Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 95: Vụ bạo lực trong trường

Cái cây gậy trúc cầm tờ chi phiếu bỏ đi một mạch, để Hướng Nhật ở lại một mình. Vốn có ý muốn đi dạo vòng quanh trường mà lại bị tên kia phá đám, làm cho hắn ngay cả ý định cũng ko còn, Hướng Nhật bước nhanh ra cửa. Dù sao bây giờ cũng ko có gì làm, đi nhờ Hầu Tử điều tra về em trai của nàng một chuyến, coi như giúp người cũng như giúp chính mình.

Đáng tiếc là người tính ko bằng trời tính.

Ra khỏi lương đình, xuyên qua rừng cây nhỏ là một khu vườn cũng khá rộng. Đây là nơi mà các cặp sinh viên thường hay ghé đến, nhất là mùa hè, buổi tối trên bãi cỏ cách nhau ko xa lại có một cặp đang ngồi" đú đỡn". thừa dịp trời tối, mắt người nhìn ko rõ thì có" kiếm cháo" một chút cũng ko ai để ý.

Nhưng đây là ban ngày, cũng chẳng có cặp nào xuất hiện tại khu" thánh địa" này cả, nhất là với thời tiết nóng muốn điên người, họa chăng chỉ có điên mới ra đây ngồi vào thời điểm này.

Chẳng qua hôm nay hình như có chút ngoại lệ. Hướng Nhật còn chưa bước đến, nhìn về phía xa cách hắn khoảng 10 mét có cái gì đó ko bình thường. Bảy, tám người dồn thành một vòng tròn, chân tay thì hoạt động liên tục, giống như đang chơi trò" đánh hội đồng". Lưu manh tháo mắt kính để nhìn cho rõ hơn, qua khe hở giữa đám đông, hắn thấy một người đang nằm, 2 tay che đầu, thân thể liên tục hứng chịu những trận quyền cước.

Lại là một sự kiện bạo lực! Hướng Nhật mỉm cười, chân bước ko ngừng về phía trước. Hắn cũng ko có thói quen xen vào chuyện của người khác.dù sao người nằm đó cũng có phải mỹ nữ đâu.Đột nhiên hắn dừng lại, quay đầu nhìn cho kỹ, quả nhiên người đang nằm với quần áo có chút quen thuộc, đáng chết! Lưu manh mắng thầm, lập tức quay lại, người thì chưa đến mà miệng đã hét lớn: "DCM, dừng tay lại cho tao!"

Đám đánh người giật mình, ko nghĩ bây giờ ở thời điểm này.tại cái địa phương quỷ quái này xuất hiện người, liền sửng sốt chuẩn bị tư thế, nhưng nhìn lại thì thấy một thằng nhóc ốm yếu gầy cồm đang đi đến, tay thì băng một cục to đùng, lại tiếp tục đấm đá. Lúc sau mới thấy thằng nhóc con ấy đã đến gần.

Hướng Nhật cũng ko dừng lại, trực tiếp xuyên qua đám đông vào đỡ người đang nằm: "Đầu tỏi, mày ko sao chứ?"

Mặc dù ko còn đánh nữa nhưng người nằm trên đất vẫn ôm lấy đầu, vừa nghe được âm thanh quen thuộc, vội vàng thả tay ra, vẻ mặt kích động nói: "Lão đại"

Hướng Nhật ko nói gì, tập trung kiểm tra thân thể hắn, xác định chỉ bị thương ngoài da. Nghe giọng điệu của hắn chắc chắn ko bị nội thương bên trong, lúc này mới an tâm một chút: "Mạng tiểu tử ngươi còn lớn lắm, chưa chết được đâu, đứng dậy đi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại để bị đánh như vậy?"

Củ đầu tỏi đứng dậy, miệng mấp mấy liên tục, muốn nói lại thôi.

Trong đám đánh người ấy cũng có một tên ra dáng đầu lĩnh mở miệng nói, ngữ khí đầy vẻ kiêu ngạo: "Tiểu tử, Ca Môn Nhi ta cũng ko làm khó dễ ngươi, chuyện xảy ra nãy giờ xem như ngươi chưa thấy."

"Oh, tại sao?" Lưu manh buồn cười nhìn bọn họ, xem như đang uy hiếp đây. Những tên từng hăm dọa hắn trước đây đều ko có kết cuộc tốt, mà tên này cũng ko có ngoại lệ.

"Tại sao? Ha ha ha." Tên đầu lĩnh phá lên cười" Nếu chuyện chúng ta đánh người bị truyền ra ngoài, bất quá chỉ bị cảnh cáo mà thôi, ngươi có hiểu ko? Nếu ngươi ko muốn bị liên lụy thì cách tốt nhất là giữ bí mật chuyện này cho ta"

"Tại sao ta phải có cái.nghĩa vụ này?" Lưu manh sờ sờ cái mũi, tuy dùng tay trái có chút ko tự nhiên nhưng dù sao đây cũng là thói quen của hắn.

"Tiểu tử, ngươi ko có cũng phải có" Tên đầu lĩnh trên mặt dữ tợn" Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần chúng ta có chuyện gì, ngươi chạy cũng ko thoát, dù sao đánh một người cũng là đánh, mà đánh 2 người cũng là đánh, Ca Môn Nhi ta cũng ko ngại vận động tay chân thêm một chút nữa. Hơn nữa, ta cũng ko phải là người động thủ trước mà là cái tên kia. Nếu hắn ko có ý định động thủ cướp bạn gái ta thì cái loại rác rưởi như hắn, ta cũng ko để ý làm gì" Giọng điệu thật quá.

Kiêu ngạo hết sức.

Nghe đối phương nói xong, Hướng Nhật đại khái đã biết được đầu đuôi, quay lại nhìn củ đầu tỏi bằng mắt ánh đầy thâm ý sâu sắc.

Củ đầu tỏi trong lòng căng thẳng, tưởng lưu manh đã tin lời đối phương, lập tức giải thích: "Lão đại, Tiểu Huệ căn bản ko phải là bạn gái hắn. Là hắn đang nói nhãm, em đã hỏi Tiểu Huệ, chính nàng cũng nói là ko có bạn trai. Nếu ko ta đã ko."

"Ta biết" Hướng Nhật khoát khoát tay, ngăn cản ko cho củ đầu tỏi nói hết câu. Đối với hắn, lưu manh từ những biểu hiện bình thường có thể thấy được, đôi khi có chút ngu ngốc, nhưng tuyệt đối ko hạng người ko biết nặng nhẹ, trái ngược lại có khi còn rất khôn khéo, buổi sáng chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán được thân phận của siêu nhân bóng rỗ rồi. Mà nếu như vậy, những lời nói của tên kia là dối gạt khinh người.

Lưu manh lại chuyển hướng quay sang tên đầu lĩnh: "Chuyện này ngươi thấy thế nào?"

"Còn có thể như thế nào. Tiểu tử, được kêu một tiếng lão đại chứng tỏ ngươi cũng có chút thực lực, ta nói cho ngươi hay, tuy bây giờ ngươi chưa xứng đáng để làm ngựa cho ta cỡi, nhưng cũng sớm thôi.Cho nên ta khuyên ngươi, nhắc nhở tiểu đệ của mình, tránh xa nàng ra một chút, nếu ko thì sẽ ko đơn giản như hôm nay" Tên đầu lĩnh vừa nói vừa vuốt tóc (mịe, nghe thôi cũng đủ muốn đập)

"Nói như vậy ngươi là người có lỗi trước." Hướng Nhật vẫn như cũ, ko vội vàng nói, giờ đây hắn đang chơi trò mèo vờn chuột.

Tên đầu lĩnh bị thái độ của lưu manh làm cho giận dữ: "Con mẹ ngươi, có tin ta cho ăn đòn ko? Cho dù ta có đánh hắn thì ngươi có năng lực cản ta hay ko? Con mẹ nó, làm tốt bổn phận của mình, giữ im lặng và cút khỏi đây"

"Vậy tốt" Hướng Nhật sảng khoái gật đầu" Chỉ là ta có một việc muốn nhờ các ngươi"

"Tiểu tử, ngươi đừng ép người quá đáng" Tên đầu lĩnh cảnh báo.

"Ko phải thế, thật ra ta muốn nhờ các ngươi một chuyện thôi."

"Là gì?"

"Ngươi cũng đừng để ta đánh nhau ở trong trường." Hướng Nhật hài hước nói, giơ giơ bàn tay trái ra chỉ trỏ.

"Ngươi con mẹ nó.muốn gì?" Tên đầu lĩnh cảm giác có linh cảm xấu, đang muốn nói tiếp đột nhiên cảm thấy bụng đau xót, ngã cả người ra phía sau.

Mấy thằng nhóc con thấy lão đại bị" đánh lén" (mịe, đánh trước mặt rõ ràng), máu nóng chảy lên não, cũng ko nghĩ tại sao lão đại lại bí đánh văng ra, nhất thời xông lên.

Tuy tay phải bị thương, nhưng để thu thập cái loại rác rưởi này cũng còn thừa, đừng quên rằng hắn còn có 2 chân uy lực cực lớn.

"Bốp.bốp" vài tiếng, những tên tiếp xúc với tay của hắn đều nằm dài trên mặt cỏ.

"Rác rưởi, ko phải vừa nãy chúng mày còn rất bố láo sao?" Hướng Nhật một chân dẫm lên ngực tên đầu lĩnh, bên cạnh củ đầu tỏi đang nhìn hắn bằng ánh mắt thán phục.

"Ta." Chưa bao giờ phải chịu xỉ nhục lớn đến như vậy, rốt cuộc tên đầu lĩnh ko nói nên lời, hơn nữa lại thấy mấy thằng đệ bị hạ dễ dàng, trong lòng ko biết nói gì. Bình thường hắn hay đi ra ngoài khoe khoang khoác lát này nọ, gặp kẻ mạnh thì lấy thịt đè người. Nhưng hôm nay.lại bị một tên tiểu tử hạ nhục, thật ko còn gì xấu hổ bằng.

"Ngươi ngươi ta ta cái gì, ngươi đánh tiểu đệ ta, xem phải bồi thường như thế nào?"

"Ta sẽ.bồi thường viện phí" Dưới tình huống này, tên đầu lĩnh chỉ có nước cầu toàn.

"Tốt lắm, ko cần nhiều, 18 vạn đủ rồi"

"Sao nhiều vậy hả?" Tưởng rằng chỉ cần một hai ngàn là có thể giải quyết sự tình, nhưng điều kiện đối phương đưa ra căn bản hắn ko thể tiếp nhận, tên đầu lĩnh vẻ mặt muốn" tè trong quần" cầu xin.

"Đưa hay là ko? Hay là ngươi muốn giống ta, trở thành" Dương Quá" thời hiện đại" Hướng Nhật dời chân từ ngực qua cánh tay phải.

"Đưa.nhưng tạm thời ta ko có nhiều như vậy, lão đại, hay là như vậy, để ta thiếu được ko?"

"Thiếu CC! Lão tử làm sao biết ngươi có quỵt hay ko?" Hướng Nhật giọng điệu nhất thời hung dữ, làm đối phương sợ đến mức giơ tay lên trời mà thề: "Ta tuyệt đối sẽ ko quỵt nợ, nếu ko trả đúng hẹn, lão đại, người muốn đánh muốn làm gì ta cũng được"

"Ý kiến cũng hay!" Hướng Nhật vuốt cằm, đang nghĩ sẽ dùng tên đầu lĩnh vào việc gì, nhưng ko ngờ đối phương đột ngột lên tiếng: "Ko, ko được"

"Lão đại, ta thật sự ko có nhiều tiền đến như vậy, người tha cho ta đi" Âm thanh đột nhiên trở nên thê lương.

"Tha cho ngươi cũng ko phải ko được, tiền viện phí kia ta cũng ko cần" Hướng Nhật rốt cuộc cũng đi vào mục đích chính.

"Lão đại, người muốn chúng ta làm giúp người một chuyện?" Tên đầu lĩnh cũng ko ngu ngốc, cẩn thận hỏi. Nếu đối phương đã ko cần tiền, xem ra người ta muốn sử dụng năng lực của mình. Sự thật trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, nếu người này bắt hắn đi làm những chuyện kinh thiên động địa. Có trời làm chứng, bọn này chỉ là những thằng học chung với nhau tập hợp lại làm anh đại trong trường mà thôi, nếu có động thủ thì cũng chỉ đánh người có vài cái, so với dân đầu gấu ngoài kia còn kém xa.

"Ko sai! Cái thái độ gì vậy? Đừng sợ, ta ko có kêu ngươi đi phóng hỏa giết người đâu."

"Đó là.ngươi về sau ko được lãng vãn lại gần Tiểu Huệ, nếu để ta biết.hậu quả như thế nào ngươi cũng rõ. Như ngươi vừa nói xong, đến lúc đó ko chỉ đơn giản như vậy"

"Nhất định, nhất định.Ta sẽ tránh xa Tiểu Huệ ra, thật ra ta cũng ko thích Tiểu Huệ, chỉ là ko quen nhìn người của trường khác đến trường chúng ta kua gái mà thôi."

"Cho nên ngươi mới đánh hắn" Hướng Nhật cười cười tiếp lời.

Tên đầu lĩnh lại bị hù muốn té đái: "Lão đại, ta thật sự ko biết hắn là tiểu đệ của người, nếu ko ta đã ko."

"Tốt lắm, khỏi giải thích nữa, xong rồi thì cút đi" Hướng Nhật rút chân lại, giơ tay ra hiệu ý muốn đuổi đi.

Tên đầu lĩnh nghe thấy giống như được ban ân, vội vàng đứng dậy bỏ đi, mấy tên tiểu đệ thấy lão đại của mình ko có nghĩa khí.cũng ko oán trách, liền đứng dậy đuổi theo. Thật ra bọn chúng cũng đang cảm thấy kỳ quái, rõ ràng lúc nãy bị thương rất nặng, mà sao bây giờ lại mau chóng khỏe mạnh.

Hướng Nhật nhìn bọn chúng rời đi, ngay từ đầu lúc phát hiện ra củ đầu tỏi ko bị thương gì nghiêm trọng, hắn đã biết bọn họ ko ra tay độc ác, nên hắn chỉ sử dụng khí lực làm họ mất khi khả năng chiến đấu, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏe lại.

"Lão đại, em thật sự rất sùng bái anh, anh làm như thế nào vậy? So với Lý Tiểu Long còn lợi hại hơn." Mắt nhìn thấy lưu manh xử lý mọi chuyện, trong lòng củ đầu tỏi phấn chấn ko thôi.

"Trước tiên đừng hỏi, tiểu tử ngươi đã xảy ra chuyện gì? Ko phải là đi đưa thư tình sao? Sao lại chọc bọn chúng?"

"Tại người ko biết, lão đại, thư tình em đã viết xong rồi, vốn định xong tiết ba là đưa, ai dè bị bọn chúng phát hiện, liền bị đánh đuổi cho đến đây"

"Ngươi ngu àh, sao ko biết gọi bảo vệ"

"Em lúc đó lo kiếm đường mà chạy, nhất thời quên mất"

"Ngươi đúng là.ngu ngốc" Hướng Nhật cuối cùng đã nghĩ thông suốt, ở trong trường mà sao mấy tên kia dám đánh người, chỉ cần củ đầu tỏi chạy về hướng bảo vệ kêu lên, mấy thằng đó còn dám đuổi theo? Mà chỉ cần ở chỗ lớp học, thì mấy tên kia cũng chẳng lẽ ko biết can ra hay sao? Khó trách bị người ta đánh ở chổ này - Ngu ráng chịu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3