Đích Nữ Vô Song - Chương 184

Đích Nữ Vô Song
Chương 184: Hai điều kiện
https://gacsach.com

Cho dù biết rõ tình cảm của Vũ Hoằng Mặc, nhưng nghe nói như vậy, trong lòng Bùi Nguyên Ca vẫn là nhịn không được khó chịu.

“Hoàng tổ mẫu nói đùa, lớn nhỏ phải có thứ tự, ngũ hoàng huynh đến nay còn chưa lập phi, tôn nhi làm sao dám đi quá giới hạn? Lại nói, vốn là lập Lý gia đại tiểu thư làm ngũ hoàng tử phi, đáng tiếc xảy ra chuyện như vậy, mối nhân duyên tốt liền hỏng rồi.”

Vũ Hoằng Mặc nói như là không có việc gì, biết Thái hậu muốn đổi đề tài nên cố tình nhắc tới chuyện ở Lâm Giang Tiên, nhìn thấy vẻ mặt Thái hậu và Hoàng đế đều đen không ít, mới lại nói tiếp, “Lại nói, lúc trước tôn nhi đã lập lời thề, trừ phi người đó có thể phù hợp hai điều kiện của tôn nhi, nếu không tôn nhi tuyệt đối không thành thân! Hoàng tổ mẫu đã quên sao?”

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Thái hậu càng âm trầm vài phần.

“Cửu ca ca, ta bằng lòng!”

Không nghĩ tới sau một phen biến chuyển, thế nhưng trong họa được phúc, Thái hậu lại tứ hôn cho nàng và cửu ca ca, Diệp Vấn Khanh lập tức nói.

“À?” Vũ Hoằng Mặc nhìn Diệp Vấn Khanh, đôi mắt sâu thẳm tối đen, “Vấn Khanh biểu muội, muội nói có thật không?”

“Thực..."

“Câm mồm!” Không đợi Diệp Vấn Khanh nói xong, Thái hậu liền nhanh chóng cắt đứt lời của nàng, hai mắt nhìn chằm chằm Vũ Hoằng Mặc, đoán xem hắn nói thật hay giả. Thấy Vũ Hoằng Mặc vẫn là bộ dáng cười như không cười như cũ, tà mị phóng túng, hoàn toàn khó có thể đoán.

Một lúc sau, Thái hậu lắc đầu, nói: “Thôi được rồi, ngươi đứa nhỏ này từ nhỏ đã tính tình kỳ quái, ai gia cũng không quản được ngươi. Đáng thương cho Liễu quý phi vì hôn sự của ngươi không biết đã tốn bao nhiêu tâm tư!”

“Làm phiền Hoàng tổ mẫu quan tâm!” Vũ Hoằng Mặc cười dài nói.

Không nghĩ tới sự tình kết thúc dễ dàng như vậy, trong lòng Lý Minh Hạo và Diệp Vấn Khanh đều cảm thấy vô cùng thất vọng.

“Quên đi, các ngươi đều lui ra đi!” Thái hậu không muốn dây dưa chuyện này, vội vàng xong việc, ngoắc ý bảo Bùi Nguyên Ca đến bên người bà, thế này mới cáo từ cùng Hoàng đế, đi ra khỏi lều.

Chưa đi được xa, Thái hậu bỗng nhiên dậm chân, có chút không hờn giận nói: “Nguyên Ca, ngươi đứa nhỏ này xưa nay thông minh, sao lần này lại hồ đồ như vậy? Chuyện của Lý Tiêm Nhu, ngươi cần gì phải nhúng tay vào, làm ầm ĩ đến mức này?”

Từ lúc làm ầm ĩ sự tình, Bùi Nguyên Ca biết chắc chắn Thái hậu sẽ trách cứ nàng.

Dù sao, chuyện của Lý Tiêm Nhu liên lụy tới việc bị gièm pha của Vũ Hoằng Triết, là chuyện mà Thái hậu cực lực muốn che lấp. Người luôn luôn có thói quen giận chó đánh mèo, Thái hậu không muốn quy tội chuyện này lên người Vũ Hoằng Triết, khó tránh khỏi có thành kiến đối với một nhà Lý Các lão, mà người có liên hệ trực tiếp trong chuyện này là Lý Tiêm Vũ và Lý Tiêm Nhu phải đứng mũi chịu sào, nàng ra mặt bên vực Lý Tiêm Nhu, Thái hậu đương nhiên không vui.

“Thái hậu nương nương, tiểu nữ cũng là không có biện pháp nào khác. Lúc ấy Triệu tiểu thư các nàng làm quá mức, khiến cho Lý tiểu thư ngã ngựa bị thương. Tiểu nữ nghĩ, dùsao Lý tiểu thư vẫn là thiên kim nhà Lý Các lão, nếu thật sự tùy ý để Triệu tiểu thư các nàng làm lớn sự tình, đến tình trạng không thể vãn hồi nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ngũ điện hạ, thế nên tiểu nữ mới tiến lên ngăn lại. Không nghĩ tới Triệu tiểu thư các nàng trước mặt đồng ý tiểu nữ sẽ bỏ qua, xoay người lại mời Diệp tiểu thư tới. Thái hậu nương nương, lúc ấy thật là tiểu nữ tưởng có thể khống chế tình thế, nhưng là Diệp tiểu thư nói ra như vậy...”

Nói như vậy, mục đích nàng giúp Lý Tiêm Nhu lúc ấy biến thành suy nghĩ thay danh dự của Vũ Hoằng Triết, chính là bởi vì Diệp Vấn Khanh nhúng tay mà sinh biến.

Thái hậu ngẫm lại thấy cũng có lý, nếu Triệu Nguyệt Yến các nàng thực sự làm Lý Tiêm Nhu ra tốt xấu, khiến cho mọi người chú ý, khó tránh khỏi bởi vì Lý Tiêm Nhu mà liên tưởng đến chuyện của Vũ Hoằng Triết ở Lâm Giang Tiên, xác thực không tốt. Nói đến cùng vẫn là nha đầu Diệp Vấn Khanh kia, đã không giúp chiếu cố Diệp thị, còn gây thêm phiền phức!

Nghĩ đến đây, Thái hậu đối với Diệp Vấn Khanh bất mãn càng sâu.

“Thái hậu nương nương, tiểu nữ có lời không biết có nên nói hay không!” Bùi Nguyên Ca thật cẩn thận nhìn vẻ mặt Thái hậu, thử thăm dò nói mơ hồ tình cảnh hiện tại của Lý Tiêm Nhu một lần.

“Tiểu nữ cảm thấy, chuyện của Lý tiểu thư vẫn nên mau chóng xử lý mới được, nếu không, kéo dài càng lâu đối với danh dự của ngũ điện hạ càng bất lợi. Không bằng Thái hậu nương nương ban hôn sự cho Lý tiểu thư, cũng thể hiện Thái hậu nương nương ngài nhân từ khoan hậu.”

Tuy rằng biết hy vọng không lớn, nàng vẫn nhắc tới, muốn vì Lý Tiêm Nhu tẫn một phần lực.

Bởi vì tình cảnh của Lý Tiêm Nhu thật sự rất thê lương.

Dù sao hiện tại chuyện của Lý Tiêm Nhu đã rất tệ rồi, không bằng thử cầu xin Thái hậu, thuận thế giải quyết hôn sự của nàng.

Thái hậu chau mày.

Lời Bùi Nguyên Ca làm sao bà không biết? Vốn là sau chuyện ở Lâm Giang Tiên, bà tính ở thọ yến của bà ban thưởng Lý Tiêm Nhu hôn sự, kết quả bởi vì Bùi Nguyên Ca xuất hiện, làm cho bà quá mức khiếp sợ, trong lúc nhất thời quên chuyện Lý Tiêm Nhu, sau lại liên tiếp phát sinh nhiều chuyện, chuyện hôn sự của Lý Tiêm Nhu làm sao bà để ở trong lòng? Bởi vậy một lần liền kéo dài tới hiện tại.

Nhưng vấn đề là, hiện tại chuyện ở Lâm Giang Tiên vừa mới bình ổn không bao lâu.

Sau cố gắng của Diệp thị, danh dự Vũ Hoằng Triết vừa mới có xu thế khôi phục. Lúc này, Thái hậu hận không thể làm biến mất chuyện ở Lâm Giang Tiên cùng với đám người Lý Tiêm Vũ, Lý Tiêm Nhu, vĩnh viễn đều không xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng. Nếu lúc này bà tứ hôn cho Lý Tiêm Nhu, người khác tất nhiên sẽ liên tưởng đến, đây là bởi vì Vũ Hoằng Triết bồi thường sau chuyện ở Lâm Giang Tiên, sẽ gợi lên trí nhớ của mọi người đối với sự kiện kia, đây là chuyện Thái hậu tuyệt đối không muốn nhìn đến.

“Nha đầu Nguyên Ca, dù sao ngươi còn trẻ, có một số việc nhìn không thông thấu, về sau chuyện của Lý Tiêm Nhu ngươi cũng đừng quản!” Suy tư một lát, Thái hậu vẫn cảm thấy, để cho Lý Tiêm Nhu tạm thời yên lặng có vẻ tốt hơn. Về chuyện chung thân của Lý Tiêm Nhu? Kia không phải chuyện mà đường đường Thái hậu bà sẽ để ở trong lòng!

Thái hậu đối Bùi Nguyên Ca xưa nay ôn hòa từ ái, này vẫn là lần đầu tiên bà lớn tiếng tức giận như thế.

Bùi Nguyên Ca biết vô vọng, chỉ có thể thở dài, tạm thời bỏ qua chuyện này.

Đúng lúc này, một bóng dáng đỏ thẫm bỗng nhiên ngăn cản đường đi, dung nhan tuyệt mỹ nét mặt toả sáng, như ánh sáng mặt trời sáng loá. Vũ Hoằng Mặc thi lễ với Thái hậu, thế này mới cười nói: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi mạo muội, muốn cùng Hoàng tổ mẫu mượn dùng Bùi tứ tiểu thư một chút. Tôn nhi vừa rồi có nói, phụng lệnh mẫu phi đến thỉnh Bùi tứ tiểu thư, nếu thỉnh không được người, mẫu phi nhất định sẽ mắng tôn nhi vô dụng! Còn thỉnh Hoàng tổ mẫu thương tôn nhi, giúp con việc này!”

Thái hậu chau mày, tối hôm qua Liễu quý phi lưu lại Bùi Nguyên Ca, đã muốn làm cho người ta sinh nghi, như thế nào hôm nay lại muốn gặp?

Hoàng hậu rơi đài, Liễu quý phi nắm quyền, nay muốn đối phó Bùi Nguyên Ca sao?

Có lẽ như vậy cũng tốt, nếu Liễu quý phi ý thức được Bùi Nguyên Ca uy hiếp, muốn đối phó nàng, nói không chừng sẽ vì vậy mà đi lên vết xe đổ của Triệu Tiệp Dư và Hoàng hậu... Đến lúc đó thậm chí không cần bà động thủ, chỉ cần làm cho Hoàng thượng ý thức được điểm ấy, nhất định sẽ bất mãn đối với Liễu quý phi, không phải rất tốt sao?

Nghĩ đến đây, Thái hậu bèn cười nói: “Không nghĩ tới đứa nhỏ Nguyên Ca này chẳng những có duyên với ai gia, mà còn có duyên với quý phi, thế nhưng mới gặp mà như quen đã lâu, thân như tỷ muội ruột. Nếu quý phi đã ưu ái như thế, Nguyên Ca, ngươi đi cùng quý phi tâm sự nhàn thoại, nhưng đừng chọc giận quý phi!”

Nói xong, ra hiệu ánh mắt với Bùi Nguyên Ca.

“Đa tạ Hoàng tổ mẫu thành toàn!” Vũ Hoằng Mặc nói cười yến yến, trong lòng lại âm thầm oán hận Thái hậu định vị quan hệ giữa Liễu quý phi và Nguyên Ca. Cái gì tỷ muội ruột? Nói là mẹ chồng nàng dâu còn kém không nhiều lắm...

Bùi Nguyên Ca hiểu được ý của Thái hậu, là muốn mượn nàng khơi mào Hoàng đế bất mãn đối với Liễu quý phi, phúc thân nói: “Tiểu nữ tuân chỉ!”

Quang minh chính đại giành Nguyên Ca từ bên người Thái hậu, Vũ Hoằng Mặc dẫn nàng đi tới lều của Liễu quý phi, vừa đi vừa dùng ánh mắt đắc ý dào dạt nhìn Bùi Nguyên Ca, tựa hồ muốn nói, hừ, sao nào, cho dù ngươi bởi vì Ôn Dật Lan rời đi, không phải ta cũng đoạt được ngươi từ tay Thái hậu rồi sao, quang minh chính đại dẫn ngươi đi đường? Muốn đấu với ta, ai cũng không có cửa đâu!

Bùi Nguyên Ca nhìn vừa tức giận vừa buồn cười, lại cảm thấy trong lòng có chút ngọt: “Ngươi thật to gan! Giả truyền ý chỉ của quý phi nương nương còn chưa đủ, lại còn dám chạy tới cùng Thái hậu đòi người, cũng không sợ làm lộ!”

“Đấu trí cùng Thái hậu, ta càng là như vậy quang minh chính đại theo bà đòi người, bà càng nghĩ đến phương diện cung đấu kia, chỉ nghĩ mẫu phi muốn đối phó với ngươi như thế nào, sẽ không hoài nghi đến ngươi và ta.” Vũ Hoằng Mặc cười nói, dừng một chút, ánh mắt có chút phiêu tán, “Lại nói, ta chỉ muốn gặp ngươi thôi! Nhớ ngươi nhiều như thế này! Chẳng lẽ... Ngươi không nhớ ta sao?”

“...” Bùi Nguyên Ca cúi đầu, trên gương mặt bạch ngọc hiện lên ánh hồng.

Không có nghe tiếng trả lời, Vũ Hoằng Mặc quay đầu, nhìn đến Bùi Nguyên Ca vẻ mặt thẹn thùng, trong lòng mừng rỡ, khóe miệng không nhịn được giương lên.

Qua một hồi lâu, Bùi Nguyên Ca mới ổn ổn cảm xúc, nhớ tới chuyện mới vừa rồi, nhịn không được tò mò hỏi: “Hoằng Mặc, hỏi ngươi một vấn đề, khi nãy ở chỗ Hoàng thượng, ngươi nói trừ phi có thể phù hợp hai điều kiện của ngươi, nếu không ngươi tuyệt không thành thân! Điều kiện gì thế? Vì sao ngươi vừa nói, Thái hậu lại không kiên trì tứ hôn cho ngươi và Diệp Vấn Khanh?”

“Muốn biết ư?” Vũ Hoằng Mặc cười xấu xa nói, trong ánh mắt tràn ngập trêu chọc ý tứ hàm xúc.

Thấy hắn thừa nước đục thả câu, Bùi Nguyên Ca đầu uốn éo: “Hiện tại không muốn biết nữa!”

Vũ Hoằng Mặc lại cười đến càng vui vẻ, thẳng nói: “Cũng không có gì, chẳng qua lúc trước phế hậu từng “quan tâm” quá hôn sự của ta, ta đã nói, trừ phi có thể phù hợp hai điều kiện của ta, nếu không mặc kệ là ai, ta cũng không cưới! Điều kiện đầu tiên chính là, muốn tìm một nữ tử có dung mạo đẹp hơn so với ta, ta cũng không muốn mỗi buổi sáng thức dậy tra tấn đôi mắt mình!”

Hắn nói như vậy, nhất thời gợi lên Bùi Nguyên Ca nhớ lại lần đầu gặp Vũ Hoằng Mặc.

Lúc ấy ở bên cạnh ao trong ngự hoa viên, Vũ Hoằng Mặc đúng là nói như vậy, làm Diệp Vấn Khanh tức giận đến khóc lên. Dù sao, dung mạo của Vũ Hoằng Mặc đã là kinh thế hãi tục, muốn tìm được một cô gái đẹp hơn so với hắn, thật sự quá khó khăn! Nghĩ, Bùi Nguyên Ca ho khan một tiếng, nói: “Kia đã có thể nguy rồi, ta bồ liễu chi tư (dung mạo bình thường), chỉ sợ là không thể so sánh với cửu điện hạ!”

“Cho nên, Nguyên Ca, ngươi phải cố gắng mà lớn lên, càng lớn càng xinh đẹp hơn ta mới được!” Vũ Hoằng Mặc trịnh trọng nói, bỗng nhiên mặt suy sụp, nói: “Nếu không, vì phù hợp lời thề của ta, ta chỉ còn cách tự mình hủy dung!” Nói xong, chính hắn trước nở nụ cười, tiếp tục nói, “Về phần điều kiện thứ hai thì...”

Nói xong, vẻ mặt hắn có chút hoảng hốt, hồi ức lại quay về.

Năm ấy, Hoàng hậu muốn làm tổn thương thanh danh Vũ Hoằng Mặc, liền bày mưu đặt kế cung nữ bên cạnh, giả xưng có tư tình với Vũ Hoằng Mặc, có thai. Lúc ấy hắn mới mười hai tuổi, tuy rằng nói phương diện này hoàng gia xưa nay không kiêng kỵ, nhưng sự tình lan truyền ra ngoài, thanh danh của hắn cũng sẽ bị bôi đen.

Hoàng Hậu cố ý ở trước mặt Hoàng đế, làm bộ không cẩn thận phát hiện việc này, Hoàng đế vô cùng tức giận, triệu hắn tiến đến hỏi chuyện, hắn đương nhiên không thừa nhận, nhưng Hoàng Hậu an bài đến nhân chứng vật chứng đều có, cung nữ kia lại cắn chết hắn không bỏ, làm hắn hết đường chối cãi. Cung nữ kia chỉ lên trời thề, nói là cùng Vũ Hoằng Mặc mối tình thắm thiết, cho dù vì hắn mà chết cũng cam nguyện. Lúc ấy cung nữ kia than thở khóc lóc, ngay cả Hoàng đế cũng bị động dung, cùng Hoàng hậu hạ chỉ, nói muốn ban cung nữ kia cho hắn làm thị thiếp.

Vũ Hoằng Mặc biện giải vô dụng, bèn hỏi cung nữ kia, thật sự cam nguyện vì hắn mà chết?

Cung nữ kia tự nhiên gật đầu.

“Thật tốt!” Vũ Hoằng Mặc gật gật đầu.

Sau đó dưới ý chỉ của Hoàng đế và Hoàng hậu, Vũ Hoằng Mặc nhận cung nữ kia, kết quả xác chết cung nữ kia liền được nâng ra từ Xuân Dương cung, còn cố ý đi qua phụ cận Phượng Nghi Cung, để Hoàng Hậu nhìn đến rành mạch. Hoàng hậu tức giận đến ngất xỉu, nhất trạng bẩm báo trước mặt Hoàng đế. Không bao lâu, hắn tự nhiên lại bị hoàng đế triệu đi chất vấn, đối mặt hoàng đế và hoàng hậu tức giận, Vũ Hoằng Mặc chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu nàng đồng ý vì ta mà chết, ta đây sẽ thanh toàn nàng!”

Ngẩng đầu, đối mặt chính là ánh mắt kinh giận của Hoàng Hậu. Nàng đương nhiên cũng nghĩ đến, Vũ Hoằng Mặc sẽ phòng bị cung nữ nàng đưa qua, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới Vũ Hoằng Mặc sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn trực tiếp như vậy, trắng trợn táo bạo mà giết cung nữ tâm phúc của nàng, ngay cả che lấp cũng không che lấp! Hoàng đế vì thế giận dữ, trách cứ nghiêm trị, kết quả Vũ Hoằng Mặc lại không hề có ý sửa đổi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3