mẫu hậu, thân thể người không khỏe lại Không chịu uống dược thì sao có thể tốt lên được?”

Tứ Vương Gia sốt ruột, bất quá hoàng hậu thái độ kiên quyết, hắn chỉ có thể ôn nhu dỗ nàng.

“Trong lòng ngươi còn có mẫu thân này sao? Lòng người đều bị con hồ ly tinh kia câu đi ba hồn bảy vía mất rồi...”

Hoàng hậu tức giận nói xong, Tứ Vương Gia cúi đầu, thấp giọng nói:

“Mẫu hậu, nàng là thê tử chỉ phúc vi hôn của nhi tử...”

“Năm năm trước, là chính ngươi cầu phụ hoàng ngươi giải trừ cái hôn ước kia...”

Hoàng hậu hai mắt lợi hại nhìn nhi tử chính mình, không biết nhi tử vì sao lại biến thành cái bộ dạng này.

“năm năm trước là chính nhi tử cầu, nhưng hôm nay ta hối hận, mẫu hậu, người chưa thấy qua nàng, nếu gặp được ngươi cũng sẽ thích...”

Nói đến Đông Phương Ngữ Hinh, Tứ Vương Gia hai mắt tỏa sáng, khiến hoàng hậu kinh hãi.

Nàng biết ánh mắt nhi tử luôn rất cao, Đông Phương Ngữ Hinh, có thể đoạt được ánh mắt của nó, tất nhiên không phải hạng người hời hợt.

Nếu là nàng luôn luôn không lập gia đình, vẫn như cũ là tiểu thư phủ tướng quân, cũng là xem như có thể thông qua.

Nhưng...

Nàng đã cùng khất cái ở chung với nhau, hơn nữa tại thời điểm kia tin này rất ồn ào huyên náo.

nữ nhân như vậy, đi theo bên người nhi tử, trên người hắn sẽ mang vết bẩn.

Mà nàng, làm mẫu thân hắn, tuyệt đối sẽ không để loại sự tình này phát sinh.

“Bản cung không muốn gặp nàng... Chân Nhi, mẫu thân cũng không ép ngươi, nhưng ngươi nếu cố tình muốn cùng nàng ở chung với nhau, ta đây sống cũng không có ý nghĩa gì nữa, thuốc này, uống hay không uống cũng như nhau...”

Hoàng hậu nói xong, trực tiếp nằm xuống, không để ý tới Tứ Vương Gia.

Không ép hắn? Tứ Vương Gia chua sót cười, này không phải uy hiếp thì là cái gì?

...

trước ngày đấu giá một ngày, Đông Phương Ngữ Hinh rốt cục cũng xuất quan, đem một cái bình nhỏ quăng cho Hồng Lăng, bảo nàng nàng cầm tới phòng bán đấu giá, ngày mai bán.

Mà nàng, lại thoải mái duỗi cái thắt lưng.

“Mẫu thân, ngươi rốt cục đi ra...”

Hoan Hoan nghe thấy Đông Phương Ngữ Hinh xuất quan, bé vội vội vàng vàng đã chạy tới, mấy ngày này bé đều nhàm chán muốn chết, muốn làm chút gì, cũng không biết bắt tay từ chỗ nào.

“Ân, Hoan Hoan, có nhớ mẫu thân không a?”

Cúi đầu hôn lên trán Hoan Hoan một cái, Hoan Hoan nhăn nhíu mày:

“Mẫu thân trên người mùi vị thật khó ngửi, người nhanh đi tắm rửa đi...”

Đông Phương Ngữ Hinh nâng tay áo lên ngửi ngửi, đúng là có chút hương vị, trách không được Hoan Hoan nói nàng?

“Xú nha đầu, thế nhưng dám ghét bỏ mẫu thân ngươi a?”

Xoa bóp cái mũi nhỏ của bé, Hoan Hoan khanh khách cười, Lục Hà vội hỏi:

“Tiểu thư, ngươi đi rồi Đông Phương tướng quân đi qua dẫn người đi lên, thuộc hạ cũng không ngăn trở...”

“Ân, bỏ đi. Xem ra lần này chúng ta thật đúng oan uổng nàng, cái nữ nhân kia, không nghĩ tới thế nhưng thực không phải nàng động thủ...”

Lục Hà khóe miệng giựt giựt, người nói là oan uổng nhưng tiểu thư lại một chút ý tứ xin lỗi cũng không có, tiểu thư của bọn họ làm việc sai còn nói đúng lý hợp tình như vậy.

]

Edit:..LamThiên..

Bất quá, nói đến cũng là xứng đáng, Tưởng Văn Cầm nữ nhân kia vốn không phải là thứ tốt lành gì, còn có Đông Phương ngữ Học, mắng chửi người thật sự là ngoan độc, bị như vậy cũng rất xứng đáng.

“Một hồi chúng ta trở về nhìn xem, phủ tướng quân lúc này hẳn là rất náo nhiệt...”

...

“Tuyệt, hắn là trúng độc, một loại độc hiếm thấy, ta cũng không có biện pháp...”

Phủ Tướng quân, một bạch y nam tử bắt mạch cho Đông Phương ngữ học xong nhàn nhạt mở miệng nói.

“Trúng độc?”

Đông Phương ngữ Tuyệt vừa nghe, sắc mặt càng thêm hung ác nham hiểm, bên cạnh Tưởng Văn Cầm nghe xong ô ô khóc lên, Đông Phương Trình sắc mặt âm lãnh, nhìn không ra đang nghĩ cái gì.

“đúng vậy...”

bạch y nam tử đứng lên, từ trong lòng xuất ra một viên dược màu trắng, đưa cho Đông Phương ngữ Tuyệt:

“Thuốc này vật có thể tạm thời hạ nhiệt, ngươi nên biết, nếu là thân thể liên tục nóng như vậy, các bộ khác bên trong đều sẽ bị thương tổn, đến lúc đó, cho dù là tìm được phương pháp giải độc, cũng vô dụng.”

Đông Phương ngữ Tuyệt vội vàng đi qua, đem đồ vật đưa cho nha đầu.

“Chết tiệt, Đông Phương Ngữ Hinh, nàng cũng dám hạ độc ngữ Học...”

“Đông Phương Ngữ Hinh?”

bạch y nam tử chau chau mày, tên này, tựa hồ không quá quen thuộc.

“Chính là nữ nhân chết tiệt nhị nha đầu, đem ngữ học quăng vào trì thủy (ao thối), bằng không, ngữ học thân thể khỏe mạnh như vậy, làm sao có thể...”

Tưởng Văn Cầm che miệng khóc, nàng không nghĩ tới nữ nhân kia sẽ hạ độc.

Hiện tại xem ra, chỉ có tìm được nữ nhân kia, mới có thể giải độc.

“Trì thủy ở đâu?”

bạch y nam tử không tiếp tục dây dưa cái tên có chút xa lạ kia, bình tĩnh mở miệng hỏi.

“A...” phu nhân đang thương tâm khóc, nghe không hiểu được hắn hỏi vậy là có ý tứ gì, nhưng Đông Phương ngữ Tuyệt cùng hắn quen biết nhau thời gian khá dài, liền biết hắn hỏi như vậy tất có nguyên nhân, “Nương, ngữ học rơi xuống trì thủy, trì thủy đó ở đâu... Sư huynh muốn qua nhìn một chút...”

Phu nhân vừa nghe, vội nói:“Thải linh, còn không mau dẫn mạnh công tử đi tới đấy nhìn...”

bạch y nam tử kêu Mạnh Hạo, là sư huynh của Đông Phương ngữ Tuyệt, ngẫu nhiên cũng tới tướng quân phủ, là người lạnh nhạt, thông thường rất ít xen vào chuyện của người khác.

“Vâng... Phu nhân...”

Thải linh không dám chậm trễ, vội vàng đi trước dẫn đường, Mạnh Hạo cùng Đông Phương ngữ Tuyệt đi theo sau, chưa đến ao, xa xa đã ngửi được một cỗ mùi vị hôi thối.

Đông Phương Ngữ Tuyệt sắc mặt lạnh lùng, này, còn chưa tới đã khó ngửi như vậy, thật không biết Ngữ Học như thế nào có thể kiên trì được thời gian dài như vậy?

“Mạnh công tử,...”

Đông Phương Ngữ Hoa trên mặt đã không còn sưng, nghe nói mạnh công tử đến, nàng vội vàng trang điểm đi ra.

Nhắc tới cái Đông Phương Ngữ Hoa cũng thật sự là ngu ngốc, Đông Phương Ngữ Học rơi xuống nước bị bệnh nàng không tới, chỉ phái nha đầu đi qua hỏi thăm một chút, lúc này mỹ nam vừa tới, nàng lập tức liền tự mình đi tới, cũng không sợ phu nhân mắng nàng.

Bất quá, nàng đối với mạnh công tử thích đã lâu, mà bình thường căn bản không cơ hội nhìn thấy hắn, nay bỗng nhiên nghe thấy hắn đến đây, nàng làm sao có thể buông tha cho này cơ hội.

“Tam tiểu thư...”

Mạnh Hạo nhàn nhạt cười, Đông Phương Ngữ Hoa trên mặt đỏ ửng, Đông Phương Ngữ Tuyệt trừng mắt nhìn nàng một cái, nhưng cũng chưa nói cái gì.

“mạnh công tử sao lại muốn đến chỗ này?, hảo thối a...”

Ngửi được mùi thối, Đông Phương Ngữ Hoa mày gắt gao nhíu lại, nàng đưa tay bịt mũi, oán giận nói.

“Không muốn đến ngươi có thể trở về nghỉ ngơi...”

Lại trừng mắt liếc nàng một cái, thật không biết nữ nhân này đầu óc để làm gì?! Bọn họ tất cả đều lo lắng cho bệnh của Đông Phương ngữ học, nàng lại có tâm tình...

[/size][/size]

Edit: voi còi

Nhìn nữ nhân kia trang dung (Dung: vẻ mặt, Trang: trang điểm, trang sức) tinh xảo, Ngữ Tuyệt hừ lạnh một tiếng, chẳng qua chỉ là một thứ nữ, cũng dám rêu rao trang điểm như vậy.

Hắn nên tìm một cơ hội nói một tiếng với mẫu thân, đem nàng đuổi đi mới được.

“Muội... Đại ca, muội...”

Bị nói gần chết như vậy, trên mặt Ngữ Hoa có chút xấu hổ, Mạnh Hạo chỉ nhàn nhạt đi tới, tựa hồ cái gì cũng không có nghe đến.

“Mạnh công tử, chính là tại đây...”

Đây là một cái ao thối, bởi vì ống dẫn bên ngoài bị lấp kín, vì vậy vẫn không có khơi thông, nên nước này mùi cũng thối hơn.

Mạnh Hạo đi tới, cúi đầu xem nước trong đó, một lát sau, thấp giọng phân phó nói:

“Mang một cái gậy đến đây...”

Tuy rằng mọi người kinh ngạc, nhưng vẫn nghe lời mang gậy gộc đến như cũ, Mạnh Hạo ở trong nước quấy một chút, Ngữ Hoa nhìn nhíu mày, Mạnh công tử làm cái gì vậy đây? Cũng không ngại thối sao?

“Là cái này...”

Quấy một lát, bỗng nhiên hắn cầm lấy cây gậy, chỉ nhìn đến trên cây gậy kia có chút màu đỏ gì đó, nhìn kỹ, dĩ nhiên là một loại tiểu trùng.

“A... Sư huynh, đây là...”

Ngữ Tuyệt khiếp sợ vạn phần, thứ này là cái gì? Thoạt nhìn sao lại ghê tởm như vậy?

“Một loại độc trùng, Ngữ Học chính là trúng độc của loại độc trùng này...”

Độc trùng, liền giấu ở trong nước, mà Đông Phương Ngữ Học bị Đông Phương Ngữ Hinh quăng đến trong cái ao này, bị độc trùng cắn, cũng thật bình thường.

“Nhưng mà cũng không đúng vậy, nếu độc trùng này cắn bị thương, vì sao trên người không có miệng vết thương?”

Mạnh Hạo nhàn nhạt cười:

“Thử xem sẽ biết...”

Ngữ Tuyệt vừa nghe cũng hiểu, rõ ràng cầm lấy cây gậy, sau đó quăng một cái, cây gậy kia dĩ nhiên hướng tới phương hướng của Ngữ Hoa bay đi.

Vỗ dĩ Ngữ Hoa đang nhìn Mạnh Hạo, tự nhiên không có chú ý, nhưng lúc chú ý tới, cánh tay vung lên, đem cây gậy đánh đi.

Mà vào lúc này, nàng ai nha kêu một tiếng, có một cái độc trùng màu đỏ dán lên da thịt của nàng, bị cắn một ngụm.

“Muội... Đại ca...”

Không thể tin được nhìn Ngữ Tuyệt, nhưng hắn cũng không giải thích, cách không lấy ra độc trùng kia, lại nhìn hướng cánh tay của Đông Phương Ngữ Hoa, chỗ kia chỉ có một điểm đỏ, hơn nữa, rất nhanh, theo tốc độ hắn có thể thấy, biến mất.

Hết thảy, chẳng qua chỉ trong một lát, điểm đỏ kia thế nhưng biến mất không thấy.

Cái này, thật sự là quỷ dị, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ hắn cũng không tin tưởng.

“Sư huynh, cái này nên làm cái gì bây giờ?”

Biết là thứ này tác quái, tâm tình của Ngữ Tuyệt mới tốt lên một ít, giọng nói cũng thoải mái không ít.

“A... Thứ này có độc sao? Mạnh công tử, Mạnh công tử, huynh phải cứu ta...”

Chuyện của Ngữ Học, tự nhiên Ngữ Hoa cũng biết, lúc này nàng cũng bị độc trùng này cắn, vậy...

“Tam tiểu thư không cần sợ hãi, ngươi chỉ bị cắn một ngụm, hẳn là không có trở ngại... Ta mang trùng này đi nghiên cứu một chút, giải độc hẳn là không khó...”

Loại trùng này, trước đây hắn cũng chưa thấy qua, ẩn núp lâu như vậy, thậm chí nhìn không tới một chút độc tố nào, chắc là không phải độc rất lợi hại.

“Vậy... Làm phiền huynh rồi, sư huynh...”

Mạnh Hạo lấy ra cái bình góp nhặt mấy cái độc trùng, mấy người nhanh chóng rời đi, đi ra không xa, xa xa gặp được đoàn người đang đi tới.

Đi đầu là một nữ tử, một thân bạch y sát người, dáng người yểu điệu, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ bức người, chỉ liếc mắt một cái, có thể hấp dẫn toàn bộ chú ý của mọi người.

Mà trong tay nàng, nắm một tiểu cô nương khoảng năm tuổi, nữ hài một thân váy ngắn hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, tóc không phải kiểu dáng đang lưu hành bây giờ, ngược lại là có vô số bím tóc tạo thành.

Edit: voi còi

Bên người nữ tử, đi theo ba người nữ tử trẻ tuổi, một đỏ một xanh một tím, ba người, đồng dạng xinh đẹp bức người.

Đoàn người như vậy đi tới, rất là hấp dẫn người.

Liền ngay cả Mạnh Hạo luôn luôn lạnh nhạt cũng nhịn không được ngơ ngác nhìn.

Tướng quân phủ, tuy rằng hắn không phải đến thường xuyên, nhưng một năm cũng đi lại năm sáu lần, sao hắn không biết tướng quân phủ lại có người xuất sắc như vậy?

Mà Ngữ Tuyệt, lại càng giật mình trừng lớn mắt, nữ tử này là ai, sao lúc trước hắn không có gặp qua?

Trong đó, duy nhất lạnh nhạt phải là Đông Phương Ngữ Hoa, nhìn đến nữ nhân tuyệt sắc này, trong mắt nàng khó nén kia nồng đậm ghen tị.

Quay đầu muốn cùng đại ca nói thân phận nữ nhân này đâu, lại không ngờ nhìn thấy ánh mắt si mê của Mạnh Hạo.

“Hồ ly tinh...”

Nàng nhỏ giọng nói thầm một tiếng, nhìn hai nam nhân còn chưa có phản ứng, nàng vội vàng không có ý tốt nói:

“Ai nha, đây không phải nhị tỷ sao? Muội còn tưởng rằng tỷ không dám đã trở lại đấy? Đông Phương Ngữ Hinh, không nghĩ tới lá gan của tỷ cũng ghê gớm thật, thế nhưng còn dám trở về...”

Lời này vừa ra, hoàn toàn làm Đông Phương Ngữ Tuyệt thức tỉnh, hai mắt hắn lạnh lung, tức giận nói:

“Ngươi chính là Đông Phương Ngữ Hinh...”

Trong đầu, nghĩ hình dáng lúc trước của nữ tử này, năm năm trước nàng đã chết, hắn gần như đã quên người muội muội kia.

Hắn cũng nghĩ không rõ, một người đã sớm chết rồi làm sao có thể đột nhiên trở về, hơn nữa...

Chỗ nào là cái nữ tử vừa xấu vừa ngốc?

Một nữ tử như vậy, đừng nói là Tứ vương gia, ngay cả chính mình nhìn thấy, cũng hận không được cướp về trong tay.

Cuối cùng hắn có chút hiểu được tâm tình của Tứ vương gia, muội muội của mình, Đông Phương Ngữ Phượng, làm sao có thể so sánh được với nàng đây?

Chỉ là, tuổi này của các nàng vốn không thay đổi nhiều lắm, vì sao thời gian năm năm, sẽ cách xa nhiều như vậy chứ?

“Đúng vậy, chính là ta. Ngươi là ai?”

Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt nhìn hắn, quay đầu nhìn về phía Như Lan:

“Mang tiểu thư nhỏ đi về trước...”

Như Lan vừa nghe, tự nhiên lĩnh mệnh, nhưng mà trên mặt có vài phần lo lắng, người này hiển nhiên là tới ý đồ không tốt.

“Hừ, thật sự là muội muội tốt của ta, ngay cả ta là ai đều không biết?”

Muội muội? Lời này vừa ra, Đông Phương Ngữ Hinh liền biết thân phận của hắn, ánh mắt nàng vừa chuyển, nhìn về phía bạch y công tử kia, hơi hơi cười:

“Công tử, hình như là chúng ta đã gặp mặt?”

Nam nhân này, dung mạo thực không thay đổi bao nhiêu, tựa hồ là gọi cái gì Mạnh công tử.

Nàng nhớ được lần đó nàng rơi xuống nước, chính là hắn cứu mình.

“Ngươi là Đông Phương Ngữ Hinh?”

Mạnh Hạo ngơ ngác nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, không thể tưởng được một người cư nhiên có thể biến hóa nhiều như vậy.

Lần trước lúc hắn cứu nàng, chính là cảm giác nàng có chút ý tứ.

Nhưng mà, sau này nhìn đến ánh mắt háo sắc của nàng, hắn liền chán ghét.

Bây giờ, lúc này nhìn đến nàng, hắn giật mình hiểu được, chính mình luôn luôn là tự khoe thông minh vô song, thế nhưng cũng có lúc nhìn nhầm.

Nữ nhân này, lúc trước hắn dám khẳng định, nàng chính là cố ý.

“Đúng vậy, không thể giả được...”

Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười, hoàn toàn không nhìn hai đạo ánh mắt như muốn giết người kia.

“Ha ha, cô nương nhưng là thay đổi không nhỏ...”

Mạnh Hạo ha ha ha cười, Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, bất đắc dĩ thở dài:

“Không có biện pháp, con người luôn phải thay đổi, nếu là ta không thay đổi, vạn nhất lại bị người không cẩn thận đẩy vào trong hồ, cũng không nhất định có thể vừa vặn được Mạnh công tử anh hùng cứu mỹ nhân nga...”

Một câu, xảo diệu đem chuyện ngày đó nói ra, Mạnh Hạo cười nói:

“Nếu là nhị tiểu thư rơi xuống nước, bản công tử không để ý luôn luôn cứu giúp...”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3