Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 690: Lúc này không đi còn đợi khi nào

"Hướng Quỳ" Hướng Nhật bình tĩnh trả lời.Thật ra thì trong lòng không hề bình tĩnh như thế, từ lúc Dịch lão tứ xưng hô lão thái thái Hướng Nhật đã biết bà là ai, mà trong mắt bà cũng hiện lên vẻ kích động, có lẽ nhìn hắn đoán ra gì đó.

"Hướng….Là tiểu Hướng à?" lão thái thái cố nén kích động, ngón tay không ngừng run rẩy.

"Mẹ cháu…có khỏe không?"

"Dạ, lúc nào mẹ cháu cũng nghĩ tới lão nhân gia người"

Hướng Nhật cũng không nói tùy tiện, lúc trước dò hỏi Hướng mẫu một lần, ngoài những đám cùng lứa thì cũng biết vài người. Nhất là là lão thái thái, lúc nói Hướng mẫu không ngừng gạt nước mắt. Hướng Nhật có thể hiểu rõ cảm giác 20 năm chưa từng gặp mặt này.

"Cháu ngoan, cháu ngoan của ta…" lão thái thái không nhịn được, bước tới ôm Hướng Nhật vào lòng, cũng may bà khá cao chứ như những bà cụ bình thường sợ rằng không dễ dàng ôm như vậy.

Cảnh này làm mọi người sợ hãi, nhất là hai chữ "cháu ngoan" thốt ra càng làm bọn họ khiếp sợ cùng khó tin..

Người đàn bà khóe mắt có nốt ruồi mặt tái xanh, liếc nhìn vẻ mặt không cam lòng của Dịch lão tứ khẽ lắc đầu. Mà người phụ nữ nhỏ tuổi nhất cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Dịch Trù Ngu vẻ mặt không còn khó chịu nữa.

Dịch lão tứ cùng Dịch Trù Ngu càng giật mình hơn, bọn họ vốn cực kì tò mò thân phận Hướng Nhật, lúc này nghe lão thái thái gọi thì càng đoán già đoán non, chẳng lẽ ông chú ông bác nào có con riêng ở ngoài?

"Nhìn cái gì mà dòm, nhanh giúp xách hành lí vào"

Lão thái thái kích động xong cũng quên mất trước đó bà đang lấy lại công bằng cho con cháu, chỉ huy đám lít nhít phía sau.

Đám nam nữ thanh niên không dám chậm trễ tiến tới nhận lấy hành lí của Hướng Nhật, tuy rằng đã dốc hết sức mới không làm cho hai cái vali kia rơi xuống đất nhưng không oán hận một câu, đây là chính lão thái thái ra lệnh ai dám mở mồm hiển nhiên là không thích yên ổn rồi.

"Đây là, bạn gái cháu sao?"

Lão thái thái chỉ chỉ cô nàng tóc vàng Anna, chưa đợi Hướng Nhật nói liền quay qua hỏi:

"Cháu gái, cháu là người nước nào?"

Tiếng anh của bà rất tốt, mặc dù không phải giọng Luân Đôn nhưng cũng là tiếng Anh quốc tế.

"Cháu là người Pháp" thấy lão thái thái mỉm cười thân thiện với mình, Anna cũng lễ phép nói, nàng cũng không hiểu câu trước đó lão thái thái hỏi với Hướng Nhật có ý gì.

Hướng Nhật cũng lười giải thích, hiểu lầm thì cứ hiểu đi, mình chả thiệt gì mà còn chiếm tiện nghi của cô nàng kia.

"Pháp à, tốt, quá tốt" lão thái thái cười ha hả, nắm tay Anna dắt đi:

"Đi nào, đi cùng ta, ta giới thiệu cháu với cả nhà"

Lão thái thái đi đầu, đám người phía sau cũng bước theo.

Đến lúc này Anna cũng không hiểu gì, nếu như nói mình là người ngoài sao lại được đối đãi tốt như thế này, cũng chỉ có thể coi như lão thái thái đối đãi tử tế vì quý người nước ngoài, không hề biết lúc này mình đã thành cháu dâu Dịch gia.

Trong phòng khách cổ kính, lão thái thái dắt Hướng Nhật cùng Anna ngồi ghế salon chính giữa rồi giới thiệu những người vừa đi cùng bà.

Người đàn bà khóe mắt có nốt ruồi là mẹ Dịch lão tứ, là vợ của lão tam Dịch Trừng Phương, là thiên kim của đại thế gia Trình gia, người phụ nữ nhỏ tuổi nhất là phu nhân lão ngũ Dịch Trừng Ô, Lý thị, cha nàng cũng là lão đại của khu vực Tây Nam, tuy rằng giờ đã rửa tay gác kiếm nhưng ảnh hưởng vẫn rất lớn, mà 3 người phụ nữ khác lần lượt là phu nhân Mã thị của lão đại Dịch Trừng Duyên, phu nhân Hoắc thị của lão nhị Dịch Trừng Lan cùng phu nhân Thạch thị của lão tứ Dịch Trừng Kiền, nhà ngoại mỗi người đều không đơn giản vậy nên có thể thấy lúc trước tiêu chuẩn ông già kén vợ cho con cũng không phải qua loa, không có bối cảnh đừng mong lọt vào mắt lão.

Còn đám trẻ tuổi ngoài con cháu Dịch gia thì còn chút họ hàng dây mơ rễ mà lão thái thái cũng không bỏ sót giới thiệu tất tần tật.

Nếu lão thái thái có lòng thì Anna cũng không dám tỏ vẻ thờ ơ mà ra sức gật đầu.

Tốt lắm.

Hướng Nhật ở bên nín thinh, từ đầu đến cuối không nói câu gì, cô nàng Anna ngu ngốc này còn cho là mình được hoan nghênh đến mức nào đây, nhưng dù lúc này Hướng Nhật muốn giải thích cũng đã muộn,

"Ông ngoại cháu còn chưa tới,có lẽ phải tối mới về. Đúng rồi, vừa rồi chưa kịp hỏi, các cháu vừa xuống máy bay à? Ăn cơm chưa?"

Lão thái thái nắm tay Anna không chịu bỏ ra, đối với cháu dâu dù nàng có là người nước ngoài cũng không có thành kiến, thậm chí lần đầu tiên nhìn thấy Anna trong lòng đã yêu thích, mà đối phương là bạn gái lần đầu tiên cháu ngoại đưa đến ra mắt thì lại càng không cần nói.

Hướng Nhật muốn trả lời thì điện thoại vang lên, Hướng Nhật liếc qua liền đứng dậy:

"Cháu nghe điện thoại"

Nói xong liền ra khỏi phòng khách. Điện thoại Trần thượng tướng gọi tới, việc này có chút bí mật không tiện đứng trước mặt người khác nói.

Lão thái thái cũng không giậnm dường như cũng không coi hành động đó của Hướng Nhật là thiếu lễ phép. Một màn này càng làm cho đám người bên ngoài cảm thấy gì đó không đúng, lão thái thái quá thiên vị rồi, bình thường nếu dám làm vậy trước mặt lão thái thái không chừng đã no đòn rồi. Vậy nên phần lớn thời gian gặp lão thái thái đều tự động tắt hoặc để điện thoại ở chế độ yên lặng.

Thật không ngờ thằng cháu ngoại không biết đâu ra mà lão thái thái coi trọng như vậy, trong lòng mỗi người đều ít nhiều cảm thấy sự uy hiếp. Lão thái thái càng yêu quý càng cho thấy nhiều cái tốt, mà đối với bọn họ lại chẳng tốt lành gì.

Hướng Nhật cũng không biết tâm tư ganh ghét của đám người trong phòng khách, đi ra ngoài nghe điện thoại.

"Đến thủ đô rồi?" tâm trạng Trần thượng tướng rất tốt, từ giọng nói có thể dễ dàng nhận ra.

"Đúng vậy, đang sắp xếp"

"Gì? Ở đâu? Cần tôi cho người tới đón không?"

"Cái này thì không, có người thân ở đây nên đến đó"

Hướng Nhật suy nghĩ một chút rồi quyết định tạm thời không nói ra quan hệ với Dịch gia, nếu Trần thượng tướng tra ra thì mình cũng chả ngăn nổi.

"Vậy cũng tốt, đồ mang đến chưa?" nghe trong giọng Trần thượng tướng có chút vội vã.

"Ở trên người, giờ tôi mang cho ông?" Dĩ nhiên Hướng Nhật hiểu được tâm tình gấp gáp của Trần thượng tướng, đổi lại là hắn cũng sẽ như vậy.

"Đương nhiên càng sớm càng tốt, vậy thì tôi cho cậu một địa chỉ, giờ cậu qua đó tôi cho người tới đón"

"Không thành vấn đề"

Hướng Nhật đang lo lão thái thái quá nhiệt tình hắn cũng không tiện đối mặt, có thể kiếm cớ rời đi hiển nhiên là tốt nhất, mà bây giờ cũng là cơ hội tốt nhất, cô nàng Anna ngu ngốc kia bị lão thái thái giữ chân, lúc này không đi còn đợi khi nào?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3