Độc bộ thiên hạ - Quyển 1 - Chương 12: Thăm bệnh

Lần bị thương này, tôi hôn mê chừng ba ngày, trong lúc thiêm thiếp, dường như tôi vẫn luôn nghe thấy tiếng khóc của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ quanh quẩn bên tai.

Sau khi tỉnh lại tôi mới biết do va đập nên eo đã bị thương, khoảng thời gian dài từ đây về sau chỉ có thể nằm sấp trên gối để dưỡng thương. Vì sợ tiểu Hoàng Thái Cực khóc lóc đùa giỡn, làm ầm ĩ đến tôi đang nghỉ ngơi, nên tôi được chuyển ra khỏi phòng Mạnh Cổ Tỷ Tỷ, đến ở tại một gian phòng nhỏ ở phía Đông dưỡng thương. Mạnh Cổ Tỷ Tỷ lo âu tôi thường xuyên nằm sấp, ngực bị đè ép quá lâu dẫn đến tổn thương, bèn bảo một nô tì già chỉ đến hầu hạ tôi xoay người, ngoài ra còn cử thêm a hoàn thiếp thân Hải Chân của cô ấy hằng ngày đến hầu hạ tôi ăn uống.

Tôi cảm thấy kỳ quặc, chờ lúc bên ngoài không có người, liền hỏi Hải Chân, A Tế Na đi đâu rồi? Vốn là Hải Chân ấp a ấp úng không chịu nói, về sau tôi liên tục đoán mò dẫn dắt, cuối cùng láng máng biết được, sau khi xảy ra chuyện Cổn Đại đã trách cứ A Tế Na hầu hạ không chu đáo, liền phạt đánh cô nàng hai mươi roi, sau đó giam vào vựa củi.

Tôi âm thầm than thở, tuy rằng trước mặt mọi người đúng là đánh A Tế Na, nhưng thực ra là cũng cho tôi một đoàn uy quyền. Đây là vì nàng oán hận A Tế Na tối hôm đó bị Nỗ Nhĩ Cáp Xích sai khiến, mới để hắn ta có cơ hội lợi dụng. Thực ra việc này sao có thể trách A Tế Na? Cô nàng chỉ là một tiểu a hoàn, sao có thể có đủ năng lực để đối đầu với Nỗ Nhĩ Cáp Xích? Dù là bản thân Cổn Đại, nhưng tại cái nơi mà thể chế đề cao nam giới này, thì dù chỉ một chút cũng không dám cãi lời trượng phu của mình.

Kể từ sau đêm đó tôi không gặp lại Nỗ Nhĩ Cáp Xích, ngược lại Chử Anh, cách một ngày sau khi tôi tỉnh táo có đến thăm tôi một lần, nhưng lại chỉ đứng ở cửa ngây người nhìn tôi. Đôi mắt đầy tơ máu, cứng đờ nhìn chằm chằm tôi, sâu trong đồng tử dệt nên một vẻ cực kỳ phức tạp, đời này tôi chưa từng thấy qua loại ánh mắt âm trầm đáng sợ như thế, cũng khó hiểu như thế.

Cậu ta cứ đứng ngay cửa suốt buổi chiều, chẳng nói câu nào, từ đầu đến cuối cũng không hề bước qua bậc cửa. Sau đó, tôi thật sự nhìn không nổi, sai Hải Chân đi mời cậu ta, nhưng cậu ta đã quay đầu mà đi rồi.

Sáng hôm sau, cậu ta đã theo Nỗ Nhĩ Cáp Xích rời khỏi Minh quốc, đến Thiên triều tiến cống phẩm vật.

Đại Thiện là người cuối cùng đến thăm tôi.

Thời điểm cậu ta đến đã là cuối ngày, Hải Chân đang định lo liệu sắp xếp để tôi nghỉ ngơi, cậu ta lại tiêu sái đi vào không tiếng động.

Tôi thấy trên người cậu ta chỉ mặc một chiếc áo ngắn bằng da màu than chì, có vài bông tuyết lưu lại trên vai, nhưng lại không khoác áo choàng, sắc mặt lạnh cóng khiến da trở nên trắng như tuyết, không khỏi có chút đau lòng, khiển trách nói: “Bên ngoài tuyết rơi rồi? Sao lại không mặc nhiều một chút, cậu không quan tâm việc này, chẳng lẽ những người đi theo cậu cũng đều vô tâm hết hả?”.

“Có đỡ hơn chút nào chưa?”. Cậu ta không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ chọn lấy một chiếc ghế con ở rất xa mà ngồi, lẳng lặng nhìn tôi. Trong phòng tuy rằng đang đốt lửa, nhưng sắc mặt cậu ta trước sau lộ ra vẻ tái nhợt, không chút huyết sắc.

“Cậu làm sao vậy?”. Thật không quen khi dáng vẻ cậu ta xa lạ như vậy, trước kia lúc không có người cậu ta cũng không khách sáo như thế. Tôi vỗ vỗ vào bên cạnh, bắt chuyện cậu ta, “Qua bên này ngồi đi, trên giường ấm…”.

Cậu ta yếu ớt nhìn tôi, khóe miệng hơi giật giật. Tôi không nói lời nào, bướng bỉnh nhìn thẳng cậu ta, không e dè, cũng không trốn tránh. Bả vai cậu ta khẽ lay động, cuối cùng chăm chú nhìn tôi một chút rồi đứng lên đi đến phía tôi.

“Tiểu tử thối!”. Tôi tức giận đập ngực cậu ta, “Biết rõ ta không thể nhúc nhích, lẽ nào còn muốn ta phải xuống dưới mời ngươi, thì cậu mới bằng lòng qua đây?”.

“Lạnh không?”. cậu ta nhẹ giọng hỏi tôi.

“Lời này ta nên hỏi cậu mới phải”.

Cậu ta nở một nụ cười nhàn nhạt: “Còn đau không?”.

Tôi mỉm cười lắc đầu. Đột nhiên đồng tử cậu ta co lại, kèm theo chút xót thương bình tĩnh nhìn tôi. Xuôi theo ánh mắt cậu ta, tôi cúi đầu, thấy được vết tích màu xanh ứ đọng phía dưới cổ áo đang mở rộng của bản thân - Đó là… dấu hôn do Nỗ Nhĩ Cáp Xích gây nên.

Tôi biết có lẽ cậu ta đã hiểu lầm gì đó, vội xấu hổ kéo cổ áo lên, che khuất dấu vết đọng lại, nhưng lại bị bàn tay lạnh như băng còn thêm cả run rẩy ngăn lại.

“Ôi”. Ngón tay cậu ta lạnh lẽo tựa tuyết, da thịt ấm áp bị đầu ngón tay cậu ta chạm bỗng trở nên tê rần. Tôi thấy cậu ta kích động rút tay về, miệng liền vội cười, “Không đau! Không đau! Thật sự không đau chút nào cả…”.

“Đông Ca…”. Cậu ta bi thương gọi tên tôi, trong mắt dày đặc vẻ tuyệt vọng.

Tôi giật mình, nhưng lại buột miệng thốt lên: “Không phải đâu… không phải như là cậu nghĩ đâu!”. Tôi cũng không biết làm thế nào, chứng kiến vẻ mặt bất lực bi thương của cậu ta, như đang chỉ trích tôi, không khỏi kích động liền đứng lên, “Ta…”.

Cậu ta lẳng lặng nhìn tôi, tựa hồ như đang khích lệ tôi tiếp tục nói.

Tôi nuốt nước bọt, dựng thẳng hai ngón tay ra vẻ khoa trương cười nói: “Ta cam đoan, ta tuyệt đối sẽ không làm mẹ kế để chiếm lấy lợi ích của cậu”.

Cậu ta trợn mắt nhìn tôi, đồng tử đen láy.

Ở cậu ta chỉ có sự im lặng đáp trả lại tôi, rốt cuộc tôi cũng từ bỏ ý nghĩ đùa giỡn cậu ta, nghiêm trang nói: “Cậu yên tâm, đều không hề xảy ra chuyện gì. Nếu thật sự xảy ra, thì ta sẽ không thê thảm mà nằm ở đây”.

Cậu ta trầm mặc, rất lâu sau lên tiếng gọi: “Đông Ca…”. Lại lập tức không có âm thanh, chỉ nhẹ nhàng, cẩn thận lấy tay giúp tôi xoa nắn thịt trên lưng.

Tay cậu ta xoa nắn vừa phải, xoa dịu cơ thịt tôi bớt căng chặt do nằm trên giường một thời gian dài, vừa lại không làm đau vết thương cũ của tôi, tôi thoải mái đến mí mắt nhắm lại.

Giữa lúc mông lung mơ hồ, lại nghe thấy âm thanh của Hải Chân bên tai nhẹ giọng hỏi: “Cách cách có muốn dùng chút tổ yến không, đây là do Nhị a ca trước khi đi dặn dò nô tài nấu…”.

Tôi mở mắt, nhìn khắp nơi xem xét: “Đại Thiện đi rồi sao?”.

“Phải. Đã đi được một lúc lâu”.

Tôi quay đầu nhìn về phía cửa sổ, sắc trời đã đen kịt, hóa ra là tôi đã ngủ rất lâu. Ngáp một cái, tôi gượng gạo khởi động cơ thể, cháo tổ yến ở Liêu Đông khổ cực cay đắng này chính là thứ quý giá hiếm gặp, ấy mà hiện tại, sau khi bị thương tôi đã có phúc cầm chén tổ yến chưng gạo kê mà tha hồ ăn.

Hải Chân bưng chén cháo một bên cho tôi ăn, một bên cười nói: “Nhị a ca thật là quan tâm cách cách, từ lúc người bị thương tới bây giờ, cậu ấy mỗi đêm đều canh lúc để qua đây thăm bệnh…”.

“Ngươi nói cái gì? Đại Thiện mỗi đêm đều tới sao?”. Tôi kinh ngạc đến ngây người, “Làm sao ta chưa từng thấy cậu ta?”.

“Lúc đó thân thể cách cách vẫn chưa được tốt cùng linh hoạt như thế này, trời chưa tối thì đã sớm ngủ đi. Nhị a ca mỗi lần tới đều đứng ngoài cửa sổ, chờ khi cách cách ngủ rồi thì mới vào phòng. Viên thuốc dưỡng khí bổ thân mà lúc trước cách cách uống kia, một khi đã ngủ thì hiển nhiên không còn biết gì cả. Nô tài đúng là trộm nhìn thấy rõ ràng, Nhị a ca mỗi khi quay về đều xoa bóp giúp cách cách, thỉnh thoảng còn tự mình độc thoại, chờ mãi đến cuối giờ Tuất* mới trở về”.

*Giờ Tuất: từ 7 giờ tối đến 9 giờ tối.

Thưởng thức tường tận từng câu của Hải Chân, nghĩ đến cậu ta mỗi đêm cô độc đứng trông coi ngoài cửa sổ, nghĩ đến cậu ta thì thầm lẩm bẩm với tôi đang mê man, nghĩ đến cậu ta cẩn thận chăm sóc mà thay tôi xoa bóp, nghĩ đến khuôn mặt ôn nhu mà lại tái nhợt kia… tôi không khỏi ngây ngốc.

Cuối tháng Chạp.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích dẫn bộ trở về Phí A Lạp.

Trong đêm Trừ tịch, cùng những người khác ăn bửa cơm tất niên, tôi bồi Mạnh Cổ Tỷ Tỷ về phòng đón giao thừa, hai người nhàn rỗi hàn huyên chút ít về Diệp Hách, về những điều thú vị của tiểu Hoàng Thái Cực.

Từ sau khi chuyển đến ở tại ngôi nhà nhỏ, vì sợ Nỗ Nhĩ Cáp Xích đến phòng Mạnh Cổ Tỷ Tỷ để thăm mẹ con bọn họ, tôi sẽ gặp phải hắn, nên tôi bèn cố ý dời lại không đề cập nhiều. Nhưng hôm đó tán gẫu quá hưng phấn mà quên mất thời gian, Mạnh Cổ Tỷ Tỷ thấy tôi mệt mỏi đến mí mắt không căng ra được liền mở miệng giữ tôi lại ngủ qua đêm. Nghĩ đến tối nay là một ngày đặc biệt, Nỗ Nhĩ Cáp Xích theo thói quen thường lệ đều ở phòng Đại Phúc tấn nghỉ ngơi, tôi bèn dứt khoát nhận lời.

A Tế Na giúp tôi trải đệm giường trong gian giữa, tôi thương xót cô nàng thân thể yếu ớt khổ cực, liền để cô nàng sang bên cạnh cùng Hải Chân bầu bạn đón giao thừa, không cần phải hầu hạ gác đêm.

Bởi vì nằm sấp ngủ hơn một tháng, cuối cùng đã nuôi  thành thói quen của tôi hiện tại, thường ngủ đến nửa đêm sẽ vì ngực bí bách không chịu nổi mà ngộp tỉnh, sau đó mới ý thức được vết thương của bản thân đã khỏi hẳn, không cần phải duy trì tư thế ngủ nằm sấp để gây khó dễ cho chính mình. Nhưng một thói quen vô tình trong chốc lát, trong một thời gian ngắn sẽ rất khó sửa.

Đêm nay ngủ thẳng đến canh tư*, tôi như cũ bừng tĩnh, tiếp đó thống khổ trở mình, ngực tê liệt phải xoa rất lâu mới từ từ hết bí hơi.

*Canh tư: từ 1 giờ sáng đến 3 giờ sáng.

Tôi từ từ nhắm hai mắt lẩm bẩm, nhẹ giọng oán trách, chợt nghe thấy một tiếng thở dài ở đầu giường, tôi bỗng chốc mở mắt ra, lại bất ngờ đối diện với một đôi mắt thâm thúy.

Tôi kinh hãi mở to miệng, trừng mắt nhìn hắn, hoài nghi bản thân đang nằm mơ.

“Suỵt… đừng ồn ào. Để ta xem kỹ nàng…”. Hắn khẽ nói, trong thanh âm lộ vẻ ôn nhu, cả người tỏa ra mùi rượu nhè nhẹ, có lẽ đêm Trừ tịch uống không ít rượu.

“Bối lặc gia”. Tôi kéo cao chăn bông, vẻ mặt cảnh giác trợn mắt với hắn. Mạnh Cổ Tỷ Tỷ đang ở buồng trong, tôi không tin hắn sẽ làm càn như vậy, cho nên tôi thà rằng tin hắn giờ phút này không có uống rượu, thần trí vẫn tỉnh táo.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích cười khẽ: “Đã lâu không gặp…”. Hắn đưa tay dịu dàng vuốt ve mái tóc dài đang rơi rớt trên vai tôi, mặt hiện lên vẻ thích thú hài lòng, “Cuối cùng hôm nay cũng gặp được nàng”.

Tôi không nói chuyện, sự thật là tôi cũng không biết nên nói gì với hắn mới phải.

Hắn thấy tôi lấy tư thế phòng bị đối địch với hắn, nhịn không được mà giễu cợt: “Có vậy thôi đã chán ghét ta? Nghe nói nàng từng thề trước mặt người trong tộc, kẻ nào có thể giết được ta, nàng lập tức gả cho hắn! Đông Ca, nàng cũng thật coi trọng Nỗ Nhĩ Cáp Xích ta…”. Hắn siết chặt đuôi tóc tôi, khẽ dùng sức kéo, tôi đau đến đầu lệch qua, miệng tôi bị hắn nhanh chóng dùng môi che lại.

“Ưm”. Tôi không khách khí cắn, hắn chạm vào lập tức rời khỏi, cười lạnh: “Răng vẫn sắc nhọn như vậy”.

“Hừ”. Tôi cố ý làm trò trước mặt hắn, kéo chăn dùng sức chà sát miệng, bày ra một vẻ mặt ghê tởm chán ghét đến cực điểm. Tôi chính là cố ý chọc tức hắn.

“Thật sự không muốn gả cho ta?”. Hắn lại hỏi. Tôi nghe ra phía sau những lời này tựa như còn cất giấu điều gì đó, phảng phất như hắn muốn tận lực thuyết phục tôi, cho tôi một cơ hội cuối cùng, “Nếu như… ta trả hài cốt của Bố Trai về cho Diệp Hách thì thế nào?”.

Tôi thẳng lưng, cười lạnh: “Người do ông giết, còn hài cốt bị cho là thứ gì? Ông thích thế nào thì tùy ông xử trí!”.

“Nàng không cần?”.

“Ta không cần!”.

“Vậy nàng lại tới Phí A Lạp làm gì?”. Hắn đột nhiên nghiêm khắc ngồi dậy, sâu trong yết hầu đè nén phẫn nộ.

“Ông nghĩ rằng ta thích tới đây sao?”. Nếu không phải Bố Dương Cổ bức tôi, cho dù Phí A Lạp có sai kiệu lớn tám người khiêng tới mời tôi đi nữa, tôi cũng sẽ không đến. Hắn thật sự biết rõ còn cố hỏi!

“Nàng...”. Hắn bị tôi làm cho tức giận không hề nhẹ, sắc mặt hồng nhuận trở nên trắng xanh, vẻ mặt liên tiếp thay đổi thất thường, “Được! Được! Nàng không cần… thứ đó nàng không cần thì ta giữ lại có ích gì? Ta sẽ trả hài cốt Bố Trai lại cho Diệp Hách, nhưng nàng - Đông Ca, nếu nàng đã bước vào Phí A Lạp thành của ta, sau này mặc kệ nàng có thích hay không, nàng cũng không còn tự do để tùy ý rời đi! Ta muốn giữ nàng ở lại nơi này… Cả đời!”.

Tôi thấy được vẻ tàn khốc và hung ác trong đôi mắt hắn, đôi mắt ấy rất giống với Chử Anh xấu tính khi giận dữ phẫn nộ, bọn họ quả nhiên không hổ là cha con, ngay cả ánh mắt hung ác cũng giống nhau đến thế.

“Nàng sẽ hối hận về những lời mà nàng đã nói!”.

Nhìn hắn như giận dữ đến tột cùng mà buông lời nguyền rủa, tôi chẳng những không hề e ngại, trái lại không kìm nổi bèn cười khẽ: “Hối hận cái gì? Hối hận đã cự tuyệt gả cho ông? Không! Vĩnh viễn không!”.

Hắn vọt người đứng ầm lên, phẫn nộ đóng sầm cửa rời đi. Thoáng chốc rời khỏi, hắn đột nhiên đứng lại, quăng ra một câu lạnh lùng cứng nhắc: “Bắt đầu từ ngày mai, nàng chuyển tới Mộc Lan Tập Câu! Từ nay về sau, không cho phép nàng bước ra khỏi Mộc Lan Tập Câu dù chỉ một bước!”. Nói xong, hắn nghênh ngang đi khỏi.

Tôi thản nhiên cười lạnh, lòng trào ra nỗi chua xót đầy bất lực cùng thê lương. Quay đầu lại, tôi không hề bất ngờ khi trông thấy Mạnh Cổ Tỷ Tỷ đang vịn khung cửa. Cô ấy chỉ mặc vẻn vẹn một thân trung y tuyết trắng, tóc dài tỏa ra nơi áo choàng đen sẫm, đi chân trần trên nền gạch xanh thẫm tối mờ, sắc mặt trắng như tuyết ngây ngốc nhìn tôi, đôi mắt trống rỗng lộ ra vẻ cô tịch cùng thê lương.