Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 665: Giờ thì không còn

Chủ nhân của giọng nói bước vào trong phòng, y là một gã đàn ông ngoài 40 đầu tóc bóng mượt, nhìn qua cũng rất có khí thế, hai tên bảo vệ vừa khiêng Tiểu Chung ra cùng với hai kẻ vừa nãy ở lại chỗ Vạn tỷ đã có sự khác lạ, vẻ mặt Tiểu Chung sáng láng, Vạn tỷ thì khí thế ngút trời.

"Liễu tổng" Liêu Quốc Trung vội vàng bước tới hai bước, chưa tới gần hai tay đã đưa ra dường như sợ thất lễ với đối phương"

Gã trung niên này hờ hững nắm tay Liêu Quốc Trung một cái rồi rút tay về, giọng sang sảng nói:

"Liêu cục trưởng, ông đến đây chơi cũng không cần phải đem hết người trong cục đến chứ? Chỗ nhỏ bé này của tôi không thể tiếp nhiều người như vậy"

"Liễu tổng, thực ra thì đây là hiểu lầm…"

Liêu Quốc Trung lúng túng hết chỗ nói, hắn dẫn người tới chẳng qua là thêm khí thế để làm vừa lòng ông con giời Hướng Nhật này chứ cũng không phải đến gây sự với CLB Kim Long, cho dù hắn có mắt không tròng, uống nhầm thuốc lú cũng không dám đến đây điều tra.

"Hiểu lầm?" Gã trung niên liếc mắt nhìn Hướng Nhật cách đó không xa, có chút thâm ý nói:

"Bỗng dưng mang nhiều người như vậy tới, Liêu cục trưởng, trước mặt người khôn đừng nên nói láo, hôm nay ông tới đây khẳng định không chỉ là vì việc hiểu lầm đơn giản kia chứ?"

Liêu Quốc Trung chỉ biết thầm kêu khổ, ông con giời Hướng Nhật này không thể trêu vào, mà Liễu tổng này hắn cũng chẳng thể đụng tới, trước đó hắn từng bị hai đại cự đầu Bắc Hải dắt nhau đến, thiếu chút nữa hủy luôn cả cảnh cục. Thân phận người sau bình thường, nhưng khó là kẻ chống lưng cho hắn, kẻ đó dù là Bắc Hải đệ nhất nhân, sợ rằng cũng không dám bất kính, hắn đang lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, đắc tội kẻ nào cũng chẳng tốt lành gì.

Thấy vẻ mặt đau khổ của Liêu cục trưởng gã trung niên kia khẽ nhíu mày, lại thoáng nhìn qua Hướng Nhật, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư, Liêu cục trưởng biết rõ thân phận của mình còn khó xử như thế, vậy thì thân phận của người thanh niên này khẳng định không đơn giản.

Thật ra thì lúc trước nghe Vạn tỷ báo qua, sở dĩ Liêu cục trưởng đến đây cũng bởi một câu nói của người thanh niên này. Nói thật, trong lòng hắn cũng không muốn đắc tội với một kẻ bối cảnh thâm hậu đến mức có thể tùy ý sai khiến Liêu cục trưởng, nhưng lúc tới CLB phát hiện dường như cảnh sát đã lật tung nơi này lên, mà những hội viên tới vui chơi cũng oán trách, trong đó còn có cả mấy người quen cũ than phiền với hắn.

Do vậy nên hắn không thể nén giận được, dù đối phương bối cảnh cao đến đâu, nhưng ở mảnh đất Bắc Hải này kẻ nào thấy mặt Liễu tổng hắn mà không nể mặt?"

"Không biết nên xưng hô với anh bạn trẻ thế nào?" Liêu cục trưởng đang run rẩy ở kia, gã trung niên thấy vậy biết không nhờ gì được hắn nên trực tiếp hỏi Hướng Nhật:

Hướng Nhật vuốt mũi, dường như không hề nghe thấy gã trung niên đang nói với hắn. Thật ra thì lúc đối phương bước vào Hướng Nhật đã cực kì chán ghét rồi, tưởng mình có chỗ dựa mạnh thì mình làm gì cũng được sao?"

"Này, không nghe ông chủ chúng ta hỏi sao?"

Vạn tỷ ở bên tức giận nhìn Hướng Nhật, lúc nãy ả đã bị Hướng Nhật dọa cho sợ mất mật, nhưng vừa rồi ông chủ không có ở đây cùng với Hướng Nhật dễ dàng điện thoại sai khiến cục trưởng cảnh cục thành phố nên ả mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng giờ có ông chủ ở đây thì ả liền có chỗ dựa. Dù hắn có thể sai bảo cục trưởng cảnh cục thành phố thì đã sao, không phải Liêu cục trưởng cũng nào dám không cung kính ông chủ mình chứ?

Hướng Nhật lạnh lùng liếc ả một cái, không thèm để ý ả, mụ đàn bà này không đáng để hắn tức giận, quay đầu về phía hai cô gái đang ôm nhau trên ghế salon:

"Tú Tú,chúng ta đi thôi"

Hà Tú Tú cũng nhận thấy tình cảnh giương cung bạt kiếm này, biết không nên ở lâu nên vội vàng, lập tức xốc lại tinh thần đỡ Tiểu Tuyền vẫn đang ủ rũ dậy chuẩn bị ra khỏi phòng.

Chẳng qua gã trung niên kia dường như không muốn tránh đường, thậm chí còn khẽ nhích qua một bước, cả người chắn trước cửa ra vào, hiển nhiên ý tứ rất rõ ràng.

Mà Liêu cục trưởng ở bên cạnh toát mồ hôi hột, cảnh thần tiên đánh nhau này tai ương vẫn đổ lên đầu đám lâu la bọn hắn, sớm biết mình sẽ gặp phải chuyện như vậy thì đã kêu phó cục trưởng tới có phải tốt không, ai ngờ ông chủ bình thường không ra mặt lại xuất hiện, cái này thật là họa vô đơn chí.

Hướng Nhật bước tới đối mặt với gã trung niên kia lạnh lùng nhìn hắn, nếu kẻ tự cho mình là đại nhân vật này còn không biết mà tránh đường ra, hắn cũng không ngại dùng chân tiễn hắn một đoạn.

"Cậu có thể đi nhưng người thì phải ở lại đây"

Gã trung niên nhìn thẳng vào Hướng Nhật, ánh mắt tràn đầy giận dữ, hắn cũng bị thái độ coi trời bằng vung của Hướng Nhật chọc tức. Chẳng qua nghĩ đến mình là người làm ăn, nếu như Liêu cục trưởng đã không dám đắc tội với bất kì bên nào dường như làm vậy là không đáng. Mặc dù bản thân hắn không sao nhưng sợ rằng việc làm ăn của mình sẽ bị ngầm chèn ép ngoài sáng(có lẽ là về chính trị).

"Để người lại?" Ánh mắt Hướng Nhật nheo lại, lúc trước đã tính rồi, cũng không phải sợ đối phương mà là không muốn để lại ấn tượng bạo lực với mỹ nữ lão sư, không ngờ đối phương lại ép mình, chẳng lẽ bắt mình phải đại khai sát giới mới thỏa lòng mong ước?

"Đã ký hợp đồng chưa?"

Gã trung niên không thèm nhìn Hướng Nhật, quay qua hỏi Vạn tỷ ở bên cạnh.

"Đã ký" Vạn tỷ cung kính gật đầu, đồng thời liếc qua phía Hướng Nhật, dù ngươi to gan thế nào, gặp ông chủ của ta còn không phải là ngoan ngoãn nhượng bộ sao?

"Cậu nghe chứ, vị tiểu thư này đã kí hợp đồng với CLB Kim Long, thì đã là người của CLB Kim Long. Là ông chủ, tôi có quyền quyết định giữ nhân viên của tôi lại"

Gã trung niên chỉ chỉ vào Lam Tuyền đang nép vào ngực Hà Tú Tú, thực ra điều vừa rồi hắn hỏi Vạn tỷ là thừa bởi lúc trước ả đã báo hết cho hắn, tuy rằng không có ý định trở mặt với kẻ chưa rõ thân phận như Hướng Nhật, nhưng cũng không thể để đối phương mang người đi, nếu không sau này hắn còn mặt mũi nào mà lăn lộn ở Bắc Hải.

"Hợp đồng đâu?"

Hướng Nhật cười lạnh, một tờ giấy hợp đồng mà dám làm khó hắn? Huống chi cái thứ này cũng không dám đưa ra ánh sáng, đối phương đã muốn chơi đùa thì hắn cũng chẳng ngại góp vui một chút.

Dường như Vạn tỷ đã chuẩn bị sẵn, vừa nghe Hướng Nhật hỏi liền đem bản hợp đồng ra đưa cho gã trung niên kia.

Gã trung niên cầm lây quơ quơ trước mặt Hướng Nhật, không ngờ đột nhiên Hướng Nhật đưa tay cướp lấy, xé luôn thành mấy mảnh rồi vỗ tay nói:

"Giờ thì không còn"

"Ngươi?" gã trung niên biến sắc, vốn tưởng rằng không có ý định so đo với đối phương coi như đã hết sức nhường nhịn rồi, ai ngờ đối phương không thèm kiêng nể, dường như coi trời bằng vung vậy. Đối với hắn đây là sự sỉ nhục cực lớn, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng gặp kẻ nào dám kiêu ngạo trước mặt mình như vậy, bởi lẽ bình thường thì chỉ hắn mới có tư cách kiêu ngạo trước mặt người khác.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3