Đích Nữ Vô Song - Chương 92-3

Đích Nữ Vô Song
Chương 92-3: Chuyện xưa trước kia, khúc mắc Bùi,Thư (3)
https://gacsach.com

Editor: trang bubble

Dựa theo kế hoạch ban đầu, nàng cố ý ra vào Đồng Trạch viện của lão gia, lại để lại chén canh bổ kia, chỉ cần để tin tức này truyền vào tai phu nhân, nhất định phu nhân sẽ nghĩ đến nàng đang nhân cơ hội lấy lòng lão gia, với sự để ý của phu nhân với lão gia, trong lòng nhất định thêm khúc mắc. Lúc này, nàng lại tìm cơ hội xuất hiện ở trước mặt phu nhân, cố tình khiêu khích, dây dưa, mãi cho đến khi kích thích được lửa giận ngột ngạt lúc đầu để phu nhân không kiềm chế được ra tay, sau đó giống như bây giờ, nàng làm bộ mình đụng vào núi giả, làm cho bản thân bị thương nặng thêm.

Lão gia và phu nhân vốn có khúc mắc, chỉ cần để lão gia biết, phu nhân biết nàng từng đến Đồng Trạch viện, sau đó trước mắt bao người lại xảy ra loại chuyện này, lão gia nhất định sẽ cảm thấy lòng dạ phu nhân hẹp hòi, thủ đoạn ác độc, bởi vì trong một lúc ghen tị mà muốn lấy tính mạng của nàng, sẽ càng không hài lòng với phu nhân, ôm lòng xin lỗi và thương tiếc với nàng. Đến lúc đó nàng chỉ cần làm bộ dáng khoan dung rộng lượng, không nhắc lại chuyện cũ, thậm chí thay phu nhân khuyên giải, ngừng lại việc này, lão gia nhất định sẽ cảm thấy nàng khéo léo hiểu chuyện, so sánh với thủ đoạn tàn nhẫn của phu nhân, thì tự nhiên nàng càng dễ dàng khiến người ta sinh ra thương yêu.

Đến lúc đó, chỉ cần nàng bắt lấy cơ hội này, làm cho lão gia duy trì áy náy và thương tiếc với nàng tiếp nữa, như vậy, thì nàng sẽ là Chương Vân kế tiếp!

Biện pháp này nói ra đơn giản, nhưng mà bắt được điểm yếu của lão gia và phu nhân, cho nên sẽ tiến hành có hiệu quả.

Tiếu di nương quả nhiên là đưa ra ý kiến hay!

Từ đại tướng trấn biên đến thượng thư hình bộ, thân phận địa vị, chuyện ấm lạnh chênh lệch tất nhiên khó chịu, nhưng Bùi Chư Thành vẫn coi như có thể tiếp nhận. Hơn nữa sau khi trở thành quan ở kinh thành, có thể sum vầy với các con gái, cùng hưởng thiên luân chi nhạc (vui vẻ của quan hệ cha con), nhất là Ca nhi, trí tuệ khéo léo, lanh lợi săn sóc, lại càng làm cho lòng dạ của ông được an ủi rất lớn. Đối với Bùi Chư Thành, khó khăn thật sự, là công vụ của hình bộ với tình người phức tạp ở kinh thành, có thể dẫn tới bọn họ án kiện hình bộ, đều là rối loạn phức tạp, loại phức tạp và rối loạn này, thì ngoài chỉ tình tiết vụ án, nhiều hơn là về mạng lưới quan hệ thiên ti vạn lũ (phức tạp) phía sau.

Hắn đã quen với trực lai trực vãng (lui tới thẳng thắn), đối với loại chuyện quanh co lòng vòng này thật không thích, nhưng mà lại không thể tùy theo tính tình được, bởi vậy làm đến vô cùng áp lực.

Chuyện bên ngoài vốn đã làm cho đầu óc ông choáng váng, gần đây trong nhà cũng rối loạn thay nhau nổi lên, ông lo lắng nhất là hôn sự Ca nhi, tuy rằng hiện tại đính ước với Phó Quân Thịnh, nhưng vài ngày trước đó ngẫu nhiên nói chuyện với Phó Anh Kiệt, nói đến ông ấy mưu cầu vị trí thị vệ ngự tiền tam đẳng cho Phó Quân Thịnh, lần lữa không chắc chắn, hình như là Ngũ điện hạ cản trở từ giữa, còn nói đến Ngũ điện hạ từng muốn xin chỉ lập Ca nhi làm trắc phi, nói gần nói xa để lộ ra hơi oán trách.

Điều này làm cho Bùi Chư Thành có chút không vừa lòng, tuy Ngũ điện hạ có ý này, nhưng vẫn chưa xin hạ chỉ đến, Ca nhi và Phó Quân Thịnh đính hôn danh chính ngôn thuận, Ngũ điện hạ có ý định cản trở, vậy là bản thân Ngũ điện hạ làm người không nói đến, việc này như thế nào cũng không nên trách đến trên người Ca nhi... Nếu đổi chỗ lại, nếu mà trong cung công chúa điêu ngoa bốc đồng coi trọng Phó Quân Thịnh, nhưng Phó phủ không hài lòng, Bùi Chư Thành ông không nói hai lời, thực hiện hôn ước ngay tức thì, đừng nói là cản trở, cho dù đã đánh mất vị trí thượng thư hình bộ cũng không phản đối, ông ấy yên tâm thoải mái.

Dù sao hai người cũng là giao tình sinh tử (tình bạn sống chết), nếu như ngay cả điểm ấy cũng không gánh vác được, giao tình này không khỏi quá mức yếu kém.

Nhưng Bùi Chư Thành cũng không thể không bận tâm đến ý nghĩ của Phó Anh Kiệt, dù sao Phó Quân Thịnh là đứa con duy nhất của ông ấy, làm phụ thân, lo lắng tiền đồ của con cũng không có gì đáng trách, hơn nữa, Ca nhi vẫn muốn gả qua, nhất định phải xử lý tốt quan hệ. Cho nên, mấy ngày nay, ông cũng đang cố gắng vì chuyện xui xẻo của Phó Quân Thịnh.

Việc này đan xen cùng một chỗ, ông đã cảm thấy vô cùng phiền muộn, hết lần này tới lần khác trong nhà lúc này còn không yên tĩnh.

Cho nên, trong lúc Bùi Chư Thành im lặng suy nghĩ thì bị tiếng tranh cãi càng lúc càng lớn bên ngoài cắt ngang, tính tình đương nhiên không tốt hơn chút nào, nổi giận đùng đùng đi ra, quát hỏi: "Rốt cuộc đang la hét ầm ĩ những cái gì? Những người các ngươi làm người hầu như thế nào vậy." Lời mới nói đến một nửa, thì đập vào mắt là tay nha hoàn máu đầy, trên mặt cũng dính vài vết máu, rơi nước mắt đầy mặt, cũng lắp bắp kinh hãi, đợi cho thấy rõ ràng không phải người Tĩnh Xu Trai, mới có chút yên tâm, hít sâu một hơi, hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

Nha hoàn kia khóc quỳ lại đây, dập đầu nói: "Nô tỳ là đại nha hoàn Thái Thanh ở Phi Sương viện, sở dĩ đi đến mạo phạm, đã quấy rầy lão gia, thật sự là đã xảy ra chuyện lớn. Liễu di nương nàng... Liễu di nương nàng bị phu nhân đánh chết rồi! Lão gia nên làm chủ cho di nương, di nương..." Nói xong, nghẹn ngào khóc rống lên.

Nghe nàng trước còn chưa nói xong đã khóc, bộ dáng dây dưa không rõ, Bùi Chư Thành không kiên nhẫn nghe nàng nói, tự ý đi đến Phi Sương viện.

Hiện tại Phi Sương viện hoàn toàn rối ren, tiếng khóc liên tục.

Bùi Chư Thành vốn đang cho rằng, là Liễu di nương và Thư Tuyết Ngọc nổi lên xung đột, bị đánh hai cái, bọn nha hoàn chuyện bé xé ra to, nói cái gì bị đánh chết, nhưng hiện tại thấy dáng điệu này, lại như là thật sự đưa đến mạng người, trong lòng không khỏi thầm bị hoảng sợ, vừa ầm ĩ vừa tức giận, nói với Thạch Nghiễn: "Đi gọi phu nhân đến!" Quay đầu, mặt u ám vào phòng ngủ.

Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi, lông mày Bùi Chư Thành nhíu lại càng sâu, sải bước đi tới, chỉ thấy hai mắt Liễu di nương nhắm nghiền, nằm ở trên giường thêu, bắt đầu từ đầu, chăn đệm dưới người dần nhuộm từng mảng lớn máu tươi, rất nhiều người đều bị bộ dáng này doạ sợ ngây người, miễn cưỡng có vài nha hoàn run rẩy đứng ở bên cạnh, nhưng cũng không biết làm sao, đôi mắt Tiếu di nương rưng rưng, vẻ mặt tái nhợt, dường như sợ tới mức không nhẹ.

Tình hình này thật sự là quá mức kỳ lạ, thế cho nên ngay cả Bùi Chư Thành đi vào, tất cả mọi người không nhớ tới đến hành lễ.

Đi lên dò xét xem hơi thở Liễu di nương, Bùi Chư Thành cảm thấy sa sầm, quay đầu nhìn mấy người chung quanh, nhắc tên Tiếu di nương, hỏi: "Sao lại thế này?"

"Tỳ thiếp cũng là không rõ ràng lắm." Tiếu di nương hoảng hồn chưa bình tĩnh nói, "Vốn là tỳ thiếp ngồi ngắm hoa ở trong sân, bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng động lớn ồn ào hỗn loạn ở bên Phi Sương viện, đã nghĩ qua đây xem sao lại thế này, kết quả qua đây đã thấy trán Liễu tỷ tỷ liên tục có máu tươi rơi xuống, vẻ mặt tái nhợt, rất là dọa người, bọn nha hoàn đã sợ tới mức nghẹn ngào thét chói tai, Liễu tỷ tỷ còn đang quát mắng các nàng, cho nên mới lại rối thành một đoàn. Tỳ thiếp cũng hoảng sợ, cố gắng đi lên đỡ Liễu tỷ tỷ vào nhà nằm xuống, lại bảo người đến Hãn đại phu, ai biết... Ai biết máu từ trán Liễu tỷ tỷ chảy xuống càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng thì..."

Nói xong, lấy khăn che mặt, không nhịn được nghẹn ngào khóc rống lên.

Lời này chẳng khác nào cái gì cũng chưa nói. Cuối cùng Bùi Chư Thành là thượng thư hình bộ, cúi người theo vết máu tìm được miệng vết thương, là ở trong tóc mai bên phải trán, miệng vết thương rất sâu, máu tươi nhiều nhuộm thấm ướt một vùng chung quanh tóc mai, xem ra miệng vết thương trí mạng chính là nơi này. Bùi Chư Thành nhìn mọi người chung quanh trong phòng, hỏi: "Vết thương trên đầu Liễu di nương là xảy ra như thế nào?"

Có một nha hoàn chợt cả gan đứng ra, run rẩy nói: "Dạ... Là phu nhân đẩy. Di nương nói thời tiết hôm nay tốt, muốn đi ngắm hoa trong hoa viên, ai biết phu nhân cũng ở nơi đó, không biết như thế nào thì ầm ỹ lên, sau đó phu nhân cũng rất tức giận đẩy di nương một cái, đầu di nương đụng vào trên núi giả, chảy máu liên tục... Sau đó phu nhân rời đi, nô tỳ... Nô tỳ đỡ di nương trở về, ai biết... Ai biết..."

Thư Tuyết Ngọc đẩy Liễu di nương?

Vẻ mặt Bùi Chư Thành xanh mét, u ám đến suýt nữa có thể chảy ra nước, một đấm nện ở trên bàn hoa nhỏ bên cạnh, đập bể bàn hoa nhỏ vững chắc tỉ mỉ thành rạn nứt chia năm xẻ bảy, kèm thêm trên nắm tay cũng hoàn toàn lẫn lộn, trong lòng dấy lên tức giận hừng hực. Tính tình Thư Tuyết Ngọc ông biết rõ, kiên cường nóng nảy,0di33xn0dafnl330fys0doon ra tay đánh người cũng không hiếm thấy, trước kia ở Đồng Trạch viện, thấy Liễu di nương đi ra từ trong viện, có lẽ lại cho rằng ông và Liễu di nương có bừa bãi gì đó, mang theo tức giận rời đi, ai biết ở trong hoa viên lại gặp phải, hận cũ thêm thù mới cùng một chỗ, ra tay đẩy Liễu di nương một cái tuyệt đối không kỳ lạ!

Nhưng mà, lại kiên cường dễ giận thế nào, cũng không nên ầm ĩ đến chết người.

Nhìn tình hình miệng vết thương bên phải trán Liễu di nương, cái đẩy này chắc chắn dùng hết sức, bằng không sẽ không đến mức muốn mạng Liễu di nương, nói là vô ý cũng không có người sẽ tin!

Nghĩ đến đây, Bùi Chư Thành càng cảm thấy tức giận căm hận, chỉ là thấy Liễu di nương đi ra từ trong viện của ông, thì cảm thấy nhất định hai người đã làm cái gì, bệnh đa nghi của Thư Tuyết Ngọc thật là càng ngày càng nghiêm trọng! Lại lui một vạn bước mà nói, cho dù là trước đó bà từng ngờ vực vô căn cứ, trong lòng tức giận căm hận, nhưng mà... Lại thế nào, cũng không nên có ý định ác độc như thế, vì vậy đã muốn đẩy Liễu di nương vào chỗ chết?

Trước đây ông vẫn cảm thấy, tính tình Thư Tuyết Ngọc cũng hơi hư hỏng, tính tình vẫn luôn thiện lương (hiền lành), nhưng sự thật chứng minh, lại một lần nữa ông nhìn lầm rồi.

Chuyện Minh Cẩm chính là vết xe đổ, có lẽ ông không nên thả bà ra ngoài!

Đúng lúc này, Thư Tuyết Ngọc cũng đến đây. Bà còn chưa biết Liễu di nương đã chết, vào tới cửa ngửi được mùi máu tươi đầy phòng, lại nhìn Liễu di nương vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, với từng mảng máu tươi lớn dưới người nàng kia, trong chốc lát sợ tới mức mặt mũi biến sắc, cố gắng làm cho mình giữ bình tĩnh lại, run rẩy lẩy bẩy hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Bùi Chư Thành lạnh lùng nhìn bà: "Ở trong hoa viên ngươi đẩy Liễu di nương một cái, đầu đụng vào núi giả?"

"Đúng, là ta đẩy nàng một cái. Ta muốn đi, nàng lại luôn cản đường của ta, cho nên dưới sự nóng lòng ta đẩy nàng một cái. Nhưng mà khi ta đẩy nàng sức lực không lớn, theo đạo lý nàng không nên." Thư Tuyết Ngọc theo bản năng nói xong, đột nhiên ý thức được gì đó, nhìn thi thể cứng ngắc trên giường, nhìn lại vẻ mặt Bùi Chư Thành lạnh như băng, khó có thể tin nói, "Ngươi cho rằng là ta hại chết nàng?" Chợt đột nhiên mạnh mẽ hô lên, "Không phải, cái đẩy kia của ta hoàn toàn không có bao nhiêu sức lực, không có khả năng làm hại nàng chết đi."

"Không dùng nhiều sức lực?" Bùi Chư Thành không ngừng gật đầu, tức giận quát, "Ngươi tới nhìn miệng vết thương trên đầu nàng, không dùng nhiều sức lực, trên đầu nàng sẽ có miệng vết thương sâu như vậy? Sẽ vì vậy mà chảy máu chết đi?" Lại là một đấm thật mạnh nện ở trên giường, rõ ràng đã vô cùng tức giận.

Bản thân Thư Tuyết Ngọc cũng biết rất khó tin: "Điều đó không có khả năng, ta chỉ là muốn đẩy nàng ra, sau đó rời đi mà thôi, hoàn toàn không có suy nghĩ khác trong lòng, cho nên không dùng sức lực rất lớn. Nhưng mà, thậm chí ta cảm thấy, với sức lực của ta, nàng cũng khó có thể đụng vào trên núi giả. Nàng vốn chính là cố ý đụng vào đó, muốn vu vào trên người ta. Làm sao ta có thể... Sao nàng lại có thể chết như vậy?"

"Ngươi là nói, nàng ta dùng khổ nhục kế, kết quả tự mình đụng chết bản thân rồi hả?" Bùi Chư Thành tức giận đến gần như muốn cười lên, nói, "Thư Tuyết Ngọc, ngươi không biết là bản thân nói thật vớ vẩn sao?"

Lúc ấy Thư Tuyết Ngọc thật sự là bị Liễu di nương dây dưa đến phiền, mới đẩy nàng ta một cái, hoàn toàn cũng không ngờ vì vậy mà Liễu di nương chết. Nếu Liễu di nương đụng vào trên núi giả thật là khổ nhục kế của nàng, vậy chắc sẽ có khống chế, không có khả năng lại đụng cho đến chết! Chẳng lẽ thật là trong lúc bà vô ý đẩy sao? Thư Tuyết Ngọc suy nghĩ, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, thật sự là bà không dùng sức lực rất lớn!

Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ngoài ý muốn, là trùng hợp, hay là có người đang cố ý tính kế bà?

Thư Tuyết Ngọc bối rối không từ bỏ nhớ lại, đột nhiên tiếp xúc đến ánh mắt lạnh như băng mà thất vọng của Bùi Chư Thành, lòng bỗng nhiên nặng trĩu xuống. Cho dù đây là ngoài ý muốn, hoặc là trùng hợp, hoặc là có người vu oan hãm hại, nhưng hiện tại, Bùi Chư Thành hiển nhiên nhận định bà là hung thủ. Cũng đúng, mới vừa gặp phải Liễu di nương ở trong Đồng Trạch viện, tan rã trong không vui, sau đó trước mắt bao người ở trong hoa viên, ai cũng thấy bà đẩy Liễu di nương một cái, làm cho đầu nàng ta đụng vào trên núi giả, máu chảy không ngừng, quay về Liễu di nương đã chết đi, lại có ai sẽ cảm thấy, bà không phải là hung thủ?

Hơn nữa, ở trong lòng Bùi Chư Thành, bà đã có tiền án, bà từng vì ghen tị hại chết Minh Cẩm, hiện tại lại bởi vì ghen tị hại chết một người thiếp thất, chẳng qua lại thuận lý thành chương (hợp lẽ).

Hợp lẽ đến cả chính bà cũng phải nghi ngờ, có phải Liễu di nương thật sự là bị bà hại chết hay không?

Trong một lúc, bà cảm thấy mình dường như lại nhớ về mười năm trước, cái chết của Minh Cẩm, tình hình khi Bùi Chư Thành trở về, thuận lý thành chương, đương nhiên, rất nhiều chứng cứ đều chỉ về bà là hung thủ, ngay cả chính bà cũng hết đường chối cãi... Bỗng đột nhiên, Thư Tuyết Ngọc cảm thấy hoàn toàn nản lòng.

"Sao lại không nói?" Bùi Chư Thành lạnh lùng hỏi.

"Còn có thể nói cái gì? Lúc này, ta nói là ta bị oan, có tác dụng sao?" Thư Tuyết Ngọc chỉ cảm thấy đè nén, đau đớn, tim dường như bị xé rách thành từng mảnh từng mảnh, cắn môi thật chặt, chỉ cắn đến trên môi trắng bệch chảy ra một giọt máu đỏ tươi, nhận ra mùi máu tươi giữa răng môi, mới chậm rãi ngẩng đầu, mặc cho bà bướng bỉnh bao nhiêu, kiên cường bao nhiêu, muốn nhẫn bao nhiêu, lại cũng không nhịn được mơ hồ trước mắt, "Ngươi đã nhận định ta là hung thủ, nhận định ta bởi vì ghen tị mà hại chết Liễu di nương, lúc này, ta lại giải thích, lại biện giải, có tác dụng không? Bùi Chư Thành!"

Bà càng nói càng xúc động, đến cuối cùng gọi lên tên của Bùi Chư Thành, đã đạt tới đỉnh điểm.

Cùng tiếng gầm lên giận dữ này của bà, dường như toàn bộ phòng cũng yên tĩnh lại, cây kim rơi xuống cũng có thể nghe tiếng. Tại đây giữa vùng yên tĩnh, hình như Thư Tuyết Ngọc nghe thấy tiếng nước mắt rơi trên mặt đất, từng chữ từng chữ lạnh lùng nói: "Bùi Chư Thành, ngươi vốn không tin ta! Nếu không tin, ta có nói cái gì nữa thì cũng uổng phí!"

"Tin tưởng? Ngươi đang nhắc đến tin tưởng với ta?" Bùi Chư Thành hơi nhíu mày, bên trong con ngươi đen tối giống như có lửa thiêu đốt mạnh mẽ, cùng bốc cháy lên tức giận ẩn nhẫn hơn mười năm qua, bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Thư Tuyết Ngọc, quát lên, "Thư Tuyết Ngọc, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách nói như vậy không? Lúc trước ta chưa từng tin tưởng ngươi sao? Ngươi nói Chương Vân không tôn trọng ngươi, ngỗ nghịch ngươi, cho nên ngươi muốn dạy bảo nàng ta, ta không tin sao? Ngươi nói đám di nương lục đục với nhau, cố ý hãm hại ngươi, ta không tin ngươi sao? Ngươi nói nha hoàn bên người dùng âm mưu, hại ngươi sinh non, ta không tin ngươi sao? Ngươi nói ngươi sẽ đối xử tử tế với di nương, đối xử tử tế với Minh Cẩm, chủ trì tốt việc bếp núc, ta không tin ngươi sao? Ngươi nói ta phải hiểu tính tình của ngươi, ngươi nói ngươi không có ác ý với Minh Cẩm, ngươi nói ngươi không có hoạnh hoẹ Minh Cẩm ở khắp nơi, ta không tin ngươi sao... Chính là bởi vì ta đã luôn tin tưởng ngươi, cho nên..."

Bùi Chư Thành cắn răng: "Cuối cùng, Minh Cẩm đã chết!"

Nghe ông nhắc tới Minh Cẩm, rốt cụôc Thư Tuyết Ngọc không nhịn được, nước mắt thành chuỗi rơi xuống, đối với người khác, hoặc là bà có thể đúng lý hợp tình. Thế nhưng, Minh Cẩm quả là chưa từng làm chuyện thật có lỗi với bà, mà bà thật sự từng tùy hứng làm khó dễ với Minh Cẩm, thế cho nên...

"Thư Tuyết Ngọc, nhiều chuyện như vậy, không phải ta chưa từng nghi ngờ, nhưng mà, cuối cùng ta đều nói với mình, phải tin tưởng ngươi, lòng dạ ngươi không có ác độc đến như vậy! Cho nên, sau khi ta từ biên cương vội vã trở về, chứng kiến, chính là thi thể của Minh Cẩm!" Ngay cả gặp mặt một lần cuối cùng cũng không gặp được! Nghĩ đến đây, Bùi Chư Thành chỉ cảm thấy đau lòng như đao xoắn, "Ta đã luôn nghĩ, nếu ta đừng lừa mình dối người như vậy, lúc có nghi ngờ bèn nhúng tay, có phải đến cuối cùng, có lẽ Nguyên Ca sẽ không trúng độc, Minh Cẩm sẽ không chết hay không? Mà hiện tại, Thư Tuyết Ngọc, ngươi lại nói với ta, ta vốn không tin ngươi! Ngươi không thấy là vớ vẩn sao?"

"Nếu tin ta nhiều lần như vậy, vì sao lại không thể tin tưởng ta một lần nữa chứ?" Thư Tuyết Ngọc không nhịn được gào lên nói, "Nếu... Nếu thật sự không thể tin tưởng ta như vậy, như vậy." Bà khẽ cắn môi, lên giọng nói, "Xin mời ban cho ta một tờ giấy bỏ thê đi!"

Lời vừa nói ra, cả sảnh đường đều yên lặng, ngay cả Tiếu di nương cũng kinh ngạc mở to hai mắt.

"Mẫu thân." Tiếng kêu hoảng sợ của Bùi Nguyên Ca từ cạnh cửa truyền đến. Ngày mai chính là ngày Ngụy sư phụ giao bức tranh thêu, cho nên hôm nay nàng phải đến Giản Ninh trai, dùng sợi màu mực đen khác phối, giúp hắn phác hoạ đường biên màu đen còn dư của bức vẽ. Nhưng mà, làm sao cũng không ngờ, chỉ trong thời gian chốc lát này, trong phủ biến đổi kinh hoàng, đầu tiên là Liễu di nương chết đi, sau khi nàng vội vàng chạy tới, lại nghe thấy lời Thư Tuyết Ngọc nói.

Thư bỏ thê, chính là thư hoà ly, mẫu thân bà lại muốn hoà ly?

Thư Tuyết Ngọc dường như không nghe thấy, chỉ yên lặng nhìn Bùi Chư Thành.

Tại khoảnh khắc kia, hơi thở của Bùi Chư Thành hình như cũng ngừng lại, một lúc lâu mới tìm về giọng nói của mình: "Nếu ngươi cảm thấy hoà ly là giải thoát đối với ngươi mà nói, ta sẽ viết thư cho nhạc phụ nhạc mẫu, mời bọn họ đến kinh thành một chuyến, " Hít sâu một hơi, "Như vậy, thì hoà ly đi!"

Bùi Nguyên Ca hoảng sợ lên tiếng: "Phụ thân!"

Thư Tuyết Ngọc kinh ngạc nhìn Bùi Chư Thành, bà thật không ngờ, hắn lại thật sự đồng ý, hoà ly! Cuối cùng dừng lại liếc nhìn Bùi Chư Thành, chậm rãi xoay người rời đi. Bùi Nguyên Ca muốn ngăn bà lại, lại bị bà vùng vẫy thoát khỏi, thất tha thất thểu rời khỏi.

Bùi Nguyên Ca quay đầu nhìn Bùi Chư Thành, đã thấy vẻ mặt Bùi Chư Thành cũng hoàn toàn im lặng, vẫy vẫy tay, cũng đi nhanh chóng rời đi, thậm chí cũng không nhìn nàng.

Đây rốt cuộc là cãi nhau như thế nào? Bùi Nguyên Ca vừa vội vừa tức, không ngừng giậm chân, lại có thể làm ầm ĩ đến mức muốn hoà ly? Nhìn bốn phía chung quanh, lúc này mới thấy Liễu di nương trong vũng máu, cũng hoảng sợ, vẻ mặt trắng bệch, lại cố nén, nhìn mọi người chung quanh, cảm thấy chuyện hôm nay thật sự kỳ lạ, lại bởi vì không biết tình hình cụ thể, trong một lúc lại không sắp xếp được rõ ràng, phụ thân và mẫu thân ầm ĩ đến bế tắc như vậy, cái chết của Liễu di nương lại có kỳ lạ, nhưng hai sự kiện xen lẫn trong cùng một chỗ... Ngẫm nghĩ, trước cần phải xử lý chuyện hoà ly, vì thế quát: "Tử Uyển, đi mời thống lĩnh hộ vệ Bùi phủ đến."

Triệu Cảnh rất nhanh đã chạy tới.

Bùi Nguyên Ca chỉ vào trong phòng và người cả phòng, nói: "Triệu thống lĩnh, xem tình hình này, ngươi cũng có thể biết, trong phủ đã xảy ra chuyện. Hiện tại ta lệnh cho ngươi, triệu tập tất cả nhân lực có thể triệu tập, đều vây toàn bộ Phi Sương viện lại, còn có những người này, toàn bộ chia phòng trông giữ, không để bọn họ thông báo tin tức chút nào, cũng không để thứ gì bị xê dịch ở nơi này, nói cách khác, ta chỉ hỏi ngươi, hiểu không?"

Tuy rằng nàng nhỏ tuổi, lại là con gái, nhưng sau chuyện Bạch Y am lần trước, Triệu Cảnh tâm phục khẩu phục với vị Tứ tiểu thư này, lúc này đáp: "Thuộc hạ biết."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3