Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 897: Không chỉ một
Hướng Nhật lao ra ngoài cửa sổ thì phát hiện bóng đen cách mình mười thước, có lẽ đối phương nghĩ rằng không có ai đuổi theo nên vẫn cắm đầu hướng xuống dưới. Hướng Nhật ổn định thân thể, cũng không vội đuổi theo mà giữ khoảng khách với bóng đen kia. Mặc dù đối phương không phát giác ra động tĩnh phía sau lưng hoặc không thèm quan tâm nhưng hắn vẫn không muốn kẻ đó phát hiện ra mình.
Mà Hướng Nhật cũng khẳng định một điều, bóng đen kia có dị năng loại bay nếu không sẽ chẳng thể lao đầu ra ngoài như tìm chết kiều này. Một lát sau, chỉ còn cách mặt đất 10m, đột nhiên bóng đen kia khựng lại, dùng tay bám vào thành cửa sổ rồi chui vào trong, tiếp đó là tiếng đóng cửa vọng lại.
Một hồi sau, thấy không có động tĩnh gì nữa Hướng Nhật mới chậm rãi hạ xuống, nép mình bên cạnh cửa sổ rồi bắt đầu quan sát kĩ chung quanh. Cũng không rõ kẻ kia quá chủ quan nên quên hay là tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình, tuy cửa đóng nhưng không kéo rèm, đèn lại bật sáng trưng nên Hướng Nhật thấy rõ mọi thứ. Dường như do ánh sáng nên người bên trong rất khó phát hiện người bên ngoài. Đây là một căn phòng rất rộng, trang thiết bị vô cùng xa hoa, hiển nhiên chủ nhân của nó rất biết hưởng thụ.
Lúc này bóng đen kia quay lưng về phía hắn, kẻ này đứng trước bàn làm việc cởi bỏ trang phục màu đen ra, không ngờ lại là một người nước ngoài tóc vàng mặc âu phục. Hướng Nhật sửng sốt, dù không thấy hình dạng đối phương nhưng mái tóc vàng khè kia đã bản rẻ thân phận hắn. Khó trách vì sao kẻ này che đầu, thì ra là để che đi điểm đặc thù này.
Kẻ kia vội vàng sửa sang quần áo, hơi khom người nhìn vào thứ đang cầm trên tay. Hướng Nhật nhìn sang, thì ra là Nhất Diệp Trâm đối phương vừa cướp được. Dường như kẻ này cũng chỉ nghe nói về Nhất Diệp Trâm chứ không hề biết sử dụng ra sao. Dùng tay mân mê chán chê rồi mới cất vào trong người. Vỗ nhẹ vào nơi vừa cất đồ một cái rồi mới đi ra ngoài.
Thấy đối phương sắp rời khỏi văn phòng Hướng Nhật lập tức phá cửa kính lao vào. Âm thanh kính vỡ khiến kẻ kia dừng lại nhưng khác với Hướng Nhật tưởng tượng, gã tóc vàng kia chỉ xoay người lại nhưng không hề công kích Hướng Nhật, ánh mắt nhìn sang thậm chí còn lộ rõ ý tứ trào phúng.
Hướng Nhật nhẹ nhàng hạ xuống đất đừng đối mặt với gã tóc vàng. Đứng gần nên hắn phát hiện đối phương là dị năng giả cấp năm đỉnh phong, khó trách hắn lại dám tự tin như vậy. Hướng Nhật cũng nhìn rõ bộ dạng đối phương, người này chừng 30 tuổi, mặt mũi cũng không đến mức khó coi, bỏ cái vỏ bọc màu đen ra thì dù có đường đường chính chính xuất hiện thì cũng chẳng ai nghi ngờ hắn là bóng đen cướp đi Nhất Diệp Trâm.
- Lá gan của các hạ lớn đến mức đáng khâm phục.
Gã tóc vàng nhìn Hướng Nhật một hồi lâu rồi dùng tiếng Anh nói, ánh mắt lộ rõ sự do dự. Hắn không cảm nhận được khí tức dị năng giả trên người đối phương, Hướng Nhật trong mắt hắn chẳng khác gì người bình thường, nhưng người bình thường có thể đuổi theo hắn từ tầng 56, người bình thường sao có thể?
Hắn nghĩ nát óc cũng không ra, đương nhiên hắn cũng không cho rằng thực lực Hướng Nhật quá cao nên mình không cảm nhận được khí tức dị năng giả của đối phương.
- Ngươi đã biết rõ ta theo dõi à?
Hướng Nhật thấy vẻ mặt bình tĩnh của đối phương liền biết kẻ này sớm đã phát hiện bị mình bám đuôi, có lẽ ỷ vào năng lực bản thân nên không thèm quan tâm. Mà vừa rồi quay lưng lại để lộ ra Nhất Diệp Trâm có lẽ cũng là để người muốn cướp đoạt ra mặt. Mãi không thấy động tĩnh gì với giả vờ muốn đi ra ngoài.
Phát hiện ra việc này Hướng Nhật càng thêm cẩn thận, dù gì thì chịu thiệt thòi của kẻ áo đen kia cũng không ít, cẩn tắc vô áy náy. Nhưng gã tóc vàng này khác với người áo đen kia, hai lần giao thủ với người áo đen kia Hướng Nhật vẫn không phát giác được thực lực của hắn. Mà gã tóc vàng này vừa nhìn đã rõ như lòng bàn tay.
- Ta chỉ muốn biết ai sai ngươi tới, số 98 hay Saladin thần giáo?
Gã tóc vàng nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt lạnh giá hỏi khiến hắn rùng mình, đối phương lại biết số 98 cùng Saladin thần giáo, số 98 thì khỏi phải nói, vài lần giáp mặt nên hiểu biết khá nhiều nên cũng không dám khinh thường như trước đó nữa. Saladin thần giáo, hắn từ miệng thành viên "S" của số 98 biết được tổ chức này ở Tây Bắc biên giới Nga, thực lực cũng tương đương số 98. Biết hai tổ chức này lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy ngoài việc chứng minh đối phương không phải người của hai tổ chức này thì cũng xác nhận kẻ này không e ngại hai tổ chức đó.
Hướng Nhật cũng tò mò về thân phận đối phương:
- Rất tiếc, ngươi đã đoán sai, tuy ta cũng quen biết với số 98 và Saladin nhưng hơi buồn là ta không phải người của chúng. Ngược lại, ta cảm thấy hứng thú với ngươi hơn, ngươi là người của phe nào?
Gã tóc vàng cười nhạt:
- Tự giới thiệu một chút, ta là Phleps, là người khởi xướng hội đấu giá lần này.
Nghe đối phương giới thiệu Hướng Nhật càng cảm thấy kì quái:
- Không ngờ kẻ khởi xướng hội đấu giá lại đi cướp đồ của mình. Nhưng hình như nó chẳng có chỗ tốt gì với ngươi, không có đồ vật này thì người đấu giá cũng không trả tiền cho ngươi, còn không muốn bán thì đem ra làm gì?
- Ta rất sẵn lòng thỏa mãn sự hiếu kì của một người chết.
Phleps bước tới bàn làm việc, lấy Nhất Diệp Trâm trong người ra quơ quơ:
- Thực ra ta chỉ muốn để kẻ giữ đồ vật như vậy xuất hiện.
- Ngươi nói là…
Hướng Nhật cố nén sự kích động, vẻ mặt lộ rõ sự khiếp sợ:
- Chẳng lẽ đồ vật này có tới hai cái?
- Đúng hay không thì ta không rõ, nhưng ta khẳng định tuyệt đối không phải là một.
Phleps cất Nhất Diệp Trâm đi, lần này không phải trong người mà là hộc bàn, nhẹ nhàng thả xuống rồi mới nhìn Hướng Nhật:
- Sự hiếu kì của các hạ đã được thỏa mãn, giờ cũng là lúc bí mật được chôn sâu mãi mãi.