Đích Nữ Vô Song - Chương 203
Đích Nữ Vô Song
Chương 203: Bùi Nguyên Dung bị bắt quả tang
gacsach.com
Tìm hết một lần hậu viện cũng không thấy người đâu, Bùi Chư Thành có chút nôn nóng, tiền viện thủ vệ sâm nghiêm, nếu Dung nhi là chính mình chuồn ra khỏi viện, hẳn là không có khả năng đi đến tiền viện mà không bị người phát hiện, lại nói, Dung nhi cũng không có lý do đi tới tiền viện. Hậu viện đã tìm một lúc lâu cũng không có tung tích. Chẳng lẽ ông và Ca nhi đều đã đoán sai, Dung nhi không phải là chính mình lẻn ra ngoài mà là bị người bắt cóc sao?
Nếu là như vậy, không có khả năng Bùi phủ hộ vệ nửa điểm cũng không phát hiện.
Đang nghĩ, mũi bỗng nhiên ngửi được một mùi hoa cúc thơm ngát. Dù sao cũng là cuối mùa thu, đúng là lúc hoa cúc nở rộ cực điểm, khắp nơi trong hậu viện đều có trang trí hoa cúc, Bùi Chư Thành không chút để ý nghĩ, bỗng nhiên nhớ đến hoa cúc tím mà thuộc hạ cũ từ Giang Nam đưa tới, nghe nói là giống thực hiếm, đang để ở chỗ thiên viện giáp giữa tiền viện và hậu viện, Dung nhi đã xin ông vài lần mà ông vẫn chưa cho phép. Chẳng lẽ bởi vì ông không cho, Dung nhi lại thật sự muốn nên nửa đêm chạy tới trộm hoa cúc tím?
Việc này có chút giống tác phong của Dung nhi, nhưng mà... Bùi Chư Thành nhíu nhíu mày, vẫy tay lệnh cho hộ vệ tâm phúc tiếp tục lặng lẽ tìm, chính mình đi tới thiên viện. Nếu thật sự là có liên quan đến hoa cúc tím, đối với Dung nhi mà nói không khỏi rất mất thể diện, vẫn là một mình ông đi đến đó thì tốt hơn.
Mới đi đến cửa thiên viện, Bùi Chư Thành lập tức nghe được một loạt tiếng rên nhẹ của nữ tử.
Ông đương nhiên biết được đây là tiếng gì, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ lửa giận, hạ nhân kia không khỏi cũng quá mức! Xưa nay Bùi phủ đối đãi hạ nhân khoan dung, nói như vậy, nếu là hạ nhân cầu đến trước mặt chưởng phủ, chỉ cần nha hoàn nguyện ý, bình thường cũng không gây khó dễ, hà tất lại làm ra chuyện không biết xấu hổ này? Chuyện này may là ông bắt gặp, nếu là bị Ca nhi thiếu nữ chưa chồng bắt gặp sẽ thành bộ dáng gì?
"Người nào làm càn như vậy? Lăn ra đây cho ta!", Bùi Chư Thành phẫn nộ quát, lúc này tiến lên, một cước đá văng cửa.
"Loảng xoảng..."
Tiếng vang thật lớn, khiến hai người đang đắm chìm trong mê tình bừng tỉnh, trong đầu trống rỗng.
Vẫn là Vạn Quan Hiểu trước phản ứng, nhớ lại tiếng hét phẫn nộ mới vừa rồi, nhận ra là giọng nói của Bùi Chư Thành, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là không thể bị Bùi thượng thư phát hiện là hắn! Hắn thật sự muốn kết việc hôn nhân với Bùi phủ, vì thế thà rằng không từ thủ đoạn, nhưng mà, mục đích kết thân là vì mượn thế Bùi phủ, nhất là Bùi thượng thư và Bùi tứ tiểu thư, cho nên tuyệt đối không thể khiến Bùi thượng thư ác cảm! Bởi vậy, đêm nay hắn thiết kế Bùi Nguyên Dung đều chỉ là vì bắt lấy tâm Bùi Nguyên Dung, làm cho nàng từ nay về sau khăng khăng một mực theo hắn, trong đầu không sinh ra tâm tư khác, chỉ dùng để kèm cặp Bùi Nguyên Dung, hắn cũng không muốn dùng chuyện này uy hiếp Bùi thượng thư gả Bùi Nguyên Dung cho hắn!
Đã như vậy, cho dù hắn cưới Bùi Nguyên Dung, Bùi thượng thư cũng sẽ căm hận hắn, tuy rằng không phải không thể hàn gắn, nhưng chung quy sẽ nhiều phiền toái.
Nghĩ, trán Vạn Quan Hiểu lập tức toát mồ hôi lạnh.
"Ta lặp lại lần nữa, lăn ra đây cho ta!", Bùi Chư Thành quát lạnh nói. Theo như thanh âm mới nghe vừa rồi, hiện tại hai người trong phòng khẳng định quần áo không chỉnh tề, hơn nữa còn có nữ tử, Bùi Chư Thành không muốn dính vào rắc rối này, bởi vậy chỉ đứng ở ngoài cửa, cũng không đi vào.
Nhận thấy được Bùi Chư Thành đứng ở bên ngoài, cũng không có ý đi vào, trong đầu Vạn Quan Hiểu mơ hồ hiện ra một ý niệm, bỗng nhiên nhặt lên quần áo hỗn độn, lộn lại áo khoác mặc lên người, lại dùng trung y che mặt, lắc mình đến bên mép giường, bộ dáng như là muốn từ cửa sổ chạy đi. Với tính tình Bùi thượng thư, tất nhiên sẽ truy đuổi theo, đến lúc đó Bùi Nguyên Dung có thể thừa dịp loạn mà rời khỏi, mà hắn dùng trung y che mặt, áo khoác lại là mặc trái, dù sao cũng là ban đêm, Bùi thượng thư không nhất định có thể nhận ra hắn.
Chỉ cần dẫn dắt Bùi thượng thư rời đi, sau đó nghĩ biện pháp cắt đuôi ông, lặng lẽ trở về phòng khách, muốn truy cứu đến hắn cũng không dễ dàng.
Quả nhiên, nghe được tiếng gió, Bùi Chư Thành lập tức đuổi theo lại đây.
Vạn Quan Hiểu rất nhanh nghĩ ra cách ứng đối, đáng tiếc lại đánh giá cao thân thủ chính mình, vừa mới đến cạnh cửa sổ đã bị Bùi Chư Thành nhanh chân chặn lại, rơi vào đường cùng chỉ có thể ra tay, thân thủ vốn là không bằng Bùi Chư Thành, kinh nghiệm lại kém rất nhiều, đúng là khắp nơi đều ở thế hạ phong. Vạn Quan Hiểu đang lo âu, bỗng nhiên nhận thấy được động tác Bùi Chư Thành có chút khựng lại, trong lòng mừng rỡ, nhân cơ hội nhảy ra cửa sổ, đang muốn rời khỏi, sau lưng lại đột nhiên truyền đến giọng nói Bùi Chư Thành: "Vạn Quan Hiểu?!"
Thân hình Vạn Quan Hiểu cứng lại, bỗng nhiên xoay người, dưới ánh trăng đón nhận ánh mắt Bùi Chư Thành vừa sợ vừa giận.
Là do lúc trước Bùi Chư Thành vẫn thường khảo sát thân thủ Vạn Quan Hiểu, dựa vào thân thủ của hắn mới nhận ra người. Nếu người trước mắt là Vạn Quan Hiểu, nữ tử vừa rồi cùng hoan hảo với hắn tuyệt đối không thể là tỳ nữ Bùi phủ... Lại nghĩ đến Bùi Nguyên Dung nửa đêm đột nhiên mất tích, tim Bùi Chư Thành đập nhanh thình thịch, xoay người về phía giường trong bóng đêm nói: "Bùi Nguyên Dung, là ngươi sao?"
Chỉ có khi phá lệ tức giận, Bùi Chư Thành mới có thể gọi đầy đủ tên họ của con gái.
Nghe ra người đến là phụ thân, Bùi Nguyên Dung sớm bị dọa đến ngốc, làm sao còn nhớ rõ phải chạy trốn? Lúc này lại bị Bùi Chư Thành điểm danh, cả người lạnh run, đột nhiên bật khóc: "Phụ... Phụ thân...". Nàng cũng biết hành vi đêm nay của mình tất nhiên sẽ chọc phụ thân giận dữ, hoang mang lo sợ, bật thốt lên nói: "Phụ thân... Là Vạn Quan Hiểu bức bách con gái... Là hắn dụ dỗ con... Phụ thân..."
Vạn Quan Hiểu thực sự không nghĩ tới lúc này Bùi Nguyên Dung lại cắn ngược hắn một ngụm, trong lúc nhất thời tức giận đến nghiến răng.
Xác định hai người trong bóng tối thật sự là con gái mình và vãn bối mà mình vốn xem trọng, Bùi Chư Thành tức giận đến cả người đều phát run... Trách không được bao nhiêu ngày Vạn Quan Hiểu không có việc gì cũng chạy đến Bùi phủ, trách không được Vạn Quan Hiểu hôm nay vốn đã rời đi lại đột nhiên quay trở lại, nói muốn thỉnh giáo binh pháp với ông, thì ra... Bùi Chư Thành càng nghĩ càng giận, một cước đá vào giàn trồng hoa gỗ lim bên cạnh, gỗ lim cứng rắn bị một cú đá này của ông, bay xa ra ngoài đánh vào trên tường lập tức chia năm xẻ bảy, có thể thấy được ông tức giận đến mức nào.
"Đều mặc quần áo vào, lăn ra đây cho ta!"
Bùi Chư Thành nổi giận đùng đùng xoay người, rời khỏi căn phòng tràn ngập hơi thở khác thường này.
Chốc lát không lâu lắm, trong sương phòng đối diện ánh nến cao châm, ánh nến sáng ngời nhảy nhót lúc sáng lúc tối, chiếu đến trên gương mặt xanh mét của Bùi Chư Thành càng làm cho nét mặt ông thêm âm trầm đáng sợ.
Bùi Nguyên Dung run rẩy quỳ trên mặt đất, nước mắt đầy mặt, cũng không dám lên tiếng, câm như hến.
Nhưng thật ra trong chốc lát đó, Vạn Quan Hiểu đã suy xét nặng nhẹ lợi hại, nếu đã bị Bùi thượng thư phát hiện, việc này tự nhiên giấu giếm không được, lúc này nếu là đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, ngược lại sẽ càng chọc Bùi thượng thư giận dữ, chi bằng nhận lỗi chuyện này. Bùi thượng thư là người trọng tình, nếu là thật lòng nhận lỗi, nói không chừng còn có đường cứu vãn. Nghĩ, Vạn Quan Hiểu tiến lên quỳ gối, dập đầu thật sâu với Bùi Chư Thành, biểu tình thành khẩn lại thoáng mang theo một tia xấu hổ, nói: "Bùi thượng thư, Quan Hiểu biết chuyện đêm nay đã phụ lòng kỳ vọng của ngài, đều là lỗi của Quan Hiểu, bất luận ngài trách phạt như thế nào, Quan Hiểu cũng không dám có nửa câu oán hận, chỉ cầu ngài trăm ngàn đừng trách tội tam tiểu thư! Quan Hiểu thật tình ái mộ tam tiểu thư, còn thỉnh Bùi thượng thư thành toàn!"
Hắn biết rõ Bùi Chư Thành làm người, vừa mở miệng đã nhận hết trách nhiệm lên người mình, biểu hiện tình thâm ý thiết với Bùi Nguyên Dung.
Nếu là chuyện khác, Bùi Chư Thành có lẽ đã bị hắn dùng lời lẽ đả động, bị vẻ mặt như vậy che lấp qua, nhưng chuyện đêm nay bất luận như thế nào cũng không thể tiêu tan. Nếu Vạn Quan Hiểu và Bùi Nguyên Dung hai bên tình nguyện, ông cũng sẽ không tức giận như thế, nói không chừng còn vui vẻ thành toàn, dù sao Bùi Nguyên Dung cũng là con ông, cho dù làm việc ngốc nghếch, nhưng thân là phụ thân ông cũng hy vọng nàng có thể gả cho người tốt, Vạn Quan Hiểu lại là người trẻ tuổi được ông coi trọng, nếu là đến trước mặt cầu ông, ông quả quyết không có lý do gì không chấp nhận.
Nhưng mà, trước mắt hai người làm ra loại chuyện này, còn bị ông bắt quả tang, cơn giận này Bùi Chư Thành không thể dập tắt.
Nếu như Vạn Quan Hiểu và Bùi Nguyên Dung ái mộ lẫn nhau, thật ra là chuyện thường tình của con người, dù sao đều là nam chưa cưới nữ chưa gả, ông cũng không hà khắc như vậy; nhưng hiện tại hai người lại âm thầm làm chuyện xấu hổ, đây là giữ mình bất chính, là vấn đề về nhân phẩm! Hơn nữa, lúc trước ở Kim Loan điện, lần đầu ông gặp mặt Vạn Quan Hiểu, đối mặt với Trấn Quốc bá vu oan hãm hại, Vạn Quan Hiểu đĩnh đạc mà nói, nói hắn tuy rằng bất tài, nhưng cũng đọc đủ thứ sách thánh hiền, biết được đạo lý, nếu thật sự ái mộ nữ tử, tự nhiên hẳn là theo quy củ đi cầu hôn, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện lén lút trao nhận.
Lúc ấy Vạn Quan Hiểu phong cảnh tế nguyệt (chính trực thẳng thắn), ngạo cốt tranh tranh (có cốt khí), có tri thức hiểu lễ nghĩa, cho nên Bùi Chư Thành mới sinh ra ấn tượng tốt đối với hắn.
Hiện tại, hắn nói thật tình ái mộ Bùi Nguyên Dung, lại làm ra chuyện như vậy, càng thêm có vẻ châm chọc, căn bản lời nói của hắn ngày trước chính là chuyện chê cười, làm cho Bùi Chư Thành không chỉ tức giận mà còn mang theo thật sâu thất vọng. Vốn nghĩ Vạn Quan Hiểu văn võ song toàn, nhân phẩm cao thượng, thế này mới phá lệ coi trọng hắn, dụng tâm đề bạt, nhưng là từ chuyện này có thể thấy, thiếu niên này chưa chắc xuất sắc giống như hắn biểu hiện ra ngoài như vậy.
"Ngươi đã có tình với Bùi Nguyên Dung, vì sao không đến nói cho ta biết, ngược lại âm thầm làm ra chuyện như vậy?", Bùi Chư Thành chỉ thẳng vào hắn lạnh lùng hỏi.
Trong lòng Vạn Quan Hiểu trầm xuống. Theo như hắn tính toán, Bùi Nguyên Dung có chút mê luyến với hắn, đợi sau khi hắn đề tên trên bảng vàng sẽ đến Bùi phủ cầu hôn, Bùi thượng thư vốn là thưởng thức hắn, chỉ cần Bùi Nguyên Dung gật đầu, tuyệt đối không có lý do gì không đáp ứng cọc hôn sự này. Ai biết giữa đường lại nhảy ra một Bùi Nguyên Vũ, không biết dùng thủ đoạn gì lại có thể khiến Bùi Nguyên Dung thay đổi tâm tư. Cứ như vậy, cho dù hắn tới cửa cầu hôn, nếu Bùi Nguyên Dung không muốn, hoặc là ác độc hơn chút, nói hắn tổn hại thanh danh của nàng, hai bên làm ầm ĩ, bất luận kết quả như thế nào đều sẽ phá hỏng quan hệ giữa hắn và Bùi Chư Thành.
Bởi vậy, hắn mới muốn trước hết gạo nấu thành cơm, Bùi Nguyên Dung nếu đã trao thân cho hắn, không có khả năng tái giá gả cho người khác, đến lúc đó hắn lại chọn cơ hội thích hợp để cầu hôn, tự nhiên mọi chuyện trôi chảy, cho nên mới thiết kế cạm bẫy nhu tình đêm nay. Ngàn tính vạn tính, như thế nào cũng không tính đến chuyện bị Bùi Chư Thành bắt quả tang...
Cũng bởi vì như thế, Bùi Chư Thành hỏi câu này, hắn không biết phải trả lời như thế nào.
"Quan Hiểu vốn là muốn ngay ngày mai sẽ cầu hôn nàng với Bùi thượng thư, cho nên đêm nay muốn báo cho tam tiểu thư biết, kết quả nhất thời tình mê ý loạn...". Vạn Quan Hiểu châm chước nói, lời nói khó khăn. Hắn cũng biết lý do này thập phần vụng về, nhưng vấn đề trước mắt là không tìm được nguyên do thích hợp, nếu nói sợ Bùi Chư Thành không đồng ý hôn sự, cho nên mới làm như vậy, đó chính là mười phần hiếp bức xấu xa, ngược lại sẽ khiến Bùi thượng thư nghĩ hắn quá trơ trẽn...
Trong lòng không khỏi thầm hận Bùi Nguyên Vũ, nếu không phải nàng từ giữa làm khó dễ hắn sớm đã cầu hôn, làm sao còn xảy ra tình huống hiện tại?