Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 281: Âm mưu

Vì mấy hành vi của Hướng Nhật quá khoa trương, cho nên Mỹ Thực Lâu không còn thích hợp cho cả bọn tiếp tục ăn cơm, chỉ đành chuyển sang nhà hàng khác. Vội vã ăn xong cơm tối, Hướng Nhật đầu tiên là từ biệt nữ thư kí, đến khi chuẩn bị cáo biệt Nhâm đại tiểu thư thì lại bị đối phương lấy lí do về muộn như vậy dễ bị sắc lang quấy rối để ra sức yêu cầu hắn hộ tống về nhà.

Hướng Nhật chỉ còn cách cười khổ đáp ứng, có trời mới biết nàng nói thật hay không, bây giờ vẫn còn sớm, chỉ bảy, tám giờ chứ mấy, trên đường lại có nhiều người qua lại như vậy, làm gì có sắc lang nào dám cả gan giở trò cơ chứ, hơn nữa.Chẳng lẽ chỉ có thể đi bộ về nhà, không thể gọi taxi hay sao? Tuy nhiên những lời này Hướng Nhật chỉ có thể để trong lòng, hắn biết chắc cô nàng Nhâm Quân có chuyện muốn nói với hắn. Quả nhiên, vừa mới đi tới một góc đường, Nhâm đại tiểu thư bắt đầu nổi cơn tam bành:

- Anh nhiều tiền lắm sao, nhiều quá không có chỗ tiêu à? Em nhéo chết anh, nhéo chết anh.

Nói xong, tay cũng phối hợp theo bằng cách nhéo vào người lưu manh.

Hướng Nhật uốn éo người để ra vẻ bị nhéo đau, hắn biết Nhâm đại tiểu thư đang đau lòng vì việc vừa rồi mình bỏ ra một trăm triệu, cho nên vội vàng nhận sai:

- Bà xã, là anh sai, được chưa? Em tha thứ cho anh đi mà!

- Anh cũng biết là mình sai à?

Nhâm quân trừng mắt, tiếp theo hét ầm lên như một kẻ hám tiền:

- Một trăm triệu, đấy là một trăm triệu! Anh có biết nó có thể nuôi sống bao nhiêu người không? Có thể mua bao nhiêu đồ không? Nói vứt là vứt à, anh là một tên phá gia chi tử! Còn muốn em bỏ qua cho anh, nằm mơ đi!

Nói xong, ra tay càng ác hơn, trên người nam nhân chỗ nào yếu ớt thì tay nàng đều hướng tới chỗ đó rồi hung hăng véo thật mạnh.

Hướng Nhật biết cứ như vậy thì không biết bao giờ mới dứt ra được, vì thế lập tức phản kích, hắn kéo đối phương vào lòng, sau đó nhỏ nhẹ nói:

- Quân quân, vì em, đừng nói một trăm triệu, cho dù một tỷ mười tỷ anh cũng có thể từ bỏ.

Cả người Nhâm Quân sững lại, cái tay đang nhéo trên người nam nhân cũng hạ xuống:

- Đáng ghét! Chỉ giỏi nói lấy lòng em.

Miệng mặc dù nói vậy, nhưng mắt lại sáng ngời như sao và không ngừng chớp động. Thực ra nàng cũng biết nam nhân vì mình nên mới bỏ ra một trăm triệu, trong lòng phần nhiều là áy náy cùng bất an, nếu không phải mình đáp ứng cùng cái gã ông bầu họ Cao kia đi ăn cơm thì cũng không xảy ra chuyện như vậy. Đây chính là một trăm triệu, không phải mười nghìn, cũng không phải một triệu, mà thực sự là một con số cực kỳ lớn, một trăm lần của một triệu. Nhâm Quân không dám tưởng tượng số tiền kia giá trị bao nhiêu, nhưng lí trí nói cho nàng biết nó tuyệt đối có thể mua hết tất cả những thứ mà nàng muốn. Bây giờ lại nghe nam nhân nói nguyện ý vì nàng mà bỏ ra số tiền càng nhiều hơn, làm sao nàng không cảm động cho được? Chỉ hận không thể lập tức gả cho đối phương để bù lại sai lầm của mình. Vừa rồi sở dĩ nàng tỏ vẻ hờn dỗi nhéo nam nhân, chẳng qua là do oán giận nam nhân phung phí, không ngờ tiện tay một cái đã ném đi một trăm triệu, quả thật coi tiền là giấy mà.

- Đây không phải lấy lòng, mà là sự thật.

Hướng Nhật biết Nhâm đại tiểu thư có chút động tình, hắn càng ôm chặt đối nàng, như vậy sẽ gia tăng khoái cảm khi thân thể của mình tiếp xúc cùng thân thể mềm mại của đối phương, lúc này còn không nhân cơ hội chiếm tiện nghi thì thật quá lãng phí.

Nhâm Quân vẫn chưa phát giác ý đồ dâm đãng của nam nhân, nàng vẫn đang canh cánh trong lòng vì một trăm triệu vừa rồi:

- Nhưng mà.

Tuy nhiên không đợi nàng nói xong, Hướng nhật đã chen vào:

- Đúng như em nói, một trăm triệu anh còn không để trong mắt, em cũng đừng bận tâm làm gì, ngoan nào.

- Ngoan cái đầu anh!

Thái độ nhẹ nhàng như không của nam nhân lại làm Nhâm quân lên cơn giận, nàng đẩy đối phương ra:

- Đúng vậy, anh không để trong mắt, nhưng em thì đau lòng muốn chết, là một trăm triệu đấy, anh là đồ phá gia chi tử.

Nói xong câu cuối cùng, nàng lại có xu hướng dùng chiêu "Nhẹ nhàng" với hắn.

Hướng Nhật làm bộ sợ hãi lùi về phía sau một bước, đồng thời vuốt mũi và nói với vẻ oan khuất:

- Có thể đừng gọi anh là phá gia chi tử được không? Cách gọi này thật sự quá khó nghe, nếu em muốn, anh cũng cho em một trăm triệu là được chứ gì.

- Em không cần.

Nhâm Quân lập tức cự tuyệt, tiếp theo còn nói thêm:

- Hơn nữa thoáng cái có nhiều tiền như vậy, em chẳng biết xài như nào nữa, anh muốn hại em phải không? Mẹ em mà biết, nhất định sẽ đánh em chết đi sống lại.

Hướng Nhật toát mồ hôi lạnh:

- Anh thấy mẹ vợ anh đâu có hung dữ như em hình dung? Hơn nữa, cho em tiền là để em mua thứ mình thích, nếu không biết xài như thế nào, vậy em nhắm cái nào thì mua cái đó không được sao?

- Anh nghĩ em giống anh à, đồ phá gia chi tử!

Nhâm Quân tức giận nói.

Hướng Nhật cười khổ không thôi:

- Đừng gọi anh như vậy nữa được không?

- Em cứ gọi đấy, anh làm gì được em?

Hiển nhiên, thương lượng cùng một cô gái đang nổi tính đại tiểu thư tuyệt đối sẽ không đem lại kết quả gì như ý.

- Được rồi, được rồi, em gọi đi, anh không ý kiến nữa.

Hướng Nhật chỉ còn cách cúi đầu nhận thua.

- Hừ!

Nhâm Quân lúc này mới hài lòng, nàng xả giận bằng cách hừ mũi một cái, tiếp theo lại làm bộ lơ đãng hỏi:

- Thấy anh xuất ra một trăm triệu thoải mái như vậy, nói đi, anh tổng cộng có bao nhiêu tiền?

Vấn đề này Nhâm quân đã sớm muốn hỏi, bắt đầu từ cái lần nam nhân quyên góp cho đội bóng rổ một triệu, chỉ là lúc ấy nàng cùng đối phương không thân thuộc lắm, cho nên cũng ngại không dám hỏi. Nhưng bây giờ thì khác, quan hệ giữa mình và hắn đã phát triển đến mức này rồi, hiểu rõ một chút sẽ tốt hơn, đồng thời cũng phải nghĩ phương pháp hạn chế cái tính xài tiền như nước của đối phương, nếu không có trời mới biết khi nào hắn táng gia bại sản.

- Ba tỷ.

Hướng Nhật thành thật đáp. Trên thực tế, hắn cũng không ngờ Nhâm đại tiểu thư lại chủ động hỏi thế này, tuy nhiên hắn chỉ tò mò một chút mà thôi.

Nhâm Quân nhăn mặt:

- Ba tỷ? Vậy vừa rồi anh ném đi một trăm triệu, không phải chỉ còn hai tỷ 900 triệu sao? Em còn tưởng anh có rất nhiều ấy chứ, anh đúng là đồ phá gia chi tử!

Nhâm Quân rốt cuộc cũng phẫn nộ, lúc đầu nàng còn tưởng nam nhân có rất nhiều tiền, chắc ít nhất cũng phải mấy chục tỷ? Nếu không sao có thể ném đi một trăm triệu? Nhưng không ngờ lại "ít" như vậy, đương nhiên "ít" ở đây chủ yếu là so tỷ lệ với một trăm triệu vừa rồi hắn ném đi. Tỷ như một người nếu có 30 đồng tiền giống nhau, nếu rơi mất một đồng, tất nhiên sẽ có chút đau lòng. Nhưng nếu như hắn có 300 đồng, vậy rớt một đồng cũng không sao cả.

Hướng Nhật biết Nhâm đại tiểu thư nghĩ gì, trong mắt hiện lên vẻ buồn cười, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ nghiêm chỉnh và nói:

- Không phải 2tỷ 900 triệu, phải nói còn hơn 20 tỷ mới đúng.

Nhâm Quân nhất thời ngẩn người:

- Không phải anh vừa nói 3 tỷ thôi mà? Sao loáng cái lại biến ra nhiều như vậy?

Lúc này Hướng Nhật mới cười hehe, giống như kiểu âm mưu đã được thực hiện:

- Đúng vậy, anh nói 3 tỷ quả không sai, nhưng đơn vị là USD.

- Đáng ghét! Dám giễu em à, xem em xử lý anh thế nào!

Nói xong, Nhâm đại tiểu thư giương nanh múa vuốt tấn công nam nhân.

- Ha ha.

Hướng Nhật đã sớm có chuẩn bị, trong chớp mắt cả người hắn đã chạy vọt về phía trước.

olo

Cùng lúc hai người vui đùa ầm ĩ, tại một biệt thự xa hoa ở Bắc Hải, trong phòng khách đang diễn ra cuộc nói chuyện giữa hai cha con:

- Súc sinh, mày định chọc tao giận chết à?

Một người đàn ông trung niên run rẩy chỉ tay vào thằng con trai ở đối diện và mắng.

- Ba!

Thằng con trai có chút e dè, hiển nhiên hắn hết sức sợ hãi trước sự phẫn nộ của ông già mình, tuy nhiên miệng vẫn cố nói cứng.

- Cô ta bây giờ đã có vị hôn phu, cũng không phải người của Âu Dương gia chúng ta, con làm vậy sao lại không đươc?

Người đàn ông trung niêm hừ lạnh một tiếng:

- Mày thì biết cái gì! Mày cho rằng làm vậy có thể trả thù cô ta sao? Nói cho mày hay, đấy là điều không tưởng, đừng nói đến việc mày có thể công bố chuyện này ra ngoài hay không, cho dù được thì làm sao? Mày cho rằng Thiết gia dễ đối phó như vậy à?

- Nhưng mà.

- Câm miệng! Thấy tao chưa đủ phiền hay sao?

Thái độ cương quyết của người đàn ông trung niên rốt cuộc cũng làm gã thanh niên con trai hắn phải thỏa hiệp:

- Được rồi, con sẽ không tố cáo cục cảnh sát nữa, nhưng dù sao cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho thằng ôn đánh người kia được?

Khi nhắc tới "Thằng ôn" kia, trong mắt gã thanh niên trong mắt hiện lên vẻ oán độc.

Người đàn ông trung niên cúi đầu trầm tư một lúc rồi mới nói:

- Mày nói xem thằng ôn ấy có bối cảnh gì không? Nghe mày kể, có thể ung dung thoát thân từ cục cảnh sát, lại có người chống lưng, hắn nhất định không đơn giản, tốt nhất chúng ta không nên chọc vào những phiền toái không cần thiết,. chỉ vì người nhà của mấy nhân viên công tác "trong nước" mà đắc tội một vài thế lực không rõ lai lịch thì cũng không đáng.

- Ba yên tâm đi, con đã sớm phái người điều tra rồi, hắn căn bản chẳng có bối cảnh gì, chỉ quen biết mấy tên cảnh sát quèn mà thôi.

Gã thanh niên dùng vẻ mặt cam đoan nói, song chỉ có hắn mới biết trong mấy lời của mình rốt cuộc có bao nhiêu phần sự thật.

- Nếu vậy, mày cứ làm đi.

Người đàn ông trung niên không nói gì nữa, chỉ không nhịn được phất phất tay với thằng con trai, ý bảo hắn đi ra ngoài. Mặc dù nơi này không phải "trong nước", nhưng muốn giải quyết một hai tiểu nhân vật thì cũng không khó khăn gì.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3