Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc - Chương-159
Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc
Chương 159: Đừng mơ tưởng
https://gacsach.com
Một đêm này Hạ Lan Tuyết ngủ vô cùng không yên ổn, trong đầu không phải là những chuyện Tiết mama nói với nàng, cũng chính là những gập ghềnh kiếp trước của nàng cùng Cơ Hoa Âm.
Ai, tổng kết một chút, thế sự* trêu người.
* Thế sự: việc đời, đời người
Nếu kiếp trước, nàng đối với thân thế Cơ Hoa Âm hiểu rõ hơn một chút, đối với hắn kiên nhẫn cùng chú ý nhiều hơn chút, nếu như hắn đối với mình nhiều hơn chút tín nhiệm cùng thẳng thắn, về sau bọn họ làm sao có thể ầm ĩ đến nông nỗi đó?
Thật tốt, kiếp này, có thể bắt đầu lại, nàng vẫn còn có cơ hội thương hắn thật tốt.
Sáng sớm, xoa đôi mắt có chút sưng đỏ, Hạ Lan Tuyết không có buồn ngủ, suy nghĩ một chút liền muốn đi tới phủ Tướng quân xem Cơ Hoa Âm.
Vậy mà, mới rửa mặt xong, Hạ Lan Phong thế nhưng tới đây.
Ha ha, ông ta có thể đặc biệt đến tìm nàng, chuyện này ở trong trí nhớ của nàng vẫn là lần đầu tiên, trước kia, lão nhân gia ông ta chính là lớn nhất, có chuyện, cũng sẽ gọi nàng đi qua.
“Đại lão gia, trận gió nào thổi ngài tới nơi này vậy? Có chuyện?” Hạ Lan Tuyết đang ăn điểm tâm, thấy ông ta tới, chỉ giơ tay lên, để cho nha hoàn mang cái ghế tới liền thôi.
Nói thật ra, kiếp trước, sau khi mình chết, đã được thấy qua một mặt vô tình xấu xa của người này, nếu để cho nàng kêu cha, thật có chút khó khăn cho mình.
Dứt khoát, nàng cũng không muốn gây khó khăn cho mình.
Hạ Lan Phong nhíu mày, “Ngươi nói gì vậy? Vừa ra khỏi nhà liền đi gần hai tháng, một cái tin cũng không có. Hôm nay trở lại, cha tới xem một chút, cũng không được sao?”
“Thì ra là, Đại lão gia là lo lắng cho ta. Ha ha, ta không sao, đa tạ quan tâm. Ngài ăn chưa? Có muốn hay không cũng ăn một chút?” Hạ Lan Tuyết cười ha ha nói.
Hạ Lan Phong bị lời này của nàng khiến cho trong lòng không hài lòng lắm, nghiêm mặt nói, “Ta tới, là tìm ngươi có chuyện thương lượng.”
“Chuyện gì?” Hạ Lan Tuyết cũng không thích đi vòng vèo.
Vành mắt Hạ Lan Phong đỏ lên, khẽ thở dài, “Nương ngươi ra đi cũng hơn một năm, bây giờ chuyện trong phủ từ trên xuống dưới cũng cần người xử lý, ngươi là một cô nương gia không khỏi có rất nhiều chỗ không tiện.”
“Có chuyện gì nói thẳng đi.” Hạ Lan Tuyết đã đánh hơi được tin tức không tốt đến, để đũa xuống, dù bận vẫn ung dung nhìn ông ta.
Hạ Lan Phong nhìn nàng một cái, nói, “Trầm di nương của ngươi ở trong nhà này cũng đã được hai mươi năm, cho tới nay, vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, tri thư đạt lễ, khi tổ mẫu còn sống, liền đối với nàng hết sức hài lòng, cũng từng mấy lần từng đề cập với ta, muốn nâng nàng lên làm chính thất phu nhân, chỉ vì nương ngươi mới mất không lâu, ta cũng không có đồng ý.”
“Vậy bây giờ thế nào đột nhiên lại nhớ tới chuyện này?” Hạ Lan Tuyết hỏi.
Sắc mặt Hạ Lan Phong có chút không vui, “Năm ngoái đột nhiên ngươi mất tích...”
“Không phải nói thăm người thân đi sao?” Hạ Lan Tuyết cắt đứt lời của ông ta.
Hạ Lan Phong giận tái mặt nói, “Coi như thăm người thân, cũng phải nói với chúng ta một tiếng, đi chỗ nào thăm thân thích, thân thích nào?”
“Ừ, cái này, hôm qua di nương tới cũng đã hỏi, ngài nếu muốn biết, đi về hỏi bà ta đi.” Có vẻ Hạ Lan Tuyết đối với ông ta rất là bực mình.
Hạ Lan Phong vốn cũng không muốn quan tâm chuyện này, liền nói, “Khi đó ngươi không ở nhà, chuyện lớn nhỏ trong phủ đành làm phiền di nương ngươi trông nom, cho nên, cha cảm thấy, nâng nàng lên làm chính thất, thứ nhất, trong phủ có một đương gia chủ mẫu, tất cả chuyện lớn nhỏ cũng có người xử lý. Thứ hai, đệ đệ ngươi Thiên Ý còn nhỏ, cùng Trầm di nương cũng cùng tới...”
“Ta không đồng ý.” Bảo đệ đệ kêu nữ nhân khác là mẫu thân? Còn là một nữ nhân dối trá khiến cho người ta chán ghét, trên đời này không có chuyện gì ghê tởm hơn so với chuyện này, lúc này Hạ Lan Tuyết không đồng ý.
Hạ Lan Phong sửng sốt, “Không đồng ý? Ngươi dựa vào cái gì mà không đồng ý? Ngươi thật sự cho rằng cái nhà này liền do ngươi định đoạt? Ngươi đừng quên, ta là cha ngươi.”
“Vậy ngài cũng đừng quên, lão phu nhân qua đời còn chưa tới nửa năm, bây giờ ngài vẫn còn phải chịu tang, liền dám thú thê? Trong mắt ngài cũng không có vương pháp sao?” Hạ Lan Tuyết lạnh lùng cười một tiếng.
Hạ Lan Phong chấn động, hôm qua thương lượng tới thương lượng đi, nhưng lại quên mất vụ này rồi.
“Chuyện này bây giờ cũng chỉ là thông báo cho ngươi một tiếng, chẳng qua là chuyện nâng danh phận mà thôi, cụ thể có thể đợi đến khi hiếu kỳ* qua. Chỉ là, di nương ngươi ở trong nhà này, có một số việc cũng có thể để cho nàng quản, ngươi không cần mọi chuyện đều phải hỏi tới...”
* Hiếu kỳ: thời gian chịu tang
“À, ta hiểu rồi.” Hạ Lan Tuyết giảo hoạt cười một tiếng, “Là di nương để cho ngài tới đi? Chê ta quản lý việc nhà không tốt sao? Muốn đoạt quyền rồi?”
“Ngươi nói gì vậy? Nàng cũng là vì muốn tốt cho ngươi, hai tháng nữa, là lễ cập kê của ngươi rồi, đến lúc đó, cha sẽ sai người tìm cho ngươi một gia đình tốt. Ngươi gả cho người, chuyện trong phủ này làm sao còn có thể quản nữa? Không bằng, đều giao cả cho di nương ngươi, dù sao cũng chia sẻ thay ngươi chút ít.” Hạ Lan Phong nói.
Lập gia đình? Trong lòng Hạ Lan Tuyết nhiều lần suy nghĩ cái từ này, bất giác nở nụ cười.
Đúng rồi, nàng vẫn muốn cùng Cơ Hoa Âm ở chung một chỗ, còn chưa từng nghĩ tới cuộc sống sau khi gả cho hắn đâu.
Lập gia đình đó là chuyện sớm muộn, đến lúc đó, toàn bộ cái nhà này sẽ để lại cho những thứ vô liêm sỉ đó sao?
“Tuyết Nhi.” Thấy nàng ngẩn người, Hạ Lan Phong gọi nàng hai tiếng, lại nói, “Ngươi yên tâm, di nương ngươi là một người thận trọng và đáng tin cậy, có nàng trị gia sẽ không bị thua thiệt đâu. Bây giờ ngươi đã lớn, cũng nên học một ít châm tuyến nữ công, lễ nghi khuê các, ngày ngày xuất đầu lộ diện, sẽ khiến người chê cười.”
“Cái này không nhọc Đại lão gia quan tâm. Ta đã thành thói quen, lại nói, ta không ăn trộm không cướp đoạt, không làm sâu gạo dựa vào người ăn cơm, có cái gì để cười chứ.” Hạ Lan Tuyết bĩu môi, khinh thường nói, “Về phần nói, để cho di nương trị gia, ta thấy không cần thiết. Một mình Tuyết Nhi là được.”
Nói đi nói lại, cái gì cũng không đáp ứng, Hạ Lan Phong hơi tức giận, “Ngươi là một cô nương gia, tại sao lại bướng bỉnh như vậy? Để cho di nương ngươi quản lý cái nhà này, ngươi cũng không bị thua thiệt gì. Tương lai ngươi xuất giá, dĩ nhiên sẽ không thiếu một phần đồ cưới của ngươi.”
“Ôi, Hạ Lan phủ lớn như thế đều là nương ta đặt mua, ta còn hiếm lạ một phần đồ cưới sao?” Hạ Lan Tuyết buồn cười nói.
Lúc này Hạ mặt Lan Phong xanh mét, “Nghịch tử, ngươi nói cái gì đấy?”
“Đại lão gia.” Hạ Lan Tuyết cũng đứng lên, lành lạnh cười một tiếng, “Nói thật cho ngài biết, ngài muốn nâng Trầm di nương lên làm chính thất phu nhân, có thể, chỉ là, các ngươi chuyển đi chỗ khác, đừng ở trong nhà của nương ta, ta sẽ không xen vào, nhưng các ngươi vẫn còn ở tại trong phủ này một ngày, như vậy, bà ta liền ngoan ngoãn làm di nương của bà ta đi, có ăn có mặc, có hai nha đầu hầu hạ, đó là phúc phận của bà ta, còn muốn thứ khác, chính là không thể. Về phần quản gia, bà ta không xứng. Ta muốn, cho dù mẫu thân không còn trên đời, cũng tuyệt không cho phép nữ nhân khác trông nom cái nhà này.”
Hạ Lan Phong tức giận đến da mặt run rẩy, “Ngươi, ngươi dám nói những lời như vậy? Ngươi phản nghịch, hôm nay ta không giáo huấn ngươi không được.”
Vừa nói xong, thế nhưng nhặt cái ghế lên nghĩ đập Hạ Lan Tuyết.
Tiết mama từ sau đi tới, một phen đoạt lấy cái ghế, đẩy Hạ Lan Phong lảo đảo một cái.
“Đại lão gia, muốn dạy dỗ người cũng phải có lý do. Chẳng lẽ lời tiểu thư nói có sai sao? Ngài vẫn đang trong hiếu kỳ liền muốn thú thê, thú thê không được, còn muốn để cho một thiếp thất quản lý việc nhà, có đạo lý như vậy sao?”
Trấn Hạ Lan Phong nổi đầy gân xanh, quát, “Bà già kia từ nơi nào tới, nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện.”
“Bà là mama của ta, nơi này do bà ấy định đoạt. Ngược lại là ngài, Đại lão gia, nếu còn muốn ở cái nhà này, tốt nhất đàng hoàng một chút, đừng suy nghĩ đến những thứ vô dụng kia. Nếu không, đừng trách ta không khách khí.” Hạ Lan Tuyết cũng nổi giận, dám cầm cái ghế đập nàng? Thật coi nàng là bùn mà nhào nặn sao.
Hạ Lan Phong nổi trận lôi đình, “Hay cho ngươi Hạ Lan Tuyết, ngươi đây là muốn đuổi lão tử đi sao? Đừng quên, cái nhà này họ Hạ Lan.”
“Ôi, ngài cũng đừng quên, khế ước mua bán nhà mỗi một nơi trong phủ này, viết cũng đều là tên của ta.” Hạ Lan Tuyết cười cười.
Hạ Lan Phong tức đến hai mắt trợn trừng, lại không tìm được lời để phản bác, vung tay áo, phẫn nộ rời đi.
Tiết mama nhìn Hạ Lan Tuyết một cái, buồn cười nói, “Ngươi nha đầu này, tính khí thật nóng nảy, thật không biết sau này làm sao mà Gia chịu nổi ngươi?”
“Ôi, thế nhưng ta đối với hắn rất dịu dàng.” Hạ Lan Tuyết lại ngồi xuống, thỏng thả ung dung ăn tiếp bữa sáng.
Ăn xong bữa sáng, mang theo Tiết mama cùng nhau đến phủ Tướng quân.
Thế nhưng Cơ Hoa Âm một đêm không về, điều này làm cho Hạ Lan Tuyết không khỏi có chút bận tâm.
Bữa trưa đều đã làm xong, cũng không thấy trở lại.
Cuối cùng Hạ Lan Tuyết nhịn không được đề nghị, “Mama, nếu không hai chúng ta vào cung đi? Ngươi là lão mama trong cung, đã từng hầu hạ trước mặt Tiên hoàng, nghĩ đến vào cung, cũng không có vấn đề lớn gì đi?”
“Nha đầu chết tiệt kia, không phải là ta không mang ngươi đi vào, thật sự là trong cung này, rất phức tạp.” Tiết mama quả quyết cự tuyệt.
Hạ Lan Tuyết không cách nào khác, chỉ đành phải nhẫn nại chờ, ăn cơm trưa xong, trong lúc rãnh rỗi, liền đi đến Bách Thảo Đường, hỏi thăm công việc hàng ngày một chút, có Long chưởng quỹ ở đấy, cũng không có chuyện gì lớn cần nàng quan tâm.
Xử lý xong, lại quay lại phủ Tướng quân, lúc dù sao, mặt trời lặn, cuối cùng Cơ Hoa Âm trở lại.
Sắc mặt không được tốt lắm, có chút mệt mỏi.
Hạ Lan Tuyết cũng không hỏi gì nhiều, lúc này ở trong bồn tắm của hắn đổ chút nước nóng, để cho hắn tắm.
Sau khi đổ nước nóng xong, nàng lại nói, “Ta đi lấy xiêm áo cho ngươi, Tiết mama đang cho người làm chút nóng ăn, một lát tắm xong, ăn một chút gì, sau đo hãy ngủ một giấc thật tốt, ta thấy dáng vẻ của chàng giống như một đêm không ngủ rồi.”
“Ừ.” Cơ Hoa Âm hừ một tiếng, liền cởi áo khoác, chui vào trong nước.
Sauk hi chui vào trong nước, mới cởi bỏ trung y*, đặt ở trên bờ.
* Trung y: giống quần áo lót trong,may- ô á
Hạ Lan Tuyết nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nóng lên, vội vàng đi ra ngoài.
Đến trong phòng Cơ Hoa Âm, cho hắn tìm một bộ xiêm áo sạch sẽ, ôm vào trong ngực, xoay người, lại đến phòng tắm.
Không có nghe được tiếng nước chảy, vừa đến gần nhìn, Cơ Hoa Âm tựa vào bên cạnh hồ tắm, hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại, hình như đang ngủ.
“Hoa Âm.” Nàng để xiêm áo lên trên băng ghế trong góc, xoay người, đi tới, nửa ngồi ở bên cạnh hắn, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.
“Ừ.” Cơ Hoa Âm khe khẽ lên tiếng, ánh mắt cũng không mở ra.
“Xem dáng vẻ của chàng chắc mệt chết rồi.” Hạ Lan Tuyết rất đau lòng nhìn hắn, “Nếu không, đứng lên đi.”
Đột nhiên Cơ Hoa Âm nắm tay của nàng, mở mắt, nhìn nàng cười một tiếng, “Ta cảm thấy hơi mệt một chút, nàng giúp ta tắm đi.”
“Hả?” Tắm sao? Hạ Lan Tuyết khó có thể tin trợn to hai mắt.
Mà hắn cũng đã lật người nằm úp sấp ở bên cạnh hồ tắm, ước chừng muốn để nàng đấm lưng cho mình.
Nhìn bắp thịt mạnh mẽ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Tuyết đỏ lên, mấp máy môi, thẹn thùng nói, “Nhưng mà, ta đây không có thuận tay.”
“Đi xuống.” Cơ Hoa Âm đưa tay cầm mắt cá chân của nàng, cứ như vậy kéo xuống.
“A.” Hạ Lan Tuyết hoảng sợ kêu một tiếng, thân thể rơi vào trong nước, lại cũng không có thấy cảm giác thống khổ khi chìm trong nước như trước kia.
Một cái tay lớn của hắn nâng eo của nàng, di chuyển thân thể nàng một cái, liền để ở bên cạnh hồ tắm, cả người liền đè lên, nụ hôn nóng bỏng dầy đặc mà đến, khiến cho nàng phản ứng không kịp.
Nhưng mà, không phải là để cho nàng giúp hắn tắm rửa sao? Tại sao lại?
Ở trong nước, Hạ Lan Tuyết rất là không an lòng, một đôi cánh tay ôm lấy hắn thật chặt, chỉ sợ té xuống, một lúc lâu sau, có chút chịu không nổi, nàng chỉ đành phải kêu, “Hoa Âm, chúng ta lên trên bờ đi.”
“Được.” Cơ Hoa Âm thở gấp vô cùng, hôn nàng một cái thật sâu, liền ôm ngang lấy nàng, đi thẳng lên bờ.
Trong bồn tắm có đặt một giường nhỏ, lót đệm, Cơ Hoa Âm liền đặt nàng lên trên đó.
Mới từ trong nước nóng ra ngoài, cả người ướt nhẹp, khó chịu không nói, còn lạnh.
Hạ Lan Tuyết ôm chặt hắn, hàm răng run lên, “Hoa Âm, chúng ta trở về phòng có được hay không? Nơi này rất lạnh.”
“Được.” Cầm xiêm áo sạch sẽ trên băng ghế dài lên, Cơ Hoa Âm bọc Hạ Lan Tuyết lại, một đường ôm vào phòng ngủ của mình.
Vừa vào trong phòng, Hạ Lan Tuyết vội vàng liền cởi bỏ một thân quần áo ướt sũng, ngay cả thân thể cũng không có lau, liền chui vào trong chăn của hắn.
“Ô ô, thật là lạnh.” Nhìn quần áo ướt sũng trên đất, nàng rối rắm, “Làm sao bây giờ? Buổi tối ta trở về mặc cái gì đây?”
Cơ Hoa Âm cũng cởi bỏ quần áo ướt trên người, dùng khăn lông lau khô thân thể, sau đó, vén chăn lên, chui vào chăn.
Hạ Lan Tuyết theo bản năng liền chui vào trong.
Lúc này, trên người hai người ngay cả mảnh vải mỏng cũng đều không mặc, phải làm sao?
Cơ hội có một không hai.
Đột nhiên nàng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cũng không dám xoay người nhìn hắn.
“Tuyết Nhi.” Hắn chợt dán đến sau lưng nàng, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói nhỏ, “Nếu như có một ngày, ta không làm chức tướng quân này, nàng có đồng ý đi cùng ta không?”
“Vậy chàng sẽ đi đâu?” Hạ Lan Tuyết xoay người, hứng trí bừng bừng hỏi, thật ra thì nàng không thích cái gì tướng quân, hơn nữa còn phải đi ra ngoài đánh giặc, rất ghét.
Cơ Hoa Âm nhẹ nhàng cười một tiếng, “Cùng nàng mở tiệm thuốc, bán thuốc thì sao?”
“Tốt.” Hạ Lan Tuyết lập tức vỗ tay tán thưởng, chỉ là, rất nhanh, nàng lại cảm thấy kỳ quái, “Như thế nào đột nhiên chàng lại hỏi cái... này? Đúng rồi, Hiền phi nương nương như thế nào?”
Sắc mặt Cơ Hoa Âm xuất hiện bất đắc dĩ, “Bà ấy không có sao.”
“Tối hôm qua chàng một đêm không về, đều ở đấy chăm sóc bà ấy đi? Thái tử bị giam, ta nghĩ bà ấy nhất định sẽ rất khổ sở.” Hạ Lan Tuyết nói.
Cơ Hoa Âm nghịch sợi tóc ở bên tai nàng, cười nói, “Nàng cũng học được vì người khác suy nghĩ rồi?”
“Mới không có đâu, ta là lo lắng chàng, bà ấy khổ sở, trong lòng chàng khẳng định cũng không chịu nổi.” Hạ Lan Tuyết lỡ miệng nói ra.