Dịu Dàng Dành Riêng Em - Chương 11
Dịu Dàng Dành Riêng Em
Chương 11: Diễn trong nước
"Dây cáp chuẩn bị! Kéo lên!"
Sau câu lệnh của phó đạo diễn, Nghê Hạ bay ra khỏi mặt nước. Lúc này, chỉ cần cô có thể đón được Long Tiêu Tiêu, sau đó làm tư thế tung một chưởng về phía đám người trên bờ là có thể kết thúc cảnh quay này, sau đó cô có thể đi thay quần áo.
Nhưng không ngờ, đạo diễn lại hô cắt!
"Tòng Ngưng! Biểu cảm sai rồi! Lại lần nữa!"
Nghê Hạ run lên giữa không trung. Thẩm Tòng Ngưng áy náy nhìn đạo diễn, "Ngại quá."
Thẩm Tòng Ngưng được kéo trở lại, vì thế Nghê Hạ cũng bị thả vào hồ nước một lần nữa. Đứng trên bờ, Hoắc Thiệu Hàng nhìn thấy đôi môi hơi tái của Nghê Hạ thì liền nhíu mày.
Lúc này, Thẩm Tòng Ngưng lại được kéo lên chỗ mặt hồ. Nghê Hạ vừa mới được nhấc lên một nửa thì chợt nghe thấy tiếng rên đau của Thẩm Tòng Ngưng.
"Cắt! Làm sao thế?", Hầu Quang Trung tóm lấy tai nghe.
Thẩm Tòng Ngưng ra hiệu cho nhân viên trường quay kéo dây về, sau khi chạm đất, cô ta mới nói, "Đạo diễn, xin lỗi, dây cáp điều chỉnh không ổn, thật sự là chặt lắm ấy, lúc nãy tôi không nhịn được nên mới..."
Hầu Quang Trung nhíu mày, "Các cậu, lên chỉnh lại đi!"
Nghê Hạ lại bị thả vào nước lần nữa. Cô lặng lẽ thở ra một hơi, bị nhấc lên là sẽ bị gió thổi, thế nên thật ra là ở trong nước ấm hơn...
"Action!"
Trên bờ là cảnh giao chiến hỗn loạn, lúc Thẩm Tòng Ngưng bị tên áo đen ra tay thì cô ta đột nhiên ngã xuống đất.
"Lại làm sao thế?", đến lúc này, Hầu Quang Trung đã mất kiên nhẫn rồi.
"Tên áo đen" cung kính khom người, "Tư thế võ thuật không đúng nên cô Thẩm bị ngã ạ."
"Có sao không?", Hầu Quang Trung hỏi.
Thẩm Tòng Ngưng khẽ cắn môi, "Không sao, đạo diễn, lại một lần nữa đi."
Hầu Quang Trung gật đầu, ánh mắt chuyển về phía mặt hồ, "Nghê Hạ, còn chịu được không?"
Ông ta hỏi như vậy thì mọi người mới nhớ ra trong hồ nước lạnh căm còn có một người khác...
Nghê Hạ khẽ cắn môi, cô chịu không nổi thì cũng phải chịu thôi, bằng không lại phải xuống nước lần nữa, cô thà chịu một lần rồi thôi còn hơn!
"Được, tiếp tục đi ạ...", giọng nói của Nghê Hạ có phần run rẩy.
Thẩm Tòng Ngưng thoáng cong môi, trong mắt như vừa lướt qua một tầng sương mù.
Đứng trên bờ, Cảnh Tố nhìn mà sốt ruột, nhưng chị cũng chẳng biết làm gì, "Đúng là, lạnh thế này thì cóng chết con nhà người ta mất.".
Lâm Ngộ Thành đứng cạnh chị, ánh mắt anh ta vẫn luôn nhìn Nghê Hạ. Anh ta nhớ cô sợ nhất là phải chịu khổ. Hồi trước cũng có cảnh diễn phải xuống nước, anh ta lấy cớ đến thăm một nam diễn viên nào đó trong đoàn để thăm cô. Vì phải xuống nước trong tiết trời lạnh nên Nghê Hạ đã phát cáu, khiến đạo diễn của bộ phim đó sầm sì nét mặt.
Thế nhưng... hiện giờ, trong hồ nước, Nghê Hạ sau vài lần điều chỉnh hồ hấp thì vẫn hiện lên màn ảnh với thần thái đẹp không gì sánh được, cô không đổi sắc mặt, không có nửa câu oán trách. Lâm Ngộ Thành hơi xót xa, anh ta không ở bên cô trong khoảng thời gian này, cô đã thay đổi quá nhiều rồi.
Trên bờ đã dàn xếp xong. Hoắc Thiệu Hàng thoáng nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa vẻ uy hiếp, "Tòng Ngưng, cảnh đơn giản như vậy mà hình như em làm lỗi hơi nhiều đấy."
Thẩm Tòng Ngưng thầm kinh hãi, cô ta ngượng ngùng nói, "Em, em cảm thấy hơi mệt, cho nên..."
"Nghiêm túc một chút.", ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng dừng trên gương mặt cô ta, rõ ràng là rất bình lặng, nhưng Thẩm Tòng Ngưng lại cảm thấy có thứ gì đó khiến cô ta phát run.
Cô ta cắn môi, liếc xéo Nghê Hạ một cái. Hoắc Thiệu Hàng rất ít khi chỉ trích diễn viên khác trên phim trường, thậm chí còn chẳng có một lời nói nặng nề nào, nhưng hôm nay anh lại nói một câu với thái độ khác thường như vậy, là vì Nghê Hạ sao?
Lần quay này, rốt cuộc phía Thẩm Tòng Ngưng cũng không phát sinh vấn đề gì nữa. Sau khi kết thúc cảnh quay, Nghê Hạ được kéo trở lại bờ. Vừa chạm đất, Nghê Hạ suýt chút nữa ngã nhoài, vì hai chân cô đã tê cứng rồi.
Hoắc Thiệu Hàng đứng gần cô nhất, anh không nói gì mà nhanh chóng lấy khăn tắm và áo lông từ người bên cạnh bọc kín cô lại. Lúc anh cúi đầu nhìn, thì đôi môi của người con gái trong lòng anh đã tái nhợt rồi, cả người cô không ngừng run rẩy.
"Sao lại thế này? Thiệu Hàng, nhanh đưa con bé vào trong phòng đi.", Hạ Tông Nguyên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Nhìn thấy ông, ai nấy đều bất ngờ, vì phân cảnh của ông đã hoàn tất từ hôm qua rồi, đáng lý ra thì hôm nay ông sẽ không đến.
Hoắc Thiệu Hàng cũng đang có ý này, Hạ Tông Nguyên vừa dứt lời, anh liền bế Nghê Hạ lên, chẳng bận tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người mà đưa cô vào phòng nghỉ của diễn viên.
Thẩm Tòng Ngưng nhìn theo bóng họ, hai hàm răng nghiến chặt.
Bàn tay đang định với lấy tấm áo lông của Lâm Ngộ Thành chậm rãi hạ xuống...
Toàn thân Nghê Hạ lạnh đến mức mất cảm giác, nhưng cô vẫn có thể ý thức rằng, mình đang được Hoắc Thiệu Hàng ôm trong lòng.
"Anh, anh vẫn nên thả tôi xuống thì hơn."
Hoắc Thiệu Hàng cụp mắt nhìn cô, "Em có chắc là tôi thả em xuống thì em tự về phòng nghỉ được không?"
"... Có Cảnh Tố mà."
Hoắc Thiệu Hàng không đáp lại cô, cứ thế bế cô về phòng nghỉ. Theo sau họ còn có vài người nữa, sự kiên quyết của Hoắc Thiệu Hàng khiến Nghê Hạ xấu hổ vô cùng. Tuy cô lạnh đến mức khuôn mặt trắng bệch, nhưng nép trong lòng anh thì khuôn mặt đó lại thoáng ửng hồng.
Vào phòng nghỉ, điều hòa phả hơi ấm áp khiến Nghê Hạ khẽ rùng mình. Hoắc Thiệu Hàng đặt cô xuống, sau đó nói với Cảnh Tố, "Thay quần áo cho cô ấy ngay đi."
Cảnh Tố vội vàng gật đầu, "À được ạ."
Cảnh Tố đỡ Nghê Hạ vào phòng thay đồ thay một bộ quần áo khác, rồi chuyên viên trang điểm cũng chỉnh sửa lại cho cô, lúc đi ra, sắc mặt cô đã khá hơn rất nhiều.
Nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng và Hạ Tông Nguyên ngồi trên sô pha ở gian ngoài, Nghê Hạ có chút mất tự nhiên.
"Cảm ơn anh.", Nghê Hạ nói với Hoắc Thiệu Hàng.
Hoắc Thiệu Hàng khẽ gật đầu, "Lại đây uống chút cà phê nóng đi, tôi vừa bảo trợ lý ra ngoài mua về đấy."
Nghê Hạ giật mình, Hạ Tông Nguyên đang ở đây nên thật ra cô không muốn ở lại, nhưng nếu cô từ chối Hoắc Thiệu Hàng thì lại có vẻ không biết điều chút nào. Cuối cùng, Nghê Hạ đành phải ngồi xuống ghế, nhận lấy cốc cà phê Hoắc Thiệu Hàng đưa rồi từ từ uống.
"Con bé này liều mạng quá đấy, không chịu nổi thì phải nói chứ.", đột nhiên Hạ Tông Nguyên nói.
Nghê Hạ ngước lên nhìn ông, trong mắt ông ấy hiện đầy vẻ lo lắng.
"Tôi chịu được, mùa đông mà vẫn phải ngâm trong nước, tôi nghĩ, người chuyên nghiệp như thầy Hạ nhất định là trước kia cũng thường xuyên phải chịu.", Nghê Hạ hờ hững nói.
Hạ Tông Nguyên sửng sốt, ông không phản bác nổi, nhưng lại cực kỳ xót cô con gái này.
"Con gái yếu ớt như con làm sao mà so sánh với một lão già được, sau này không được như thế nữa.", Hạ Tông Nguyên trầm giọng nói.
Nghê Hạ khẽ mỉm cười, đáp lời vừa lễ phép vừa xa cách, "Cảm ơn thầy Hạ, tôi sẽ chú ý."
Hạ Tông Nguyên thấy Nghê Hạ phủi sạch quan hệ thì trong lòng chua xót vô cùng, "Con..."
"Không còn việc gì nữa thì tôi ra ngoài trước đây, tôi có cảnh quay luôn rồi, không thể để mọi người đợi được.", Nghê Hạ sợ ông nói thêm gì nữa sẽ khiến người khác phát hiện ra, tuy rằng trong phòng nghỉ không có nhiều người.
Ánh mắt Hạ Tông Nguyên tối lại, "Được, con đi đi."
Nghê Hạ hơi khom người trước mặt ông ấy và Hoắc Thiệu Hàng, sau đó kéo Cảnh Tố ra ngoài.
Hoắc Thiệu Hàng khẽ nhíu mày nhìn theo bóng cô. Người còn chưa ấm mà đã liều mạng ra cửa, cô bé này đúng là bướng bỉnh.
Một lát sau, Hoắc Thiệu Hàng nhìn Hạ Tông Nguyên đang ngây người, anh nghi hoặc hỏi, "Sư phụ, sao hôm nay chú lại đến?"
Hạ Tông Nguyên thu cảm xúc lại, "Chú, chú không có việc gì nên đến thăm cháu với đạo diễn Hầu."
Mê Thành đã quay đến những cảnh cuối cùng. Nghê Hạ đã quen với cuộc sống trong đoàn, ngoài Hoắc Thiệu Hàng, Thẩm Tòng Ngưng, Lâm Ngộ Thành ra, cô có thể nói đùa với tất cả mọi người.
Tối nay, Nghê Hạ vừa quay xong một cảnh, đột nhiên thấy nhân viên trong đoàn xôn xao bàn tán. Nhìn kỹ ra, cô thấy hai ngôi sao lớn Giang Thần và Quý Thư Bạch đến trường quay.
Nghê Hạ còn đang ngó ra thì Giang Thần đã vẫy tay với cô, "Nghê Hạ, chị đến thăm em đây."
Thăm em?
Nghê Hạ không biết phản ứng thế nào, hình như hai người mới chỉ gặp nhau có một lần. Còn đám nhân viên của đoàn thì ngỡ ngàng nhìn Nghê Hạ, không thể tưởng tượng nổi Nghê Hạ lại thân quen với ảnh hậu Giang Thần như vậy...
"Thế nào, dạo này khỏe không?", Giang Thần khoác một tay lên vai Nghê Hạ, nghiêng đầu, trông nhang nhác như bọn du côn ngoài đường.
Khóe mắt Nghê Hạ cong lên, cô có ấn tượng khá tốt với sự hào sảng của Giang Thần, "Dạ, cũng được ạ. Chị khỏe không?"
"Khỏe cái gì mà khỏe, ngày nào cũng phải trang điểm dày cộp, đeo mũ nặng trịch, mệt chết đi được. Phải không Hoàng Thượng?", Giang Thần cười hỏi Quý Thư Bạch.
Quý Thư Bạch nhún vai, "Đất diễn của ta không nhiều bằng Hoàng Hậu nàng, cho nên, vẫn khỏe lắm."
"Ông lại đắc ý rồi đấy.", Giang Thần huơ huơ nắm tay trước mặt anh ta.
Quý Thư Bạch cười tươi roi rói.
"À đúng rồi, chị đặt phòng ăn ở nhà hàng xx rồi đấy, ăn cơm cùng nhau nhé?", Giang Thần lại nói với Nghê Hạ.
Nghê Hạ chớp mắt, "À..."
"Không được từ chối đâu đấy.", Giang Thần nói ngay lập tức, "Nghê Hạ, chị rất muốn làm quen với em, cho chị cơ hội đi mà. Lần trước Thiệu Hàng bảo kĩ thuật diễn của em cực tốt, người có thể khiến cậu ta khen không nhiều đâu, thế nên chị lại càng tò mò về em hơn."
Nghê Hạ ngẩn ra, "Anh ấy... nhắc đến em?"
Giang Thần và Quý Thư Bạch liếc nhau, trong mắt đầy vẻ tò mò, hóng hớt, "Còn gì nữa, thường xuyên nhắc đến em với bọn chị."
Quý Thư Bạch hứng thú đứng xem kịch vui. Hoắc Thiệu Hàng từng nói với họ rằng kĩ thuật diễn của Nghê Hạ không tồi, nhưng cũng chỉ nhắc đến một lần đó mà thôi. Dựa vào tính cách của anh, làm sao có thể thường xuyên khen một người được. Nhưng, anh ta không phá lời Giang Thần, vì sau cuộc đối thoại "đánh rơi đồ" của Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ, anh ta luôn cảm thấy hai người này có gì đó. Thôi được rồi, anh ta thừa nhận, chủ yếu là anh ta muốn xem trò vui của Hoắc Thiệu Hàng.
Nghê Hạ nghe Giang Thần nói vậy thì đầu tiên là có chút kinh ngạc, nhưng sau đó thì biết ngay là Giang Thần nói đùa. Hoắc Thiệu Hàng... bình thường còn chẳng hay nói chuyện với cô, sao có thể nhắc đến cô trước mặt bạn bè được.
"Hai người đến sao không nói trước một tiếng?", Hoắc Thiệu Hàng đi từ trong lều ra, thấy Giang Thần và Quý Thư Bạch thì cũng không mấy ngạc nhiên. Nhưng lúc nhìn thấy Nghê Hạ, anh lại thoáng ngỡ ngàng.
"Xời, bọn tôi đến không phải để gặp ông, mà là đến thăm em gái Nghê Hạ nhà tôi đây này.", Giang Thần khoác tay Nghê Hạ như cực kỳ thân quen. Nghê Hạ hơi không quen, nhưng trên mặt vẫn là vẻ điềm tĩnh như thường.
Hoắc Thiệu Hàng cong môi, "Thế thôi, không quấy rầy nữa, tôi đi trước đây.", nói xong, anh liền đi vòng qua họ.
Giang Thần trợn mắt tóm lấy anh, "Đúng là cái đồ... Được rồi, mau đi ăn cơm đi, tôi đói lắm rồi đấy."
Hoắc Thiệu Hàng nhìn hai người bạn ồn ào, "Chẳng phải nói là không đến để tìm tôi sao?"
Giang Thần tùy ý nói, "Tìm Nghê Hạ với tìm ông không phải như nhau sao?"
Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ đều sửng sốt, cả hai bất giác quay ra nhìn nhau. Ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng khá bình tĩnh, còn Nghê Hạ thì lại cực kỳ bối rối.
Giang Thần thu hết bầu không khí kỳ lạ giữa hai người vào bụng, cô lại tùy ý nói tiếp, "Ý tôi là, hai người ở cùng một đoàn phim, đến tìm em ấy thì cũng có thể tìm được ông. Hai người suy nghĩ nhiều rồi!"
"Phụtt...", Quý Thư Bạch mím môi, cố nín cười.
Hoắc Thiệu Hàng liếc hai người một cái, "Tôi đi thay quần áo trước đã."
"Được, được, Nghê Hạ, em cũng đi đi, nhanh lên, bọn chị chờ."