Đích Nữ Vô Song - Chương 216

Đích Nữ Vô Song
Chương 216: Diệp thị bị hủy diệt, bắt tay!
gacsach.com

Khi Hoàng đế rời đi, sắc mặt âm lãnh, cả người đều bao phủ hàn ý làm người ta run rẩy. Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân vừa vặn từ thiên điện đi ra, nhìn thấy Hoàng đế như vậy đều chấn động, vội vàng xoay người vào chính điện, nhìn thấy cả người Thái hậu xụi lơ, ngồi liệt ở ghế trên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngơ ngác ngốc lăng giống như hoàn toàn không phản ứng với chung quanh. Hai người hoảng sợ, vội vàng tiến lên hô: "Thái hậu nương nương!"

Thái hậu mơ mơ hồ hồ quay đầu, ánh mắt từ mê mang đến rõ ràng, bỗng nhiên "Oa" một tiếng nôn ra một búng máu đầy miệng.

Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân sợ tới mức hồn phi phách tán, tuy rằng không mấy hài lòng đối với nhiều việc làm của Thái hậu, nhưng mà các nàng cũng biết rõ ràng, hiện tại Thái hậu là bảo đảm lớn nhất của các nàng ở hậu cung, cũng là ngọn núi dựa vào lớn nhất của Vũ Hoàng Triết... Diệp Quốc công phu nhân vừa kêu Trương ma ma tiến vào, vừa lo lắng nói: "Thái hậu nương nương, ngài đây là làm sao vậy?"

Sau khi hộc máu, Thái hậu ngược lại cảm thấy áp lực ở ngực hơi chút giảm bớt, nâng nâng tay nói: "Kêu Bùi Nguyên Ca lại đây!"

Có cung nữ nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân, vội vàng vén rèm tiến vào, vừa vặn nghe được Thái hậu phân phó, lập tức xoay người đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau Bùi Nguyên Ca đi vào, nhìn thấy sắc mặt Thái hậu tái nhợt, khóe môi lây dính vết máu, cũng lắp bắp kinh hãi, bước lên phía trước hỏi: "Thái hậu nương nương, ngài làm sao vậy?" Nói xong, quát cung nữ bên cạnh: "Còn không mau đi thỉnh Lộ thái y lại đây?"

Thái hậu lắc lắc tay: "Không cần thỉnh thái y lại đây, ai gia có chuyện muốn nói với nha đầu Nguyên Ca, các ngươi đều đi xuống!"

Vẫy vẫy tay, lệnh cho cung nữ thái giám vừa chạy nhanh đến lại đi ra ngoài.

Bùi Nguyên Ca nhìn Thái hậu, dịu dàng nói: "Thái hậu nương nương, có phải ngài không thích tiểu nữ ăn mặc trang điểm như vậy hay không, nên mới có thể tức giận đến vậy? Nếu là như thế, tiểu nữ lập tức thay đổi, về sau sẽ không bao giờ ăn mặc trang điểm như vậy nữa, chọc ngài không vui."

"Không phải, con cứ mặc như vậy tốt lắm, rất đẹp, cứ mặc như vậy, không cần đổi." Tuy rằng trang dung trước mắt nhìn chói mắt, nhưng nghĩ đến lời nói của Hoàng đế mới vừa rồi, Thái hậu gắn gượng nhẫn nại, trong giọng nói thoáng khàn khàn để lộ ra vô hạn từ ái: "Nha đầu Nguyên Ca, xưa nay ai gia đối đãi con như thế nào?"

Bùi Nguyên Ca không chút do dự nói: "Thái hậu nương nương đối với tiểu nữ ưu ái có thêm, giống như ruột thịt”.(chỗ này “thân sinh” đáng lẽ dịch là con ruột, nhưng Vy thấy xét về tuổi thì Thái hậu đủ làm bà nội của Nguyên Ca rồi, với lại sau này Nguyên Ca còn thành cháu dâu mà ko phải con dâu, để con ruột thì ko đúng lắm nên Vy dịch là ruột thịt nhé)

"Con có thể nghĩ như vậy là tốt rồi." Thái hậu vừa lòng cười cười, tiếp tục nói: "Hiện tại có chuyện chỉ có con mới có thể giúp ai gia, con có nguyện ý hay không?"

Thấy Thái hậu lúc này còn tâm tâm niệm niệm nhớ Bùi Nguyên Ca, Diệp Quốc công phu nhân thật sự chán ốm, nhịn không được âm dương quái khí nói: "Thái hậu nương nương, ngài đối với Bùi tứ tiểu thư nhưng thật ra một mảnh thiệt tình, giờ giờ khắc khắc đều đặt ở trong tim, nhưng người ta chưa chắc cũng đối đãi với ngài như vậy. Vừa rồi nàng chính là thà rằng chịu tội danh bất hiếu, cũng không nguyện ý nói giúp Diệp thượng thư một câu! Chỉ cần mở miệng nói chuyện một câu nàng cũng không nguyện ý, chuyện đại sự khác ngài có thể trông cậy vào nàng sao?"

Còn không chờ Bùi Nguyên Ca nói chuyện, Thái hậu đã lớn tiếng quát: "Ngươi câm miệng cho ai gia!"

Không nghĩ tới Thái hậu che chở Bùi Nguyên Ca như thế, trước mặt Bùi Nguyên Ca lại khiến cho chính mình mất mặt, tốt xấu gì chính mình cũng là chị dâu của Thái hậu... Thái hậu thật sự là càng ngày càng hồ đồ! Diệp Quốc công phu nhân vừa tức vừa giận vừa thẹn, gương mặt trướng đến mức đỏ bừng, duy nhất môi lại bị răng nanh cắn đến trắng bệch một mảnh, trong lòng hận đến mức muốn giết chết Bùi Nguyên Ca.

Cho dù Diệp Quốc công phu nhân không nói như vậy, Bùi Nguyên Ca cũng không tính cự tuyệt: "Thỉnh Thái hậu nương nương nói tiếp."

"Vừa rồi bộ dáng Hoàng thượng nổi giận đùng đùng rời đi, nói vậy con cũng thấy được, ai gia cũng không giấu diếm nữa. Bởi vì chuyện của rất nhiều năm trước, Hoàng thượng có chút hiểu lầm ai gia, bất luận ai gia giải thích như thế nào, Hoàng thượng cũng không chịu tin tưởng." Ánh mắt Thái hậu sáng ngời nhìn Bùi Nguyên Ca: "Ai gia biết, Hoàng thượng thực thích con, con có thể thay ai gia giải thích trước mặt Hoàng thượng hay không? Nha đầu Nguyên Ca, hiện tại người có thể giúp ai gia cũng chỉ có mình con!" Nói đến câu sau, thoạt nhìn gương mặt vừa có vẻ đau thương thê lương, vừa tha thiết chân thành.

"Thái hậu nương nương yên tâm, tiểu nữ nhất định làm hết sức." Bùi Nguyên Ca chém đinh chặt sắt nói, lập tức lại có chút khó khăn: "Chỉ là, tiểu nữ chung quy không biết nguyên do sự tình, cũng chưa từng cầu tình với Hoàng thượng bao giờ, không biết phải làm như thế nào mới tốt? Còn thỉnh Thái hậu nương nương chỉ điểm một hai."

Nếu như Bùi Nguyên Ca cái gì cũng không hỏi liền đảm nhận việc này, Thái hậu có lẽ còn có chút lo lắng, dù sao tâm tư Hoàng đế khó lường, nàng lại chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi, cho dù thông minh hơn so với nhiều người khác, làm sao dám cam đoan nhất định có thể nói động Hoàng đế? Nhưng thật ra Bùi Nguyên Ca hỏi nguyên do, lại thỉnh giáo bà, bộ dáng giống như là thiệt tình muốn biện hộ cho bà. Mặc kệ nàng là xuất phát từ thật tình cũng được, hay là vì không muốn mất đi ngọn núi dựa vào cũng được, chỉ cần Bùi Nguyên Ca chịu biện hộ thay cho bà là đủ rồi...

"Đều là chuyện cũ năm xưa, nói đơn giản, chính là Hoàng thượng từng có một hồng nhan tri kỷ, bởi vì ngoài ý muốn nhiễm bệnh qua đời, nhưng Hoàng thượng không biết nghe ai nói láo, thế nhưng nghi ngờ đến trên người ai gia." Thái hậu đơn giản lược qua nguyên do, chậm rãi nói: "Hiện tại lúc này, con không cần trực tiếp cầu kiến Hoàng thượng, làm vậy quá rõ ràng, để cho Triệu Lâm dẫn con đi hồ hoa sen ở phía bắc ngự hoa viên, ở nơi đó chờ, Hoàng thượng hẳn là sẽ đi qua. Nếu Hoàng thượng hỏi con vì sao lại ở nơi đó, con hãy nói tâm tình ai gia không tốt, kêu con ra ngoài tản bộ, bất tri bất giác đi đến nơi này, nhìn thấy hoa sen điêu tàn, nhớ đến cảnh tượng phồn thịnh lúc mùa hạ, trong lòng thương cảm nên nghỉ chân đứng đó... Không cần vội vã biện hộ thay cho ai gia, Hoàng thượng nói với con cái gì, con trò chuyện với hắn là được rồi; nếu Hoàng thượng không nói lời nào, con cũng đừng lên tiếng..."

Nói xong, lại dặn dò một đống kiêng kỵ, nếu Hoàng đế nhắc tới cái gì nên đáp lời như thế nào...

Bùi Nguyên Ca biết, những điều kiêng kỵ và cách trả lời đó chỉ sợ đều có liên quan đến Cảnh Nguyên trước kia, thoạt nhìn nàng đoán được không sai, Hoàng đế vừa rồi là ngả bài với Thái hậu, mới có thể khiến cho Thái hậu kinh hoảng đến thế... Nghĩ, Bùi Nguyên Ca bất giác có chút nhăn mày, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Thái hậu nương nương, tiểu nữ cảm thấy như vậy không tốt lắm. Hoàng thượng là người thực khôn khéo, nếu tiểu nữ đột nhiên nói lời khắp nơi phù hợp tâm tư Hoàng thượng, chỉ sợ Hoàng thượng ngược lại sẽ hoài nghi sự tình không đúng, tiểu nữ cảm thấy chỉ cần làm được hai ba phần là được rồi, nhiều hơn ngược lại khiến người hoài nghi."

Thái hậu ngẩn ra, lập tức phản ứng lại.

Bà là dưới tình thế cấp bách mất đúng mực, mới phạm sai lầm như vậy.

Xác thực, Hoàng đế vừa mới ngả bài với bà, trong nháy mắt Bùi Nguyên Ca lại ngẫu nhiên gặp gỡ Hoàng đế ngay tại hồ hoa sen Cảnh Nguyên yêu thích nhất, trong lời nói khắp nơi đều mang theo dấu vết của Cảnh Nguyên, với sự khôn khéo của Hoàng đế, tất nhiên có thể nhìn ra được đây là bà cố ý an bài, ngược lại sẽ phản hiệu quả... Ngược lại, nếu như Bùi Nguyên Ca bày ra bộ dáng không biết chuyện gì, Hoàng đế có khả năng càng dễ dàng tiếp nhận. Vốn là có dung mạo tương tự Cảnh Nguyên, nếu trong lời nói cử chỉ ngẫu nhiên có thể gợi cho Hoàng đế nhớ lại, sẽ hấp dẫn sự tò mò trong mắt Hoàng đế về nữ tử trước mắt, càng muốn tìm tòi nghiên cứu nàng đến tột cùng có bao nhiêu chỗ tương tự với Cảnh Nguyên...

Bùi Nguyên Ca quả nhiên là người thông minh lanh lợi... Hơn nữa trong chuyện này cũng xác thực tiêu phí tâm tư vì bà!

Hiện tại Thái hậu cần nhất chính là phần lanh lợi này của Bùi Nguyên Ca!

"Hài tử ngoan, là ai gia hôn đầu, cũng nhờ con bình tĩnh thông minh. Lời nên nói ai gia đều nói cho con biết rồi, muốn làm như thế nào thì chính con tự cân nhắc đúng mực, đi thôi!". Thái hậu dịu dàng nói: "Nha đầu Nguyên Ca, con yên tâm, chỉ cần con trung tâm với ai gia không thay đổi, ai gia tuyệt đối sẽ không quên chỗ tốt của con!"

"Vậy tiểu nữ trước hết đa tạ Thái hậu nương nương!", Bùi Nguyên Ca phúc thân, xoay người rời đi.

Đợi cho Bùi Nguyên Ca rời đi, Thái hậu lấy tay chống đầu, khuôn mặt đột nhiên như già thêm mười tuổi, hồi lâu mới chậm rãi ngồi ngay ngắn, nhìn Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân tức giận bất bình trước mắt, nhắm mắt lại, khi mở mắt cũng là tinh quang bắn ra bốn phía, giọng nói vẫn còn có chút khàn khàn, lại thập phần bình tĩnh, khôi phục bộ dáng đoan trang cơ trí vốn có: "Có phải là các ngươi cảm thấy ai gia già rồi nên hồ đồ lại xem trọng một người ngoài hơn thân nhân là các ngươi hay không? Thành thật nói cho các ngươi biết, hiện tại nha đầu Nguyên Ca không chỉ là người duy nhất có thể giúp ai gia, thậm chí cũng là người duy nhất có thể giúp Diệp thị! Chị dâu, ngươi cẩn thận ngẫm lại bộ dáng Bùi Nguyên Ca, ngẫm lại xem nàng rốt cuộc giống ai?"

Nghe được Thái hậu lại kêu mình là chị dâu, Diệp Quốc công phu nhân giật mình, vốn đang tức giận chậm rãi bình ổn, rũ mi trầm tư hồi lâu, vẫn là nghi hoặc lắc đầu: "Thiếp thân thật sự không nhớ rõ."

"Gần ba mươi năm trước, người bị nhiễm bệnh đậu mùa mà chết... Là tiền thái tử phi trước cả Ngọc Trăn, Cảnh Nguyên!", Thái hậu nhắc nhở nói.

Diệp Quốc công phu nhân hồi tưởng, bỗng nhiên sắc mặt hoảng hốt. Bà là chị dâu của Thái hậu, tất nhiên là gặp qua tiền thái tử phi Cảnh Nguyên, nhưng mà Cảnh Nguyên chết sớm, số lần bà gặp không nhiều lắm, cũng không để ở trong lòng, bởi vậy đã sớm quên. Hiện tại bị Thái hậu nhắc tới, tức khắc chậm rãi hồi tưởng, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy sợ nổi da gà: "Thái hậu nương nương, ý của ngài là... Hoàng thượng hắn còn nhớ rõ nữ nhân kia? Hắn đã biết chuyện năm đó sao? Biết..."

Nói đến câu sau, hàm răng có chút run lên, rốt cuộc nói không được nữa.

Rải vật nhiễm bệnh đậu mùa đến toàn bộ Đông đường cái, làm cho người ta nghĩ lầm nơi đó cũng là khu ôn dịch, hành động bí ẩn mà khổng lồ như vậy, làm sao Thái hậu, lúc đó là Hoàng hậu, ở bên trong thâm cung có khả năng lén hoàn thành? Chuyện này tất nhiên là có Diệp thị nhúng tay! Mà lúc ấy Cảnh Nguyên chiếm cứ vị trí thái tử phi, lại đang có thai lần nữa, thái y đều nói là nam thai, nếu thực để cho nàng sinh con trai, với sự sủng ái của thái tử với nàng lúc ấy, tương lai tất nhiên sẽ kế thừa ngôi vị Hoàng đế... Diệp thị bọn họ vất vả hồi lâu, cũng không phải là vì làm áo cưới cho người ta, tất nhiên ước gì Cảnh Nguyên chết sớm.

Nhưng mà thái tử dù sao cũng là thái tử, là Hoàng đế tương lai, bọn họ đương nhiên không thể để cho thái tử biết nữ tử mà hắn yêu nhất chết trên tay bọn họ, cho nên muốn động thủ phải làm được cực kỳ bí ẩn. Vừa vặn lúc ấy kinh thành bùng nổ ôn dịch, thái tử lại rời đi kinh thành, Thái hậu lập tức nghĩ ra kế thập phần bí ẩn này, hơn nữa bố trí cực vì kín đáo, mặc cho ai đều nghĩ Cảnh Nguyên là bạc phúc, nhiễm bệnh đậu mùa mà chết, bọn họ thậm chí mượn ôn dịch này trừ bỏ rất nhiều đối thủ...

Làm sao Hoàng đế có thể biết chuyện bí ẩn như vậy?

"Đúng vậy, ngươi cũng hiểu được đáng sợ đi! Hắn vẫn luôn nhớ rõ tiện nhân Cảnh Nguyên kia, hơn nữa vẫn luôn biết chân tướng chuyện năm đó. Nhưng mà, hắn vẫn luôn ẩn nhẫn, trước mặt ai gia làm ra bộ dáng hiếu thuận cung kính, cưới Ngọc Trăn... Mãi cho tới hiện tại! Không sai biệt lắm ba mươi năm, hắn vẫn ở trước mặt ai gia ngủ đông, ở trước mặt các ngươi diễn trò, ngẫm lại đều cảm thấy đáng sợ!", Thái hậu chậm rãi nói: "Mà đáng sợ nhất là, hiện tại hắn ngả bài với ai gia!"

"Thái hậu nương nương, vậy phải làm sao mới tốt bây giờ?", Diệp Quốc công phu nhân lập tức hoang mang lo sợ.

Thế tử phu nhân ở bên cạnh nghe thấy có chút hồ đồ, nàng nhưng thật ra cũng mơ hồ nhớ rõ, trước Hoàng hậu Hoàng đế từng có một vị thái tử phi, hơn nữa thập phần ân ái, nhưng căn bản không thể nhớ diện mạo thái tử phi kia, dù sao tiền thái tử phi cũng chết sớm, hơn nữa sự tình đã qua đi gần ba mươi năm... Nhưng hiện tại thoạt nhìn, Hoàng đế là đang muốn tính sổ với các nàng.

Trách không được Thái hậu sẽ xem trọng Bùi Nguyên Ca, muốn mượn sức như thế, nói vậy chính là vì ngày này!

"Thái hậu nương nương, thiếp thân hiểu được Thái hậu nương nương mưu tính sâu xa. Nhưng mà chuyện tới nay, thiếp thân lại cảm thấy cũng không thể hoàn toàn đặt hy vọng trên người Bùi Nguyên Ca. Dù sao, bất luận dung mạo nàng và tiền thái tử phi giống nhau cỡ nào, nhưng nàng là người của Thái hậu, điểm ấy sẽ trêu chọc Hoàng thượng kiêng kỵ, tất nhiên sẽ không bởi vì nàng mà không truy cứu chuyện năm đó!", Thế tử phu nhân thản nhiên nói.

Hiện tại Diệp thị đã đến thời điểm nguy nan, các nàng và Thái hậu phải vứt bỏ mâu thuẫn trước đó, bắt tay cùng nhau đối kháng Hoàng đế mới đúng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3