Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 265: Muốn tao giúp mày một tay không?

Thực ra, chỗ ở của Fiona Lois (Ngang Na Y Ti) cũng không cách xa trường bao nhiêu, địa chỉ của nhà nàng gần giống địa chỉ chỗ ở của mấy tên ngoại quốc hay tìm nàng đòi lấy món đồ kia mà nàng đưa cho Hướng Nhật lúc trước, cả hai chỗ đều ở trong khu nhà phía tây gần trường học chuyên dành cho sinh viên thuê mướn. Đương nhiên, đó là khu dành cho sinh viên có tiền, nếu không nộp đủ tiền thuê nhà, anh chỉ có thể vác chiếu ra đất nằm học. Thế giới này thực tế là vậy!

Có địa chỉ rõ ràng, Hướng Nhật dễ dàng tìm được chỗ ở của đối phương, phòng số 319. Nói là một căn phòng nhưng thực ra đó là một căn hộ nhỏ độc lập, ít ra Hướng Nhật không cho nó là một căn phòng dành cho một người cư ngụ, ở phía bên ngoài căn phòng có một cái sân nhỏ, hơn nữa trong sân còn có rất nhiều cây bonsai của Nhật. Càng không thể tưởng tượng trước cửa phòng còn có cầu thang bảy, tám bậc đi lên, đây chính là kiểu kiến trúc Âu Mỹ điển hình. Khó trách tại sao lại có nhiều sinh viên nước ngoài không tiếc tiền đến đây ở như vậy, xem ra cũng không phải không có lý do, trong lòng Hướng Nhật thầm nghĩ, trong khi chân không ngừng bước lên những bậc thang. Có cái chuông ở bên cạnh cửa, cũng vì phép lịch sự, Hướng Nhật đưa tay ấn hai cái, nhưng thật đáng tiếc, bên trong không có người trả lời. Không có ai?

Hướng Nhật ấn thêm vài cái, vẫn không có người đáp lại. Kì quái, đèn trong nhà rõ ràng còn sáng, chẳng lẽ chủ nhân đi ra ngoài quên tắt điện? Nghĩ tới đây, Hướng Nhật không khỏi có chút thất vọng, hắn đoán chừng có thể đối phương đã đi ra ngoài ăn tối bởi vì lúc này chính là giờ cơm tối. Đang cân nhắc xem nên đợi ở đây hay đi ra ngoài một chốc rồi quay trở lại thử vận may, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng "đinh" rất nhỏ từ trong nhà truyền ra, nếu như không phải Hướng Nhật biết thính giác của mình không có vấn đề gì, hắn còn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác. Bên trong nhà có người!

Hướng Nhật trong lòng tự hỏi, đã có người trong nhà tại sao không ra mở cửa? Thậm chí ngay cả trả lời một tiếng cũng không có. Điều này làm cho người ta cảm thấy kỳ quái. Hướng Nhật phân tích tình hình trước mặt, hiển nhiên, chủ nhân có ở nhà nhưng không ra mở cửa, như vậy có hai loại tình huống xảy ra; thứ nhất, chủ nhân không muốn mở cửa, không muốn người khác làm phiền; thứ hai, chủ nhân không thể ra mở cửa, có lẽ bởi vì bị cản trở không thể đi ra, hoặc bên trong nhà có "vị khách" không mời mà đến trở thành chủ nhà, không cho người chủ thực sự ra mở cửa.Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật đã có chủ ý, hắn tới gần cửa, nhưng lại không ấn chuông mà lại đổi thành gõ cửa:

- Này, trong nhà có ai không?

Trong phòng vẫn không có bất cứ động tĩnh nào, nhưng khi Hướng Nhật áp tai vào trên cánh cửa, hắn rõ ràng nghe được một ít âm thanh do quần áo cọ xát nhau gây ra, trong đó còn kèm theo cả tiếng hít thở hỗn loạn. "Ầm" một tiếng, Hướng Nhật không chút do dự đấm một phát chấn nát cửa ra vào, cả người như một cơn lốc xộc vào bên trong. Người trong phòng không ngờ người bên ngoài phá cửa mà vào, ngoại trừ hai tên đang chế trụ con tin và một tên cầm đầu, năm tên đồng bọn khác cùng lao về phía người vừa phá cửa xông vào.

Tình huống trong phòng có chút ngoài dự liệu của Hướng Nhật, hắn không ngờ bên trong nhà cũng có bậc thang, không có cảm giác bước trên sàn nhà như trong tưởng tượng khi xông vào nhà, mà lại bước hụt vào khoảng không. Thiết kế bên trong nhà giống như bên ngoài y chang, cũng có cầu thang đi xuống từ cửa ra vào. Hướng Nhật không kịp nguyền rủa tên kiến trúc sư đã thiết kế ra căn phòng quái đản này, bởi vì phía sau đầu tiếng gió vù vù ập đến, hắn biết có người đang tấn công hắn, hơn nữa còn có không ít người. Nhanh chóng rùn người xuống né được vật thể đang đập vào đầu mình, Hướng Nhật xoay người phóng ra một cước, đối phương kêu thảm một tiếng giống như bị xe lửa đụng trúng bay ngược về sau.

Tiếp theo, Hướng Nhật lại xuất ra một quyền đấm trúng một thằng bên trái, đối phương thét lên một tiếng đau đớn, ngã văng ra ngoài, dường như va đập làm bể một vật gì đó, một loạt tiếng "bình bình xoang xoảng" vang lên. Thân pháp Hướng Nhật vẫn tiếp tục không thay đổi, gắng chịu vài cú đòn mạnh, quyền cước tung ra, giải quyết thêm ba thằng còn lại.

Đương nhiên, chịu đòn vài cú mạnh như thế hắn chỉ cảm thấy hơi tê tê, trình độ công kích như vầy ngay cả so với cơn ghen nhéo ngắt của An đại tiểu thư cũng không bằng. Tên cầm đầu và hai thủ hạ còn lại không ngờ người mới đến lại hung hãn như vậy, chỉ trong chớp mắt mấy tên đồng bọn đánh lén đối phương đã nằm đo sàn trên mặt đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Trong lòng ba thằng còn lại rất hoảng hốt, bọn chúng vội móc vũ khí ra. Hai tên thủ hạ cầm đao kè ngay trên cổ con tin, còn tên cầm đầu cầm một khẩu súng lục cỡ nhỏ, nóng súng chĩa ngay vào nhân vật hung hãn vừa phá cửa xông vào.

Còn người đang bị bắt làm con tin kia hai mắt chiếu ra những tia sáng kỳ dị, cho thấy trong lòng đang rất xúc động. Trong hoàn cảnh này, bản thân đang trong thời khắc nguy hiểm cấp bách tự nhiên xuất hiện một siêu nhân đến cứu giúp, còn có chuyện gì khác đáng vui mừng hơn?

- Mày tốt nhất đừng nên lộn xộn, nếu không tao sẽ nổ súng!

Âm thanh quái dị của tên cầm đầu vang lên, đột nhiên lại nghe hắn "a" một tiếng, vẻ như không dám tin khi nhận ra người vừa mới xông vào:

- Là mày?

- Là tao!

Hướng Nhật bình tĩnh nói, trên mặt không có bất cứ biểu hiện kinh ngạc nào. Kẻ có giọng nói khiến người ta buồn nôn, cộng với khuôn mặt cực kì xấu xí từ trước tới nay chưa từng gặp ngoại trừ tên xấu xí đó ra thì còn ai vào đây? Còn hai thằng bên cạnh hắn, mặc dù không biết tên nhưng Hướng Nhật vẫn nhớ bọn chúng chính là mấy kẻ thủ hạ đi theo tên xấu xí kia, chỉ thiếu có mỗi tên gấu đực cao hai thước lẻ mấy phân. Nhớ lại những thương tích Hướng Nhật gây ra cho hắn, phỏng chừng bây giờ hắn vẫn còn đang nằm trong bệnh viện điều trị. Còn con tin đang bị hai thanh đao kè trên cổ kia, tất nhiên chính là chủ nhân của căn phòng - Fiona Lois (Ngang Na Y Ti), chỉ là vào giờ phút này vẻ mặt nàng đang còn kích động cùng nghi hoặc nhìn Hướng Nhật, phỏng chừng đoán không ra tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Trên thực tế, Hướng Nhật cũng không ngờ hôm nay mình tới đây vừa khéo, tự nhiên gặp ngay tình cảnh này.

- Ah, ah.Thượng Đế phù hộ!

Tên nam nhân xấu xí sau khi khiếp sợ một chập cuối cùng cũng tỉnh lại, lộ ra hàm răng thối vừa vàng vừa đen, trên mặt nở nụ cười đầy ác độc:

- Lần trước mày làm hỏng kế hoạch của tao, hôm nay tao phải giết mày!

Nói xong lời cuối cùng, trong mắt hắn hiện lên tia điên cuồng, hiển nhiên hận ý đối với Hướng Nhật không sao kể xiết.

- A, mày cho rằng mày có thể giết tao?

Hướng Nhật làm ra vẻ kinh ngạc, thầm đánh giá lại tình hình trước mặt. Bản thân thất bại không sao cả, nhìn khẩu súng cỡ nhỏ ở trên tay đối phương thì biết không có uy lực gì, tuy nói súng càng nhỏ không có nghĩa là lực sát thương cũng nhỏ, nhưng nó tuyệt đối không cách nào so được với súng lục nòng lớn. Với thân thể của mình bây giờ, đỡ vài viên đạn tuyệt đối không thành vấn đề, mấu chốt vẫn là hai thanh đao của hai tên thủ hạ kè ngay trên cổ cô nàng ngoại quốc kia. Phải biết rằng, nàng không có thân thể biến thái giống hắn, chỉ cần lưỡi đao hơi nhích một chút là đã có thể lấy cái mạng nhỏ của nàng. Thấy vẻ mặt tự tin của đối phương, tên xấu xí có chút không hài lòng, nhưng sau đó lại nghĩ tới cái gì đó, nhìn khẩu súng trong tay mình, trong mắt sự tự tin lại tăng lên:

- Tao thừa nhận công phu Trung Quốc của mày rất lợi hại, nhưng có lợi hại hơn so với khẩu súng ở trong tay tao không? Chỉ cần tao nhẹ nhàng bóp cò súng, mày sẽ được đi gặp Thượng Đế.

- Có phải không?

Hướng Nhật vẻ mặt tỉnh bơ đến gần đối phương, giọng với thái độ thương lượng nói:

- Không bằng mày cứ thử xem, coi tao có phải đi gặp Thượng Đế hay không?

Nói tới đây, Hướng Nhật đột nhiên nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nói:

- A, thật xấu hổ, tao không tin vào Thượng Đế, tao chỉ tin vào chính bản thân mình.

- Mày đừng qua đây, mày còn tiếp tục tao sẽ nổ súng!

Thấy đối phương càng lúc càng tới gần, tên xấu xí mơ hồ cảm thấy khẩu súng ở trên tay mình không có bất kỳ uy hiếp nào với đối phương.

- Tại sao lại không chứ?

Hướng Nhật tiến tới từng bước một, hắn chỉ muốn bức đối phương mất đi sự tỉnh táo, như vậy mới có thể lợi dụng sơ hở giải cứu cô nàng ngoại quốc kia.

"Đoàng" một tiếng, tên xấu xí cuối cùng cũng bắn một phát, nhưng không phải là vào người Hướng Nhật mà là lên sàn nhà, giọng nói có vẻ điên cuồng, chỉ vào vết đạn trên sàn nhà hét to:

- Mày mà còn động đậy, tao sẽ khiến cho mày giống cái sàn nhà này, đồ khỉ da vàng đáng nguyền rủa!

Hướng Nhật biết tên xấu xí trước mặt không dám nổ súng bắn mình, mặc dù hắn không biết vì lí do gì, tuy nhiên Hướng Nhật cảm thấy nếu không xuống tay tàn độc với đối phương, chuyện sẽ không còn được thuận lợi như thế này. Nghĩ tới đây, hắn lập tức không chút do dự móc khẩu Desert Eagle ở bên hông ra, nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đối phương, miệng cười cợt nói:

- Thế nào, có muốn tao giúp mày một tay không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3