Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 646: Ta muốn hắn sống
"Xem ra tối qua ta không nên để ngươi rời đi dễ dàng như vậy."
Thấy tên bạch mã vương tử mặt trắng kia ánh mắt Hướng Nhật lóe lên hàn quang. Vốn tưởng rằng đối phương chẳng qua là cùng bọn tinh tinh xung đột mà thôi, nếu biết hắn là kẻ hung tàn không có tính người thì tối qua nên cho hắn bốc hơi luôn.
"Hồng Liệt, mày biết hắn?"
Sven thấy Hướng Nhật nói chuyện cùng gã bạch mã vương tử, nghi ngờ nhin qua. Bạch mã vương tử Hồng Liệt trên mặt lộ vẻ kiên quyết nói với Sven:
"Không tốt rồi, ta phải đi đây"
Sự kinh khủng của Hướng Nhật hắn cực kì rõ ràng, hơn nữa vừa rồi thấy trong mắt đối phương như muốn giết người, trong lòng hắn run lên biết nếu không rời đi sẽ bị vạ lây.
"Muốn đi?"
Hướng Nhật cười lạnh, hôm nay dù là ai trong bọn chúng cũng đừng mong rời đi.
"Đại nhân, tôi không cùng bọn với chúng, chỉ là đi ra ngoài gặp phải nên bị kéo đến gặp."
Hồng Liệt không hiểu vì sao đồng bọn lại đắc tội một Mật giả đại tông sư cường đại như đối phương, chẳng qua hắn là người thông minh, cũng không muốn bị nghi ngờ mà dính vào nguy hiểm.
"Hôm nay mới gặp?"
Ánh mặt Hướng Nhật hơi động, ý muốn giết người cũng vơi đi, nếu đúng như lời đối phương thì kẻ này cũng không đáng tội chết.
"Sư phụ của tôi cùng sư phụ bọn họ là huynh đệ đồng môn"
Hồng Liệt cảm thấy mình có hy vọng thoát thân, liền không do dự nói ra bí mật sư môn.
"Hồng Liệt!"
Sven rống lên, chuyện liên quan đến sư môn tuyệt đối cấm với người ngoài, nếu để người ngoài biết môn phái bọn họ làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế, tuyệt đối sẽ bị đồng đạo vây giết, không tha một ai. Hướng Nhật hờ hững liếc Sven một cái, rồi nhìn Hồng Liệt có chút thâm ý:
"Vậy chuyện bọn chúng làm ở Bắc Hải ngươi cũng không biết?"
"Hôm nay tôi mới biết bọn họ tới Bắc Hải"
Hồng Liệt không còn để ý gì đến bí mật hay không bí mật của sư môn nữa, tình huống bây giờ giữ mạng mới là quan trọng, hắn còn chưa muốn chết. Hướng Nhật xoay người, chỉ chỉ Hồng Liệt hỏi cô nàng bốn mắt:
"Tang Âm, bạn biết kẻ kia không?"
Cô nàng bốn mắt lắc đầu, chẳng qua nhìn những kẻ bên cạnh Hồng Liệt, trên mặt khắc sâu lên sự sợ hãi.
Hướng Nhật liền hiểu ra, vẫy tay với Hồng Liệt:
"Nếu đã vậy thì qua bên đây, yêu cầu của ta rất đơn giản, giúp ta bảo vệ họ, không có vấn đề gì chứ?"
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề"
Hồng Liệt vội vàng gật đầu, hắn biết sự lợi hại của Hướng Nhật, có hắn ở đây mình cũng chẳng cần bảo vệ người bên cạnh hắn, nhất định là đang thử mình. Đừng nói Hồng Liệt không có tâm tư phản kháng, dù có không cam lòng nhưng hắn vẫn sẽ thề bảo vệ ba người nhà họ Tang.
"Hồng Liệt, mày muốn chết phải không?"
Sven sầm mặt xuống, trong giọng thể hiện lên sự bạo ngược.
"Các vị, tôi không biết các vị làm gì, chẳng qua tôi khuyên các người nên ngoan ngoãn tự phế hai tay, sau đó mặc cho vị đại nhân này xử lí"
Hồng Liệt cung kính đứng bên cạnh Hướng Nhật, đây rõ ràng không phải nịnh bợ mà là lời nói thật từ tâm can, chẳng qua ý tốt của hắn không được đám Sven nhìn ra, Sven lạnh lùng nhìn hắn:
"Hồng Liệt, xem ra sư phụ đã nói đúng, sư thích căn bản là một kẻ hèn yếu, khó trách lúc đầu bị sư phụ giành mất đàn bà mà không dám nói gì, sư phụ như thế mới đào tạo ra cái dạng đồ đệ như ngươi, để ta thanh lí môn hộ, môn phái chúng ta không cần kẻ bỏ đi"
Nghe đối phương nhục mạ sư phụ mình, trong mắt Hồng Liệt toát ra vẻ nhục nhã cùng thù hận, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, liếc mắt nhìn Hướng Nhật ở bên, những kẻ này đã bị khắc lên chứ "chết", hắn cũng chẳng thèm so đo với những kẻ đã chết.
"Đủ rồi, lão nhị, chuyện thanh lí môn hộ cứ để sau"
Người nói chuyện là kẻ lúc nãy đến nhanh nhất trong năm tên, cũng là lớn tuổi nhất, đại khái chừng 30, mặc trang phục rất bình thường, cũng chẳng có gì đặc biệt, không ngờ hắn lại là lão đại của Sven. Hồng Liệt chẳng nói chẳng rằng liền cứ vậy phản bộng, trong lòng lão đại vô cùng giận dữ, chẳng qua càng thêm phần cẩn thận. Tên Hồng Liệt này cũng không hẳn là sợ chết, nhưng tuyệt đối là kẻ thức thời, nếu không cũng sẽ không phản bội sư môn trước mặt bọn họ. Giờ hắn chẳng suy tư mà lựa chọn bên kia, rõ ràng là rất coi trọng đối phương, hơn nữa còn gọi người kia là "đại nhân" cũng không phải đơn giản, đối với Mật giả, chỉ có vãn bối mới gọi trưởng bối như thế. Mà trưởng bối cùng vãn bối thì không phân chia tuổi tác, mà là thực lực, nói cách khác, thực lực của đối phương được Hồng Liệt thừa nhận, mới tình nguyện trở mặt thành thù với mình mà không dám đắc tội với vị trưởng bối kia.
"Các hạ thuộc môn phái nào?"
Vô cùng cẩn thận, lão đại cũng không hò hét đánh giết như tên Sven kia, đầu tiên hiểu rõ thân phận đối phương sau đó rồi tính. Hướng Nhật cảm thấy buồn cười, đã là thời hiện đại rồi, những kẻ này còn dính vào môn phái chết cũng không rời:
"Môn phái sẽ nói sau, ta hỏi các ngươi một vài vấn đề. Những người giúp việc nhà họ Tang là các ngươi giết?"
Lão đại nghe Hướng Nhật né tránh vấn đề môn phái, nghĩ rằng hắn không muốn lộ ra sư môn, đang định nói thì một gã hai bảy, hai tám tuổi ở bên đã chen vào:
"Lão đại, khách khí với hắn làm gì, đánh rồi nói sau. Chính ta còn muốn xem, kẻ được tên hèn nhát Hồng Liệt gọi là "đại nhân" rốt cuộc là cái giống gì"
"Không sai, lão đại, giết rồi nói sau, Hồng Liệt cũng cho đi theo luôn"
Một gã thanh niên hai lăm, hai sáu tuổi cũng chen vào. Lão đại thấy mấy sư huynh đệ nói vậy cũng biết nói nữa cùng chỉ phí công, sớm muốn có ngày chết trong tay đàn em. Nhìn qua bên Phương nhị thiếu gia nói:
"Thiếu chủ, người nhìn cái gì thế?"
Thiếu chủ? Ánh mắt Hướng Nhật sáng lên, liếc mắt nhìn tên Phương nhị thiếu gia, quả thật có chút ngạc nhiên về việc này. Phương nhị thiếu gia đã bình tĩnh lại sau cơn khiếp sợ, đối với Hướng Nhật có thể nói hắn cực kì căm hận, nghe nói từ sau cái đêm đó, chính mình bị biến thành một kẻ điên, nếu không phải may mắn gặp được thế ngoại cao nhân, có lẽ cả đời này mình đã là một kẻ ngu ngốc, cuộc sống như vậy quả thực so với chết còn khổ hơn, lần này nhìn thấy Hướng Nhật coi như là gặp mặt kẻ thù nên ra sức mà ngắm. Tuy rằng mới đầu đối phương tạo cho hắn cảm giác khủng bố, nhưng giờ phút này có năm trợ thủ ở bên, đối phương lại chỉ có một thì tuyệt đối không phải đối thủ.
"Ta muốn hắn sống"
Hai mắt Phương nhị thiếu gia đỏ ngàu nhìn Hướng Nhật, trong lòng đã tính toán xem nên dùng cực hình gì để chiêu đãi đại cừu nhân Hướng Nhật này cho tốt, không biến đối phương thành kẻ tàn phế vậy thì hắn không xứng làm Phương nhị thiếu gia.