Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời - Chương 69
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 69: Câu Chuyện Của Mẹ
“Bố.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt vô cùng tủi thân, trong mắt đều là khẩn cầu.
Kỷ Thượng Hải thở dài nói: “Con đấy, giống hệt với mẹ con. Năm đó sau khi mẹ con lấy bố, bố cũng kêu mẹ con đừng làm pháp y nữa, rốt cuộc mẹ con cũng không nghe. Con xem đi, cuối cùng…Haizz”
“Bố, việc của mẹ là bất ngờ ngoài ý muốn. Vả lại nghề pháp y là niềm tự hào cả đời của mẹ, nếu mẹ không làm pháp y thì có lẽ năm đó bố đã gặp tai ương rồi đúng không? Con nghĩ năm xưa nếu mẹ thật sự từ bỏ nghề pháp y, chắc chắn cả đời mẹ sẽ không còn thấy vui vẻ gì nữa.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi.
Sao Kỷ Thượng Hải lại không biết rằng đó là thứ duy nhất mà vợ ông yêu thích, hơn nữa ông cũng không nỡ nhìn vợ mình ngày nào cũng mặt ủ mày ê, cho nên cuối cũng vẫn phải đồng ý để bà tiếp tục công việc.
Bây giờ con gái ông mặc dù không làm pháp y, nhưng nghề phóng viên cũng nguy hiểm không kém. Điều khiến ông vướng mắc là con gái rất thích công việc phóng viên này, nếu không năm đó trúng tuyển vào trường Đại học Truyền thông sẽ không sống chết đòi chọn khoa báo chí.
Thật sự không biết tại sao cô lại có cái sở thích thế này. Có lẽ là giống với mẹ cô, trong xương tủy tồn tại một loại cố chấp muốn tìm tòi nghiên cứu mọi thứ có thể.
Chỉ là một người thích nghiên cứu về cái chết, còn một người thích nghiên cứu về sự sống.
“Xem ra nếu không cho con làm phóng viên thì cả đời con cũng sẽ không vui?” Kỷ thượng Hải nhướng mày nhìn con gái.
Kỷ Hi Nguyệt cười lớn: “Bố, bố đừng lo lắng. Con trưởng thành rồi, cũng đã biết tự bảo vệ bản thân. Phải rồi, hình như lâu rồi chúng ta chưa tổ chức bữa tiệc nào, hay là thông báo cho mọi người họp mặt gia đình một bữa?”
“Sao đột nhiên lại có ý tưởng này?” Kỷ Thượng Hải có chút kinh ngạc. Tuy ông có hai người em trai là chú Hai và chú Ba của Kỷ Hi Nguyệt, bọn họ cũng đã có con cái, nhưng đều bận rộn với công việc và học hành, nên cũng rất ít khi gặp mặt.
Ông ngoại và bà ngoại của Kỷ Hi Nguyệt thì ở nước ngoài. Sau khi Bạch Thu Hà mất, bà ngoại vì quá đau lòng nên không muốn nhìn thấy Kỷ Thượng Hải và Kỷ Hi Nguyệt nữa, bởi vì Kỷ Hi Nguyệt lớn lên nhìn quá giống với mẹ cô.
Kỷ Hi Nguyệt còn một người cậu và một người cô, nhưng họ cũng ở nước ngoài, thỉnh thoảng cũng có qua lại nhưng không thân thiết lắm.
Bạch gia là dõng dõi thư hương, con cái đều là phần tử trí thức, từ thời trẻ đã di dân sang Canada. Cả gia đình đều không hài lòng với việc Bạch Thu Hà chọn một nhà giàu mới nổi như Kỷ Thượng Hải. Cho nên sau khi Bạch Thu Hà mất, mọi người càng lạnh nhạt hơn.
“Có thể mời thêm người ngoài để tăng phần náo nhiệt sôi nổi. Nhân tiện tìm cho bố một người bạn luôn.” Kỷ Hi Nguyệt đã xem qua thông tin mà Triệu Húc Hàn đưa, điều kiện của những người phụ nữ đó cũng không tệ, nhưng phải xem bố cô có thích hay không đã.
“Con lại tào lao rồi đấy.” Bố Kỷ bất chợt hiểu tâm sức vất vả của con gái, trong lòng cảm thấy rất an ủi. Nhưng quả thực ông chưa từng nghĩ tới, bên cạnh có mấy ông bạn già nên ngày thường cũng không thấy nhàm chán.
“Con nói thật đó. Bố, bố vẫn còn trẻ, nếu cứ cô đơn đến già chắc chắn mẹ sẽ rất đau lòng.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Nói bậy nói bạ. Đúng rồi, chú Tiền của con có gửi lời mời, chủ nhật tuần tới là sinh nhật năm mươi tuổi của chú ấy, con có muốn qua đó với bố không? Chú Tiền nói lâu rồi không thấy con, lúc trước chú ấy cũng là người nhìn con trưởng thành đấy.” Bố Kỷ vội vàng nói.
“Vâng ạ, vâng ạ. Con nhất định sẽ qua thăm chú Tiền.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bố không thích tự tổ chức tiệc tùng, thôi thì qua bữa tiệc nhà chú Tiền cũng được.
Cô gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn báo cô ăn cơm tối với bố xong mới về. Bên Triệu Húc Hàn hồi lâu sau mới hồi âm một chữ ‘Được’.
Kỷ Hi Nguyệt về tới khu dân cư Phong Nhã là chín giờ tối, cô thấy Triệu Húc Hàn đang ngồi ở phòng khách xem văn kiện.
“Anh Hàn, tôi về rồi.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chút thấp thỏm, giờ này mà đại ma vương chưa vào phòng riêng của anh là chắc chắn đang đợi cô.
Có lẽ là chuyện tin tức ban ngày có tên riêng của cô.
Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn cô, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy ánh mắt này có chút lạnh lùng.
“Lên rửa mặt chải đầu rồi xuống đây.” Triệu Húc Hàn mở miệng nói.
“Oh.” Kỷ Hi Nguyệt ngoan ngoãn lên lầu, trong lòng thầm nghĩ cách dỗ dành đại ma vương. Công việc không giữ được không nói, quan trọng là mất tự do mới mệt.