Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 547: Mật thám nằm vùng
Ra khỏi phòng Hướng Nhật làm như không có việc gì đi ra phía ngoài, hắn biết với tính cách xảo quyệt của Ngô nhị lão bản, chắc chắn sẽ cử người theo dõi nhất cử nhất động của mình.
Tuy nhiên nếu đối phương làm vậy, hắn chỉ cần ra đến nơi trống trải, hoàn toàn dễ dàng phát hiện mấy cái đuôi bám theo mình, sau đó tìm cách cắt đuôi không chút khó khăn.
Ra khỏi cửa xoay của CLB, Hướng Nhật lập tức cảm giác được số ánh mắt theo dõi mình đã giảm đi khá nhiều, chỉ còn chừng một hai cái. Cái này hình như cũng là ý tứ của Ngô nhị lão bản.
Hướng Nhật vừa đi vừa quan sát bốn phía xung quanh, vì không muốn bị hoài nghi nên Hướng Nhật muốn tìm một nơi vắng vẻ ít người qua lại, sau đó sử dụng thuấn di cắt đuôi, quay trở lại âm thầm thám thính Đêm Mân Côi một phen.
Dù sao đối phương cũng không quy định khi nào thì phải giao hàng, sớm muộn một chút thì cũng chẳng khác gì nhau. Nếu quả thật có thể tìm thấy hai cô nhóc kia bị nhốt ở đâu rồi âm thầm giải cứu hai nàng ra là hay nhất, trường hợp không tìm thấy thì tìm Ngô đại lão bản mượn lại số hàng trong tay hắn trao đổi lấy hai nàng.
Đã có chủ ý như vậy nên hai mắt Hướng Nhật chợt sáng lên khi thấy một cái góc khuất ở phía trước, nơi đó khá vắng vẻ mà trên đường lúc này lại cũng rất ít người qua lại quả là thích hợp cho kế hoạch của mình.
Hướng Nhật mặt không đổi sắc đi tới, bằng cảm giác linh mẫn của mình Hướng Nhật có thể cảm nhận rõ rệt thuỷ chung có một đôi mắt đang theo dõi mình. Hướng Nhật thầm cười đểu, hà hà phải làm cho khéo không thì thằng theo dõi mình lại tưởng là gặp quỷ.
Vừa đến góc khuất Hướng Nhật phát động thuấn di lập tức di động đến vị trí nhắm sẵn, là phía trên điều hoà bên ngoài tầng một một nhà dân nào đó, bởi vì bên trong đèn không sáng cho nên Hướng Nhật cũng không lo lắng sẽ bị người khác phát hiện. Hơn nữa Hướng Nhật tin tưởng rằng trừ phi cái đuôi theo dõi mình biết là hắn biết bay, nếu không sẽ chẳng ngẩng đầu lên nhìn làm gì.
Quả nhiên không còn cái cảm giác bị theo dõi nữa, Hướng Nhật biết là mình đã cắt được cái đuôi theo dõi, hiện tại đã đến thời điểm hành động. Chuyển mình một cái Hướng Nhật theo một hướng khác quay trở lại CLB Đêm Mân Côi.
Vì sợ đi trên mặt đất sẽ bị phát hiện nên Hướng Nhật vẫn ở trên không trung bước đi, điều này cũng không có gì là khó khăn đối với hắn, cũng thoải mái như dẫm lên đất bằng thôi. Cũng may hiện tại là buổi tối nếu không sẽ làm thiên hạ đại loạn rồi.
Đêm Mân Côi là một mục tiêu rất lớn, vào ban đêm trông nó lại càng thêm phần tráng lệ, điều này như một cái luật bất thành văn rằng nơi đây là một chốn ăn chơi đúng nghĩa đến đây chính là để tiêu tiền.
Hướng Nhật nhanh chóng đi tới mục tiêu, tuy nhiên hắn chọn đứng trên đỉnh của toà nhà để có thể quan sát được mọi động tĩnh bên dưới, lại không lo lắng phía dưới có người phát hiện ra mình.
Đứng trên đỉnh của toà nhà, Hướng Nhật mới phát hiện ra, CLB Đêm Mân Côi kì thật là một toà nhất tràng ba tầng độc lập tiểu lâu (1). Ở một nơi tấc đất vàng như Nhữ Hỉ Đảo (đảo Yeouido) mà có thể xây dựng nên toà nhà như vậy, có thể nhìn ra Ngô nhị lão bản cũng là một tay cự phú.
Đứng trên đỉnh của toà nhà, Hướng Nhật chợt phát hiện ra một thân ảnh từ phía xa chạy tới, sau đó vội vàng tiến vào CLB đêm.
Hướng Nhật trong lòng chợt động, có khả năng kẻ này chính là cái đuôi theo mình lúc trước, chứ nếu là đến đây tiêu khiển thì thần sắc không giống như gặp quỷ như vậy, phỏng chừng là quay về báo cáo Ngô nhị lão bản việc mình đã mất dấu mục tiêu.
Hướng Nhật không hề lo lắng Ngô nhị lão bản vì việc thủ hạ mất dấu mình mà giận chó đánh mèo (giận cá chém thớt) đến Vưu Kì Tử cùng Á Mỹ. Dù gì hắn cũng là một người bình thường có nghĩ nát óc cũng không ngờ là trên đời này có dị năng giả tồn tại, cùng lắm chỉ trách thủ hạ hành sự bất lực mà thôi (Ặc, cái câu" hành sự bất lực" lại làm mình nghĩ đến mấy cái thằng.)
Hướng Nhật cười lạnh rồi theo đỉnh lầu nhảy xuống, Tất nhiên cũng không phải là nhảy xuống mặt đất, mà từ một phòng có cửa sổ để ngỏ ở tầng ba chui vào. Hướng Nhật vốn đã chọn sẵn phòng này vì không sáng đèn lại có cửa sổ để ngỏ, như được chuẩn bị sẵn cho hắn vậy.
Tiến vào trong phòng Hướng Nhật rất nhanh thích ứng với bóng tối trong phòng đang định đánh giá hoàn cảnh trong phòng, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập bên ngoài hình như có người đang tiến vào. Xoay người một cái, cũng không để ý nhiều mà trực tiếp trốn ở sau một vật thể to lớn trong phòng.
"Tạch" một tiếng động nhỏ vang lên, trong phòng chợt bừng sáng, thì ra người vào phòng bật điện lên.
Hướng Nhật lúc này mới để ý thì ra mình trốn ở sau tủ quần áo, trong lòng dấy lên một cảm giác quen thuộc hình như đã trải qua cảm giác này rồi (hix trốn rình gái thay quần áo thì cứ nói thẳng).
Vụng trộm ngắm nhìn, chỉ nhìn thấy phía sau của người mới vào phòng. Xem thân hình thì là một nữ nhân, hơn nữa dáng người quả thật khá là mê người. Thân trên mặc một áo T - shirt bó chặt lộ ra vòng eo thon nhỏ. Phía dưới mặc một quần bò bó làm lộ ra cặp chân thon dài và cặp mông căng tròn, làm cho người ta hận không thể tiến lên sờ một cái (chẹp chẹp).
Càng giật mình hơn là nữ nhân kia bắt đầu cởi quần áo, chẳng lẽ là chuẩn bị nhảy thoát y?
Hướng Nhật lập tức đình chỉ cái ý nghĩ xấu xa mà mắng mình ngu, có nhảy thoát y cũng không phải ở đây, nhảy một mình thì để ai xem.
Ánh mắt chợt nhìn thấy đám quần áo ở trong tủ, đủ kiểu đủ màu, từ thỏ nữ đáng yêu đến đồ cô giáo, quần áo nữ sinh cùng đồ y tá.Hướng Nhật lập tức hiểu ra vì lí do gì mà đối phương cởi quần áo, chính là muốn thay cái đám đồ treo trên giá kia nên mới đem quần áo trên người cởi ra.
Không thể ngờ mình tuỳ tiện nhảy đại vào một phòng, hoá ra là phòng thay đồ, vậy không cần phải nói nữ nhân kia chính phỏng chừng chính là nhân viên "phục vụ" (2) tại đây.
Có tiện nghi mà không chiếm đó là thằng ngu. Cảnh đẹp trước mặt làm Hướng Nhật quên luôn cái "lí do to hơn mục đích" mình đến đây. Sự thật là có muốn rời cũng phải chờ nàng ta thay quần áo xong đã.
Cảm giác phía sau có tiếng gió Hướng Nhật lúc này mới phát hiện thì ra cửa sổ vẫn đang mở. Thầm nghĩ chẳng lẽ cô nàng kia thay quần áo trong này không sợ bị dùng kính viễn vọng nhòm trộm hay sao.
Có lẽ cũng cùng ý nghĩ với Hướng Nhật nên đang cởi quần áo, cô nàng nhân viên phục vụ kia đi đến cửa sổ kéo rèm che lại, cho dù có bị dùng kính viễn vọng soi cũng không lo.
Chẳng qua nữ nhân kia đánh chết cũng không ngờ, kẻ rình coi vốn đã trốn ở trong phòng, căn bản không cần phải soi từ ngoài cửa sổ vào.
Vì không biết nên nữ nhân kia rất thoải mái thay quần áo, nhưng Hướng Nhật cũng không có tâm tư mà rình coi nữa vì làm hắn khiếp sợ là lúc đối phương che rèm lại hắn đã nhìn rõ khuôn mặt cô nàng. Làm hắn không thể ngờ được lại chính là mĩ nữ cảnh sát đã hai lần gặp mặt, một lần ở sòng bạc đại bản doanh của RAPIST, một lần ở bãi rác.
Hướng Nhật cảm thấy vô cùng kì quái, tại sao đối phương lại có mặt tại đây, chẳng lẽ ban ngày làm cảnh sát ban đêm kiêm chức vũ nữ?
Không có khả năng! Hướng Nhật lập tức phủ định ý nghĩ vừa loé lên. Với tính cách cương cường của cô nàng làm sao lại cam tâm đến địa phương sa đoạ này làm việc.
Không phải là tới để nằm vùng đấy chứ? Nghĩ ra điều này, Hướng Nhật cảm thấy có thể khẳng định nhất định là mĩ nữ cảnh sát này tới đây nằm vùng.
(1) nhất tràng ba tầng độc lập tiểu lâu: hok hiểu nó là gì nên để nguyên như CV.
(2) Nguyên văn là sô - fa tiểu thư: không tìm được từ tương ứng ae cho ý kiến phát.