Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới! - Chương 99

Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!
Chương 99: Nam nữ anh hùng của vương triều
gacsach.com

Editor: nhuandong

Nhìn nam nhân đang nằm chờ, Noãn Noãn ngượng ngùng nhào tới rồi chỉ có thể sửng sốt.

“Thế nào? Không bỏ được hả?” Kim Ưng kéo nàng qua, ôm vào trong ngực, ngửi mùi hương thơm ngát trên người nàng.

Noãn Noãn muốn giãy giụa, lại bị Kim Ưng ôm chặt hơn: “Hư, đừng động, chúng ta cứ dựa vào như vậy, không làm cái gì!”

Ý Kim Ưng như là muốn để cho nàng yên tâm.

Noãn Noãn nheo mắt, ngầm cho phép, có lẽ thực sự mệt mỏi, cũng không muốn giãy giụa vô vị nữa, dù sao vô luận nàng có trốn như thế nào, lạnh nhạt với hắn như thế nào, hắn cũng sẽ dính lấy nàng, bởi vì hắn là Kim Ưng da mặt vô cùng dày.

Hoàn toàn yên tĩnh, Noãn Noãn nhắm mắt lại, nghe nhịp đập của nam nhân nhảy từng nhịp, nhẹ nhàng mở miệng: “Đã lâu như vậy, đi đâu?”

Kim Ưng không nói gì, Noãn Noãn lại nhảy cảm cảm thấy thân thể của hắn cứng lại, vì vậy nhanh chóng mở mắt: “Thế nào? Đi làm chuyện người không thể thấy hả?”

Kim Ưng mị hoặc cười một tiếng, nhẹ nhàng điểm môi của nàng: “Làm sao có thể chứ, sao nàng hỏi như vậy, là vì lo lắng cho ta?”

Noãn Noãn không để ý tới hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Chớ mồm mép láu lỉnh chuyển đề tài, vương triều vừa xảy ra nội loạn ngươi liền đi, thậm chí ngay cả tiếng chào cũng không có, có chuyện rất quan trọng cần làm như vậy sao?”

Kim Ưng ngoài cười nhưng trong không cười: “Chính xác là rất quan trọng, Ngũ hồ tứ hải dù cho là đại nhân hay là hài tử đều biết Kim Ưng ta là vị trung quân ái quốc vì lê dân, vì thiên hạ. Đường đường là nam nhi, quốc gia gặp nạn, thất phu hữu trách (người vô học cũng có trách nhiệm), dĩ nhiên là không thể thoái thác, sao có thể vì nhi nữ tình trường! Nàng nên vui mừng, nam nhân của nàng là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa!”

Noãn Noãn nghe hắn nói xong dở khóc dở cười, không có ai quảng cáo rùm beng về bản thân như vậy nha, chỉ là nói thật, Kim Ưng xuất hiện quả thực đã hòa hoãn tâm tình buồn bực của nàng.

“Nữ nhân của ta thật không tồi, thế nhưng mang theo đội kinh kỳ phá tan trận thế ba vạn đại quân, phá trận mà vào!” Kim Ưng đứng dậy, vuốt vuốt mái tóc của nàng.

Noãn Noãn mắt sắc tối sầm lại, lời Kim Ưng vừa nói chạm đúng đến chỗ đau của nàng, nàng nhíu nhíu mày, ngồi dậy.

Kim Ưng nhận thấy được tâm tình nàng biến hóa, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Vậy ngươi có nghe người ta nói hay không, sở dĩ ta có thể dễ dàng đột phá trận thế của Mộ Dung Thánh Ly, nguyên nhân ta chính là người phụ nữ mà Mộ Dung Thánh Ly yêu? Còn có tối hôm qua, giết năm tên quan quân, đốt lương thảo, có thể toàn thân mà lui, cũng bởi vì nguyên nhân này?” Noãn Noãn cúi đầu mở miệng, không nghe ra cảm xúc gì.

Kim Ưng nhìn nàng: “Nàng cảm thấy đau lòng?”

“Không!” Noãn Noãn cất giọng nói: “Trong từ điển đời ta không có hai từ đau lòng! Chỉ là tâm tình không tốt mà thôi!”

Kim Ưng không nói, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng, thay một thân phận khác - Mộ Dung Thánh Anh ôm nàng.

Khi Noãn Noãn tỉnh lại đã chạng vạng tối, bên cạnh đã sớm lạnh băng, xem ra Kim Ưng đã sớm rời đi.

Ngồi ở trên giường, nhìn ánh vàng tà dương, Noãn Noãn gọi Quế ma ma đi vào, mặc trang phục chỉnh chu, quyết định vào cung.

Độc của Như phi nàng đã có manh mối, không thể bỏ qua.

Lúc chạng vạng, Noãn Noãn một mình lặng lẽ từ cửa sau đi ra ngoài, đi thẳng tới hoàng cung.

Bởi vì sự cố tối qua, quân đội Mộ Dung Thánh Ly quả nhiên là án binh bất động, nghe nói đã nhanh chóng sắp xếp người ở khắp nơi điều động lương thực, trong khoảng thời gian ngắn, bổ sung cấp tốc số lương thực thiếu hụt.

Cũng bởi vì sự cố này, Mộ Dung Thánh Anh đạt được cơ hội thở dốc, Mộ Dung Thánh Khuynh kiên trì cùng chúng đại thần, lần nữa an bài.

Noãn Noãn lẻn vào cửa sau hoàng cung, không làm kinh động bất kỳ kẻ nào, trực tiếp đi Linh Thứu cung.

Khi đã tới gần cửa Linh Thứu cung, Noãn Noãn phát hiện ra không khí quỷ dị, nàng hơi nhíu chân mày, nhón chân lên, thân thể nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Trong viện không biết khi nào đột nhiên nhiều hơn một bóng dáng, lạnh lùng đứng thẳng, hơi thở lạnh lẽo mà quỷ dị tản mát ra từ trên người nam nhân.

Bóng người chậm rãi di dộng, nhẹ nhàng giống như du hồn, không có chút tiếng động.

Người tới võ công rất cao! Trực giác Noãn Noãn có loại suy nghĩ này, liều mạng đè nén hô hấp.

Bóng người giống như là đang quan sát quang cảnh trong sân, cuối cùng trực tiếp đi tới đình Như phi nằm.

Chẳng lẽ người nọ đi đến chỗ Như phi? Noãn Noãn cả kinh trong lòng, nhanh chóng nghĩ tới một khả năng. Trước kia Như phi trúng kịch độc, chính là như một người chết, không tạo bất kỳ uy hiếp cho người nào, nhưng nếu một khi tỉnh lại... Noãn Noãn kêu lên, đột nhiên ý thức được Như phi đang gặp nguy hiểm.

Đang muốn xông ra, đột nhiên trong bóng tối xuất hiện hơn mười người áo đen, đồng loạt đứng ở trước mặt người tới, một hàng hàn kiếm quang ảnh lạnh lùng.

Thì ra Mộ Dung Thánh Anh đã sớm có đối sách vẹn toàn, phải người bảo vệ Như phi, chỉ là những người này sợ rằng khó có thể là đối thủ của người mới tới! Noãn Noãn cắn cắn môi, hiện tại xem ra nàng phải giẩu Như phi ở nơi khác an toàn rồi!

Không tiếng động lướt sang hướng khác, cũng đồng thời trong lúc đó, Noãn Noãn nghe được tiếng kêu rên ở sau lưng.

Từ trong túi tùy thân lấy ra một viên thuốc, nhanh chóng nhét vào trong miệng Như phi, sau đó cõng Như phi lên. Thuốc viên kia là do Noãn Noãn đặc chế, có thể giúp Như phi trong vòng ba ngày không có hoa Mạn Châu Sa cung dưỡng (cung cấp dinh dưỡng) cũng có thể giữ thân thể nguyên trạng.

Trong khi nàng đang muốn thi triển khinh công, một bóng người lướt đến trước người nàng, chặn lại đường đi của nàng.

Trong không khí tràn ngập mùi máu, Noãn Noãn theo bản năng giữ chặt người Như phi.

Ánh mắt lạnh lẽo của nam nhân lạnh lùng lướt qua mặt nàng cùng với Như phi trên người nàng.

Vừa rồi mây đen che khuất ánh sáng của trăng, lúc này ánh sáng đã tỏ, Noãn Noãn thấy rõ nam nhân trước mặt.

Là Long Kỳ!

“Là ông?” Noãn Noãn theo bản năng mở miệng, không ngờ nam nhân thần thánh nhất đại lục Lam Nguyệt, lại là tiểu tặc lén xông vào trong hoàng cung.

Long Kỳ thấy rõ mặt của Noãn Noãn, ánh mắt đột nhiên trở nên tàn nhẫn khát máu, hắn nhỏ giọng nói: “Buông nàng xuống!”

Noãn Noãn theo bản năng lui về phía sau, vừa lui vừa nói: “Ta sẽ không thả bà ấy, muốn giết ông liền giết cả hai chúng ta đi. Nhưng mà đường đường là Thánh hoàng, giết chết hai người chúng ta, không sợ dơ bẩn tên ngài sao? Ngài là Thánh hoàng, đối với nhiều người giống như là thần tiên, thế nhưng lại làm khó hai người phụ nữ hai tay trói gà không chặt sao?”

Long Kỳ chỉ lạnh lùng nâng lên khóe môi, màu đỏ trong mắt phiếm lưu quang lạnh như băng: “Không có ai biết các ngươi chết ở tay bổn tôn!”

Noãn Noãn hoảng hốt, không ngờ đường đường là Thánh hoàng lại là một người hèn hạ như vậy!

“Con biết!” Đột nhiên, một âm thanh vang lên, một bóng màu đỏ thoáng qua, đứng ở trước mặt Noãn Noãn.

“Long Khê?” Noãn Noãn ngẩn ra, không ngờ là Long Khê sẽ xuất hiện.

“Làm sao con ở chỗ này?” Trên mặt Long Kỳ thoáng qua chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ lãnh tuyệt.

“Vấn đề này đã không còn quan trọng, quan trọng là, con không thể để cho người tổn thương Noãn Noãn và...” Long Khê chuyển mắt nhìn Như phi trên lưng Noãn Noãn, ánh mắt phức tạp khiến Noãn Noãn sững sờ, ở trong đó, có oán hận cũng có ôn nhu.

“Khê nhi, tránh ra!” Long Kỳ lạnh lùng vung ống tay áo, Noãn Noãn chỉ cảm thấy một cỗ kình phong, mà Long Khê ở bên lại quỳ trên mặt đất.

Lau đi vết máu trên khóe môi, Long Khê quỳ trên mặt đất không động: “Phụ hoàng, nếu như họ phải chết, như vậy, người cũng giết cả con đi!”

Long Kỳ lạnh lùng nhìn Long Khê đang quỳ trước mặt hắn, một nụ cười lạnh mà ngoan tuyệt hiện lên khóe môi: “Con cho rằng bổn tôn không dám sao? Long Khê, đừng tưởng con là con trai của bổn tôn, liền...”

Đột nhiên Long Khê ngẩng đầu lên: “Phụ hoàng, Khê nhi chưa từng nghĩ tới, phụ hoàng làm chuyện lớn của người, đã sớm vứt bỏ thất tình lục dục, Khê nhi tính là cái gì chứ? Khê nhi chỉ muốn khẩn cầu phụ hoàng, hi vọng phụ hoàng có thể giơ cao đánh khẽ!”

Một chút phẫn nộ nhanh chóng thổi qua Long Kỳ, hắn cúi đầu mở miệng: “Con nói cái gì? Phụ hoàng khi nào từ bỏ thất tình lục dục? Long Khê, nói như con quả thực là...”

“Nếu như không phải, tại sao người lại muốn giết đi nữ nhân người yêu nhất, còn cho người một đứa con trai duy nhất?’ Long Khê đột nhiên hô to.

Noãn Noãn hoàn toàn sửng sốt, người Thánh hoàng yêu nhất? Chẳng lẽ là... Noãn Noãn theo bản năng ngoái đầu lại nhìn người phụ nữ trên lưng một cái, là Như phi?

“Mộ Dung Thánh Anh căn bản không phải là con trai của phụ hoàng ta, mà là nghiệt chủng của Thánh hoàng!” Lời của Mộ Dung Thánh Ly đột nhiên vang dội ở bên tai, Noãn Noãn hoàn toàn ngây người.

Chẳng lẽ lời nói của Mộ Dung Thánh Ly là sự thật?

Không đúng không đúng, không phải Long Khê nói hắn là con trai duy nhất của Thánh hoàng hay sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

“Nữ nhân kia đáng chết, nếu như không phải con ngăn trở, Khê nhi, phụ hoàng làm sao lại giết con?” Long Kỳ hết sức ẩn nhẫn, lạnh lùng mở miệng.

“Nàng đã bị trừng phạt, mười mấy năm qua, như một người chết nằm đó, dầm mưa dãi nắng, nhi tử của nàng, bởi vì nàng bị quản chế nên bị một lão vu bà đùa bỡn. Phụ hoàng, nàng đã bị trừng phạt, tại sao người còn phải...” Long Khê đã khóc không ra tiếng.

“Chẳng lẽ con không hận nàng sao? Vì một nam nhân như vậy bỏ con...” Long Kỳ cười lạnh.

“Con hận, nhưng mà hận nàng sinh ra con!” Long Khê cúi đầu mở miệng, đột nhiên tiến lên nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng, cùng con trở về thôi, chỉ cần người theo con trở vè, con liền đồng ý tất cả điều kiện của người!”

Long Kỳ sững sờ, chuyển mắt nhìn Long Khê: “Con đã nghĩ kỹ? Vì hai nữ nhân này đáng giá không?”

Long Khê ngoái đầu nhìn Noãn Noãn một cái, trong mắt tất cả đều là dịu dàng, sau đó nhìn Như phi một cái, đột nhiên, hắn nhéch môi cười, thế nhưng lại giống như hoa quỳnh nở, đẹp đến vậy!

“Đáng giá!” Hắn cúi đầu mở miệng, chậm rãi tiến lên, đứng ở trước mặt Long Kỳ: “Chúng ta trở về thôi!”

Long Kỳ ánh mắt phức tạp nhìn Noãn Noãn cùng Như phi, đột nhiên nắm lấy tay Long Khê, gào thét một tiếng, bóng dáng liền biến mất.

Noãn Noãn sững sờ đứng, thật lâu mới thả lỏng, ngoái đầu nhìn lại thi thể đầy trên đất, yếu ớt thở phào nhẹ nhõm. Thật sự Như phi và Thánh hoàng từng có một đoạn tình? Hơn nữa quan trọng nhất là, Long Khê đồng ý chuyện gì với Long Kỳ?

Linh Thứu cung tĩnh mịch một mảnh, Long Kỳ im hơi lặng tiếng giết 18 đại cao thủ trong hoàng cung, không làm kinh động tới bất kỳ kẻ nào.

Noãn Noãn cõng Như phi, ngắm quanh bốn phía, không tìm được nơi an toàn nhất, nghĩ tới nghĩ lui, nàng hướng Phượng Tê cung của Dung Thái hậu. Cung điện bẩn thỉu đầy tội ác kia kể từ khi Dung Yên Nhi rời đi sẽ không có người đi vào, phải nói là không dám đến gần, trong đám cung nữ cùng bọn thái giám, thường thường lưu truyền một chút truyền thuyết về tòa cung điện kinh khủng kia, Phượng Tê cung, đã trở thành địa phương kinh khủng hơn so với Linh Thứu cung.

Đại môn đỏ tươi, nói thật, Dung Yên Nhi vẫn luôn rất yêu thích loại màu sắc máu tanh này, một đường đi tới, có thể tùy ý thấy được rèm đỏ nhẹ bay.

Tìm một gian phòng sạch sẽ nhất, Noãn Noãn đặt Như phi ở trên giường, đắp kín chăn cho bà.

Nhìn dung nhan tuyệt sắc đang ngủ say của Như phi, Noãn Noãn nhỏ giọng nói: “Tối nay người phải nghỉ ngơi ở nơi này cho tốt, vài chục năm ở bên ngoài cũng khổ rồi!”

Nói xong, Noãn Noãn ngoái đầu lại nhìn bốn phía của gian phòng, đột nhiên nhận thấy đói bụng, vì vậy ra khỏi cửa, chuẩn bị đi tìm cái gì đó để ăn, thuận tiện nói cho Mộ Dung Thánh Anh một tiếng, tránh cho hắn khẩn trương.

Nữ nhân sau lưng, ngón tay đột nhiên nhẹ nhàng động, nhưng Noãn Noãn không có chú ý tới.

Người vừa bước vào Càn Khôn điện, Mộ Dung Thánh Anh liền tiến lên đón, cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng ôm lấy Noãn Noãn.

Noãn Noãn theo bản năng cự tuyệt, lại bị hắn ôm chặt hơn.

“Ta là tới nói cho ngươi biết tình hình của Như phi!” Noãn Noãn nhỏ giọng nói.

Thân thể Mộ Dung Thánh Anh cứng đờ, buông nàng ra.

Suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn nên giấu một đoạn về Thánh hoàng đi: “Có người muốn giết Như phi, ta đem Như phi dời đi, ở Phượng Tê cung.”

Mộ Dung Thánh Anh sắc mặt có chút tái nhợt, không biết là bởi vì Như phi bị ám sát, hay là bởi vì nghe được ba chữ Phượng Tê cung.

“Ngươi yên tâm, Như phi không có việc gì, ta đã nghiên cứu chế thuốc có thể khiến bà rời khỏi rễ hoa kia ba ngày!” Noãn Noãn nhỏ giọng nói, nhìn sang bốn phía: “Ngươi ăn cơm chưa? Ta rất đói, cho ta ăn chút gì đi!”

Mộ Dung Thánh Anh vội vàng chuyển mắt, Lãnh Cầm nhanh chóng đi làm.

Không bao lâu sau, thức ăn đã bưng lên, Mộ Dung Thánh Anh cũng từ từ bình tĩnh lại, lẳng lặng nhìn Noãn Noãn ăn thức ăn.

“Chuyện ngày hôm qua, cám ơn nàng!” Rốt cuộc, hắn cúi đầu mở miệng.

Noãn Noãn khoát khoát tay: “Đều là nam nữ anh hùng của vương triều, khách khí cái gì!” Bất tri bất giác, nàng thế nhưng lại dùng giọng của Kim Ưng.

Trong mắt Mộ Dung Thánh Anh vui vẻ, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ tiếp tục nói: “Nhưng nguy cơ vẫn chưa có hoàn toàn được giải trừ, mặc dù ta phái người đi khắp nơi hạn chế mua bán lương thực, nhưng ít nhất ba ngày, Mộ Dung Thánh Ly đã có thể khôi phục nguyên khí!”

Noãn Noãn đáp một tiếng, không lên tiếng, tiếp tục chiến đấu cùng thức ăn.

“Noãn Noãn, nàng có thể giúp ta sao?” Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên nắm lấy tay Noãn Noãn, van xin hỏi.

Noãn Noãn sững sờ, cười ha hả: “Ta một nữ nhân...”

“Nữ tử không thua đấng mày râu!” Nam nhân kiên quyết nói.

“Luận võ công...”

“Chỉ sợ ta cũng không phải là đối thủ của nàng!” Nam nhân khẽ mỉm cười.

“Ta là cái gì mà phải giúp ngươi?” Đây mới thực sự là lý do!

“Không phải là nam nữ anh hùng của vương triều sao?” Trong mắt Mộ Dung Thánh Anh tất cả đều là giảo hoạt.

Noãn Noãn sững sờ, ánh mắt của Mộ Dung Thánh Anh lại vô cùng giống Kim Ưng, nàng nháy mắt mấy cái, giống như là muốn nhìn rõ ràng hơn, mở mắt lần nữa, nam nhân đã khôi phục vẻ lãnh trầm, thận trọng như trước, nơi nào có giảo hoạt?

“Không nói lời nào xem như đã đồng ý! Nào, ăn nhiều một chút!” Mộ Dung Thánh Anh ân cần gắp thức ăn cho Noãn Noãn.

Noãn Noãn sững sờ, sao lại có loại cảm giác bị lừa? Nhưng giúp Mộ Dung Thánh Anh... vừa nghĩ tới chuyện tối hôm qua, Noãn Noãn có chút do dự.

___

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3