Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 44: Một ngày không bình tĩnh

Dù rốt cuộc cũng không có bữa cơm chùa nào, nhưng kết quả cũng làm gã lưu manh phi thường hài lòng, hắn đề nghị bao ăn sáng, đổi lại nàng phải bao hắn ăn trưa, đây cũng là yêu cầu của hắn vì dù sao ở đời có cái chân lý là" Làm gì có chuyện ăn nhậu miễn phí ".

Trước khi chia tay Hướng nhật làm ra vẻ cực độ ủy khuất, mắt liếc liếc một cái lên cái trán cao cao nhìn là muốn hôn lên của người đẹp cảnh sát, cười thầm rồi hướng phía trường đi đến, chỉ là thấy hơi đáng tiếc, sao Thiết mỹ nhân không phải là dân chuyên nằm vùng chứ, nói gì thì mình cũng là một phần tử nguy hiểm mà, nàng nếu là dân nằm vùng hẳn là phải tiếp cận với mình, nói không chừng còn có thể cùng nàng phát triển chuyện tình cảm, viết một chuyện tình lưu manh - cảnh sát hiện đại à.

Hướng nhật đầu óc chất đống đống những tư tưởng xấu xa, nào là tưởng tượng cảnh lột bỏ toàn bộ quần áo trên người nàng thì thân hình trần truồng đó hiện ra mồn một thì cảnh đó tuyệt vời thế nào, ngay lúc này một tên thanh niên dáng vẻ du côn hình như núp sẵn ở cửa trường thấy hắn tới liền lú ra vỗ vai hắn 1 phát.

Hướng nhật quen tay lòn tay ra sau nắm lấy bàn tay vừa vỗ lên vai vặn ngược lại, vòng ra sau lưng đối tượng đá 1 phát vào gối cho khụy xuống đất, một tay vặn vai một tay khống chế làm tên du côn đau quá rên hừ hừ.

"Ngươi là ai!" Mẹ nó dám cắt đứt quá trình tưởng tượng biên kịch của ta, tên lưu manh như sư tử bị chọc tiết, ánh mắt âm lãnh nhìn hắn.

"Đại ca, em là đàn em của Hầu ca." tên du côn ráng nhịn đau từ từ đứng lên.

"Hầu tử sai mày tới?" Hướng nhật lòng vừa động, chuyện đó có kết quả rồi à?

"Dạ, đại ca. Hầu ca sai em mang cái này cho anh." Nói xong hắn móc từ trong ngực ra một tờ giấy, mặt trên đầy chử.

Hướng nhật mặt lạnh tanh tiếp nhận, tùy ý liếc liếc vài cái, nhất thời vui mừng, không nghĩ tới thằng nhóc Hầu Tử này làm việc cũng nhanh ta, nhanh vậy mà đã có manh mối rồi. lập tức xé tờ giấy đi, hướng tên du côn kia nói: "về nói cho Hầu Tử, chuyện này làm tốt lắm, bất quá còn chưa xong, nói hắn có tình huống gì mới thì lập tức cho ta biết."

"Dạ, đại ca, em sẽ chuyển lời y vậy cho Hầu ca.ách, không còn chuyện gì nữa, em xin đi trước." tên Du côn đối với "đại ca" trước mặt này sợ từ trong tâm, hồi đó vừa gặp mặt đã bị ngoại thương 7 - 8%, cũng không biết có di chứng về sau không, tốt nhất là sớm rời đi là tốt nhất.

"Chờ chút, mày có điện thoại không? Lấy ra!"

"Có, có!" tên du côn lắp bắp, run run móc điện thoại ra đưa cho hắn.

Hướng nhật tiếp nhận điện thoại, nhấn một hàng số, đưa trả lại cho hắn: "Đây là số điện thoại của ta, mày kêu hầu tử lưu lại rồi nhắn lại số tài khoản ngân hàng cho ta, có gì ta chuyển khoản thù lao trực tiếp."

"Dạ, dạ, đại ca."

"Được rồi." Hướng nhật ngắt lời hắn, móc trong túi ra một cọc chi phiếu, "đây coi như là tiền công khổ cực của mày, thuận tiện tới bệnh viện kiểm tra một chút, coi chuyện vừa đề cập hồi nãy xem có vấn đề gì nữa không."

"Cám ơn đại ca, cám ơn đại ca." gã du côn cảm động muốn khóc rống lên, sớm nghe nói đại ca vốn hào sảng, ở đây ít lắm cũng 1 triệu 2 chứ ít đâu?

"Đi đi!" Hướng nhật không quen nhìn một thằng con trai khóc lóc trước mặt, mẹ nó gặp người tò mò không biết chuyện nhìn vào dám tưởng là 2 thằng con trai có vấn đề về tình cảm với nhau. (Nói nôm na là 2 thằng Gay)

Không để ý tới cái thằng mặt mày mếu máo nữa, Hướng nhật bước nhanh vào trường, không ngờ suýt nữa là đâm xầm vào một người đang xăm xăm đi tới, ơ mà không phải con nhỏ đệ tử đây à, nhỏ Thạch Thanh này mấy ngày không thấy rồi.

Mới không gặp một thời gian ngắn thôi mà Thạch Thanh thoạt nhìn gầy hẳn đi một vòng, sắc mặt cũng tái nhợt, tiều tụy đi nhiều, đang cau mày tựa hồ có gì đang khó nghĩ lắm, hai mắt nhìn mông lung, mà có thể hình dung là hai mắt như mù cũng không quá, ngay cả tên lưu manh cách nàng vài bước cũng không chú ý tới.

"Tiểu Thanh!" Hướng nhật nhìn thấy nàng thảm não như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ không còn chút máu, thầm mắng mình đúng là cầm thú cũng không bằng. (Chuyện xưa về tích này giữa nàng tiểu thư và anh người yêu qua đêm trong nhà hoang mọi người tham khảo trong CPGĐ)

"A!" Thạch Thanh kêu một tiếng, giựt mình rốt cục phát hiện ra hắn đứng cách mình không xa, nhất thời kinh hãi thất sắc, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đáng sợ, toàn thân run lên, xoay người bỏ chạy.

"Ai" Hướng nhật giơ tay định gọi nàng lại, nhưng cuối cùng vẫn phun câu đó ra khỏi miệng. nhìn lại mình rà từ trên xuống dưới, bộ mình đáng sợ vậy sao ta? Mà ngày đó nhỏ đó đánh mình thì người sợ giờ phải là mình chứ?

Cố xua mấy chuyện không vui ra khỏi đầu lắc lắc đầu đi vào phòng học.

Phía sau một trận gió kéo tới cái ào, lưu manh không chút nghĩ ngợi đưa tay vịn vào khung cửa chặn lại. "Nha" một tiếng la thất thanh vang lên, ngay sau đó "Hoa lạp lạp" liên tiếp những tiếng tạp âm truyền đến, tựa hồ có rất nhiều đồ vật rớt xuống đất.

Tạp âm trong phòng học lập tức trở nên im phăng phắc, ngay cả tiếng nuốt nước miếng, tiếng tim đập cũng nghe ra. Tất cả đều kinh ngạc nhìn tên lưu manh đứng chặn ở cửa, một lát sau mới hồi phục tinh thần đều từ chỗ ngồi hướng phía hắn ào tới, chính xác là cô giáo đang luống cuống tay chân nhặt giáo trình và dụng cụ phía sau hắn chạy tới.

"Cô Tống, cô không sao chứ?"

"Đúng đó, cô Tống, có.bị thương chỗ nào không?"

"CôTống, có muốn tới phòng y tế kiểm tra một chút không?"

Bất luận nam nữ sinh viên, thậm chí cả bọn có ý đồ chờ "Thính giảng" và thầy giáo tất cả đều xông tới quan tâm hỏi thăm, có vài người bắt đầu giúp nàng thu nhặt giáo án trên đất.

Hướng nhật ngơ ngác thu tay lại, da bàn tay tựa hồ còn lưu lại cảnh giác lạnh lẻo hơi tê tê do tiếp xúc qua, hắn không dám quay đầu lại, sợ phải nhìn thấy người khiến cho lòng hắn thấy rung động kịch liệt.

"Ai da, cô Tống, cô chảy máu kìa."

"Trời, chảy máu thật rồi, nhanh cầm máu lại!"

"Cô Tống, cô phải tới phòng y tế thôi!"

Tập thể kêu gào loạn lên làm cho Hướng nhật nghe được toàn thân chấn động, cũng.lo lắng không chiêu được, quay đầu nhìn lại.

Một giảng viên thân mặc áo dài màu lam đang ngồi trên mặt đất, một tay nhận lấy tài liệu mọi người giúp thu nhặt lại, một tay vịn bông gòn trắng chặn máu mũi đang chảy ra, máu tươi nhiễm hồng bông gòn trắng, nhìn qua cũng đáng lo thật.

"Hướng quỳ!" một tên sinh viên cao lớn nắm chặt hai đấm hung hăng nhìn chằm chằm hắn, giống như muốn nuốt chửng đối tượng.

Mọi người lúc này mới phản ứng, cả bọn như hộ hoa sứ giả trừng trừng nhìn lưu manh. Nam sinh vốn đối với chuyện hắn hốt hai đại mỹ nhân thì lòng đều giới bị, mặc dù trong đó Thạch Thanh là nhỏ bạo lực, không ai dám trêu chọc, nhưng nói cho cùng thì cũng là một người cực kỳ đẹp, bị thằng không tên tuổi gì hốt đi, mặc dù là ai thì trong lòng đều không thể chấp nhậ được. Mà lần này càng quá đáng hơn, dám đụng tới người trong mộng của bọn này mà còn là cho ra máu, nam sinh viên đều muốn dần cho hắn một trận nên thân.

Không nắm tay kêu "răng rắc" được như nam sinh, nữ sinh vẻ mặt phẫn nộ, hàm răng nghiến nghiến ken két cộng hưởng hận không đè hắn ra cắn cho một trận.

"Ngươi nhất định là cố ý!" trong đám đó một người rõ ràng không phải sinh viên nói, nhếch nhếch hàng râu mép chỉ vào mặt Hướng nhật.

"Đúng đó! Có thành phần bất hảo trong trường vậy thì chúng ta nhất định phải khai trừ ra khỏi trường, đại học danh giá vậy không thể bị kẻ như vậy làm cho ô oế!" Lại một giọng nam quá khích nâng tần số lên.

"Nếu không phải đang ở trường, ta sẽ cho ngươi một trận!" đây là giọng của giáo viên dạy thể dục, hắn vận sức cho các cơ bắp trên người giật giật uy hiếp.

.mọi người tiếp tục mắng nhiếc gã lưu manh, không ai chú ý tới ánh mắt hắn phức tạp nhìn nữ giảng viên trên đất.

"Đừng, tôi không có việc gì, không trách bạn học này được, là ta đi không cẩn thận thôi mà." Giọng nhẹ nhàng, khe khẽ vang lên sau lưng mọi người, cô giảng viên tay vẫn vịn miếng bông, tay kia vươn ra tách đám đông xung quanh ra.

Hướng nhật gương mặt tươi cười quen thuộc, trong miệng thì thào: "Tiểu Tống -"

Nữ giảng viên thân thể mềm mại run lên, trừng to mắt không thể tin nhìn hắn, giọng kích động "Cậu, cậu nói gì? Cậu biết tôi?"

"Cô là giảng viên của tôi, đương nhiên biết rồi." Hướng nhật tỉnh táo lại, vẻ mặt trở nên tự nhiên.

"Ta biết, cậu không có khả năng là anh ấy." ánh mắt Tống Thu Hằng mờ đi, thấp giọng tự nói, nếu không phải Hướng Nhật ở gần nàng nhất, căn bản là không nghe rõ.

"Được rồi, mọi người về chỗ ngồi đi thôi, lập tức học." Tống Thu Hằng đột nhiên xoay lại nói với đám đông phía sau.

"Cô cứ vậy mà bỏ qua cho hắn à?"

"Đúng đó, cô Tống, loại sinh viên này.chúng ta."

"Mọi người không cần lo, tôi không phải không sao à? chỉ là chảy một chút máu thôi, khoa học chứng minh giảm một lượng máu thích hợp đối với cơ thể còn rất có lợi. Hơn nữa cậu.sinh viên này cũng không phải cố ý mà, Chúng ta tha cho hắn đi."

Mặc dù mọi người không phục lắm, nhưng đương sự nói như vậy rồi, bọn họ cũng ngoài mặt làm bộ không thèm so đo với người ta, nhưng trong lòng lại bắt đầu suy tính hành động trả thù. (Thù đếch gì mà trả - xàm)

Hướng nhật làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chậm rãi đi tới chỗ cuối, tự nhiên trong lúc đi tới đó không tránh được bị đông đảo bạn học tỏ vẻ khinh bỉ cừu hận, chỉ là hắn không thèm để ý thôi.

"Em này, giờ vẫn còn lương thiện vậy!" tên lưu manh thầm nhủ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3